Ma Nữ Nghê Thường

Chương 104

Nhờ phúc của trận mưa mờ mịt này, những thứ dưới vách đá đều không thể nhìn thấy rõ, không thể nhìn thấy rõ, cũng tốt cho việc ổn định nhân tâm, dù sao cũng không ai muốn nhìn thấy hình ảnh cuối cùng của sơn trại khi bị phá hủy.

Sau lưng chính là quần sơn bao la, cho nên cũng không cần phải gấp gáp rút lui, trước tiên liền kiểm tra lại nhân số ngay tại chỗ, hảo hảo phân chia thành các nhóm để thuận tiện hành động.

Sau khi kiểm kê lại một cách đơn giản và trật tự, rất nhanh liền có kết quả, trong trại vốn có hơn năm trăm người, nửa tháng giằng co vừa qua tiêu hao đi gần như một nửa, hôm nay còn lại gần ba trăm người phần lớn đều thuận lợi trốn thoát, những người không có ở nơi này, ngoại trừ một phần nhỏ những người bị trọng thương đã được đưa đi trốn tránh, liền đều là những nữ binh bọc hậu cuối cùng ở phía trước trại, vì muốn tận lưc kéo dài thời gian cho những người ở nơi này, cuối cùng các nàng đã phải trả giá.

Chỉ là cái giá này, cũng không nhất định chính là cái chết.

Hy vọng vẫn tồn tại, dựa theo lời nói của người đang bị thương cuối cùng được Thiết San Hô cứu lên, khi nàng tận mắt nhìn thấy trước trại bị phá, những tên quan binh tràn vào luôn hô to gọi nhỏ phải bắt sống, mà rất nhiều tỷ muội mất đi năng lực chống cự cũng không có bị giết chết ngay lập tức, chẳng qua là bị bắt lại hết.

Khi nàng nói xong lời này sắc mặt đã tràn đầy bất an, xung quanh cũng không có ai bởi vì vậy mà thả lỏng thở phào, đối phương làm như vậy tuyệt đối không phải là do lòng từ bi, nữ tử một khi trở thành tù binh, điều chờ đợi các nàng chính là cái gì, chuyện này trong lòng tất cả mọi người trong trại đều hiểu rõ.

Trong đám người, sắc mặt của Thiết San Hô chính là khó coi nhất, Mục Cửu nương cũng mang vận mệnh bị bắt giữ, điểm này ta và nàng đều nhìn thấy rõ ràng như nhau, trước khi cơn mưa to ập xuống, hình ảnh cuối cùng dưới vách đá, chính là Mục Cửu nương bị một đám người thất tha thất thểu áp đi, e rằng khi rơi xuống nàng đã bị thương, nhìn qua cũng không có phản khán gì, trên tay của nàng dính máu của vài tên quan binh, nhưng lại không hề bị bọ hắn trả thù, có lẽ chỉ là bởi vì dung mạo của nàng.

"Ngươi muốn làm thế nào?" Lúc này Thiết San Hô vẫn đang bị trói chặt, nàng ngồi xếp bằng trên thảm cỏ, hung hăng trừng mắt nhìn về phía ta: "Ngươi nói người tất nhiên là phải cứu, vậy ngươi muốn làm sao để cứu? Lại muốn kéo dài tới khi nào rồi mới cứu!"

Bởi vì vẫn chưa hoàn toàn sắp xếp lại suy nghĩ cho thật tốt, bản thân không thể trả lời ngay lập tức, bên cạnh cũng đã có người không chịu nổi mà tiếp lời nói: "San Hô muội tử nói cũng đúng! Việc này không thể chậm chạp kéo dài, theo ta tối nay nhân lúc đêm đen liền thực hiện kế sách hồi mã thương, đám người kia với mới đánh thắng trận nhất định sẽ không thể nghĩ đến chuyện này!"

Đề nghị này nhận được rất nhiều người nhao nhao hưởng ứng, trong lúc nhất thời mọi người đều xúc động, đương nhiên cũng có người tương đối lý trí mà giữ vững sự trầm mặc, chỉ hiện ra thần sắc ưu sầu lo lắng, có thể cảm nhận được ánh mắt của các nàng thỉnh thoảng nhìn sang, tựa hồ như đang quan sát...Ta.

Vô luận cảm giác này có phải là ảo giác hay không, cho dù chỉ là vì Thiết San Hô, ta cũng hiểu được bản thân không thể không đưa ra lời giải thích, chỉ là từ sau khi đại quản sự Đông Duẩn mất tích, cũng không biết những người trước mắt này tiếng nói của ai là có trọng lượng nhất, chỉ có thể thử lên tiếng hỏi nhóm người trước mặt: "Xin hỏi..." Ngay lập tức thấy nhóm người dần dần yên tĩnh lại, ánh mắt lại đồng loại nhìn chằm chằm sang đây.

