Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch)

Chương 45 - Hái Hoa Đạo Tặc

Dưới bóng đêm, toàn thành liệt diễm.

Trong một con ngõ nhỏ ánh sáng lờ mờ, Mạc Cầu cầm đao bước đi, không biết là do rượu hay là do tâm tình, trên mặt hắn phiếm hồng.

Chính hắn cũng chưa từng nghĩ rằng.

Ở dưới tình huống hỗn loạn rối ren này, với tính tình của mình mà lại không chọn chạy đi núp ở một nơi nào đó, ngược lại còn xúc động chạy ra ngoài.

"A!"

"Là ngươi. . ."

Liên tiếp tiếng kêu thảm thiết trước khi chết từ trong ngõ nhỏ trường ra, khiến cho bước chân của hắn khựng lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Còn chưa lấy lại tinh thần liền thấy một người đang ôm theo một cái đang phi nước đại ở đối diện mình.

Là một gã đạo phỉ hồi nãy!

Đối phương thần sắc hoảng loạn, trong mắt hiện vẻ lo lắng, tựa như đang gặp phải chuyện phiền toái gì đó.

"Lăn đi!"

Đối phương lộ ra vẻ mặt dữ tợn, khi thấy có người ngăn cản đường đi của mình liền không thèm nói hai lời, vung đao bổ xuống.

Có thể thấy được đối phương chính là hạng người tâm ngoan thủ lạt, vị trí đao rơi lại đúng vào cổ họng của Mạc Cầu.

Đây là muốn một kích mất mạng a!

Ánh mắt Mạc Cầu trầm xuống, cầm đao nghênh chiến, Long Xà kình bộc phát.

"Đương . ."

Song đao chạm vào nhau, tia lửa bắn tung tóe.

Khí lực của đối phương không được tốt lắm, thân thể ngửa ra đằng sau, sau đó lập tức bị Mạc Cầu đạp cho một cước bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, hắn vươn tay ra đoạt lấy cái bao trên người đối phương rồi xoay người chạy.

Thế đạo này, không có quy củ gì cả.

Ai cướp được thì là đồ của người đó, không hạ tử thủ đã xem như hắn thủ hạ lưu tình rồi.

"Ồ?"

Hậu phương vang lên một tiếng kinh ngạc.

Dường như là không ngờ rằng, nơi này trừ hắn ra lại còn có người khác nữa.

Lập tức nhanh chóng lướt qua gã đạo phỉ đang nằm trên mặt đất, đồng thời có một vệt kiếm quang xẹt qua cổ họng của gã đạo phỉ, kết thúc luôn tính mệnh của gã.

Người này khí thế kinh người, nhấp nhô mấy lần liền đến được sau lưng Mạc Cầu, kiếm quang nhấp nháy đâm thẳng mà tới.

"Để đồ lại!"

Sát cơ băng lãnh thấu xương ở sau lưng làm cho Mạc Cầu lập tức căng cơ, quay người vung mạnh trường đao trong tay.

"Đương . ."

Đao kiếm va chạm, Mạc Cầu lảo đảo lui lại mấy bước, người kia cũng dừng bước lại.

"Khí lực không nhỏ a." Chân mày của người nhướng lên một cái, khóe miệng hiện lên một đường vòng cung băng lãnh, dậm chân lao tới.

"Ngươi là ai?" Mạc Cầu triệt thoái về phía sau, sau đó nhìn chằm chằm đối phương.

Đây là một người trẻ tuổi mi thanh mục tú, chẳng qua trong đôi mắt lộ ra vẻ âm tà.

Khi nhìn vào sẽ làm cho người ta cảm thấy chán ghét từ trong lòng.

Càng quan trọng hơn là. . .

Đoán Cốt!

Khí thế của người này có thể áp chế hắn, hiển nhiên là có thực lực Đoán Cốt.

"Ta?" Người trẻ tuổi chỉ tay vào chóp mũi của mình rồi không nhịn được cười nói:

"Ngươi không biết ta?"

"Chẳng lẽ ta phải biết ngươi sao?" Mạc Cầu nhíu mày, đồng thời dưới sự áp sát của đối phương, hắn tiếp tục lui lại phía sau.

Nhưng mà khi nhìn kỹ thì thấy tướng mạo của người này thật sự có vài phần quen thuộc.

"A. . ." Người trẻ tuổi nhẹ nhàng a một tiếng, bàn tay khẽ vuốt mái tóc dài bên gò má rồi nói:

"Ta là Phạm Cường."

Phạm Cường, một cái tên rất bình thường, nhưng rơi vào trong tai Mạc Cầu thì thần sắc của hắn lại thay đổi.

