Ma Nữ Nghê Thường

Chương 105

Ta, chán ghét bị tổn thương.

Chán ghét sự tổn thương lọt ra ngoài tầm dự đoán, chán ghét sự tổn thương đột nhiên xuất hiện từ phía sau lưng.

Chán ghét bị tổn thương, cho nên từ khi ra đời liền cẩn thận từng li từng tí, thận trọng từng bước, không muốn hành động sai nửa điểm, không muốn tin sai nửa người, không liên quan đến những mối quan hệ nhân mạch quá phức tạp, không trao đi quá nhiều cảm xúc không cần thiết, trước khi làm chuyện gì sẽ liên tục đánh giá, luôn ưu tiên cân nhắc kết quả xấu nhất, hy vọng có sự chuẩn bị tốt, cho dù đứmg trước cục diện khó khăn cũng sẽ không quá mức kinh hãi.

Nhưng mà cho dù là như vậy, cũng đã thực hiện đến một bước này, cuối cùng vẫn là khó lòng phòng bị, chỉ vì có một vài người một vài việc, thật sự là không thể tưởng tượng nổi!

Người điên! Trong đầu xẹt qua một từ này.

"Ngươi đi chết đi!" Nữ nhân trước mắt la hét vung kiếm đâm tới, sắc đỏ thẫm trên thân kiếm làm kích thích thần kinh, nếu như lại bị trúng kiếm xem như mọi chuyện liền kết thúc! Mang theo ý niệm này mà dùng sức chuyển động thân thể, cuối cùng khó khăn lắm mới tránh được một kích này, mũi kiếm đâm vào tảng đá trong bùn đất vang lên một tiếng keng.

Một kích thất bại, chỉ thấy đối phương không thể thu thế mà lao tới trước, tiến tới gần! Theo bản năng mà nâng chân lên phòng thủ, rắn rắn chắc chắc đạp ra một cước, cuối cùng đối phương lảo đảo lui về phía sau ngã xuống đất, nhưng mà bản thân thực sự cũng không tốt đến đâu.

Lảo đảo vài bước, miễn cưỡng đỡ lấy cái bàn ở bên cạnh để ổn định thân thể, sự đau đớn kịch liệt ở phía sau lưng khiến cho người ta gần như muốn ngất, ta biết nơi đó có máu nóng đang tuôn ra, biết rõ bị đâm vào rất sâu rất nghiêm trọng, chỉ là rốt cuộc cụ thể sâu bao nhiêu nghiêm trọng thế nào lại hoàn toàn không rõ ràng lắm, sự đau đớn sinh lý cộng thêm tâm lý sợ hãi làm cho người sắp thở không nổi, cắn răng thở dốc, hung hăng nhìn qua, nhưng vẫn nhịn không được muốn hỏi một câu: "Vì sao? Vì sao lại làm như vậy!"

Thật vô lý, cũng không có chuyện gì càng vô lý hơn tất cả những chuyện vừa xảy ra!

Nàng thật sự là điên rồi sao?

Bản thân kinh ngạc khó hiểu, nhưng đối phương lại rõ ràng không cho là như vậy, nữ nhân tên Đông Duẩn kia đang giãy giụa từ trên mặt đất đứng lên, tóc tai rối bời chật vật không chịu nổi, trong tay vẫn còn nắm thật chặc đoản kiếm nhuốm máu, ánh mắt nhìn tới chằm chằm tràn đầy dụng ý xấu.

"Ngươi chết tiệt, ngươi hẳn là nên sớm chết đi!" Ánh mắt của nàng trở nên ửng hồng, thần sắc hung ác, không giống như là có chủ tâm hồi đáp câu chất vấn của ta, miệng lại dần dần hét lớn: "Không có ngươi thì tốt rồi, không có ngươi mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra! Không có lời nói của ngươi trại chủ nàng liền sẽ vẫn luôn ở lại trong trại, trại chủ ở đây làm sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy? Chút quan binh này vốn không cần để vào mắt! Sơn trại sẽ không bị phá hủy! Tỷ muội sẽ không bị thương vong! Mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra! Mọi chuyện, là do ngươi! Tất cả đều là do ngươi!"

La hét quát lớn xong, cũng không biết là sức lực từ đâu đến, chỉ thấy nàng bỗng nhiên nhảy người lên, vung đoản kiếm liền hướng về phía bên này hùng hổ vọt tới, vẫn còn hét lớn: "Ngươi này tai họa, có tài đức gì lại được nàng ưu ái đến như vậy? Mọi chuyện dừng lại ở đây đi! Ta muốn ngươi đồng quy vu tận!"