Ánh mắt quá mức chăm chú làm cho người ta có chút không quá tự nhiên, chỉ là bây giờ cũng không phải là lúc để tâm đến những chuyện này, ta tiếp tục nói: "Xin hỏi, nếu như có thể thuận lợi cứu người ra, mọi người sẽ có dự định gì? Ta muốn nói đến phương diện an thân lập mệnh, điểm này không biết các vị chủ sự trong trại có từng cân nhắc qua hay không?"

Có lẽ bới vì câu hỏi này lệch ra khỏi chủ đề trước đó, lúc này Thiết San Hô bất mãn mà uy một tiếng, sắc mặt của những người còn lại cũng có chút ngạc nhiên, chỉ là sau khi ngạc nhiên qua đi, lập tức có âm thanh vang lên. "Bẩm Trúc Tiêm cô nương..." Có một vài người tách ra khỏi đám đông tiến lên phía trước, người đứng đầu chính là người lớn tuổi nhất mà lúc trước đã đưa ra ý kiến muốn phá vòng vây, giờ phút này chỉ thấy nàng vừa chắp tay, gương mặt tràn đầy khiêm tốn mà nói: "Bẩm Trúc Tiêm cô nương, việc này vốn ta cùng một vài vị chủ sự cũng đã từng thương lượng qua, nhưng khi đó...Ân, cũng chỉ có thể nói riêng một chút, hôm nay nếu như ngài đã hỏi, đúng lúc nói cho các tỷ muội nghe một chút, xem xem có thỏa đáng hay không."

Thì ra lúc trước Luyện nhi từng căn dặn, đại ý là khi nàng không có ở đây vạn nhất xảy ra chuyện gì lớn, phải tìm đến thủ lĩnh Vương Gia Dận của lục lâm Thiểm Bắc mà sơn trại đã kết minh để nhờ làm chủ, cho nên theo lý lúc này nên tìm đến hắn để có nơi nương tựa mới đúng, chẳng qua là lúc trước khi cầu viện, đối phương lại chậm chạp không trả lời, cũng không biết là do bội bạc hay là do chính bản thân cũng khó bảo toàn... Cho nên cuối cùng những người trong trại bàn bạc với nhau liền đưa ra kết luận chính là hành sự tùy theo hoàn cảnh, Định Quân sơn vốn là xem như nằm giữa Xuyên Thiểm, nếu như có thể Bắc thượng liền đi tìm nơi nương tựa, nếu như trên đường nhìn thấy tình thế không ổn liền dứt khoát lui vào đất Thục*, nơi đó tương đối bình yên hơn so với Thiểm Tây, quy mô tiêu diệt hẳn là nhỏ hơn, mà địa thế lại phức tạp dễ dàng ẩn thân, chờ đến khi có đất dung thân, lại tìm cách để liên lạc cũng không muộn.

(*Thục là một quốc gia cổ ở vùng Tứ Xuyên, Trung Quốc. Xuất phát quyền lực của nước Thục là đồng bằng Thành Đô, với lãnh thổ chủ yếu nằm ở vùng Trung và Tây bồn địa Tứ Xuyên, cũng như vùng thượng thung lũng sông Hán Thủy.)

Lời này nhất nhất nói ra, cũng cảm thấy rất chu toàn, có thể thấy được là đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ, thấy những người ở bên cạnh gần như là không có dị nghị, bản thân nghe xong cũng cảm thấy có thể thực hiện được, ta liền gật gật đầu, nói: "Ân, vậy chuyện này coi như là quyết định như vậy đi, các ngươi chuẩn bị một chút, đợi đến đêm nay khi trời đã tối, liền suốt đêm rời khỏi Định Quân sơn a."

Lời này vừa nói ra, nữ hài bị trói trên mặt đất lập tức nhảy dựng lên, quản sự lớn tuổi này cũng mang vẻ mặt kinh ngạc, lên tiếng nói: "Sao, sao lại như vậy? Tối nay liền đi? Trúc Tiêm cô nương ngươi muốn bỏ rơi những người tỷ muội bị bắt kia mặc kệ không quan tâm đến sao!"

"Tối nay liền rời đi, cũng không có xung đột gì đến chuyện cứu người." Đi qua vỗ vỗ Thiết San Hô, dùng ánh mắt tỏ ý muốn nàng lãnh tĩnh một chút, sau đó ta cúi xuống bắt đầu cởi sợi dây trên tay nàng, vừa cởi vừa nói rõ: "Đợi đến khi đêm xuống liền thích hợp để chạy đi, đợi đến đêm mới cứu người đã là quá muộn, trước mắt tối đa là vào giờ Thìn, trong khoảng thời gian nửa ngày tiếp theo, những người bị bắt sẽ phát sinh biến cố gì cũng không ai có thể nói rõ, chúng ta đợi không được, cho nên yêu cầu phải nhanh chóng, dứt khoát hành động thật gọn gàng."

