Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch)

Chương 5 - Bảo Dược Thương Khoa

Hai người vội vàng rời khỏi miếu hoang, một đường chạy ra Quải Tử nhai mới dừng lại thở hổn hển.

"Mạc. . . Mạc ca." Tuân Lục ôm chặt cái bao vải, thở phì phò nhìn về phía Mạc Cầu, mặt mũi tràn đầy lo lắng:

"Ngươi bị bệnh khi nào vậy?"

Ở thế giới này, bị bệnh không phải là chuyện nhỏ, không ít gia đình cũng vì có người nhiễm bệnh mà bị sụp đổ.

Dù rằng bọn hắn đang ở trong hiệu thuốc thì cũng là chuyện rất phiền phức.

"Ta lừa bọn họ." Mạc Cầu lắc đầu, từ trong ngực lấy ra một miếng Thương Hương to bằng móng tay nhét vào trong mồm:

"Thứ này gọi là Thương hương, sau khi ăn vào thì thân thể sẽ nổi ban."

"A!" Tuân Lục khẩn trương:

"Vậy ngươi còn ăn làm gì?"

"Không sao." Mạc Cầu khoát tay, vì trong miệng còn đang nhai lấy nhai để nên giọng nói của hắn có chút mơ hồ không rõ:

"Ta chỉ ngậm trong miệng thôi, dùng để đề thần tỉnh não, mỗi ngày chỉ ăn một mảnh nhỏ thì sẽ không có gì đáng ngại."

Mặc dù không biết có tác dụng gì, nhưng những đốm sáng trong thức hải đang ngày càng rõ ràng thì chắc hẳn là chuyện tốt.

"Nha." Tuân Lục cái hiểu cái không, nhớ lại chuyện vừa rồi, trong lòng sợ hãi rồi lại có chút lo lắng:

"Miếu đã bị người của Hắc Hổ đường chiếm cứ, không biết bây giờ Cẩu Tử và Tiểu Sở thế nào rồi?"

Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống: "Bọn họ đã biết chúng ta ở trong hiệu thuốc Thanh Nang, nếu như không tìm được chỗ ở thì theo lý thuyết sẽ phải đi tìm chúng ta mới đúng."

"Hiện tại. . ."

Hắn muốn nói lại thôi, nhẹ nhàng lắc đầu.

Thế giờ này không hề thái bình, trong thành thì có bang phái chém giết, ngoài thành cũng có bọn cường đạo cướp bóc, hai tên ăn mày gặp được một chút phong ba thì chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Hắn nhìn xung quanh một vòng, nói: "Hỏi những láng giềng xung quanh thử đi, xem thử có biết được tin tức gì không."

"Ừm." Tuân Lục hoang mang lo sợ, không có chủ kiến, kêu y làm gì thì y làm cái đó, nghe vậy liền chia ra nghe ngóng tin tức.

Không lâu sau, hai người tập hợp lại một chỗ.

"Năm ngày trước, người của Hắc Hổ đường chiếm được miếu hoang, đuổi hết tất cả những người bên trong ra ngoài."

"Có người nhìn thấy đã xảy ra ẩu đã, có một tên ăn mày máu me be bét, không rõ sống chết."

"Chưa chắc là hai người bọn họ, nghe nói là có tú bà tới đây để mua ăn mày, có thể bọn họ không bị gì đâu."

Hai người thì thầm một hồi rồi đều trầm mặc.

Cẩu Tử là người mà Mạc Cầu lo nhất, trời sinh bị cà lăm, lúc hắn vừa đến thế giới này chính là nhờ y chăm sóc.

Tiểu Sở là một cô gái, là đồng hương của Tuân Lục, quan hệ của bốn người tương đối tốt.

"Được rồi." Mạc Cầu thở dài, vỗ nhẹ bả vai của Tuân Lục:

"Mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình, bọn họ đã biết là chúng ta ở trong hiệu thuốc Thanh Nang, nếu như không xảy ra chuyện gì, đợi khi ổn định lại thì sẽ tới tìm chúng ta."

"Trở về đi!"

Tuân Lục há to miệng, cúi đầu không lên tiếng.

Trở lại hiệu thuốc, khoảng cách giờ Dậu còn sớm, hiệu thuốc là cửa hàng lớn nhất trên con phố này, gồm sáu gian và 2 tầng.

Xa xa liền có thể ngửi được mùi thuốc nồng nặc.

Bảng hiệu của hiệu thuốc còn bắt mắt hơn, còn khắc tên của những danh y lên hai bên hiệu thuốc.