Ta biết trên thế gian này có một câu giận chó đánh mèo, ta biết tâm tình của con người sẽ tìm một nơi để trút ra, mỗi người đều có kiếp nạn của chính mình, chỉ là hành động trước mắt thật sự là quá đáng, có lẽ nàng thật sự đã phát điên rồi.

Ý niệm trong đầu đến đây liền dừng lại, cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, thấy người lao đến, trong tiềm thức đã muốn nâng bàn tay lên đánh trả, dù gì bản thân đối với một người bình thường như vậy cũng không đến mức sợ hãi, nhưng mà vừa mới đề khí, bởi vì cảm giác đau đơn mãnh liệt trên lưng mà gần như đã thoát đi nội tức, dưới sự kinh hãi cũng không dám vọng động, chỉ có thể nén đau lách mình tránh né mũi kiếm, thuận thế đá cái bàn văng tới, tạo thành trở ngại để tranh thủ một chút thời gian.

Không ngờ người nay bị cái bàn đánh trúng, nhưng chỉ là lệch người nghiêng đi một cái, dường như không có chút cảm giác đau đớn, lại tung người ập đến!

Đối phương có hung khí trong tay, bản thân lại bởi vì bị thương mà không dám vận công chống cự, cục diện đến một bước này đã là thập phần khó giải quyết, bên ngoài dường như cũng muốn tham gia náo nhiệt, tức thời vang lên động tĩnh mà ta không muốn nghe thấy nhất.

Đó là tiếng kêu gọi nhốn nháo, tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng kiên giáp binh khí kêu leng keng, hòa vào nhau.

"Là nơi này! Chính là trong này! Thanh âm chính là phát ra từ nơi này!"

"Là doanh trướng của Vương đại nhân! Thủ vệ đâu? Không thấy thủ vệ!"

"Nhanh! Đã xảy ra chuyện gì? Vào xem!"

Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh như vậy, bản thân gần như bởi vì phân thần mà suýt nữa lại bị Đông Duẩn đắc thủ*, khi hàn khí lướt sát qua da thịt, khóe mắt liếc qua đã thoáng nhìn thấy một góc của mành trướng bị nhấc lên, ta cũng không cố kỵ gì nữa, đánh liều hít vào một hơi mà lao qua, nhân lúc quan binh vẫn chưa hoàn toàn thấy rõ thế cục, đoạt lấy binh khí, trở tay liền chém ngã hai tên binh lính sau đó xông ra ngoài!

(*Ý chỉ hành động thuận lợi, đạt được mục đích)

Không có thời gian để suy nghĩ, chỉ biết nếu lưu lại trong đại trướng, không thể nghi ngờ chính là cá trong chậu.

Mưa lạnh đánh lên người, đối với thân thể vốn đã lạnh băng vì mất máu không thể nghi ngờ chính là tuyết lại thêm sương, mà vừa rồi tùy tiện vận công dường như đã rút đi một chút nội lực cuối cùng, nhìn thấy hơn mười tên quan binh ngăn trpử ở trước trướng, ta chỉ cảm thấy cổ tay đã mềm nhũn, nhưng vẫn dựa vào những chiêu thức ác liêt liên tục hạ gục vài tên, sau đó vừa né tránh, nhìn thấy Đông Duẩn từ phía sau cũng cùng lao ra, đem đoản kiếm đâm thẳng vào lồng ngực một quan binh phía trước.

Mặc dù chỉ là đâm kiếm lung tung, nhưng trên gương mặt của nữ nhân này vẫn dâng lên một nụ cười quỷ dị, dường như giết chết quan binh chính là thu hoạch đáng hài lòng nhất trong lòng nàng.

Chỉ là mục tiếu lớn nhất cũng không có thay đổi, sau khi rút kiếm ra, không để ý đến khuôn mặt dính đầy vết máu, một lần nữa nàng đâm về phía ta.

Sự điên cuồng đáng buồn, là ấn tượng cuối cùng của ta đối với nữ nhân tên Đông Duẩn này.