Tuy rằng không nói thẳng ra, chỉ cần là người không ngốc đều có thể hiểu được ý tứ trong những lời này, trong đám người vang lên thanh ông ông, "Ngươi nói là muốn... Muốn hành động ngay lập tức? Hiện tại?" Quản sự lớn tuổi nhìn nhìn sắc trời, chần chờ nói: "Nhưng mà bây giờ còn là ban ngày a, cứ như vậy tùy tiện đánh giết ra, có phải hay không có chút..."

"Không, không phải muốn đánh giết ra a." Ta cười phất phất tay, cắt ngang lời nàng.

Lúc này Thiết San Hô đã được tự do, mặc dù trong mắt còn lộ nét lo lắng, nhưng mà khi nghe xong lời cuối cùng trong đoạn đối thoại này, ít nhất đã không còn mang vẻ mặt oán hận, mà đổi thành kích động không thể chờ đợi.

Thuận tay lấy binh khí của nàng đưa cho nàng, bản thân thì tiếp tục giải thích với đám đông: "Chính là vì muốn lưu giữ thực lực nên mới trốn thoát, lại quay đầu khiêu chiến đúng là không khôn ngoan, huống chi lần này cũng không phải vì giết địch, mà là cứu người, cho nên chỉ thích hợp dùng trí không thích hợp cường công, hành động lần này, cần vài người là đủ rồi."

Cơn mưa đã suy yếu đi một chút so với vừa rồi, chỉ là vẫn còn chưa dứt, không có dấu hiệu sẽ ngừng lại, phía chân trời vẫn là giăng đầy mây đen, hôm nay ta lại hy vọng rằng bầu trời cả ngày cũng không cần sáng lên mới tốt.

Mặc dù ngoài miệng nói là phải lập tức hành động nhanh chóng dứt khoát, chỉ là khi thật sự từ phía sau núi cẩn thận đi vòng đến nơi quan quân đóng quân ở lưng chừng núi, vẫn là đã tốn không ít thời gian.

Huống chi trước đó, chúng ta còn phải lặng yên mò trở về nơi đã từng giao chiến, tìm mấy bộ quần áo quan binh thích hợp để thay đổi.

Mặc dù có để ý đến chuyện chủ nhân của những bộ quần áo vốn đã là một cỗ thi thể, nhưng cũng không thể làm khác được, đây cũng không phải là lúc để cầu kỳ.

Trong cơn mưa bụi có bốn người giả trang thành bộ dáng quan binh cùng tiến lên, ngoại trừ ta cùng Thiết San Hô, còn chọn lựa hai người nữ binh có thân hình cao lớn cùng đồng hành, đương nhiên khả năng ứng biến và thân thủ các nàng cũng là tốt nhất trong trại —— những chuyện này đều là khi xuất phát, do vị quản sự lớn tuổi kia hướng ta cam đoan qua.

Cuối cùng quyết định đưa ra kết quả này, phần lớn đoàn người sẽ dừng lại chờ đợi trong khu rừng già phía trước, mà bốn người chúng ta lẫn vào trong doanh trại của quân địch thử cứu người, lúc ấy ta vốn định cùng Thiết San Hô hai người đi là được, dù sao luận võ công chúng ta cũng cao hơn những người bên cạnh một bậc, nhiều người ngược lại sẽ vướng víu, chỉ là người trong trại kiên trì cũng muốn phái hai người cùng hiệp trợ, sau đó ta nghĩ lại, xác thực khung xương của bản thân và Thiết San Hô có hơi nhỏ, có hai người quen chuyện giả trang nam nhân sẽ thuận lợi hơn nhiều, lúc này mới gật đầu đáp ứng.

Cũng may mà đã đáp ứng, trên đường đi cũng thực sự là giảm được không ít chuyện cho bản thân, đoạn đường này chúng ta tận lực di chuyển bí mật, chỉ là khó tránh khỏi thỉnh thoảng cũng sẽ đối mặt với vài quan binh từ xa xa, sau chiến sự, nơi phụ cận lưng chừng núi có rất nhiều trạm gác lưu động tuần tra khắp bốn phía, khi bị hô quát dò hỏi, đều được hai người nữ binh đi ở phía trước dùng giọng thô to mà đáp lại, giữa mưa bụi mênh mông trong lúc nhất thời cũng khó phân biệt thật giả, luôn có thể thuận lợi lừa gạt qua được.

