Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch)

Chương 46 - Thu Hoạch

"Ừm. . ."

Mạc Cầu chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân bủn rủn, gần như sắp ngã xuống đất.

Mê Hồn dược!

Trong lòng thầm giật mình, không thèm suy nghĩ gì nữa mà vội vàng lục lọi tìm kiếm trên thi thể của Phạm Cường.

Không bao lâu sau.

Hai cái bình sứ men xanh, một cái túi tiền nặng trĩu, còn có một bộ xuân cung đồ nằm trong tay hắn.

Trong đó một cái sứ men xanh bình đã bị mở ra, bên trong có một viên hắc hoàn, nó đang phát tán ra ngoài những mùi thơm nhàn nhạt mà không làm cho người khác chú ý.

Chính là Mê Hồn dược.

Hắn mở ra một cái bình sứ men xanh khác, bên trong cũng có một viên hắc hoàn.

Cùng lúc đó, một mùi hương gay mũi phả vào mặt, khiến cho Mạc Cầu chấn động tinh thần, cũng bắt đầu hồi phục khí lực.

Xem ra bình này hẳn là giải dược.

Phong kín miệng bình, hắn co quắp trên mặt đất nghỉ ngơi một lát, sau khi giữ vững tinh thần thì mới sắp xếp lại thu hoạch của mình.

Đầu tiên là cái bao mà hắn cướp được trên người của gã đạo phỉ kia.

"Rẹt. . ."

Mở cái bao ra, một vệt kim quang hiện lên khiến cho hắn hô hấp trì trệ.

Vàng lá!

Đây là lần đầu tiên mà hắn nhìn thấy vàng lá sau khi đi tới thế giới này.

Chừng sáu mảnh vàng lá, không dưới mười lượng , dựa theo giá thị trường hiện giờ thì số vàng này có thể đổi được một trăm lạng bạc ròng.

Trừ cái đó ra, còn có mấy miếng ngọc bội.

Trong đó có một miếng ngọc bội mà lúc trước Mạc Cầu đã đem đi cầm, quanh đi quẩn lại cũng trở về chỗ cũ, không biết đây có thể được tính là duyên phận hay không?

Còn có một cái lư hương lớn chừng bàn tay, hai món ngân khí không biết tên, đều có giá trị không nhỏ.

Tính ra thì, chỉ cần một bao đồ vật này thôi đáng giá hai ba trăm lượng bạc rồi!

Ổn định tâm thần, hắn lại mở cái túi tiền lấy được từ trên người Phạm Cường ra.

"Rầm rầm. . ."

Vài thỏi vàng, thỏi bạc rơi vào trong lòng bàn tay.

Đồ vật không nhiều, nhưng lại rất tinh xảo, vào tay liền cảm thấy lạnh buốt, trên mặt còn được điêu khắc các loại văn tự xinh đẹp nho nhã.

Còn có mấy tấm ngân phiếu, tổng số là một trăm hai mươi lượng bạc, là thông phiếu tư nhân của Thái Hòa tiền trang.

Thái Hòa tiền trang là hiệu buôn của triều đình, các nơi đều có, thông phiếu thích dùng lúc nào thì lấy lúc đó, không cần chứng thực.

Vuốt ve số vàng bạc trước người, sắc mặt Mạc Cầu biến hóa một hồi rồi không nhịn được thấp giọng cảm khái:

"Cổ nhân không gạt ta, quả thật là người không tiền của phi nghĩa thì không giàu, ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập, chỉ dựa vào làm công ăn lương thì phải tới năm nào tháng nào mới có thể tích lũy được nhiều tài phú như vậy?"

Số tiền này, liền xem như là những vị phú hộ trong thành cũng đã là một lượng tài phú đáng kể.

Đừng nói là sơn tham mấy chục năm, dù là trăm năm lão sâm cũng có thể mua được vài cây.

Hắn lắc đầu kìm nén cảm xúc chập trùng trong lòng, tiện tay cầm lấy xuân cung đồ ở bên cạnh.

Bức xuân cũng đồ này trông rất sống động và xinh đẹp, trên họa có một nam một nữ, hai người không mảnh vải che thân đang tung bay giữa trời, bên dưới còn có một hàng chữ nhỏ.

Y giải kim phấn ngự, liệt đồ trần chẩm trương

Tố nữ vi ngã sư, nghi thái doanh vạn phương.

"Hảo họa, thơ hay." Vẻ mặt Mạc Cầu nghiêm túc giống như một chính nhân quân tử, nhưng vẫn không nhịn được liếc mắt vài lần:

"Rất có thể trong bức họa này có ẩn giấu một môn võ công, cho nên. . . Trước cất đã, sau này có thời gian lại cẩn thận quan sát."

Hắn nhẹ gật đầu rồi cầm lấy thanh trường kiếm cuối cùng.