Sau đó bản thân rốt cuộc đã không còn thời gian để để ý tới nàng, tiếng kèn vang lên, quân doanh vốn yên lặng trong màn mưa trở nên sôi trào, vô số quan binh chen chúc mà đến, che mất mọi thứ, cũng ngăn cách mọi thứ, chỉ có phản quang của áo giáp và binh khí trong liên tục lóe lên trong tầm mắt, ta chỉ biết ngoài kia ta không có bằng hữu, tất cả đều là địch thủ, đều có thể giết, không giết liền sẽ chết, ngươi chết ta sống!

Tựa hồ đã đỏ mắt lên, chỉ là ngoài sát tâm, vẫn có lý trí đang không ngừng nhắc nhở, nếu như muốn sống, lại không thể tiếp tục dây dưa trong cuộc chiến này như vậy.

Sau khi được lý trí nhắc nhở, trong cuộc hỗn chiến, bản thân không ngừng kiên trì chuyển động ra bên ngoài, chân khí trong cơ thể đã đứt quãng, khi có khi không, vì sao lại như vậy lúc này cũng không thể quan tâm đến, chỉ biết là khi có thể vận được một chút nội lực, liền toàn bộ dùng vào việc khinh thân tránh thoát, thời gian dần trôi qua đối thủ bên cạnh cũng ít đi, mà bốn phía thực vật lại trở nên rậm rạp, lúc này ta mới phát hiện ra bất tri bất giác bản thân đã chạy vào trong rừng cây, đem phần lớn quan binh bỏ lại ở phía sau.

Hy vọng tự nhiên được sinh ra, nhưng truy binh vẫn tiếp tục theo sau, mà thân thể này đã sắp không chiu nổi, thất tha thất thểu đi về phía trước, chẳng qua là chạy đi một cách máy móc, nếu như một giây sau vô lực ngã xuống đất, ta không biết bản thân có thể mệnh lệnh cho tứ chi tái khởi động để đứng lên hay không.

Khắp sau lưng đã mất đi tri giác, dường như đã không còn tồn tại.

Lúc này, nghe thấy phía sau lưng cách đó không xa, một đám truy binh mơ hồ đang hô quát cung thủ tiến lên, một chút ánh sáng hy vọng le lói trong lòng, cũng liền trở nên ảm đạm.

Không biết Thiết San Hô các nàng như thế nào? Thời gian ta đi tìm người đã đủ để cho các nàng an nhiên trời đi? Lại thêm sự hỗn loạn vừa rồi, hẳn là toàn bộ đều đã rời đi mới phải, dù sao mọi người cũng đã có ước hẹn trước.

Mà đêm nay toàn bộ người trong sơn trại liền sẽ rời khỏi Định Quân sơn, đi tìm nơi an toàn, một lần nữa đặt chân cắm rễ, chờ đợi trại chủ trở về.

Khi đó các nàng sẽ nói như thế nào với Luyện nhi? Mà Luyện nhi sẽ phản ứng ra sao?

Nàng, giờ phút này, đang làm cái gì?

Thật nực cười, đây chính là cái gọi là tử kiếp khó thoát sao? Lại cũng không phải là vì nàng, chỉ là bởi vì một lý do hoang đường như vậy.

Trong lòng gần như đã thỏa hiệp, ngay cả như vậy, dưới chân vẫn không có ngừng lại, thân thể vẫn dốc toàn lực xông về phía trước, bản năng sinh tồn cũng không cho phép thỏa hiệp, khi trong tai nghe thấy thanh âm cung tên đã sẵn sàng đòi mạng, trước mắt mơ hồ, một dòng suối dài vắt ngang chao đảo xuất hiện trong tầm mắt.

Có dòng suối ở đây cũng không kỳ lạ, nơi này là núi rừng, mà quân doanh tất nhiên cũng là tìm nơi gần nguồn nước để đóng quân, chẳng qua là ở nơi hạ lưu này, mưa to nửa ngày đã đủ làm cho dòng suối nhỏ trước mắt này thay đổi bộ dáng, dòng suối được mở rộng lại chảy siết hơn, hóa thành một hiểm địa gào thiét rầm rầm tung bọt trắng xóa, nó chắn ngang ở trước mặt, giờ phút này bản thân cũng không thể nhảy qua được.

Trước lang sau hổ, thành thế gọng kiềm siết chặt, chỉ có thể lựa chọn bên nhẹ hơn.

Khi phía sau vang lên thanh âm mũi tên tiễn mạng xé gió lao đến, ta không chút do dự mà phi thân lên, có thể nhảy đến đâu, liền nhảy đến đó!