Nhưng mà sau đó, mọi chuyện liền phát triển có chút lệch hướng.

Phía trước đại bản doanh nơi quan quân đóng quân đề phòng quá mức nghiêm ngặt, mà phóng tầm mắt nhìn qua, trên dưới quân trướng lại càng nối liền không dứt, nếu như không biết nặng nhẹ mà trà trộn vào, rất dễ lộ ra chân tướng khi đang tìm đường, ta và Thiết San Hô song song trao đổi ánh mắt, hiểu rằng không thể đi cửa chính, liền từ một con đường bí mật đi vòng qua phía bên kia đại doanh, muốn từ phía bên hong tìm khe hở mà vào.

Này cũng dễ dàng hơn chút ít so với trong tưởng tượng, dù sao cũng là đóng quân tạm thời, huống chi mấy ngày liên tiếp bọn hắn bị tổn thất cũng không nhỏ, phía bên cách xa chiến trường rõ ràng là sự cảnh giác liền buông lỏng hơn rất nhiều, tìm được một nơi thanh tĩnh vắng vẻ không người, chúng ta có thể thuận lợi chui vào trong.

Nhưng mà, quá thanh tĩnh cũng liền gây hại, tiếp theo lại phải chìm vào khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, đợi đến khi có thể bắt được một tên "Thiệt đầu"* dẫn đường cho chúng ta —— nếu không, mù quáng băng ngang các doanh trại của quân địch, hậu quả chính là không thể tưởng tượng được —— nhưng mà đợi tới đợi lui, có lẽ là do nơi này thật sự đã vô cùng vắng vẻ, cũng không thấy một tên quan binh nào đi qua, thỉnh thoảng có một hai tốp quan binh thong thả đi tới dò xét, nhưng đều là một tiểu đội, nhân số quá nhiều không tiện động thủ.

(*Lính bị bắt sống)

"Hừ, lề mà lề mề, này phải đợi đến khi nào đây?" Lại qua một lúc sau, Thiết San Hô không thể giữ bình tĩnh nữa, âm thầm từ trong lùm cỏ dịch chuyển đến bên cạnh ta, lo lắng tức giận nói: "Ta mặc kệ, lần sau cho dù vẫn là một đội người tiến đến, ta cũng nhất định sẽ động thủ, chỉ cần giết sạch trước khi bọn hắn kịp kêu cứu là được rồi!"

"Phải lưu lại một người còn sống." Ta nghiêm túc mà đính chính, nàng tức giận lau đi vết mưa trên mặt mà mở to đôi mắt, trên hai gò má tinh tế lại xuất hiện thêm vài vết bùn.

Có lẽ thật sự là ông trời muốn chìu lòng người, chỉ một lát sau, một thân ảnh cô độc xuất hiện trong màn mưa, từ mơ hồ đến rõ ràng, bước chân đạp lên bọt nước nhanh chóng tiến về phía này, nhìn quần áo hẳn là một quân sĩ cấp thấp, Thiết San Hô kiến liêp tâm hỉ*, nói nhỏ: "Ta đi dọn dẹp!" Nói xong liền khom lưng chạy ra ngoài, ta đang muốn nghĩ xem nên làm như thế nào nhưng đã không còn kịp nữa, chỉ có thể đuổi theo sát phía sau hảo hảo canh chừng thay nàng.

(*Nhìn thấy thứ mình muốn xuất hiện liền vui vẻ)

Chân trước mới bước đi, bên kia đã là đánh giáp lá cà, vốn cho rằng chỉ là một quan binh liền có thể đối phó dễ như trở bàn tay, không ngờ khi Thiết San Hô từ trong góc tối nhảy ra tung một đòn khóa vai, lại bị đối phương bỗng nhiên khom lưng tránh thoát giống như có mắt phía sau đầu vậy! Sau đó liền xoay tay đánh trả lại một chưởng, nhìn tư thế rõ ràng là người có luyện võ!

Giật mình nhận ra đây không giải là một vấn đè tầm thường, một chiêu không trúng, chỉ cần một tiếng hét vang lên, ngay lập tức có thể khiến cho chúng ta thua cả một ván cờ!

Điểm ấy trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Thiết San Hô lập tức biến sắc, rút ngọc tiêu bên hông ra thẳng cánh tay mà tấn công, ta cũng nhảy qua gia nhập chiến cuộc giơ tay muốn tung ra một chưởng, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, người kia thấy ngọc tiêu đánh tới, không tránh không né, lại thốt ra một tiếng: "A Hô!" Làm cho Thiết San Hô ngay lập tức lảo đảo một cái, chân trượt, ngã xuống vũng nước bùn.

