Kìm nén sự kích động của mình, Mạc Cầu nhắm mắt lại, ý thức chìm vào thức hải.
Bên trong thức hải, khoảng hơn một ngàn chữ « Bảo Dược Thương khoa » hiện lên rõ mồn một trên màn sáng.
Vùng tinh hải ảm đảm cũng đã có chút lấp lóe.
Một loại rung động đến từ bản năng đang thúc giục hắn phải làm điều gì đó, giống như là mở một cái công tắc.
Nhẹ nhàng nhấn một cái, hệ thống liền sẽ mở ra.
Tim đập rộn ràng, miệng đắng lưỡi khô, Mạc Cầu cổ họng lăn lăn, theo cảm giác mà nhẹ nhàng chuyển động.
Cũng có nghĩa là đã mở được công tắc.
"Bạch!"
Trong thức hải, vầng hào quang rực rỡ.
Tinh quang ảm đạm đột nhiên nở rộ những ánh sáng kỳ dị, chỉ trong chớp mắt liền quấn lấy màn sáng rồi kéo nó vào trong tinh hải.
Ngay sau đó, tinh quang nhanh chóng ảm đạm.
Giống như đã tiêu hao một thứ gì đó, một ý niệm không biết từ đâu đến, yên lặng xuất hiện trong ý thức của Mạc Cầu.
« Bảo Dược Thương Khoa »
Mấy chục loại bệnh, hàng trăm phương pháp chẩn đoán và điều trị, và hơn chục phương pháp bào chế thuốc, trong đó có cả kim sang dược. . .
Rõ ràng, không bỏ sót một chút gì, đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn giống như đã đắm chìm trong tâm trí hắn từ rất lâu rồi.
Suy nghĩ khẽ động, những kinh nghiệm và nhận xét liên quan đến những vết thương bầm tím xuất hiện.
"Bạch!"
Mạc Cầu đột nhiên mở mắt ra.
Trong mắt tràn đầy cuồng hỉ, hai tay đang liều mạng nắm thật chặt để kìm nén dục vọng muốn hét lớn lên.
Hệ thống này thật sự có thể giúp hắn cảm ngộ y điển, chỉ trong phút chốc, Mạc Cầu đã hiểu hết toàn bộ « Bảo Dược Thương khoa ».
Gần như tương đương với việc tiết kiệm được mấy năm học hành.
Không!
Ánh mắt Mạc Cầu chớp động.
Không chỉ là cảm ngộ, bây giờ khi hồi tưởng lại, một ít thông tin không được ghi gõ trên Bảo Dược Thương khoa mà hắn cũng có thể biết được rõ ràng.
Giống như khi bị cảm thì phải dùng Phong Lý Khí Thang và Thông Lạc Hoạt Huyết Thang, nhưng mà phương pháp được gì trong sách là có tỳ vết, dựa vào dược phương để bốc thuốc thì rất dễ phạm sai lầm.
Lần này thông qua hệ thống cảm ngộ, hắn đã loại bỏ những khuyết điểm trong đó, tương đương với việc cường hóa y thuật.
Có chỗ còn thêm vào những phương pháp chẩn trị xảo diệu.
Mạc Cầu trở mình, vứt bỏ những suy nghĩ vu vơ trong đầu, thầm nghĩ trong lòng:
"Nói cách khác, hệ thống này không chỉ có thể giúp mình tiết kiệm thời gian cảm ngộ y thư, mà còn có thể cải tiến lý thuyết y học trong đó."
"Không biết là công năng này chỉ có tác dụng với y thư thôi, hay là quyển sách nào cũng có tác dụng?"
"Mặt khác. . ."
"Khi sử dụng loại công năng này cũng không phải là không cần trả giá, chính là tiêu hao những đốm sáng bên trong thức hải."
Lúc này, tinh quang trong thức hải của Mạc Cầu đã ảm đảm đi rất nhiều, không thể nhìn thấy được nữa, biến thành một vùng tối đen như mực.