Không nghe được thanh âm, trong một cái chớp mắt cảm giác lạnh buốt ập đến, áp lực nước vậy lấy quanh mình, trong thoáng chốc thính giác thị giác đều mất hết, chỉ theo bản năng mà nín thở, mọi chuyện còn lại đều không do bản thân làm chủ, sức nước rất mạnh, nước siết âp đến xô đẩy mãnh liệt cuốn tất cả mọi thứ trong dòng suối về phía trước, khi rốt cuộc cũng giãy giụa để thoát lên khỏi mặt nước mà hít thở một hơi, cảnh tượng trước mắt nghiễm nhiên đã triệt để thay đổi, cái gì quan binh cái gì cung tên, hoàn toàn đã không còn bóng dáng.

Nhưng đây cũng không có nghĩa là được an toàn, bất quá là đổi thành một loại nguy hiểm khác, sự nguy hiểm đến từ tự nhiên.

Dòng nước mạnh mẽ đánh vào mỗi một tấc da thịt trên thân thể, phía sau lưng vốn đã mất đi tri giác lại truyền tới cảm giác đau đớn kịch liệt, chỉ có phần nước vờn quanh thân thể là mang màu đỏ, sau đó màu đỏ kia không ngừng bị cuốn ra phía xa xa cuối cùng là bị pha loãng giũa những cuộn nước đục ngầu, khi đã nhìn thấy cảnh tượng này, tuyệt đối không phải là một thể nghiệm làm cho người ta vui vẻ.

Nhiệt độ trong nước quá thấp lại mang đến một loại phiền phức khác, tay chân vốn đã chết lặng mềm nhũn lúc này liền triệt để không còn thuộc về bản thân nữa, vì vậy việc muốn tự cứu lấy bản thân đã trở nên vô cùng khó khăn, nhiều lần sờ đến nhánh cây bên bờ đá, đều bởi vì thoát lực mà không thể giữ vững, chỉ có thể tiếp tục để dòng nước cuốn đi.

Giác quan đang dần dần mơ hồ, năng lực suy nghĩ gần như đã đánh mất không còn, trong lòng hiểu được rằng thời khắc mất đi ý thức đã không còn xa nữa, nếu không thể lên bờ, thật sựu sẽ bị dòng nước siết này triệt để nuốt sống.

Cảnh tượng cuối cùng trong tầm mắt chính là bản thân đang trôi về phía một nhánh cây đang vươn ra, dùng toàn lực đưa tay kéo lấy, thành công sao? Không biết.

Tiếp theo toàn bộ ký ức liền biến mất.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cũng từng mơ mơ màng màng mà tỉnh lại một lần...

Mùi hương, là mùi bùn đất và cỏ mới, mang theo sinh ý...Cảm giác ngạt thở đè ép biến mất, bản thân được không khí vậy quanh dường như đang chìm vào một tấm mền mỏng, thật tốt...Chỉ có dưới chân còn có thể cảm giác được dòng nước chảy mạnh cọ qua, thực sự là đang được lối kéo từng chút một ra khỏi đó... Khoan đã, kéo ra?

Rốt cuộc có vẻ như ý thức đã trở lại sau một khoảng thời gian vô tri vô thức, liên tục cố gắng, từ từ hé ở mở đôi mắt, trước mắt là một vùng thực vật xanh nhạt, đang chuyển động từng tấc một... Không, thứ đang chuyển động không phải là nó, là chính bản thân ta!

Mãnh liệt ngẩng đầu lên, có thứ gì đó đang kéo lấy thân thể, không nhìn thấy là thứ gì, lại xác thực cảm nhận được là có lực đạo đang kéo, sắc trời mờ nhạt, cánh tay phải duỗi thẳng dường như là bị một vô hình đang lôi kéo, thân thể di chuyển về phía trước từng chút một giữa bụi cỏ, lưu lại một vết kéo thật dài, uốn lượn rời khỏi dòng sứoi.

Theo bản năng liền liên tưởng đến loài vật săn mồi, trong lòng hoảng hốt, giữ chặt lấy cánh tay phải đang muốn dùng lực nhảy lên, đột nhiên có thứ gì đó phá không mà đến, cần cổ tê rần, trước mắt lại bỗng nhiên tối sầm xuống.