Không nhịn được thấp giọng quát hỏi:

"Là tên dâm tặc đang bị toàn thành truy nã đó sao?"

"Đừng nói khó nghe như vậy." Trên mặt Phạm Cường hiện vẻ không vui, nói:

"Ta càng thích cái danh hiệu hái hoa khách này hơn, bởi vì có câu nói là vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân."

Nói xong liền nhìn Mạc Cầu rồi nhẹ nhàng lắc đầu:

"Nhìn dáng vẻ của ngươi, sợ là vẫn không biết rõ diệu dụng trong đó."

"Hái hoa tặc Phạm Cường, một tên đạo tặc từ quận thành lén lút chạy tới đây, gần một năm qua tổng cộng bắt cóc năm cô gái, làm nhục thân thể của những người đó." Âm thanh Mạc Cầu trầm xuống:

"Thủ đoạn của các hạ không yếu, chẳng qua là quá bỉ ổi!"

Khó trách hắn lại cảm thấy quen thuộc như vậy, thì ra bức họa của đối phương đã được treo khắp nơi trong thành, hầu như mọi người đều biết.

"Bỉ ổi?" Phạm Cường nhún vai, vẻ mặt khinh thường, lập tức nhướng mày rồi cổ quái nói:

"Không đúng!"

"Sau khi ta đến đây đã chơi hết bảy nữ nhân, tại sao lại chỉ có 5 người, chậc chậc. . ."

Nói xong còn nhẹ nhàng chậc chậc vài tiếng.

"Hừ!" Mạc Cầu hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên dậm chân xuống đất, thân hình lướt ra phía sau, muốn chạy vào trong bóng tối.

Đối phương là hái hoa đạo tặc thanh danh vang dội, thực lực cao cường, từng ở dưới tình huống có đông đảo hộ viện vây quanh mà cũng có thể bỏ trốn mất dạng. Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ vô danh ở một nơi vắng vẻ, vẫn là đừng cậy mạnh cho thỏa đáng.

"Muốn chạy?" Phạm Cường cười lạnh, dưới chân chỉ điểm nhẹ một cái, toàn bộ có thể giống như một sợi như khói xanh ập tới.

Tốc độ nhanh gần gấp đôi Mạc Cầu.

Thân là hái hoa tặc, có thể ra vào đại hộ nhân gia như vào chốn không người, khinh công đương nhiên là cường hạng của y.

Bổ nhào về phía trước, Phạm Cường run tay một cái, thanh bảo kiếm đã cấp tốc đâm tới.

Tốc độ nhanh tới nỗi làm cho Mạc Cầu biến sắc.

Mũi kiếm đang run rẩy ở trước mắt hắn, âm thanh kình phong vù vù rung động, giống như độc xà thổ tín sát cơ lăng nhiên.

"Bành!"

Hắn giẫm dưới chân một cái, mượn lực mãnh bổ trường đao.

"Đương . ."

"XÌ...!"

Đao kiếm chạm vào nhau, cánh tay của Phạm Cường lắc một cái, đơn giản chấn mở trường đao, tiếp tục đâm về phía trước.

Phương pháp vận kình của gã ta có thể xưng là tinh diệu.

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, không kịp suy nghĩ gì nữa, thả thanh đao xuống, bảy điểm hàn mang nổ tung giữa không trung.

Yến Tử Phân Thủy!

Nhất tức thất thiểm!

Hàn mang đâm phá trước người, ba đòn đầu tiên đụng nghiêng lưỡi kiếm, ba đòn tiếp theo phá vỡ phòng ngự, một kích cuối cùng chính là sát chiêu.

Nếu như so sánh với võ kỹ tinh diệu của đối phương thì một chiêu kiếm pháp này của hắn thật sự là đơn điệu.

Nhưng có câu nói là nhất chiêu tiên, cật biến thiên.

Ở trên một thức Yến Tử Phân Thủy này, lực chưởng khống của Mạc Cầu rất kinh người, có thể xưng là siêu phàm thoát tục.

Hắn đã đánh vỡ cực hạn của kiếm pháp nhất tức lục thiểm.

Thất thiểm chi uy, dưới những tình huống nhất định đủ để uy hiếp được cao thủ Luyện Tạng.

Mạc Cầu buông đao xuất kiếm, biến hóa có thể nói là rất đột ngột, cũng làm cho vẻ nhẹ nhỏm trên mặt Phạm Cường đã không còn sót lại chút gì.

Hốc mắt còn bị co rụt lại.

Không ngờ một người mà y tùy tiện đụng phải cũng có thể mang đến cho y sự uy hiếp trí mạng!

