Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch)

Chương 31 - Siêu Phẩm Dưỡng Nguyên Đan

Người dịch: Whistle

"Là ngươi!"

Mạc Cầu cũng sững sờ.

Lập tức cầm đoản kiếm vội vàng lui lại hai bước, cẩn thận nhìn chằm chằm đối phương:

"Ngươi cũng dám vào thành?"

"Thế giới trong thành so với bên ngoài phồn hoa hơn nhiều, ai mà không muốn vào đây xem thử?" Nam tử cười nhạt:

"Lần này có cơ hội, há có thể bỏ lỡ?"

"Là các ngươi ra tay với Hà gia?" Mạc Cầu kéo căng thân thể, lùi lại một chút, tim đập loạn nhịp.

Hiện giờ thực lực của hắn cũng được xem như nhập môn, không còn là đứa trẻ ngây thơ lúc trước, có thể ước lượng được trình độ của đối thủ.

Chân dậm nát đá xanh, thực lực luyện da khẳng định làm không được.

Đoán cốt!

Chính mình tuyệt không phải là đối thủ của hắn.

"Nhận ủy thác của người." Nam tử gật đầu, ngước mắt nhìn Mạc Cầu, than nhẹ một tiếng dường như có chút tiếc nuối:

"Việc này vốn không liên quan đến Mạc đại phu, ngươi cần gì dấn thân vào vũng nước đục này?"

"Ta. . . Ta tới để chẩn bệnh cho người ta, vốn chả liên quan gì đến chuyện này." Mạc Cầu cổ họng nhấp nhô, thấp giọng mở miệng.

"Vậy à. . ." Nam tử nhíu mày.

Người này họ Quách, tên Tiêu, xuất thân trong gia đình giàu có.

Lúc còn trẻ học được một thân võ nghệ, sau này gia đạo sa sút, bất đắc dĩ chỉ có thể trở thành đạo phỉ.

Bất quá dù sao hắn cũng đã đọc qua thi thư, hơn nữa còn ăn mặc như người đọc sách, càng không cam tâm tiếp tục vào rừng làm cướp, không có chỗ ở cố định.

Lần này trèo lên Chung Vân Triệu, chính là nghĩ mưu một cái thân phận quang minh chính đại, vì tương lại chính mình cũng vì tương lai của huynh đệ.

Nếu không thì với thực lực của hắn, những việc giống như hôm nay căn bản không cần hắn tự thân xuất mã.

Lại không nghĩ tới. . .

Một hành động tùy ý, vậy mà thật sự có thể ngăn lại một con cá lọt lưới, chỉ bất quá con cá này lại còn quen biết.

'Người này đã cứu nhị đệ , theo lý mà nói là đang thiếu hắn một cái nhân tình, nhưng mà việc ngày hôm nay là chuyện mà Chung thiếu gia chuyên môn dặn dò.'

'Ngược lại có chút khó làm.'

Quách Tiêu sắc mặt biến đổi, khi thì nắm chặt xích sắt trong lòng bàn tay mắt đầy lãnh ý, khi thì hé miệng như có điều suy nghĩ.

Mạc Cầu cũng không biết đối phương đang nghĩ cái gì, nhưng cũng có thể nhìn ra hắn đang do dự.

"Quách. . . Quách tráng sĩ." Hắn kéo căng thân thể, thấp giọng nói:

"Ta chỉ là một gã đại phu, những chuyện khác không liên quan gì đến ta, cũng không nguyện ý lẫn vào trong đó, không bằng ngươi ta từ biệt tại đây?"

Trong lúc nói chuyện, trong lòng hắn yên lặng kiểm tra những thứ trên người một lần.

Đoản kiếm trong tay, cánh tay và trên đùi đều giấu một thanh Thiết mộc kiếm, còn có một lọ bột phấn có thể làm cay mắt mũi.

Nếu như đối phương thật sự muốn động thủ, vậy hắn cũng chỉ có thể liều mạng.

Cũng may nơi này là nội thành, hơn nữa trước khi đến đây đã thông báo cho nha môn, chỉ cần kiên trì đến nơi nào có nhiều người thì có thể được cứu.

Coi như đối phương là cao thủ đoán cốt, cũng chưa chắc không có cơ hội.

"Thật sao?" Quách Tiêu đối với chuyện này từ chối cho ý kiến, không nói thả người, cũng không xuất thủ.