Khi lại mở mắt ra đã là chìm trong bóng đêm, bóng tối rất sâu rất yên tĩnh, không có ánh sao không có tiếng gió không có tiếng nước, bởi vì đang nằm sấp, khi hít thở tràn đầy mùi cỏ khô, dưới thân là cảm giác mềm mại, dày và khô ráo, cho nên ta nghĩ bản thân hẳn là nằm trên một đống cỏ khô.

Nơi đây không giống như dang ở trên một cánh đồng bát ngát, bởi vì không khí gần như không lưu động, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy, trong khi giãy giụa, lại không thể nhúc nhích được, ngoại trừ phần đầu còn có thể nặng nề di chuyển một chút, từ phần cổ trở xuống gần như không có cảm giác, dường như cả người đều không còn tồn tại, lại càng không cần nói đến chuyện phát lực giãy giụa.

Lúc này mới phát hiện ra, trong cơ thể cũng là trống rỗng, cái gọi là nội lực cái gọi là chân khí, cũng không cảm giác được chút nào.

Chuyện duy nhất cảm thấy may mắn chính là, ngay cả sự đau đớn sau lưng cũng không còn cảm nhận được nữa.

Trong bóng tối, lần này không có thứ gì đánh úp đến hay lôi kéo, bản thân tỉnh lại một lát lại chủ động ngủ thiếp đi

Còn sống liền phải cân nhắc đến chuyện sông sót.

Bởi vì tự giác nghỉ ngơi dưỡng sức, lần thứ ba tỉnh lại tinh thần đã khá lên nhiều, lần này xung quanh mơ hồ đã có chút ít ánh sáng, là từ sau lưng truyên đến, ánh sáng rất yếu, đi vào nơi này đã là giới hạn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vách đá gập ghềnh, bùn đất và cỏ khô xung quanh, bên trong vẫn là tối đen như mực, dường như không có đáy

Ta cho rằng nơi này là sơn động, cũng chính là sơn động, bất quá thấp bé hơn so với trong tưởng tượng, vốn không thể đứng thẳng người, thay vào đó chính là hẹp dài, dường như là một xà động, uốn lượn gập ghềnh kéo dài vào phía trong, không biết là dài đến đâu.

Đương nhiên nơi này không có cự mãng*, nếu không bản thân làm sao còn có thể an nhiên nằm sấp ở đây? Cự mãng sẽ không đem con mồi thả trên cỏ khô, càng sẽ không biết chữa thương cho con mồi.

(*Rằn khổng lồ)

Thân thể vẫn không thể nhúc nhích, chỉ là không biết vì sao quần áo đã hoàn toàn khô ráo, trên lưng mơ hồ có một chút hơi lạnh, đó là vị trí của vết thương.

Thử cất tiếng hô lên hai tiếng, lại không có người trả lời.

Là được ai cứu? Ai đã cứu người lại không hiện thân? Thế nhưng lại đặt người ở đây? Thân thể không thể động đậy này lại là chuyện gì đã xảy ra?

Ta nghĩ rằng trong cuộc đời sẽ không có kỳ ngộ gì, nhưng bây giờ việc này đã có thể xem như là kỳ ngộ, trong lòng tràn đày nghi hoặc lại không có người đến giải đáp, bản thân cũng tìm không ra đáp án, cũng không có quá nhiều năng lực để tìm đáp án, đủ loại chuyện xảy ra gần như đã tiêu hao hết tất catr tinh lực, ta không biết thương thế kia cách cái chết gần thế nào, chỉ biết là trước mắt suy yếu hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, cho nên phần lớn thời gian đều thân bất do kỷ mà ngủ say.

Thỉnh thoảng tỉnh lại, luôn có thể cảm giác được cảm giác lành lạnh trên lưng, bên cạnh đôi khi sẽ xuất hiện khoai lang hay quả dại đã được rửa sạch, mặc dù hiểu ý nghĩa của chuyện này, bản thân vẫn sẽ cẩn thận từng li từng tí xác nhận một phen, mới lấy những thứ đã nhận biết được trong đó, bỏ vào miệng ăn xuống.

Từ một phương diện nào đó mà nói, đây là một loại giam cầm trá hình, bởi vì phần lớn thời gian đều đang mê man, ta cũng không rõ loại hình thức sống này đã trôi qua bao nhiêu ngày, cảm giác khoảng bảy tám ngày, nhưng mà thực tế chỉ mới ba bốn ngày cũng không chừng, nhưng không thể phủ nhận chính là, loại giam cầm nghỉ ngơi hoàn toàn triệt để này, trợ giúp rất lớn đối với chuyện hồi phục tinh lực, thơi gian mê man cũng liền giảm xuống.