Đãn nguyện thế gian nhân trường thọ, bất tích giá thượng dược sinh trần. (chỉ mong thế gian người trường thọ, không tiếc kệ thuốc mọc đầy bụi)

Mạc Cầu đứng trước cửa chính của hiệu thuốc, kinh ngạc nhìn nửa ngày, mới hồi phục lại tinh thần, thở dài đi vào trong.

"Trở về rồi." Tần sư phụ đang ngồi ở bên trong, thấy Mạc Cầu đi vào liền vẫy vẫy tay:

"Tới đây, làm quen với sư đệ của con đi."

"Vâng." Mạc Cầu vội vàng đáp lời, nhìn sang một đứa trẻ khoảng chừng mười tuổi ở bên cạnh của Tần sư phụ.

Đứa trẻ này không giống gầy gò như những người khác, mà là phấn điêu trác ngọc, trông rất đáng yêu, quần áo cũng tươm tất sạch sẽ.

Tuổi không lớn lắm, chỉ nhỏ hơn Mạc Cầu một chút.

Tần sư phụ chỉ vào đứa trẻ rồi nói: "Nó tên Trình Thọ, sau này sẽ đi theo ta học y, làm quen với nhau đi."

"Trình sư đệ." Mạc Cầu gật đầu:

"Ta tên là Mạc Cầu, cũng không lớn hơn đệ là bao, sau này mời sư đệ chỉ giáo nhiều hơn."

Trình Thọ hiển nhiên là một thằng trẻ trâu trong thành vừa mới bước vào đời, đạo lý đối nhân xử thế kém xa Mạc Cầu, nghe vậy chỉ biết trừng mắt nhìn, không biết trả lời như thế nào, đành nhếch miệng cười một tiếng để bày tỏ thiện ý.

"Ừm." Tần sư phụ không thèm để ý, nói:

"Sau này khi Ngụy An bận rộn, con làm sư huynh, niên kỷ lớn hơn, phải nhiều chiếu cố cho sư đệ một chút."

"Đúng rồi."

Âm thanh ngừng lại, ông ta nhìn về phía Mạc Cầu:

"Việc học dạo này ra sao? Đã nhận biết được bao nhiêu dược liệu trong cửa hàng rồi? Đặc tính và cách xử lý đã học tới đâu?"

"Nhờ Ngụy sư huynh dạy bảo, con đều đã nhớ hết rồi ạ." Ánh mắt Mạc Cầu lấp lóe, nói:

"Con đã nhớ được khoảng 70-80% những dược liệu có trong tiệm thuốc rồi, đặc tính và phương pháp xử lý con cũng đã biết hết."

"Hử?" Tần sư phụ nhíu mày, vẻ mặt không vui:

"Đừng có khoác lác, con mới đến được bao lâu? Ngay cả những dược liệu thường thấy nhất của hiệu thuốc cũng đã có trên trăm loại, con có thể nhớ được bao nhiêu?"

Ông ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, hỏi xem tiến độ học tập như thế nào, không ngờ là tên học đồ này lại ăn nói lung tung như vậy.

Năm đó, để nhớ hết đống dược liệu này, ông ta phải tốn mấy tháng trời.

"Hồi Tần sư phụ." Mạc Cầu nghiêm mặt chắp tay:

"Con thật sự đã nhớ được không ít."

Xốc nổi như vậy không phù hợp tính tình của hắn.

Nhưng chuyện ngày hôm nay đã kích thích Mạc Cầu, khiến hắn nhận ra giấu tài trong thế giới này chính là một việc làm ngu xuẩn.

Có đôi khi, liền nên thể hiện một chút, như vậy mới có thể mau chóng đứng vững gót chân.

"Thật đó ạ?" Dù vẻ mặt Mạc Cầu trông có vẻ thành thật, nhưng Tần sư phụ vẫn là bán tín bán nghi, liền nói thẳng:

"Vậy ta hỏi con, Lăng Mộc Khô, con đã học được bao nhiêu?"

Mạc Cầu gần như không hề suy nghĩ liền nói: "Lăng Mộc Khô, thường được gọi là Để Dược Tử, toàn bộ cỏ cây đều được dùng làm thuốc, vị đắng, hăng, tính ôn, có công dụng khử phong hoạt lạc, tán ứ giảm đau, chuyên trị các vết thương do bị té."

"Phương pháp xử lý là phơi khô hoặc dùng tươi, có lúc phải nấu. Được đặt ở trong dược đấu chữ Kỷ thứ ba."

