Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch)

Chương 30 - Quen Biết Cũ

Người dịch: Whistle

Một vụ hỏa hoạn làm cho lòng người trong thành bàng hoàng, lúc chạng vạng tối, trên đường gần như không có một bóng người.

Dưới bầu trời u ám, gió lạnh vẫn chưa biến mất, tràn ngập lạnh lẽo.

Ngoại trạch trong miệng Hà Tiến cách nhà kho của hiệu thuốc không xa lắm, nhưng tuyệt đối là nơi hẻo lánh.

Không biết lúc đó mua căn nhà này để làm gì?

Nhưng cũng chính vì đây là nơi hẻo lánh, ẩn nấu ở đây sẽ không bị người phát hiện.

"Bên này!"

Hà Tiến sải bước băng qua những con hẻm.

Một nhóm sáu người vội vàng hối hả.

Ngoài Mạc Cầu, Hà Tiến, cùng hai tên người hầu của Hà gia thì còn có hai vị sai dịch của nha môn đi theo.

Trước khi đến cũng đã báo quan.

"Đến rồi!"

Trong một viện tử kín đáo, Hà Tiến dừng bước, tiến lên đẩy cửa mà không thèm quan tâm đến việc cánh cửa đang đóng.

"Răng rắc..."

Chốt cửa bị gãy.

Mạc Cầu không khỏi nhướng mày, Hà gia không hổ là dùng võ truyền gia, vị Hà công tử này tuổi còn trẻ mà thực lực cũng không kém.

Sợ là đã gần đoán cốt rồi?

Băng qua nghênh môn tường, bên trong có động thiên khác.

Bên trong tường viện đổ nát lại có cây xanh và hoa cỏ nảy mầm vào mùa đông, còn có Hồng Tụ Thiêm Hương, khu vườn tràn ngập hương thơm. ( ý chỉ việc đọc sách có mỹ nữ làm bạn.)

"Kẽo kẹt..."

Cửa phòng chính bị người mở ra một khe hở, đợi khi nhìn rõ người tới, một người vội vã đẩy cửa nghênh đón.

"Công tử." Người tới mặc một chiếc váy xinh đẹp, trên mặt hoa lê mang thủy, đôi mắt đẹp tràn đầy kinh hoảng:

"Ta nghe nói Hà gia bị hỏa hoạn, ngài không có việc gì thật sự là quá tốt rồi!"

Kim ốc tàng kiều!

Hai vị sai dịch vô thức nhìn sang Hà Tiến, vẻ hâm mộ trong mắt không che giấu chút nào.

"Ta không sao." Hà Tiến tùy ý khoát tay, vội vàng nói:

"Hà Đại, Trương Lục ở đâu?"

"Ở bên trong." Nữ tử sắc mặt trắng bệch, thanh âm có vẻ run rẩy:

"Bọn hắn... Máu me khắp người, thiếp thân không dám nhìn nhiều, lại tìm không thấy công tử."

"Ta biết rồi." Hà Tiến sải bước vào phòng, ra hiệu với Mạc Cầu:

"Mạc đại phu, làm phiền!"

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, đi theo vào trong phòng, cảnh tượng trước mắt làm cho hai mắt hắn co rụt lại.

Trong phòng có một tấm thảm bông được phô lên đất, hai người nằm trên đó, máu me khắp người, ướt đẫm cả thân thể.

Chân của một trong số họ dường như đã bị chặt bằng rìu, da thịt nứt ra, xương đùi trắng lộ ra, đã hôn mê bất tỉnh.

Tình trạng của người còn lại cũng không tốt hơn chút nào, dù là mặt mũi bầm tím, nhưng cũng may còn có ý thức, nhìn thấy mấy người tới liền giãy dụa như muốn nói điều gì.

Nhưng mà do trong cổ họng có dị vật, thanh âm mơ hồ không rõ, khó bề phân biệt.

"Tiêu... Chu..."

"Hà Đại." Hà Tiến vội vàng cất bước tới gần, nghiêng tai yên lặng nghe:

"Ngươi nói cái gì?"