Hôm nay bên ngoài có ánh sáng, cũng không rơi vào trạng thái ngủ say, chẳng qua là khẽ nhắm mắt, bỗng nhiên cảm giác được cỏ khô bên người có một tiếng xột xoạt rất nhỏ vang lên, mở mắt ra liền thấy trước mặt có một ít quả dại tươi được đưa đến.

Bên cạnh không có người, cũng không nghe được bất luận thanh âm xé gió gì, quả dại là hoàn hảo không chút tổn hại, có thể từ xa ném đến chuẩn xác như vậy, chứng minh thân thủ của người này tuyệt đối không yếu, "Tiền bối!" Ta nắm chặt cơ hội, ngẩng đầu cao giọng hô lớn vào phía bên trong: "Ta biết lúc này tiền bối dang ở đây, nhận được sự tương trợ liền vô cùng cảm kích, mong rằng tiền bối có thể hiện thân!"

Tiếng hô to vang vọng quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp, nghiêng tai lắng nghe, bên trong bóng tối lại không có nửa điểm phản ứng, không dám bỏ qua bất luận một điểm khả năng nào, cho nên bản thân vẫn kiên trì nói: "Tiền bối, trước mặt chân nhân* liền không dám nói dối, tại hạ tên là Trúc Tiêm, xông vào quân doanh chỉ vì muốn cứu người, không ngờ xảy ra biến cố, thân hãm hiểm cảnh phải nhảy xuống sông, được tiền bối cứu giúp chữa thương, ân cứu mạng không dám quên, chẳng qua là trước mắt vãn bối còn có việc phải làm, không thể an tâm, mong rằng tiền bối có thể cởi bỏ trói buộc để cho vãn bối rời đi, đại ân đại đức, ngày nào đó nhất định sẽ báo đáp!"

(*Người tu đắc đạo)

Đúng vậy, gắng sức cầu khẩn, đơn giản chính là muốn cầu mong một điểm này, có lẽ bản thân thật sự là bị thương rất nặng, chỉ là chuyện toàn thân không thể động đậy này nhất định không liên quan đến thương thế của bản thân, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể giải thích như vậy.

Không biết rõ về đối phương, chỉ có thể thành khẩn đối đãi, những câu nói của ta đều là thực tâm thực ý, thật lâu sau, rốt cuộc đổi lấy một tiếng thở dài sâu kín từ trong bóng tối.

"Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?" Thanh âm này trầm lắng mà già nua, khàn khàn khô khốc giống như quỷ mị, thậm chí cũng không thể ngha ra là nam hay là nữ: "Vết thương trên lưng ngươi rất sâu, làm bị thương kinh mạch tổn hại đến phế phủ, nếu chếch đi ba phần thì dù là thần tiên cũng khó cứu, cho dù lúc này đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng không thể nói đã thật sự chuyển nguy thành an, nếu như vọng động khiến cho miệng vết thương bị vỡ, liền là cao yêu tự hữu*, không thể không biết phân biệt tốt xấu."

(*Gieo gió gặt bão, tự làm tụ chịu)

Mặc dù thanh âm này làm cho người ta có chút sợ hãi, nhưng rõ ràng nội dung trong đó lại tràn đầy thiện ý, ta kinh hỉ nói: "Vãn bối đã biết, đa tạ tiền bối đã có hảo ý nói rõ, vãn bối sẽ cẩn thận!"

Vốn là thành tâm cảm tạ, không ngờ tựa như đã xúc phạm đến điều gì đó, phía bên kia truyền đến một tiếng hừ lạnh nhạt nhẽo, nói: "Hảo ý? Lão nhân gia ta sao lại có hảo ý với tiểu oa nhi ngươi, một ngọn núi hảo hảo yên tĩnh, lại bị đám người hậu bối các ngươi tến đến khiến cho chướng khí mù mịt, bản thân làm loạn không nói, còn đưa tới một đám nam nhân chém chém giết giết, quấy nhiễu thanh tĩnh, nếu như không phải sợ ngươi chết ở nơi này làm ô uế nơi tĩnh tu của ta, ai quản ngươi chết hay sống, mà thôi, hôm nay ngươi đã có thể chậm rãi lấy lại nhịp thở, sau này muốn chết hay muốn sống đều do chính ngươi, tự mình giải quyết cho tốt a!"