Màn sáng kia vẫn xuất hiện khi hắn suy nghĩ, nhưng ngoài làm bộ nhớ tạm thời ra thì cũng chẳng có tác dụng gì khác.
Cảm xúc chập trùng làm cho hắn ngủ không được, ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi, đến khi làm ảnh hưởng đến Tuân Lục ở bên cạnh thì hắn mới dừng lại.
Nhưng tinh thần vẫn đang rất hưng phấn.
Cho đến khi hừng đông, hắn mới mơ mơ màng màng ngủ được một giấc.
Đợi khi giọng nói ồn ào của Lục hộ viện vang lên, Mạc Cầu mới trở mình tỉnh giấc, từ trên giường bò dậy, vội vàng mặc quần áo rồi đi ra phòng.
Suy nghĩ cả một đêm, có rất nhiều chỗ đang chờ hắn đi kiểm chứng.
Đầu tiên.
Những cảm ngộ mà hệ thống mang đến cho hắn là thật hay là giả?
Muốn kiểm chứng chuyện này thì rất dễ dàng, Mạc Cầu đi đi lại lại vài vòng trong đại sảnh, so sánh mấy đơn thuốc thường gặp một chút thì đã chứng thực được rồi.
Là thật!
Nhưng mà cũng có một vấn đề nhỏ.
Đó chính là mặc dù hắn đã biết được lý thuyết, biết được cách dùng thuốc, nhưng lại không thể chẩn trị một cách lưu loát được.
Đối với người nào thì nên dùng thuốc gì?
Đàn ông, đàn bà, người già và trẻ em, lượng thuốc của mỗi người là bao nhiêu? Kết hợp như thế nào mới được xem như phù hợp?
Đặc biệt là về xương khớp, trong những trường hợp cần bó xương thì nên dùng lực ít hay nhiều?
Mặc dù những thông tin này đều đã nằm trong cảm ngộ, nhưng muốn bắt tay vào thực hành thì Mạc Cầu lại do dự.
Nó giống như việc hắn chỉ là một nhà lý luận hàng đầu nhưng lại không biết cách để vận dụng những kiến thức đó.
"Hô. . ."
Buông phương thuốc trong tay xuống, ánh mắt Mạc Cầu chớp động, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ: "Lý thuyết và thực hành đều không thể thiếu, nếu không thì chỉ là nói được mà không làm được, không thể nào trở thành một thầy thuốc thực thụ."
Nhưng mà khi đã nắm được lý thuyết thì việc thực hành sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.
Suy một ra ba là chuyện bình thường.
"Như vậy, kế tiếp là. . ." Mạc Cầu lấy ra một miếng Thương Hương nhỏ rồi bỏ vào trong miệng ngậm.
Lành lạnh, vị đắng chát.
Nhắm mắt lại, một tia sáng nhỏ đến không thể nhận ra đang xuất hiện trong mảnh tinh hải tối đen như mực này.
Theo thời gian trôi qua, tia sáng càng lúc càng lớn, nhưng tốc độ rất chậm.
Mở mắt ra, Mạc Cầu nở nụ cười khổ.
Tốc độ này thật sự là khiến cho người ta tuyệt vọng, nếu như muốn khôi phục lại những điểm sáng giống như đêm qua thì phải tính bằng tháng mới được.
Đấy là tính luôn cả việc cắn thuốc hằng ngày rồi.
Thật ra mỗi ngày hắn chỉ có thể ngậm Thương Hương trong một giờ, nhiều thêm nữa thì chỉ có hại cho cơ thể.
Nếu như tinh quang đã không phải vật tầm thường, thì tự nhiên cũng sẽ không thể tiếp tục nghiệm chứng.
Ví dụ như. . .
Có thể dùng hệ thống để cảm ngộ võ học hay không?
Hoặc là cảm ngộ thư pháp, văn chương?
Cảm ngộ những thứ khác thì số lượng tinh quang tiêu hao có giống nhau không? Vật không giống nhau thì làm sao phân chia số lượng tiêu hao?
"Mạc Cầu!"
