Người Dịch: Whistle
"Đại giới?"
Mặc dù không giống với những gì đã nói trước đây, nhưng Mạc Cầu lại không hề cảm thấy tức giận, chỉ lộ ra vẻ trầm tư.
Dừng lại một chút rồi mới nói:
"Không biết Hầu gia muốn cái gì?"
"Kẽo kẹt. . ."
Toa xe hơi rung nhẹ, phát ra những tiếng động chói tai, giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Màn xe bị người ở bên trong vén lên, lộ ra một người nam tử trung niêm béo ú, mặt mũi phúc hậu.
Người này chính là Hầu gia.
Đôi mắt của Hầu gia vốn không lớn, nay bị thịt mỡ che chắn thì càng híp lại thành một đường kẻ, không nhìn kỹ thì cũng không thể phát hiện ra.
Ông ta nhìn Mạc Cầu rồi nhẹ nhàng gật đầu, nói:
"Hầu mỗ đi đường này cũng đã được bảy tám năm rồi, quy củ vẫn luôn không thay đổi, một ngươi hai mươi lượng bạc."
"Bất quá nể mặt Mạc đại phu ngươi đã xem bệnh cho vị thiếp thất của ta, ta chỉ thu các ngươi năm mươi lượng bạc thôi!"
"Ây. . ." Sắc mặt Mạc Cầu ngẩn ngơ:
"Hầu gia, một người hai mươi lượng, chúng ta có hết thảy hai người, ngài thu năm mươi lượng thì có phải là đã tính sai rồi không?"
"Tính sai?" Hầu gia cười khẽ:
"Hầu mỗ có sẽ tính sai chuyện khác, duy chỉ có bạc là sẽ không tính sai, ngược lại là Mạc đại phu đã quên điều gì đó thì phải."
Nói xong liền ngẩng đầu ra hiệu một chút:
"Bên cạnh Mạc đại phu không phải vẫn còn một người chết hay sao?"
"Người chết cũng phải trả tiền sao?" Khóe miệng Mạc Cầu giật giật.
"Haizz!" Hầu gia thở dài, dường như chỉ nói ra mấy câu đơn giản này cũng đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của bản thân.
Ông ta lập tức hạ màn xe xuống, tiếng nói ung dung:
"Nếu như Mạc đại phu nguyện ý để bộ thi thể này lại thì cũng có thể tiết kiệm được hai mươi lượng bạc."
"Chỉ sợ ngươi không chịu!"
Đương nhiên là Mạc Cầu không chịu rồi.
Ngàn dặm xa xôi mới kéo cỗ quan tài này tới được đây, dù rằng con Hành thi ở bên trong vẫn còn chưa khôi phục, nhưng không thể nào bỏ lại được.
Hắn trầm ngâm một chút rồi hỏi:
"Hầu gia, ta có một chuyện không rõ."
"Nói nghe một chút."
"Muốn vào Đông An phủ thì nhất định phải đưa tiền sao?"
"Ngươi có thể không cho." Bên trong toa xe truyền ra tiếng cười của Hầu gia:
"Biên giới dài như vậy, nếu như ngươi cảm thấy mình sẽ không bị phủ binh phát hiện thì có thể chọn đại một chỗ rồi xông vào thủ xem."
"Vậy. . ." Mạc Cầu há miệng nói:
"Những người trong đội này đều giao bạc hết rồi sao?"
"Ha ha. . ." Hầu gia cười khẽ:
"Hầu mỗ cũng rất muốn như vậy, chỉ tiếc là có một ít người không giao nổi, vậy thì cũng không còn biện pháp nào khác."
"Người không giao nổi sẽ như thế nào?"
Mạc Cầu tiếp tục truy vấn, chẳng qua lần này trong toa xe không có tiếng trả lời, ngược lại thì Tiêu đầu còn chủ động tiến lên một bước.
"Mạc đại phu, ngươi có thể trở về từ từ suy nghĩ, vẫn còn mấy ngày nữa mới đến biên giới." Y chìa tay ra:
"Hầu gia đã mệt rồi, mời trở về cho!"
Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn về phía toa xe không có động tĩnh gì kia, ánh mắt đi đi về về một hồi rồi mới nhẹ gật đầu.
Trên đường trở về, Tiêu đầu quét mắt nhìn bốn phía rồi hạ giọng nói:
"Mạc đại phu, sau khi trở về thì đại phu đừng nên nhiều lời về chuyện vừa rồi, nếu không các huynh đệ sẽ rất khó làm."
"Minh bạch." Mạc Cầu nghe vậy liền than nhẹ.
Rất hiển nhiên, trong đội ngũ này chỉ có một số ít người giao được tiền thì mới có thể đi theo Hầu gia vượt biên.
Những người khác sẽ như thế nào?
Mặc dù Mạc Cầu không biết, nhưng mà chắc cũng chẳng có kết quả tử tế gì.
Nghĩ đến đây, Mạc Cầu đột nhiên che miệng ho nhẹ, tiếng ho khan khiến cho toàn bộ cơ thể của hắn đều run lên.
"Mạc đại phu?" Tiêu đầu biến sắc.
"Không sao. . . Ta không sao." Mạc Cầu phí sức lắc đầu, vươn tay ra, lòng bàn tay đã bị nhiễm một ít vết máu.
Tiêu đầu lộ ra vẻ lo lắng, Mạc Cầu đang cúi đầu xuống nên y không phát hiện ra trong mắt hắn đang tràn đầy vui mừng.
Cặn bã trong nội tạng!
Đây là tác dụng tẩy luyện tạng phủ của Long Xà kình.
Từ khi rời khỏi Giác Tinh thành, trong vòng mấy tháng bôn ba ngàn dặm, hắn vẫn luôn không quên khổ tu võ nghệ, dưới sự hỗ trợ của rất nhiều đan dược và cả Hỏa Long bội, cuối cùng thì hắn đã bước vào cánh cửa Luyện Tạng.
Mấy năm qua.
Trên con đường võ đạo, hắn từ vừa mới bắt đầu không có đầu mối, đến sơ khuy môn kính, cho đến học hữu sở thành.
Luyện Tạng!
Ở trong Giác Tinh thành cũng được xem là một cao thủ thực sự.
Liền xem như ở những nơi võ học hưng thịnh thì cũng là nền tảng để võ giả thành tựu Hậu Thiên.
Bất luận là ở chỗ nào thì hắn cũng là một tiểu nhân vật bị người khác xem nhẹ nữa.
Trở lại vị trí của mình, đám người mấy ngày trước cùng nhau gia nhập đội ngũ đang tụ hợp lại một chỗ.
Tần Thanh Dung đang ngồi chung với đám người này, không nổi bật chút nào.
Mấy tháng trôi qua, làn da của nàng đã không còn trắng mịn như xưa nữa, vì tránh rước phiền phức vào người nàng còn lấy dược vật bôi lên để làn da biến thành màu vàng như nến.
Ngay cả dáng người uyển chuyển duyên dáng cũng đã bị bao bọc đến cực kỳ chặt chẽ.
Nếu là có cố nhân ở đây thì cũng chưa chắc đã nhận ra vị đại tiểu thư của hiệu thuốc Thanh Nang ngày nào, mà chỉ cho rằng nàng là một vị nông phụ sơn thôn bình thường.
Không thể không nói, loại trang phục này đã giảm bớt không ít phiền phức cho hai người khi đi đường.
"Mạc đại phu, ngài trở về rồi!" Người chào hỏi là Tạ lão, một vị thương nhân có dáng đi hơi còng.
Ở bên cạnh lão ta có hai người trung niên một nam một nữ, ánh mắt của ba người lộ ra vẻ ăn ý.
Mạc Cầu giật mình.
Xem ra bọn hắn đều đã giao tiền rồi.
Chẳng qua khác với bọn người Mạc Cầu, ba người này chuyên môn chạy tới Đông An phủ hành thương, chắc là khách quen trong đội ngũ.