"Bành!"

Đúng vào lúc này, trong nội viện đột nhiên vang lên một tiếng động rất lớn, toàn bộ tường bắc cũng rung chuyển.

"Không tốt, họ Hà muốn chạy trốn!"

"Ngăn hắn lại!"

"Nhanh!"

Những tiếng la hét kèm theo những tiếng gầm giận dữ vang lên

Quách Tiêu nghiêng đầu, nhịn không được nhíu mày: "Chỉ là một thằng nhóc Luyện Da tiểu thành mà cũng không bắt được?"

Nói xong quét mắt nhìn Mạc Cầu, nhẹ nhàng lắc đầu, cổ tay lắc một cái, thu hồi xích sắt trong lòng bàn tay:

"Mạc đại phu, hôm nay ngươi khá may mắn đấy."

"Lời gì nên nói lời gì không nên nói, chắc là ngươi cũng rõ ràng, chúng ta sau này còn gặp lại."

Thanh âm chưa dứt, bóng dáng của hắn đã hòa vào trong ngõ hẻm tối om, chớp mắt biến mất không còn tăm hơi, tốc độ nhanh đến kinh người.

Mạc Cầu nhìn thấy đối phương đã rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy về phía đường lớn.

Không lâu sau thì đụng phải nha dịch của nha môn chạy tới.

Sau khi hỏi thăm một chút, mọi người quay trở về ngoại trạch của Hà Tiến, nơi này đã bừa bộn lung tung.

Một đám thi thể, liền ngay cả nữ nhân kia cũng không thể trốn qua một kiếp, chỉ có Hà Tiến là không thấy.

Về phần Mạc Cầu. . .

Hắn đương nhiên sẽ không nói mình nhận biết Quách Tiêu, chỉ nói là do đạo phỉ chủ quan, chính mình mới may mắn trốn thoát.

Thẳng đến đêm khuya mới trở về nhà kho.

"Haizz!"

Hắn duỗi thẳng tay chân nằm trên giường, mệt mỏi nhưng không tài nào chợp mắt được, trong đầu nghĩ ngợi lung tung.

Hoảng sợ, e ngại, lo lắng, không cam lòng. . .

Từng loại cảm xúc xuất hiện.

"Chung quy vẫn là không đủ thực lực!"

"Võ công, Đan dược!"

Trong bóng tối, hai mắt hắn sáng lên, khuôn mặt cũng dần dần căng ra.

. . .

Hôm sau.

"Hai mươi lượng?"

Mạc Cầu không khỏi kiểm tra lại cây sơn tham mà mình vừa mới mua, ánh mắt chớp động một lát, mới nặng nề gật đầu:

"Phần nhân tình này của Văn Oanh cô nương, tại hạ nhớ kỹ."

Hắn không phải là người không biết hàng, thân là đại phu, lại há có thể không biết giá thị trường của cậy sơn tham này.

Năm càng lớn thì càng đáng giá, sơn tham năm mươi năm , tuyệt đối không chỉ hai mươi lượng bạc.

"Mạc đại phu khách khí." Văn Oanh nhẹ nhàng lắc đầu:

"Lần này là tiểu thư nhà ta làm chủ, nếu như ngươi thật muốn cảm tạ, cũng nên cám ơn tiểu thư nhà ta mới đúng."

"Vâng." Mạc Cầu hẳn là:

"Sau khi Văn Oanh trở về, thay ta cám ơn Liễu tiểu thư một tiếng, ngày khác nếu như tại hạ nhàn rỗi, nhất định tự mình đến nhà nói lời cảm tạ."

"Cũng không cần phải chính thức như vậy." Văn Oanh hé miệng cười một tiếng, nghĩ đến lời nói của tiểu thư, nhịn không chăm chú đánh giá Mạc Cầu một chút:

"Mạc đại phu đêm qua không được ngon giấc sao?"

"Ừm. . ." Mạc Cầu sờ lên vành mắt đang sưng đỏ của mình, cười khổ gật đầu:

"Hai ngày này hiệu thuốc hơi."

Nói xong chỉ về phía những bệnh nhân đang chen chúc nhau ở phía sau.

"Cũng thế." Văn Oanh hiểu rõ, quan sát thật kỹ đối phương lần nữa, trong lòng không khỏi thở dài.