"Hả?"

Trường kiếm vừa vào tay thì sắc mặt của hắn liền thay đổi, tiện tay vung ra đằng trước một cái.

"Bạch!"

Mũi kiếm lạnh lùng, hàn mang nhiếp người.

Quan trọng nhất chính là thanh kiếm này rất nhẹ, còn không bằng một nửa trọng lượng của thanh trường đao bên cạnh, có thể so được với thanh chủy thủ trên người hắn.

Vừa sắc bén lại nhẹ nhàng.

Không thể nghi ngờ, đây là một thanh bảo kiếm!

Ngoài ra trên vỏ kiếm còn có toái châu tô điểm, tạo hình độc đáo, giá trị cũng không nhỏ.

Mạc Cầu mừng rỡ như điên thưởng thức mấy lần, treo thanh kiếm ở bên hông mình, sau đó đóng gói hết số đồ còn lại.

Lần này mặc dù hung hiểm, nhưng thu hoạch cũng tương đối khá, chỉ tiếc là trên người Phạm Cường không tìm được võ công bí tịch gì nên khá tiếc nuối.

Đặc biệt là khinh công của y, hắn đã rất mong chờ.

Nhưng mà chuyện này cũng là đương nhiên.

Sở dĩ tên mập kia mang theo da thú là vì thứ này có thể phòng thân, còn bí tịch võ công, không có chuyện thì mang theo trong người làm gì?

Hắn đang định trở về, nhưng mà những tiếng bước chân dồn dập nơi xa liền làm cho hắn khựng lại, vội vàng ẩn vào trong bóng tối.

Chỉ thấy có mấy bóng đen nhảy nhót nhanh chóng lao tới.

"Triệu lão cẩu, hôm nay là tử kỳ của ngươi!" Trong tay người này cầm Nguyệt Nha thứ, thân hình lấp lóe, chiêu chiêu bức người.

Trên cánh tay của người này có quấn vải trắng, chắc là đạo phỉ.

Người đối địch chém giết với hắn thì đang cầm đoản đao, thân hình vũ động như vòng, đao quang ổn thủ một phương, trong miệng thì là hét lớn:

"Họ Thạch, chớ có khinh người quá đáng, thật sự cho rằng Triệu mỗ không làm gì được ngươi sao?"

Ngoại trừ hai người này thì còn có hơn mười người đi theo, bất quá rõ ràng là nhân số bên phe đạo phỉ đang chiếm ưu thế.

Một phe khác vừa đánh vừa lui, hốt hoảng chạy trốn.

"Ha ha. . ." Gã đạo phỉ cầm Nguyệt Nha thứ trong tay nhếch miệng cười to:

"Triệu lão cẩu, có thủ đoạn gì ngươi cứ việc xuất hết ra đây , hôm nay Thạch mỗ muốn hảo hảo lĩnh giáo!"

"Đương đương. . ."

Tiếng sắt thép va chạm vang lên, một đám người truy đuổi, chém giết, chỉ trong chớp mắt liền vượt qua vị trí mà Mạc Cầu đang ẩn thân.

" Triệu sư phụ của Tụ Anh võ quán, Hoàng lão bản ở hiệu sách." Trong bóng tối, Mạc Cầu chậm rãi đi ra, sắc mặt biến đổi không ngừng.

Trong mấy người bị đuổi giết đó, hắn nhận biết được hai người.

Trong thành có hai đại Võ quán, Tụ Anh võ quán chính là một cái trong đó, có không ít người ở trong đó học nghệ.

Võ quán có ba vị sư phụ, vị Triệu sư phụ này xếp hạng thứ ba, lấy Tật Phong đao dương danh.

Đến nỗi thực lực. . .

Trước đây hắn vẫn luôn rất ngưỡng mỗ những nhân vật đứng trên đỉnh cao này, nhưng bây giờ xem ra cũng không mạnh đến vậy.

Cũng chỉ không kém hơn Phạm Cường là bao thôi!

Khi nghĩ kỹ lại thì hắn lại cảm thấy chuyện này rất bình thường.

Trong thành chỉ có một vài cao thủ Luyện Tạng, lại không hề xuất thủ, Đoán Cốt chính là nhân vật chính trong thành này.

Như những người Triệu sư phó và Phạm Cường.

"Nói cách khác. . ." Mạc Cầu liếm liếm khóe miệng, ánh mắt lấp lóe:

"Bây giờ, mình có thể giết chết hái hoa khách Phạm Cường, hẳn là cũng được tính là một vị tiểu cao thủ rồi?"

Nếu Phạm Cường đã dám lẻ loi một mình du đãng trong thành này, vậy thì tại sao mình lại không thể?

