Người dịch: Whistle
Không biết đã qua bao lâu, Mạc Cầu mới từ trong mê man mở mắt ra, phát ra một tiếng thở dài thư giãn.
Nguy cơ, rốt cục đã được giải trừ!
Trong khoảng thời gian sau này sẽ không còn bị người truy tung nữa, cũng không cần phải sống trong nỗi nơm nớp lo sợ.
Nghĩ lại khoảng thời gian kinh lịch này, Mạc Cầu chỉ cảm thấy như một cơn ác mộng.
Bị người của Hắc Hổ đường và nha môn liên thủ truy sát, còn có cao thủ Hậu Thiên dẫn đội, có thể tuyệt địa phản sát thì cũng đã là kỳ tích.
Ngay cả như vậy, hắn vẫn bị thương không. . .
Không đúng!
Mạc Cầu mở mắt ra, ý thức khôi phục thanh tỉnh.
Từ khi bắt đầu giết chết Chung Vân Triệu thì vết thương trên người hắn liền chưa từng khỏi hẳn, lần này bị thương còn nghiêm trọng hơn.
Nhưng hiện giờ cơ thể của hắn lại không cảm thấy khó chịu bao nhiêu cả.
Rõ ràng là chuyện này rất không bình thường!
Thân là đại phu, Mạc Cầu hiểu rất rõ tình trạng cơ thể của mình, cho dù là phục dụng thuốc chữa thương tốt nhất thì cũng không có khả năng khỏi nhanh đến vậy.
Mạc Cầu đứng thẳng lên rồi duỗi hai tay ra chậm rãi hoạt động.
Rõ ràng là thân thể vẫn còn cảm thấy hơi khó chịu, nhưng chỉ giống như là sau khi dùng sức thì cơ bắp đau nhức, mà bên trong nội phủ thì không có vấn đề lớn gì.
Không chỉ vậy, ngược lại còn có một lực lượng ấm áp, nương theo hô hấp đang không ngừng di chuyển bên trong cơ thể.
Mỗi lần hô hấp đều giống như chữa lành một chút vết thương ở bên trong cơ thể, làm cho thân thể càng cường tráng hơn.
Đây là có chuyện gì?
Mạc Cầu đột nhiên quay người nhìn về Tần Thanh Dung ở cách đó không xa đang nằm dựa vào con lừa ngáy o o.
Hắn cảm thấy những biến hóa trên người mình rất có khả năng liên quan đến nàng.
Dù sao nơi này cũng chỉ có hai người.
Nhưng mà sau một khắc, một vật từ trong quần áo hắn rơi xuống, sự bất thường bên trong cơ thể cũng lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Ngọc bội!
Là miếng hồng ngọc mà hôm qua hắn đã bỏ vào trong lòng.
Trong mắt Mạc Cầu lộ ra vẻ kinh ngạc, lấy tay nhặt lên, sau khi cảm nhận cẩn thận thì quả nhiên hắn lại phát hiện được dòng nước ấm kia.
Dòng nước ấm này cực kỳ nhỏ, nếu như không kiểm tra cẩn thận thì rất dễ dàng coi nhẹ, nhưng tác dụng của nó lại rất mạnh.
Có thể so với một viên linh đan diệu dược không ngừng chữa trị thương thế!
Rất hiển nhiên, đây là một món kỳ vật!
Chẳng qua ngay cả võ công và cương thi mà thế giới này cũng có, giờ chỉ xuất hiện thêm một món kỳ vật mà thôi, trong lòng Mạc Cầu cũng không rung động cho lắm.
Hắn lập tức đặt miếng ngọc bội này vào trong lòng bàn tay để quan sát tường tận, xúc cảm, chất liệu, chạm trổ vẫn cứ xấu xí xần xùi như vậy.
Nhưng nhìn thật kỹ thì lại có thể mơ hồ thấy được ở bên trong miêng ngọc này giống như có đoàn hỏa diễm đang không ngừng thiêu đốt.
Hỏa diễm?
Thiêu đốt?
Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, lập tức nhớ lại những thay đổi trên người của Lăng Vạn vào đêm qua.
Mới đầu khi Lăng Vạn thi triển chân khí thì uy lực cũng không tính là quá mạnh, cho đến khi bên trong chân khí xuất hiện một dị lực nóng rực.
Sau đó thì toàn bộ cơ thể của gã ta đều bị bốc cháy.