"Ừm?" Tần sư phụ nhướng mày, trên mặt đã lộ vẻ nghiêm túc, hỏi lại lần nữa:

"Đinh Công Đằng."

"Đinh Công Đằng, hay còn gọi là Ma Lạt Đng, củ có thể dùng làm thuốc, vị cay, tính ấm, có công dụng tiêu sưng giảm đau, thường dùng để chữa trị đau nhức do phong thấp, bán thân bất toại, té ngã sưng đau." Mạc Cầu lập tức mở miệng:

"Phương pháp xử lý là loại bỏ tạp chất, rửa sạch, nhuận thấu, cắt miếng, phơi khô, sau đó trực tiếp dùng thuốc hoặc mài thành phấn."

"Được đặt ở dược đấu chữ Đinh thứ 7."

"Bạch Hoa Xà!"

Lần này là một loại dược liệu rất ít khi sử dụng.

Nhưng mà Mạc Cầu cũng chỉ suy nghĩ một chút liền mở miệng: "Bạch Hoa Xà, tính ấm, thông kinh lạc gan, vị cam mặn, có thể khử phong thấp, thấu gân cốt, trị co giật. Chuyên chữa phong thấp tê liệt, đau khớp đau xương, bệnh phong. . ."

"Phương pháp xử lý là sấy khô sau nấu chín, nung, xào, ninh, nướng. . . , đặt ở dược đấu chữ Cấn thứ chín."

"An Tức Hương?"

"Bạch Hoa Long Đảm?"

"Tỳ Đầu. . ."

Tần sư phụ hỏi, Mạc Cầu đáp.

Hai người tiến hành hỏi đáp ở một nơi vắng vẻ trong hiệu thuốc, câu hỏi càng ngày càng khó, câu trả lời cũng càng ngày càng trôi chảy.

Khi hỏi đến mấy loại thuốc hiếm thấy, Mạc Cầu mới lộ vẻ do dự, không trả lời được.

Thật lâu sau. . .

Dưới ánh mắt hâm mộ của đứa trẻ tên là Trình Thọ kia, Tần sư phụ rốt cục ngừng hỏi, nơi vắng vẻ này lại khôi phục yên tĩnh.

"Không sai." Tần sư phụ nhìn Mạc Cầu rồi nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt có chút phức tạp, cũng có chút kinh ngạc, nghi hoặc và có chút hâm mộ.

Ông ta thở dài, đứng lên:

"Đi theo ta."

"Vâng." Mạc Cầu đáp lời, vội vàng đuổi theo.

Ba người đi vào trong hậu viện, Tần sư phụ để cho hai người chờ ở hậu đường, một mình trở về phòng.

Không lâu sau thì cầm một quyển sách bước ra.

"Kiến thức căn bản của con rất tốt, có thể bắt đầu học cái khác rồi." Ông ta đưa quyển sách kia cho Mạc Cầu rồi nói:

"Cuốn « Bảo Dược Thương khoa » này có liên quan đến cách chữa những vết bầm tím, đao thương xuất huyết và một chút phương pháp chế dược cao, con xem trước đi."

"Có chỗ nào không hiểu thì đi hỏi Ngụy An, đừng chỉ biết học thuộc lòng, xem thêm cách mấy vị sư phụ chẩn trị cho bệnh nhân, học thêm cách vận dụng."

"Vâng!" Mạc Cầu vội vàng nhận lấy cuốn sách.

Đêm.

Những người khác trong phòng đều đã ngủ hết, chỉ có Mạc Cầu còn tâm sự đầy mình, không thể nào chợp mắt được.

Lo lắng cho Cẩu Tử và Tiểu Sở, hoang mang về tương lai, còn có thế giới này. . .

Cuối cùng cũng không ngủ được, hắn đành nhắm mắt lại, ý thức của hắn chìm vào một vùng tinh hải tối đen như mực.

"Hệ thống."

"Bạch!"

Màn sáng hiện lên.

Theo Mạc Cầu suy nghĩ, những chữ hán tự xuất hiện ngay ngắn trên màn sáng đó.

Chính là cuốn « Bảo Dược Thương khoa ».

Đến lúc hắn không thể nhớ nổi liền mở mắt ra, dựa vào ánh trăng lật sách ra xem, cuối cùng cũng ghi hết cả quyển sách lên trên màn sáng.

Sau một khắc.

Mạc Cầu đột nhiên mở mắt ra, trong hai con ngươi tràn đầy vẻ khó tin và hưng phấn.

Bình Luận (0)
Comment