Cũng không biết bọn hắn buôn bán thứ gì, tốn tiền nhiều như vậy mà cũng chịu được.
Hay là, đường dây của bọn hắn có chiết khấu?
"Sư đệ." Tần Thanh Dung tránh ra một vị trí, nhỏ giọng hỏi:
"Hầu gia tìm đệ làm gì?"
"Không có gì, chỉ đi tái khám cho vị phu nhân kia thôi." Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu, lướt qua chuyện vừa rồi, thuận miệng hỏi:
"Mọi ngươi đang nói gì vậy?"
"Chúng tôi đang nghe Tạ lão kể chuyện về những cao nhân ở Đông An phủ." Một người trẻ tuổi ở bên cạnh mặc một bộ quần áo rách rưới nhưng tinh thần lại phấn chấn đang nhếch miệng tiếp lời:
"Tạ lão hiểu biết rất rộng!"
"Ha ha. . ." Tạ lão cười lớn:
"Ta cũng chỉ nghe được mấy lời đồn mà thôi, loại cao nhân đó cách chúng ta quá xa, nếu không tới được loại cảnh giới kia, thật thật giả giả ai có thể nói rõ được."
Nói xong liền liếc nhìn người trẻ tuổi, trong mắt như có thở dài, chẳng qua chỉ một thoáng liền bị ép xuống.
Lão ta biết rõ, với gia tài của chàng thiếu niên này căn bản không vào được Đông An phủ, nhưng lão ta cũng không thể làm được gì.
"Nói đúng lắm." Mạc Cầu gật đầu:
"Tạ lão nói đến chỗ nào rồi?"
"Phủ chủ của Đông An phủ - Lục gia." Người trẻ tuổi mở miệng:
"Thì ra từ một trăm năm trước thì Lục gia đã trở thành Phủ chủ của Đông An phủ, đến nay cũng đã được ba đời rồi."
"Ồ?" Mạc Cầu nhíu mày, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc:
"Còn có chuyện như vậy à."
Phủ chủ của một phủ mà lại có thể truyền từ đời này sang đời khác, điều này nói rõ Đông An phủ đã bị Lục gia chưởng khống hoàn toàn, đã vượt qua cả triều đình.
"Đúng vậy." Tạ lão rít một hơi thuốc, gật đầu nói:
"Cho nên ta mới nói, Đông An phủ khác với những nơi khác, ngay cả phủ binh đều treo bảng hiệu của Lục gia."
Vừa nói xong thì rất nhiều người trong này lộ vẻ mờ mịt, hoàn toàn không biết chuyện này khác nhau ở chỗ nào.
Số ít người thì đang chớp chớp đôi mắt, mặt lộ vẻ ngưng trọng.
Ngay cả phủ binh đều là người nhà của Lục gia, vậy Đông An phủ có còn bị triều đình quản khống nữa hay không vậy?
Chuyện này mà triều đình cũng có thể chịu được sao?
"Cũng nhờ vào sự quản khống của Lục phủ chủ, mặc dù xung quanh Đông An phủ có phản quân tàn sát bừa bãi, nhưng trong thành lại gió êm sóng lặng, cuộc sống của bách tính không bị quấy nhiễu, vẫn phồn hoa như cũ." Tạ lão gõ gõ tẩu thuốc, tiếp tục nói:
"Chẳng qua là đối với kẻ ngoại lai thì phủ binh sẽ nghiêm phòng tử thủ, cự tuyệt cho lưu dân đi vào, cho nên nếu như muốn vào thì cũng phải chuyện dễ."
"Đúng rồi."
Lão nhẹ nhàng cười một tiếng, liếc nhìn mọi người ở đây, hạ giọng nói với vẻ ý vị thâm trường:
"Ta nghe nói, phủ binh chuyên bắt lưu dân để làm việc cho bọn hắn, thậm chí chuyện này còn trở thành một vụ làm ăn."
"Có một ít người chuyên môn mang theo lưu dân qua đó để đổi tiền với phủ binh."
Sắc mặt Mạc Cầu trở nên lạnh lẽo.