"A Hô ngươi không sao chứ! Sao lại không cẩn thận như vậy?" Thấy người té ngã, người kia vội vàng đưa tay ra đỡ, vừa cúi người, lại bị nữ hài té ngã trên mặt đất không nói một tiếng mà đánh rơi cái mũ tròn trên đầu xuống, nón tre vừa rơi xuống, một mái tóc đen ngay lập tức tản ra, quả nhiên cũng là thân nữ nhi giống như chúng ta, chẳng qua là lúc trước mưa lớn, lại vô cùng vội vàng, cũng không có nhìn ra.

Mà Thiết San Hô càng đỏ vành mắt, trong thiên hạ này người gọi nàng như vậy, cũng không có bao nhiêu người.

"Ngươi là đồ ngốc sao? Chém dây thừng thì chém dưới chân là được rồi a! Ngươi chém trên đỉnh đầu làm cái gì? Khiến cho bản thân cùng rơi xuống thì rất hay sao!"

Dưới sự kích động của tâm tình, nữ hài cái gì cũng không để ý đến, bật thốt lên những từ ngữ vấn trách, những lời này ta nghĩ có lẽ nàng đã nhẫn nhịn nửa ngày rồi, lúc này dâng trào ra cũng không kỳ quái, cũng may trong sự kích động nàng vẫn còn nhớ mầ gầm nhẹ trong cuống họng, cuối cùng cũng không có mất đi lý trí.

Mục Cửu nương nhìn thấy Thiết San Hô khóc lớn, có chút bối rối, trước còn giải thích rằng cắt đứt phía trên chính là kế sách vạn toàn, sau đó liền dứt khoát không giải thích thêm nữa, nói lúc ấy là do hoảng sợ nên bản thân làm không tốt vân vân, dỗ dành cho Thiết San Hô bình tâm lại...

Trong màn mưa bụi nhìn thấy một màn ấm áp như vậy, tuy rằng thời cơ không đúng, nhưng bản thân vẫn lựa chọn cho các nàng một chút thời gian, chỉ đứng ở một bên yên lặng mà chờ đợi, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lúc lơ đãng một nơi mềm mại trong lòng đã bị chạm đến, trong đầu nổi lên hình bóng một người, cũng không nhận ra bản thân đang mỉm cười, chẳng qua là, vô luận xảy ra chuyện gì, e rằng Luyện nhi nhất định cũng sẽ không khóc.

Đương nhiên, mặc dù có thể cho các nàng một chút thời gian để trò chuyện, chỉ là khoảng thời gian này không thể quá dài, có lẽ Thiết San Hô cũng hiểu rõ, một lát sau liền tự mình lau nước mắt, lôi kéo Mục Cửu nương đí tới tụ hợp, đứng dưới rừng cây mà nói ngắn gọn, thì ra lúc đó khi rơi xuống mặc dù Cửu nương đã tạm thời bất tỉnh, chỉ là không lâu liền chậm rãi lấy lại ý thức, bởi vì thấy quan binh không có lập tức trả thù, cũng liền kiềm chế xuống, đợi đến khi bị áp giải đến nơi giam giữ tù binh, mới tìm một cơ hội giãy thoát trói buộc, âm thầm chạy đi.

"Ta muốn ra thăm dò đường đi một chút, tìm một con đường rút lui, mới một đường tìm đến nơi này." Cuối cùng Mục Cửu nương nói: "Trong đại trướng kia còn đang giam giữ hơn mười người, ta đang lo một cây chẳng chống vững nhà, không ngờ lại nhìn thấy các ngươi, thật sự là ông trời không tuyệt đường người!"

"Thế nào? Ngươi cho rằng chúng ta sẽ bỏ rơi ngươi mặc kệ sao?" Thiết San Hô không vui mà nói, thẳng đến khi Mục Cửu nương nắm lấy tay nàng vỗ về nhẹ nhẹ, mới lại đổi giận thành vui.

Ta cũng không quan tâm đến cảm giác mờ ám giữa hai người này như thế nào, chỉ sốt ruột truy vấn: "Chỉ có hơn mười người sao? Nữ binh trong trại bị bắt toàn bộ đều ở đó sao?" Theo lý hẳn là không chỉ có như vậy mới đúng, chỉ thấy Mục Cửu nương ảm đạm gật đầu, nói: "Đúng vậy, bị bắt đến đây làm tù binh chỉ có như vậy, chình là những người bị thương có nặng một chút hoặc là... Tổn hại đến dung mạo... Tóm lại là mhững người quan binh không để vào mắt, còn những người vốn không bị áp giải đến đây, liền trực tiếp đưa đến ngoài đại doanh...Ai..."