"Tốt!"

Gầm nhẹ một tiếng, thân hình của y đột ngột lui lại,

Từ cấp tốc vọt tới đến đột nhiên lui lại, hoàn toàn trái ngược với quán tính, hầu như phát huy khinh công thân pháp đến cực hạn.

"Tê. . ."

Lưỡi kiếm xẹt qua làn da, xé mở một cái lỗ nhỏ, một chút máu tươi từ bên trong chảy ra.

Trong mắt của Phạm Cường mang theo vẻ sợ hãi, đưa tay lau khô cổ họng, vết máu trong lòng bàn tay làm cho y vừa sợ vừa giận.

"Tốt!"

"Rất tốt!"

"Lão tử suýt chút nữa là thuyền lật trong mương!"

Trên mặt y lộ ra vẻ dữ tợn, trong lòng Mạc Cầu thì lại cuồng loạn, lắc mình một cái tiếp tục bỏ chạy.

"Trốn chỗ nào?" Lần này Phạm Cường không còn chủ quan nữa, thi triển ra toàn bộ thực lực của Hoa Mai kiếm, giống như hoa tươi nở nhụy trùng điệp bất tận.

Thân hình còn nhảy lên thật cao, ngăn lại Mạc Cầu ở trong một con ngõ nhỏ, từng bước tới gần con ngõ chật hẹp đó.

"Hôm nay, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ!"

"Đinh. . ."

Đoản kiếm, trường kiếm lại một lần va chạm, Mạc Cầu không tự chủ được lui lại hai bước, sắc mặt đột nhiên thay đổi:

"Ngươi hạ độc!"

"Ồ?" Phạm Cường nhướng mày một cái:

"Không tầm thường a, ta xuất thủ nhiều lần như vậy, ngươi là người đầu tiên có thể phát hiện ra nhanh như vậy đấy."

Nói xong liền khẽ cười nói:

"Mê hồn dược, bản lĩnh sở trường trong ngành của bọn ta, nhưng ngươi cứ yên tâm đi, ta không có hứng thú với đàn ông."

"Hèn hạ!" Sắc mặt Mạc Cầu âm lãnh.

"Hèn hạ?" Phạm Cường khinh thường cười một tiếng:

"Có thể giết chết đối thủ thì chính là bản sự, sao có thể nói là hèn hạ?"

". . ." Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, hắn cảm thấy rất đúng bèn gật đầu tán đồng quan điểm của y:

"Ngươi nói không sai, chỉ cần có thể giết chết đối thủ thì chính là bản sự, cho nên. . . Hi vọng kiếp sau ngươi có thể nhớ lâu một chút."

"Cái gì?" Phạm Cường sững sờ, chỉ thấy trước người lại lấp lóe bảy điểm hàn tinh.

"Lại là chiêu này."

Uy lực của chiêu này thật sự rất mạnh, khi thi triển lần đầu tiên thì quả thật có thể làm cho ngươi khác khó lòng phòng bị.

Nhưng khi thi triển nhiều lần thì không còn hiệu quả đó nữa.

Sau một khắc, sắc mặt của y lại đột nhiên thay đổi.

Chỉ thấy trong bảy điểm hàn tinh này lại có hai thanh kiếm gỗ khác đâm ra, còn có một cái nỗ tiễn từ phía sau lao đến.

Tụ Lý kiếm!

Tụ Nỏ!

"Bạch!"

Thân hình của Phạm Cường nhanh chóng chớp động, nhưng y lại đột nhiên phát hiện, trong lúc bất tri bất giác mình đã đi vào một nơi có không gian chật hẹp.

Hai bên căn bản không có quá nhiều khoảng trống để né tránh.

Nói cách khác, y chỉ có được một môn khinh công tinh diệu, nhưng lại không trốn được thế công đột kích này!

"Ta liều mạng với ngươi!"

Trong con hẻm tăm tối đột nhiên truyền ra một âm thanh tuyệt vọng.

Sau một khắc, tiếng va chạm kịch liệt vang lên.

Mạc Cầu bay ra ngoài mấy mét, rơi ầm ầm xuống mặt đất, quần áo trước ngực vỡ ra, bên trong lại không bị thương chút nào.

"Tại... tại sao?"

Nơi xa, trước ngực của Phạm Cường đã bị cắm thêm một cây nỗ tiễn, y không cam lòng nhìn hắn.

"Ngươi không cần biết." Mạc Cầu nắm thật chặt quần áo trên người, xoay người bật dậy, một kiếm giải quyết đối phương.

Bình Luận (0)
Comment