Vào những lúc hỗn loạn như thế này, đối với người bình thường thì tất nhiên là tai kiếp, nhưng đối với hắn thì lại là kỳ ngộ.

Những thứ mà ngày thường khó lấy được thì hiện nay đều có cơ hội thu hoạch.

Giống như. . .

Số vàng bạc trong tay!

Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, ý niệm nhanh chóng quay ngược.

Hắn biết rõ ưu thế và yếu thế của mình, bộc phát trong thời gian ngắn thì còn có thể, nhưng chiến đấu trong thời gian dài thì còn xa xa không đủ.

Mặt khác, hắn có quá ít võ nghệ có thể dùng để đối địch, cũng thiếu kinh nghiệm thực chiến.

Yến Tử Phân Thủy xuất kỳ bất ý có thể lập kỳ công, nhưng một khi người khác có phòng bị thì lập tức toi cơm.

Ngược lại thì, vô luận là gã mập Lục gia hay là hái hoa tặc Phạm Cường, đều tinh thông các loại võ nghệ, khinh công, bộ pháp, chưởng pháp, kiếm pháp vân vân. . .

Mình có thể thắng, đa phần là nhờ vào ngoại vật.

Cho nên, thứ mà mình khiếm khuyết thật ra là các loại võ kỹ.

"Hiệu sách Hoàng gia!"

Trong lòng Mạc Cầu hơi động, nhớ đến những lời đồn mà hắn nghe được, nghe nói hiệu sách Hoàng gia có giấu mấy quyển bí tịch võ công.

Bây giờ Hoàng lão bản đang chạy nạn, thân không cạnh vật, tất nhiên sẽ không thể bao vệ hiệu sách, đây chính là cơ hội để mình tìm được võ kỹ, tiến tới tăng cường thực lực.

Hiệu sách cách nơi đây không xa, lại ở gần Võ quán, bên trong hẳn là có vật mình cần.

"Hô. . ."

Trong bóng tối, một bóng người lấp lóe vội vàng xông về phương xa.

Hắn cần phải giấu kỹ số đồ trong tay trước, sau đó mới đi hiệu sách nhìn một chút, đến nỗi hai người Liễu Cẩn Tịch, chỉ cần các nàng không ra thì sẽ không có gì phải lo lắng.

. . .

Trên con đường dài rộng lớn, sáng tối đan xen.

Một người đang đứng chắp tay trông về phía xa toàn thành.

Người này mặc một bộ hắc bào, đôi mắt tĩnh mịch, khiến cho người nhìn không rét mà run.

Ở bên cạnh hắn, đường chủ Chung Sơn của Hắc Hổ đường đang cân kính cúi đầu, thận trọng khom người chờ đợi, đường đường là bá chủ một phương trong thành mà lúc này lại khiêm tốn như nô bộc.

"Bành!"

Cách đó không xa, vách tường nổ tung, có hai bóng người từ bên trong xông ra.

Phi Hổ Chung Vân Triệu tay cầm trường đao, thần sắc điên cuồng, vũ động đao quang điên cuồng chém về phía đối thủ.

Còn Sử Tiêu thì sắc mặt thảm bạch, khóe miệng mang huyết, lấy một đôi tay không nghênh địch.

Hai người mạnh yếu hiện rõ, Chung Vân Triệu ổn chiếm thượng phong, nhưng Hỗn Nguyên Thiết thủ cũng không phải kẻ yếu, thỉnh thoảng cũng có thể phản công mấy lần.

Mặc dù ông ta đã tuổi già lực suy, nhưng kinh nghiệm phong phú, thường thường có thể xuất kỳ bất ý nghịch chuyển thế cục.

"Tiền bối." Chung Sơn nhìn xem hai người, trong mắt mang vẻ sầu lo:

"Có thể hay không. . ."

"Phàm tục chém giết, ta không thể ra tay." Người áo đen dường như biết được ý nghĩ trong đầu của gã, bèn đạm mạc mở miệng:

"Nếu như nhi tử của ngươi chết thì cũng là gieo gió gặt bão."

"Vâng." Sắc mặt Chung Sơn trắng bệch, cũng không dám cưỡng cầu, rồi lại thận trọng mở miệng:

"Tiền bối, không biết Vân Triệu có phúc phận được đi theo bên cạnh ngài hay không."

"A. . ." Người áo đen cười lạnh:

"Ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng mà không có khả năng!"

"Phàm phu tục tử trọc khí chưa tiêu, không thể tu tập pháp môn trên người ta, chẳng qua nếu hắn có thể thành tựu Tiên Thiên trước bốn mươi tuổi, loại trừ trọc khí, trở lại thành Thanh Linh chi thể, ngược lại là có một tia cơ hội đạp vào đạo đồ."

"Tiên Thiên. . ." Nghe vậy, trong mắt của Chung Sơn lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Bình Luận (0)
Comment