Có thể được nhiều người tán dương như vậy, y thuật hẳn là rất khá.

Nhưng tướng mạo, dáng người, đều. . . Tạm được, không hợp với ý nghĩ trong lòng, chỉ là không biết phẩm tính như thế nào?

Mạc Cầu không biết rằng mình đang bị người xem như trượng phu tương lại để quan sát, thấy đối phương dò xét bản thân mình, không khỏi nói:

"Văn Oanh cô nương còn có việc gì sao?"

"Nha!" Văn Oanh hoàn hồn, trên mặt ửng đỏ, vội vàng lắc đầu:

"Không có việc gì, vậy . . . Ta đi về trước."

"Ta tiễn cô." Mạc Cầu đưa bạc qua.

"Không cần, không cần." Văn Oanh liên tục khoát tay:

"Bên ngoài có xe ngựa, Mạc đại phu cứ làm việc đi."

Hai người khách sáo vài câu rồi tách ra, Mạc Cầu trở lại chẩn trị cho người bị thương, đồng thời gom góp dược liệu.

Phần lớn những dược liệu cần thiết của Dưỡng Nguyên Đan bản cải tiến đều không hề rẻ, may mắn dược liệu quan trọng nhất là sơn tham đã đến tay.

Còn những thứ khác, hiệu thuốc liền có thể tìm được.

Thoáng cái lại hơn mười ngày trôi qua.

Những người bị thương nằm trong viện đều đã rời đi, Mạc Cầu cũng đã tập hợp đủ dược liệu, đang đốt lò ở trong phòng mình.

Ngọn lửa trong lò thay đổi từ lớn hóa nhỏ, cuối cùng dần dần dập tắt.

Nước thuốc trong lò dần dần đặc quánh lại, cuối cùng biến thành một thứ dược cao đặc dính màu đen.

Lấy dược cao ra nặn thành hình tròn, hết thảy được sáu viên.

"Hai mươi lượng bạc sáu viên."

Mạc Cầu vân vê một viên Dưỡng Nguyên đan đã cải tiến, ánh mắt phức tạp, cũng có thịt đau: "Khó trách thường nói nghèo văn phú võ. Đừng nói người bình thường, e rằng ngay cả những gia đình giàu có cũng không thể tiêu hao như vậy."

Nếu mà không đan dược hỗ trợ, tiến độ của võ học có thể chậm đến cho người ta giận sôi, đoán cốt gần như là không khả năng.

Về phần cao thủ nội tạng. . .

Trong thành, những nhân vật tầm này ai ai không phải trụ cột của hào môn phú hộ, hoặc là lưng tựa triều đình đại nhân vật.

Ánh mắt chớp động, ném viên đan dược trong tay vào mồm.

Gần như ngay sau khi nuốt viên đan dược này vào bụng, một dòng nước ấm từ trong dạ dày tuôn ra toàn thân.

"Dược hiệu này. . ." Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, lập tức đứng lên, ở giữa phòng đứng trung bình tấn.

Tam Dương Thung!

Vận chuyển thung công, càng hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình hơn.

Khí huyết hoạt động mạnh hơn trước rất nhiều, chỉ cần đẩy nhẹ liền có thể di chuyển khắp toàn thân, da thịt xương cốt, lông, tóc, và những chỗ mà ngày xưa không cảm giác được gì.

Kèm theo đó là phương pháp hô hấp có thứ tự, khí huyết như là thủy triều cuộn trào không ngừng, nhanh chóng cường hóa nhục thân.

Giống như có vô số ngoại vật cứng rắn rèn luyện da thịt, biến hóa trên người cơ hồ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Đứng một hồi chính là trọn vẹn một canh giờ.

"Hô. . ."

Mạc Cầu phun ra một ngụm trọc khí, chậm rãi mở mắt.

Hoạt động gân cốt một chút, vẻ hài lòng hiện lên trên mặt.

"Hiệu lực của thuốc ít nhất là năm hoặc sáu lần so với ban đầu, hơn nữa còn nhu hòa, kéo dài hơn, thời gian tác dụng cũng càng lâu hơn."

"Quan trọng hơn chính là, tiết kiệm thời gian."

"Nếu có đầy đủ đan dược, mình có thể trong vòng nửa năm, không, trong vòng mấy tháng liền có luyện da tiểu thành."

Bình Luận (0)
Comment