Một câu nói xong, thì có vài đạo tiếng gió, có thứ gì đó đánh vào các nơi trên người, lực đạo không đồng nhất, thẳng đến khi chúng lăn hai vòng trên đống cỏ khô, ta mới nhìn rõ chẳng qua là một hòn đá bình thường không hơn

Mà phía dưới thân thể rốt cuộc đã có cảm giác, từng điểm từng điểm đau đơn đến phát run lên, cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng dường như quanh thân có vô số gai nhỏ đang đâm đến, ta nhíu mày nén nhịn, sau khi thật vất vả vượt qua, tất cả tri giác liền đều trở về, bao gồm cả sự đau đớn phía sau lưng.

Cũng may đã sớm có chuẩn bị đối với sự đau đớn này, cho nên cũng không cảm thấy quá khó khắn, thử cẩn thận mà bò dậy, sau khi xác định hoạt động không có trở ngại, ta chắp tay nói: "Đa tạ tiền bối." Cung kính thận trọng quỳ xuống khấu đầu hai cái.

Phía bên kia lại không có động tĩnh gì, cho nên sau khi khấu đầu tạ ơn, bản thân liền xoay người muốn đi, vừa đi ra hai bước lại cảm thấy tựa hồ có chút không thích hợp, dường như đã thiếu một cái gì đó, sờ sờ bên thắt lưng, nhìn lại đống cỏ khô một chút, thì ra xác thực là đã thất lạc một vật, vì vậy lại cẩn thận cúi người nhặt lên, cắm vào đai lưng ở bên hông.

"Đó là cái gì?" Thanh âm khàn khàn khô khốc kia lại bất ngờ vang lên.

Nhìn nhìn vào bên hông, xác định bản thân không hiểu sai lời nói của đối phương, mới cười giải thích: "Chẳng qua là vỏ của đoản kiếm, vài ngày trước đây ta đã vô ý làm thất lạc đoản kiếm, cho nên chỉ còn lại một cái vỏ không."

Vỏ kiếm này thập phần đơn giản tự nhiên, nhưng không biết vì sao tựa hồ lại khiến cho đối phương có hứng thú, nói: "Chỉ là một cái vỏ kiếm không, lưu lại thì có ích gì, không bằng để lại nơi này làm tín vật, coi như là ngươi thật lòng cảm động và ghi nhớ ân cứu mạng này."

"Chuyện này..." Không ngờ đến sẽ có những lời này, không khỏi kiến cho người ta cảm thấy rất khó xử.

"Làm sao? Không thể sao!" Thanh âm giống như quỷ mị kia thoáng chốc trở nên nghiêm nghị.

"Tiền bối thứ tội, xin nghe một lời của vãn bối!" Ta vội vàng ôm quyền giải thích: "Đại ân cứu mạng vãn bối khắc sâu trong lòng, vốn đừng nói là một vỏ kiếm, tiền bối muốn bất kỳ vật gì trên người vãn bối đều được, chẳng qua là vỏ kiếm này đặc biệt, là đồ vật năm đó gia sư tặng cho, từ thuở nhỏ vãn bối đã mang theo bên người, trước giờ chưa từng xa rời, mà hôm nay ân sư đã không có ở đây, cho dù đã mất thân kiếm chỉ còn lại một vật vô dụng, vãn bối không dám đem tặng, cũng không thể đem tặng, đạo lý trong đó, mong tiền bối rộng lòng tha thứ!"

Sau khi nói xong, trong lòng có chút thấp thỏm không yên, phía bên kia một hồi lâu không có tiếng động, khi thanh âm lại vang lên, liền trở nên có chút không quá kiên nhẫn: "Coi như ngươi có lý, cút đi, cút đi, đừng lại trở ngại sưj thanh tĩnhcủa lão nhân gia ta!" Ngừng lại một chút, tiếng nói lại vang lên: "Thân thể của ngươi lúc này, động đậy cũng liền thôi, không thể vận công đề khí, nếu không chính là ẩm chậm chi khát*, ta đã phong bế khí huyết của ngươi, chỉ chừa cho ngươi ba phần công lực, nửa năm sau tự nhiên sẽ không có trở ngại, đương nhiên trong nửa năm này ngươi cũng có thể tự cưỡng ép mà giải huyệt thử xem, hừ hừ! Mau cút!"