Cẩn thận hồi tưởng thì Mạc Cầu cảm thấy lực lượng kia giống như dòng nước ấm đang chảy trong cơ thể mình lúc này, chẳng qua cái trước thì dằn nhất, cái sau thì bình thản.
Mà cuối cùng khi chân khí bạo tẩu dẫn đến thân thể bị thiêu cháy, sợ là thứ này không thoát khỏi quan hệ.
"Thú vị!"
Mạc Cầu cầm ngọc bội trong tay, ánh mắt chớp động:
"Nghe nói sở dĩ Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăng Vạn có được danh hiệu này là có liên quan đến chân khí nóng bỏng của gã ta."
"Chẳng lẽ cũng là vì miếng ngọc bội này sao?"
Nhưng mà bất kể có như thế nào, nếu thứ này đã có thể chữa thương, kiện thể thì chắc chắn là một món kỳ vật không thể nghi ngờ.
Nếu không Lăng Vạn cũng sẽ không mang theo bên mình.
"Màu sắc hồng nhuận, lại có điêu hình rồng." Mạc Cầu nắm lấy ngọc bội, trầm ngâm một chút rồi nói:
"Sau này liền gọi ngươi là Hỏa Long bội đi!"
Quả nhiên là mình đếch có năng khiếu đặt tên.
"Sư đệ." Lúc này, Tần Thanh Dung cũng đang xoa hai mắt tỉnh lại, xấu hổ cười với hắn một tiếng:
"Ta đã nói là sẽ gác đêm, nhưng mà kết quả lại ngủ thiếp đi."
"Không sao." Mạc Cầu cất Hỏa Long bội vào trong ngực, nói:
"Những ngày qua chúng ta đều chưa được ngủ ngon giấc, nhất thời thả lỏng không chịu đựng được cũng là chuyện bình thường."
Nói xong liền giãy dụa đứng dậy:
"Đi thôi, khu rừng rậm này đã không an toàn nữa, phải rời khỏi đây sớm mới được."
"Sư đệ, cơ thể của đệ không sao đó chứ?" Tần Thanh Dung xem kỹ Mạc Cầu, đồng thời vội vàng dọn dẹp số tạp vật ở đây:
"Trên người đệ đang bị thương, để ta thu dọn là được."
"Không sao." Mạc Cầu thở ra một hơi, yên lặng cảm nhận vết thương trên người mình:
"Đều là bị thương ngoài da, cũng đã uống thuốc rồi, chẳng cần bao lâu là có thể khỏi chừng bảy tám phần."
"Đúng rồi sư tỷ, chúng ta còn phải làm một cái quan tài đơn sơ nữa, cũng nên mang theo nó lên đường."
Nói xong hắn liền chỉ một con Hành thi đang nằm trên đất.
"Được, được rồi."
Trong lòng Tần Thanh Dung vẫn còn cảm thấy sợ con Hành thi này, vô thức lui lại một bước, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu.
Về phần tro cốt Tần sư phụ, bởi vì hủ tro cốt vẫn chưa bị vỡ nên không sao cả.
Nửa ngày qua đi.
Con lừa trải qua đại nạn chưa chết đang kéo theo một cái quan tài đơn sơ chậm rãi lên đường.
Lá cây lắc lư, gió nhẹ mát lạnh, vầng sáng chiếu rọi, cái bóng của đoàn người ngày càng dài ra, cho đến biến mất không còn tăm hơi.
Vào một khắc cuối cùng này, Mạc Cầu đang đứng trong bóng râm bỗng nhiên ngừng chân quay đầu lại, trông về hướng Giác Tinh thành ở nơi xa, ánh mắt phức tạp than nhẹ một tiếng.
Tạm biệt!
Nơi được gọi là cố hương.
. . .
Xuân đi thu đến, thời gian trôi mau.
Mấy tháng sau.
Ở vị trí biên giới gần Đông An phủ, một đám chừng sáu mươi, bảy mươi lưu dân đang tụ tập cùng một chỗ.
Nói là lưu dân nhưng bên trong cũng có một vài ngươi thân mang gấm vóc.
Chẳng qua đại đa số người đều là quần áo tả tơi, dáng người gầy còm, vừa nhìn liền biết là nạn dân đang chạy nạn rồi.
Trong đội ngũ có một chiếc xe lừa kéo theo một cỗ quan tài trông rất bắt mắt.