Một giọng nói thanh thúy cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, Tần Thanh Dung mặc một bộ quần áo gọn gàng đưa tay chỉ lên trên, nói:
"Lấy Mật Chích, Quy Thân, Bạch Thuật xuống giúp ta, lát nữa cần dùng."
"Được." Mạc Cầu gật đầu, lấy một cái thang đặt lên tường, đạp lên thang rồi đi lấy thảo dược.
Mật Chích, Quy Thân, Bạch Thuật. . .
Hắn bắt đầu suy nghĩ: "Chắc là Dưỡng Nguyên Thang, không biết là dùng để hộ tâm hay là bảo gan?"
"Hộ tâm thì nên phối hợp với Sinh Địa, Bách Hợp, Xuyên Liên v.v.... Trong đó cần hai tiền Bạch Thuật, tam tiền Quy Thân. . ."
Hắn vừa nghĩ vừa bóc thuốc, nhưng lại không biết rằng hành động này đã phạm vào điều tối kỵ.
Đặc biệt là khi ở trên cao, thân thể của hắn lại hư nhược, đêm qua còn gần như không ngủ, vừa mới kéo dược đấu ra thì cả người hắn lắc một cái, ý thức mơ hồ.
Bịch!
Mạc Cầu khẽ giật mình, vô thức nắm lấy cái ngăn thuốc bên cạnh, nhưng lại không ngờ rằng là lại phạm thêm một sai lầm nữa, kéo thêm vài cái dược đấu rơi xuống.
"Rầm rầm. . ."
Nhưng âm thanh lộn xộn vang lên, dược đấu, thảo dược và cả Mạc Cầu đều bị rơi từ trên không xuống.
"Cẩn thận!"
Tần Thanh Dung đang ở bên cạnh cân đo dược liệu liền kêu lên một tiếng, nàng vội vàng lao tới.
Chỉ thấy nàng lấy tay làm kiếm, vẩy tay một cái, lại nhấc một cái, lập tức nhẹ nhàng tiếp được cả dược đấu và Mạc Cầu.
Chỉ là có một chút thảo dược bị rơi vãi xuống đất.
"Ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì, không có việc gì." Mạc Cầu còn chưa hoàn hồn, chỉ liên tục khoát tay, vội vàng ngồi xuống đất thu dọn dược liệu.
May mắn có Tần Thanh Dung ở đây, nếu như là Ngụy sư huynh, hắn phạm phải sai lầm như vậy, sợ là không thoát khỏi bị mắng một trận.
"Cẩn thận một chút." Tần Thanh Dung trợn trắng mắt, ngồi xuống giúp hắn nhặt dược liệu, đồng thời nói:
"Thân thể của ngươi yếu quá vậy!"
"Ây. . ." Mạc Cầu xấu hổ cười một tiếng, dừng một chút rồi lại tò mò hỏi:
"Sư tỷ, vừa rồi tỷ sử dụng. . . Là võ công hả?"
"Ừm." Tần Thanh Dung cất kỹ thảo dược, vỗ vỗ hai tay rồi đứng dậy, trong giọng nói mang theo hào khí:
"Ta luyện Phân Ảnh kiếm, là do ông ngoại tự mình dạy, nếu không đệ cho rằng chỉ dựa vào y thuật thì hiệu thuốc Thanh Nang có thể đứng vững gót chân ở nơi này sao?"
"Phân Ảnh kiếm?" Hai mắt Mạc Cầu sáng lên.
"Đừng có nghĩ nhiều." Tần Thanh Dung tất nhiên là biết Mạc Cầu đang nghĩ gì, nói:
"Học đồ không thể học được."
"Nhưng mà đệ có thể học như nhị sư huynh vậy, sau khi xuất sư liền chính thức bái nhập môn hạ của cha ta, lúc đó có thể học được rồi."
"Cho nên. . ."
Nàng tiến lên một bước, giống như một ông cụ non vỗ vỗ vai Mạc Cầu, nói: "Cố gắng học tập y thuật đi!"
"Ừm." Mạc Cầu trọng trọng gật đầu.