(*Uống rượu độc để giải khát, tức là làm chuyện nguy hiểm)

Không khỏi hiểu ý mà mỉm cười, phía dưới sự hỉ nộ vô thường của người này, quả nhiên ẩn chứa lương thiện, bất quá là miệng cứng mềm lòng mà thôi, lập tức lần nữa cung kính khấu đầu nói cảm tạ, sau đó liền xoay người rời đi.

Rời khỏi huyệt động thấp bé hẹp dài này rất là phiền phức, bởi vì cố kỵ thương thế, không thể cong người, chỉ có thể cùng sử dụng tay chân mà đi ra ngoài, cũng may động khẩu cũng không tính là xa, khi một lần nữa được nhìn thấy ánh mặt trời, cơ hồ bị ánh sáng ban ngày làm cho chói đến không thể mở mắt ra được.

Ánh sáng trong huyệt động ảm đạm, thì ra bên ngoài là ngày nắng như vậy, cách đó không xa truyền đến tiếng nước róc rách, chính là dòng nước mà bản thân ngã xuống lúc trước, chẳng qua trước mắt chỉ còn là một dòng nước nhỏ, làm sao còn là bộ dáng chảy siết nguy hiểm của mấy ngày trước, ta thở dài một tiếng, thuận tay bẻ lấy một nhánh cây, chống đỡ cơ thể xuôi theo bờ suối từ từ đi đến.

Định Quân sơn to lớn, bản thân cũng không quen thuộc, cho nên chỉ có thể máy móc mà đi vòng lại đường cũ, tuy rằng có ngốc nghếch chút ít, nhưng chính là đảm bảo phương pháp.

Từ từ đi đến, mỗi một bước đi ít nhiều đều có chút tác động khiến trên lưng đau đớn, người kia cũng không có lừa gạt ta, thương thế này xem ra đúng là thập phần nghiêm trọng, có lẽ nên nghe lời mà nghỉ ngơi thêm vài ngày, mới là chuyện đúng đắn.

Chỉ là không thể an tâm, làm sao cũng không thể an tâm.

Lo lắng cũng không phải là quan binh, cũng không phải là sơn trại, những ngày chậm trễ vừa qua, đáng chết đều đã chết rồi, nên đi cũng đều đã đi rồi, hành quân lặng lẽ, đánh chuông thu binh, chỉ còn lại gạch ngói vụn và tro tàn, đổ nát thê lương.

Điều ta lo lắng chính là, nếu như Luyện nhi không biết rõ tình hình một khi vội vàng chạy về, lại chỉ nhìn thấy một mảnh đất điêu tàn vách nhà tan tát, nàng sẽ cảm thấy thế nào?

Không muốn tưởng tượng đến tình cảnh kia, cho nên nếu có thể, hy vọng bản thân có thể quay lại nơi đó sớm hơn nàng một bước, chờ đợi vài ngày, tốt nhất là có thể đợi được nàng, ngăn đón nàng, nói cho nàng biết chuyện gì đã xảy ra, nói cho nàng biết không cần phải lo lắng.

Trong lòng là tính toán như vậy, nhưng lại không biết có thể thực hiện được hay không.

Vô tri vô giác đã đi được vài ngày, cũng có thể nàng đã sớm trở về rồi, đã sớm nhìn thấy, đã sớm phẫn nộ, đã sớm bi thương khó hiểu, cho rằng toàn bộ đồng bạn đã sớm chết trận cũng không chừng.

Nàng nhìn thấy mọi chuyện trước mắt như vậy, sẽ có phản ứng ra sao?

Để phân tán lực chú ý khỏi sự đau đớn trên lưng, liền dung túng bản thân suy nghĩ miên man, đúng vào lúc này, phía bên kia ngọn núi liền vang lên một tiếng hét dài, tiếng hét kia cao vút sắc lẹm, nhiều lần thằng trầm không ngừng nghỉ, dư âm vang vọng quanh quẩn giữa rừng núi, thật lâu không thể tiêu tan.

Nghiêng tai lắng nghe một lát, sau khi phân biệt được rõ ràng, bản thân đột nhiên biến sắc.

Đó tuyệt đối không phải là tiếng hét, đó rõ ràng là một tiếng rít thê lương réo rắt ảm đạm cực kỳ bi ai, tiếng vọng quanh quẩn giữa rừng núi kia, phát ra từ tiếng người, lại dường như là...Tiếng sói gào rú!
Bình Luận (0)
Comment