Thế đạo này, ngoại trừ những nơi phồn hoa ra thì người sống cũng không dễ dàng gì, làm gì có ai kéo theo một cỗ quan tài bôn ba chứ?
"Mạc đại phu." Trong đám người, có một người la lên.
Mạc Cầu đang cúi đầu đi đường chợt dừng lại, ánh mắt tiều tụy, ngẩng đầu nhìn về phía người tới hỏi:
"Tiêu đầu, có việc gì à?"
"Ừ." Người tới dáng người khôi ngô, hình thể dũng mãnh, thân cao quá hai mét, ở trong một đám lưu dân thấp bé nhìn y giống như một người khổng lồ.
Phần lớn lưu dân đều có tinh thần tiêu điều, làn da xanh xao vàng vọt, người này thì khác, tinh thần sung mãn, uy thế lẫm liệt.
Y nhẹ gật đầu, nói:
"Hầu gia tìm ngươi."
"Hầu gia." Ánh mắt Mạc Cầu nhúch nhích một cái, quay đầu sang bên cạnh ra hiệu với Tần Thanh Dung rồi đi theo y:
"Tìm ta có việc gì?"
"Có lẽ vẫn là chuyện của lục phòng (bà vợ thứ 6) ở hai ngày trước." Tiêu đầu đưa tay ra hiệu rồi nói:
"Có lẽ là sẽ nói một chút những chuyện khác."
Trong lời nói của y còn có hàm ý, nhưng lại không nói rõ ràng, Mạc Cầu chỉ đành gật đầu.
Hai người đi tới trung tâm đội ngũ, nơi này có một chiếc xe ngựa xa hoa đang chạy chậm, xung quanh còn có hộ vệ tráng kiện bảo vệ.
Lúc này lại có một nhóm người gia nhập đội ngũ, sau khi được sự cho phép của chủ nhân chiếc xe ngựa liền hòa vào trong đội ngũ.
Chủ nhân của chiếc xe ngựa này chính là Hầu gia.
Nghe nói Hầu gia là một hào khách ở Đông An phủ, có biện pháp làm cho người khác đi theo qua biên giới.
Phủ binh trấn giữ biên giới ở Đông An phủ sẽ nghiêm tra lưu dân, một khi phát hiện thì sẽ áp giải toàn bộ vào trong đại lao, sung làm khổ công.
Không có đường thì rất khó đi vào.
Đương nhiên, biên giới rất dài, phủ binh cũng không có khả năng điều tra hết được, chẳng qua một khi bị phát hiện thì sẽ bị gán tội là tự tiện xông vào biên quan.
Ở Đông An phủ thì đây là tội chết!
Hai người Mạc Cầu sở dĩ gia nhập vào trong đội ngũ này cũng là vì đi theo Hầu gia trà trộn qua biên giới.
Thật ra nếu như bọn hắn có văn thư lộ dẫn của triều đình thì cũng là có thể vượt qua biên giới một cách quang minh chính đại.
Tiếc rằng. . .
Hai người đều là tội phạm ở Giác Tinh thành, là trọng phạm của triều đình, dẫn lộ gì đó sớm đã không dám dùng.
Quả nhiên, Hầu gia sai người tới gọi là vì để Mạc Cầu tái khám cho lục phòng phu nhân bị tiêu chảy.
"Sắc trời đã tối, không nên tiến lên, tìm một nơi nghỉ ngơi đi." Tiêu đầu nhìn sắc trời một chút rồi ra lệnh cho đội ngũ.
Đồng thời kêu hộ vệ tản ra, ngăn cách xung quanh xe ngựa.
"Mạc đại phu." Toa xe lắc lư truyền tới một giọng giống như là đang nắm vuốt cuống họng rồi nói vậy:
"Ngươi nhất định phải đi Đông An phủ sao?"
"Đúng vậy." Mạc Cầu vội vàng ôm quyền chắp tay:
"Làm phiền Hầu gia mang theo, ta và sư tỷ vô cùng cảm kích."
"Ha. . ." Hầu gia cười khẽ:
"Ta là người làm ăn, không bao giờ làm chuyện mua bán lỗ vốn, cho nên muốn vào Đông An phủ thì phải trả một chút xíu đại giới."
"Đại giới?" Mạc Cầu sững sờ.
Mấy ngày trước khi mình gia nhập đội ngũ thì đối phương cũng không nói như vậy.