Nghe mấy lần cũng không nghe rõ, hắn nhịn không được lớn tiếng hỏi thăm: "Đến cùng là ai đã hạ thủ với các ngươi? Độc Lang đạo, Bạch Mã phỉ hay là những người khác?"

Mạc Cầu ngồi xổm bên cạnh, lấy tay bắt mạch cho đối phương, mạch đập yếu ớt khiến hắn vô thức lắc đầu.

"Mạc đại phu." Hà Tiến hỏi vài câu không biết được đáp án, chỉ có thể nghiêng người nhìn sang, nhỏ giọng hỏi:

"Thế nào?"

"Bị thương ngoài da thì dễ nói, nhưng hắn khí tức suy yếu bất lực, cái này là do bị thương đến nội tạng." Mạc Cầu thuận miệng trả lời một câu, rồi xốc áo trước ngực của Hà Đại lên, một quyền ấn rõ ràng đập vào mi mắt.

"Ám kình!" Hà Tiến hốc mắt nhảy lên.

Người tập võ sẽ phát ra kình lực, có cương mãnh, có âm nhu, ám kình thuộc loại âm nhu.

Mạc Cầu không hiểu ám kình, chỉ biết y lý, cau mày nói:

"Người xuất thủ kình lực tụ mà không tan, thẩm thấu da thịt trực tiếp công kích nội phủ, tình trạng của hắn thế này cho dù có cứu sống được thì nửa đời sau cũng bệnh cũ quấn thân, ho lao thành tật."

"Không sao." Hà Tiến nghiêm mặt chắp tay:

"Mạc đại phu cứ việc xuất thủ chẩn trị, Hà Đại là bạn từ thuở nhỏ của ta, dù là sau này hắn không thể động đậy thì ta cũng nuôi được!"

"Hà công tử Nhân Nghĩa." Một vị sai dịch lấy lòng một câu, nói:

"Nếu như có thể biết được hung thủ là ai thì càng tốt hơn."

"Người có thể phát ra loại ám kình này, yếu nhất cũng là một vị cao thủ đoán cốt, dù là đạo phỉ ngoài thành cũng có thể làm một tên đầu mục, điều tra một chút là biết." Hà Tiến ánh mắt âm trầm, nắm chặt hai tay:

"Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn hắn!"

"Đoán cốt?" Mạc Cầu hơi sững sờ:

"Nếu như là cao thủ đoán cốt ra tay , theo lý mà nói thì vị Hà Đại này sẽ không có khả năng trốn tới nơi này. . ."

"Cẩn... Thận, đi... Mau!"

Lúc này, hắn rốt cục có thể nghe được âm thanh trong miệng Hà Đại.

Mạc Cầu biến sắc.

"Cẩn thận!"

Trong lúc mà hắn hét lên, tên gia phó một mực đi theo sau lưng Hà Tiến đột nhiên bổ nhào về phía trước với vẻ mặt tàn nhẫn.

Trong tay còn có thêm một con dao găm.

"XÌ...!"

Mặc dù Hà Tiến đã phản ứng theo bản năng, nhưng vẫn bị vạch một đường bên sườn.

"Bạch!"

"Bạch!"

Cùng lúc đó, ba bóng đen từ ngoài cửa sổ bắn vào, trực tiếp đâm xuyên qua người của một gã sai dịch.

Mũi tên!

Đây là cái bẫy!

Giờ này khắc này, mấy người há không nhìn ra hoàn cảnh hiện giờ.

"Thằng chó chết này..." Hà Tiến mặt mũi dữ tợn, quay người một cước đạp bay tên gia phó ra xa mấy mét.

"Thiếu gia, đừng trách ta." Gia phó ngã nhào trên đất, toàn thân run lên:

"Hài... Hài tử của ta ở trong tay bọn họ, nếu như ta không làm như vậy, bọn hắn sẽ giết nó."

"Chết đi!" Hà Tiến căn bản không thèm nghe lời giải thích của hắn, tiến lên một bước, một chưởng vỗ lên đầu của tên gia phó.