Theo một tiếng thở dài nàng, hai người nữ binh đồng hành đều lộ ra thần sắc bi phẫn.

Chẳng qua là vô luận tâm tình như thế nào, thế cục trước mắt đã rõ ràng, lần này đánh bậy đánh bạ lại tình cờ nắm được điểm mấu chốt, hành động tiếp theo tất nhiên là thuận buồm xuôi gió, có Mục Cửu nương dẫn đường, cũng không cần mạo hiểm bắt người nữa, mượn lợi thế mưa bụi, chúng ta lặng yên không một tiếng động mà băng ngang qua quân doanh, rất nhanh tìm được đại trướng giam giữ tù nhân, tránh né trạm gác trước trướng, theo Mục Cửu nương âm thầm cắt khe hở chui vào.

Khe hở này ở vị trí phía sau lều bạt, do nữ lâu binh bị bắt dùng thân thể che chắn mới không bị phát hiện, các nàng nhất định là đang nóng lòng trong mong, lúc này thấy chúng ta tiến đến, tuy rằng tay chân bị trói không thể động đậy, nhưng trong ánh mắt cả nhóm người vẫn tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng.

Cũng không muốn kinh động đến thủ vệ bên ngoài, cho nên làm một động tác im lặng, nhẹ chân nhẹ tay giúp từng người các nàng cởi bỏ trói buộc, tuy rằng đáng tiếc ở đây chỉ vẻn vẹn có hơn mười người, nhưng không thể phủ nhận cũng vì vậy mà dễ dàng rất nhiều, ngoại trừ vài thân quân phục có thể giả trang, ta cùng Thiết Mục hai người đều có thân thủ không tệ, lặng yên mang người đi ra vài chuyến hẳn là không có vấn đề mới đúng.

Vốn là chắc chắn là như vậy, không ngờ bỗng nhiên lại có biến cố.

"Đại quản sự, cầu xin các ngươi đi cứu đại quản sự!" Khi đang giải thích phương thức rời đi cho các nữ lâu binh, có vài nữ tử nhẹ giọng cầu khẩn như vậy, đôi mắt tràn đầy nước mắt.

Bản thân nghe được liền khẽ giật mình, mới chú ý đến trong đám người này xác thực không có người kia, mà Mục Cửu nương càng vội vàng nhìn sang hai bên một chút, lo lắng nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Khi ta rời đi không phải vẫn còn ở đây sao, tại sao vừa quay lại đã không thấy tăm hơi?"

"Ngài đi không bao lâu, thì có một người không biết là tham tướng hay là tổng quan đến đây, đối với bọn tỷ muội... Đối với bọn tỷ muội nói năng lỗ mãng, nói đến những chuyện đó, nói thế này thế kia..." Các nữ binh rưng rưng giải thích: "Bởi vì lo sợ sẽ bại lộ khe trốn thoát phía sau lưng, cho dù những lời kia có dơ bẩn khó nghe hơn nữa, bọn tỷ muội cũng đều, đều chịu nhục, duy chỉ có đại quản sự..."

"Đại quản sự tính tình cường ngạnh, nhịn không nổi, liền chống đối lại, không ngờ tên súc sinh kia... Tên quan quân súc sinh kia lại không tức giận, ngược lại cười to mà nói...Loại nữ nhân này liền tốt, nói rằng muốn nếm thử hương vị, ngay tại chỗ liền kéo lấy đại quản sự!"

Có người nhanh chóng cướp lời nói cho xong, sau đó nhóm người đồng loạt lặng lẽ quỳ xuống đất, tính tình của Đông Duẩn tuy rằng có chút bảo thủ, hành sự luôn làm gương cho binh sĩ, lại là một lòng suy nghĩ vì sơn trại, cho nên nhìn ra được vẫn là rất được lòng người, mà đối với nàng, mặc dù cá nhân ta cũng không thích, nhưng nghĩ tới một nữ tử có thể phải đối mặt... Đối mặt với loại chuyện này, cũng liền không thể bỏ mặc điềm nhiên như không có chuyện gì, chỉ có thể hít vào một hơi, đáp ứng sẽ lo chuyện này.

Bởi vậy chia ra thành hai đường, dù sao số đông cũng quan trọng, Thiết Mục hai người vẫn là chịu trách nhiệm làm theo kế hoạch mà cứu nhóm tù binh rời đi, mà ta đi tìm chỗ quan quân kia, xem xem có thể kịp thời cứu giúp Đông Duẩn khỏi nguy nan hay không, nếu như toàn bộ bên này đã chuyển đi, vẫn không có đánh rắn động cỏ, vậy liền chờ ta ở bụi cỏ lúc trước, nếu như không cẩn thận mà đánh rắn động cỏ, liền triệt để chia nhau ra mà hành động, trở về căn cứ sâu trong núi lại tâp hợp.