"Bành!"

Bị trúng chưởng kình, tên gia phó trừng lớn hai mắt, thất khiếu chảy máu, liền xem như là Mạc Cầu cũng không có khả năng cứu được.

"Hắc Sát chưởng?" Cửa phòng mở ra, một bóng người cường tráng từ ngoài sân bước vào:

"Ta đang muốn kiến thức một chút."

Người tới cầm một thanh đại khảm đao trong tay, nhe răng cười một tiếng, bổ nhào vào Hà Tiến với vẻ mặt đầy sát khí.

Sau lưng hắn còn có mấy người vào theo, nhào về phía bọn sai dịch.

Lúc mà tên gia phó đánh lén Hà Tiến thì Mạc Cầu mới kịp phản ứng, thân thể co lại, đưa cái hòm thuốc chặn trước người mình, vậy mà tránh được một kiếp.

Hai mắt đồng thời chuyển động, nhấc cái ghế bên cạnh lên đập về phía cửa sổ.

"Soạt..."

Cửa gỗ bị đập gãy, giấy dán cửa bị xé nát, một âm thanh thở hổn hển truyền đến.

Đằng sau có mai phục!

Không đợi hắn lấy lại tinh thần, một vị gia phó khác đang hoảng sợ đã nhào tới cửa sổ.

Mạc Cầu trong lòng hơi động, vội vàng nhảy ra theo.

Quả nhiên.

Gia phó vừa mới thò đầu ra liền bị đối diện chém cho một đao, kêu thảm ngã xuống bụi hoa trong hậu viện.

Nhưng mà muốn một đao chém chết người cũng không phải chuyện dễ, cho nên hắn vẫn cố giãy dụa bò lên, mưu toan đào tẩu.

Mạc Cầu ngược lại là trốn qua một kiếp, nhưng cũng không dám qua hỗ trợ, phi nước đại về phía tường viện.

Chỗ tốt khi rèn luyện trong thời gian dài đã được bộc lộ, tường viên cao cỡ một người vậy mà hắn chỉ nhảy hai ba lần liền ra ngoài.

Nhưng mà còn chưa tiếp đất, sắc mặt của hắn đã thay đổi.

"Ồ?"

"Lại có người trốn thoát?"

Âm thanh kinh ngạc vang lên từ đằng sau, Mạc Cầu vung tay theo bản năng, kiếm trong tay áo cũng theo đó mà ra.

"Bạch!"

"Đinh..."

Tiếng va chạm vang lên, người tới vung xích sắt trong tay, nhẹ nhõm đập bay Thiết Mộc kiếm.

Đồng thời đạp chân xuống, thiếp thân tới gần, chạm mặt lại là bốn đạo kiếm quang.

Yến Tử Phân Thủy!

Dưới tình thế cấp bách, kiếm thuật của Mạc Cầu lại có chút đột phá, từ một hơi tam kiếm biến thành bốn kiếm, chỉ tính riêng chiêu này là đã mạnh hơn Tần Thanh Dung rồi.

"Ừm?" Người tới sắc mặt hơi nghiêm, không thể không đột nhiên dừng bước, xích sắt xoay tròn ngăn ở trước người.

"Đinh đinh... Đương đương..."

Mạc Cầu thế công cấp tốc, chỉ trong chốc lát liền chém liên tiếp mười sáu kiếm, kết quả lại bị người ta chặn hết, không bị thương chút nào.

Trong lòng lạnh lẽo ngay tức khắc.

Lại không nghĩ rằng đối phương chỉ ngăn lại thế công mà không thừa thắng xông lên, hơn nữa còn lui lại một bước vẻ mặt kinh ngạc:

"Là ngươi!"

"Mạc đại phu."

Mạc Cầu sững sờ, định thần nhìn lại, chỉ thấy đối thủ mặc một thân nho sam, là tên tội phạm đầu lĩnh mà hắn đã gặp lúc ở Tôn trạch.

Bình Luận (0)
Comment