"Nhớ kỹ, vô luận là bên nào bại lộ, một khi thấy binh doanh rối loạn, ta sẽ không quay lại tìm các ngươi, các ngươi cũng không thể quay lại tìm ta, từng người bảo trụ chính mình mới là quan trọng!"

Đây là câu nói cuối cùng trước khi chúng ta chia tay.

Sau khi nói xong liền chia thành hai phần, cũng không quản bên kia có thuận lợi hay không, hành động một mình đối với ta mà nói, ngược lại càng không cần phải lo lắng quá nhiều, thuận tay bắt giữ binh sĩ trông coi trước trướng giam giữ tù binh, hỏi rõ ràng tên họ cách thức đi đến và nhận dạng lều bạt của tên quan binh lúc trước, sau đó đem tù binh giao cho nhóm nữ lâu binh xử trí, ta liền chậm rãi tung người, lướt ra ngoài.

Một đường dựa theo lời nói của binh sĩ kia mà đi, cũng xem như thuận lợi, thời gian dần trôi qua tuần tra liền trở nên nghiêm ngặt hơn, quân trướng cũng trở nên cao hơn hoa lệ hơn, có lẽ là đã đến khu vực đóng quân của quan quân, đến một vị trí đại khái gần hơn, khi đang tính bắt lấy một người đến hỏi, liền dễ dàng nghe thấy thanh âm đối thoại của hai người thủ vệ.

"Mẹ nó! Nói là bắt lại mọi người cùng nhau hưởng dụng, không ngờ vẫn là làm quan thì ăn thịt, chúng ta lại ngay cả cặn cũng mò không ra! Còn phải đứng ở ngoài đón gió phơi mưa trông coi cho người ta! Thật sự là số khổ..."

"Suỵt, nhỏ giọng một chút, oán giận cái gì? Loại hùng dạng* như ngươi còn muốn ăn đồ tươi sao? Vốn chính là bên trên kết thúc lại đến phiên chúng ta, chờ xem, chờ bên trong chán rồi thì huynh đệ chúng ta liền có canh uống, ngươi tiếp tục oán giận, cẩn thận ngay cả canh cũng không có, không may còn khó giữ được cái mạng nhỏ này a!"

(*Loại gấu, ở đây ý chỉ loiạ ngừoi thô kệch, địa vị thấp)

Bọn hắn không cần phải quá cẩn thận, bởi vì mạng nhỏ của bọn hắn hẳn là khó giữa được rồi.

Tiếp theo hai cỗ thân thể ngã xuống, dường như chỉ là nắm lấy hai cái bao cát, trong lòng không có bi thương không có sợ hãi, sóng yên biển lặng, đề phòng bị bại lộ liền trực tiếp đem hai cỗ tử vật này lôi vào trong đại trướng, đây là một quân trướng không tệ, rất rộng, rộng đến mức chính giữa có thể treo lên một tấm màn để phân chia thành trong và ngoài trướng, trong trướng cũng được bày biện đầy đủ mọi thứ.

Khi ném thi thể xuống không khéo làm đụng phải một cái ghế dựa chân, vì vậy trong trướng có một giọng nam cảnh giác vang lên: "Ai!" Phía sau tấm màn loáng thoáng một thân ảnh cao lớn, ta không nói hai lời liền tiến lên, đem đoản kiếm luôn mang theo bên mình hướng thẳng về phía đối phương đang cách qua một tấm màn ngăn.

Ngay cả một tiếng kêu rên cũng không có, mọi thứ liền kết thúc một cách gọn gàng.

Đẩy tấm màn che ra, dưới chân là một nam tử xa lạ, hai mắt mở to trừng trừng, đối với chuyện này bản thân không có nửa phần cảm giác có tội, chỉ vì nửa người của hắn trần trụi, chỉ còn một cái quần trong rộng thùng thình, ngay cả đai lưng cũng không thắt.

Trong trướng nhỏ hơn ngoài trướng rất nhiều, chỉ có vài vật dụng nội thất và một cái giường nhỏ, lúc này trên giường có một nữ tử, miệng bị bịt kín, tay chân bị trói về bốn phía, trên người... Không có một vải.

Là nghìn cân treo sợi tóc, hay là... Đã muộn rồi?

Không muốn suy nghĩ đến vấn đề này, cũng không có thời gian để suy nghĩ, ta tự mình chạy tới, nói: "Ngươi không sao chứ..." Lời vừa nói ra khỏi miệng lại cảm thấy thật vô nghĩa, dứt khoát không nói thêm gì nữa, lấy thứ đang bịt trong miệng của nàng ra, lại cởi dây thừng đang trói tứ chi của nàng.

Sơi dây thừng này vừa thô lại vừa chặt, thít vào thịt ba phần, rất khó có thể cởi ra ngay lập tức, ta dùng sức mà giật hai cái, dứt khoát dùng đoản kiếm trong tay để cắt đứt, lại bởi vì dây thừng dán quá gần da thịt, cũng không phải có thể ngay lập tức dễ dàng cắt đứt, chuyện này cần mất một thời gian, mà trong khoảng thời gian đó cũng không có ai lên tiêng, bầu không khí trong trướng hết sức khó xử, nàng bình tĩnh nhìn chằm chằm vào ta, trong ánh mắt không có mang theo thần thái.

Tuy rằng đều là nữ tử, chỉ là tương tâm bỉ tâm, có lẽ cũng không có ai nguyện ý để người khác nhìn thấy mình trong tình trạng khỏa thân như thế này, cho nên sau khi nhanh chóng cắt đứt sơi dây trói tay nàng, ta đem đoản kiếm giao cho đối phương, nói: "Ta ra bên ngoài trướng canh chừng, còn lại chính ngươi hành động, quần áo liền lấy của quan quân này mặc là được, những tỷ muội còn lại đã trốn thoát không sai biệt lắm, chúng ta cũng phải hành động thật nhanh mới được!" Thấy nàng mang một bộ dáng ngây người, lại thúc giục một câu: "Hiểu không!"

Lúc này nàng rốt cuộc cũng nhẹ gật đầu, mà ta cũng yên tâm lui ra khỏi nơi này, đi ra bên ngoài thở ra một hơi.

Xảy ra chuyện gì? Lời này vốn bản thân đã muốn hỏi, chỉ là cuối cùng cũng không thể thốt ra khỏi miệng, vô luận đã xảy ra chuyện gì, miễn là còn sống thì nên hảo hảo sống sót, cuộc sống càng khó khăn trắc trở, lại càng nên quý trọng bản thân.

Chỉ là đạo lý này, cũng không phải là điều người khác có thể dạy được, cho nên bản thân cũng không nói lời nào.

Không có chuyện gì khiến cho người ta sốt ruột hơn là chờ đợi, tuy rằng thời gian trôi qua cũng không nhiều, chỉ là ta vẫn cảm thấy đã kéo dài quá lâu, khi đang muốn trở lại hối thúc, liền nhìn thấy cuối cùng Đông Duẩn đã đi ra, quân phục rộng thùng thình mặc ở trên người nàng liền cảm thấy lỏng lỏng lẻo lẻo, có lẽ là bởi vì nguyên nhân này, nàng chỉ mặc hai kiện y phục đơn sắc, bên ngoài vẫn là bộ y phục có chút rách rưới của bản thân, ngay cả giày cũng không có mang.

Loại tình huống này, ta cũng không oán trách nàng, huống chi nơi mắt cá chân của nàng bị trói siết đến bong da, cũng xác thực không tiện đi giày, lo nghĩ, liền ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía nàng nói: "Đi, ta cõng ngươi đi ra ngoài, trước mắt bên ngoài trời đang mưa, lộ tuyến trạm gác đại khái ta cũng đã nắm được rõ ràng, tin rằng có thể bình yên vô sự mà thoát thân, nhanh lên!"

Đưa lưng về phía nàng mà chờ đợi, một lát sau, mới nghe thấy tiếng bước chân, sau lưng có người dừng lại, một khắc đó tất nhiên ta đang chờ đơj cảm giác đè nặng áp xuống, không ngờ đến khi đợi được, thế nhưng lại là một tiếng gió vang lên sau đầu!

Ngay cả kinh ngạc cũng không kịp, theo bản năng mà né tránh, nhưng phía sau lưng vẫn có cảm giác như một mũi khoan kim loại cứng rắn lạnh lẽo thâm nhập vào thân thể.

Ngã về phía trước một cái, cảm giác vật cứng rắn lạnh lẽo kia lại bỗng nhiên bị kéo ra, tiếp theo thứ cùng tuông trào ra chính là thứ ấm nóng trong cơ thể., nóng bỏng.

Quay đầu lại, vật đang được giơ lên cao trong không trung ở trước mắt chính là thanh đoản kiếm của bản thân, mà người cầm thanh đoản kiếm giơ cao chính là người mà mình vừa cứu được, nữ nhân tên Đông Duẩn này, thần sắc trên gương mặt là một loại vặn vẹo đáng sợ, nàng trợn to đôi mắt, lời nói rất nhanh, thần sắc nghiêm nghị mà nói: "Ngươi, đi chết đi!"
Bình Luận (0)
Comment