Người dịch: Whistle
"Thành bắc!"
Sắc mặt Mạc Cầu âm trầm nhìn thẳng vào người tới:
"Hai vị có chắc là việc mà Nội viện an bài cho ta đi phân đường Song Quế thành bắc ở làm phụ tá cho Dược đường không?"
Thời gian đã qua hơn hai mươi ngày, cuối cùng thì Mạc Cầu cũng nhận được việc.
Không ngờ là lại phải đi thành bắc!
Ở chỗ này gần một tháng, Mạc Cầu sớm đã không phải là một ngoại nhân hoàn toàn không biết về phái Linh Tố giống như lúc trước nữa.
Phân đường ở thành bắc nơi có đãi ngộ kém nhất, chuyện nhiều nhất, trong số rất nhiều phân đường của Phái Linh Tố thì đây là nơi không được ưa thích nhất.
Trừ phi có chuyện khẩn yếu, nếu không sẽ chẳng có đệ tử nào đi qua đó cả, nơi ấy thậm chí còn không bằng cả Tử Dương môn.
Ít nhiều gì thì Tử Dương môn cũng là một trong mấy thế lực lớn ở Đông An phủ, dù cho có không vui thì cũng có cao thủ tọa trấn.
Về phần cái chức phụ tá ở Dược đường thì khỏi phải bàn, cũng mạnh hơn những đệ tử Ngoại môn vừa mới gia nhập một tí tẹo.
Đừng nói hắn là đệ tử Ký Danh của trưởng lão, cho dù thông qua Triệu quản sự, khi nhận việc thì cũng tốt hơn hiện giờ rất nhiều.
"Không sai." Một người ở đối diện mặt không thay đổi gật đầu nhẹ:
"Mạc sư đệ, việc phải làm đã được quyết định rồi, ngươi dự định khi nào thì đi, theo quy củ thì nhất định phải đến nhận chức trong vòng bảy ngày."
"Nếu như không đến thì sẽ bị trách tội."
". . ." Mạc Cầu ổn định hô hấp, nói:
"Ta muốn đi gặp Đổng trưởng lão!"
Năm trăm lượng bạc mua được một cái danh ngạch, vậy mà phải làm cái loại việc này, hắn thật sự không cam lòng.
Nếu nói trong này không ai giở trò thì hắn cũng không tin.
"Ngươi cần phải nghĩ cho kĩ." Người tới nhướng mày một cái rồi nói:
"Đổng trưởng lão bị thương nên bế quan lâu dài, chuyện ghét nhất là bị người khác quấy rầy, cho dù là đệ tử chân truyền cũng không phải ngoại lệ."
"Vả lại, việc làm của ngươi là do Nội viện quyết định!"
Mạc Cầu chớp chớp mắt.
Đối phương đã nói rất rõ ràng, cho dù hắn tới tìm Đổng trưởng lão thì sợ là cũng không làm được gì, ngược lại còn đắc tội với người của Nội viện.
Mạc Cầu còn phải ở trong Phái Linh Tố này rất lâu, bây giờ mà chọc giận Nội viện, sau này khó tránh khỏi sẽ bị gây khó dễ.
Tìm?
Vẫn là không tìm?
Trong lúc nhất thời, hắn lâm vào chần chờ.
Nơi xa.
Trong một tòa thạch đình ở nơi xa, có hai người đang từ đó nhìn tới.
Trong đó có một gã nam tử mày kiếm mắt sáng, mũi chính môi mỏng, tuổi chừng hai mươi mấy, đúng lúc phong hoa thịnh nhất.
Người này đứng ở chỗ cao liếc nhìn Mạc Cầu:
"Hắn chính là truyền nhân của Hứa Mộ Vân, người từng có khúc mắt với cha ta sao?"
"Đúng vậy." Một người khác ăn mặc giống như quản sự của Nội viện, nghe vậy bèn gật đầu:
"Ngũ Đường chủ đã an bài hắn đi khu vực biên giới ở thành bắc làm một gã phụ tá Dược đường, mắt không thấy tâm không phiền, cũng sẽ không chạm mặt với Lý sư bá."
"Ừm." Nam tử hiểu rất rõ dụng ý trong việc an bài này, y chậm rãi gật đầu:
"Ngũ sư thúc có lòng."
"Hẳn là, hẳn là." Quản sự Nội viện nịnh nọt nói:
"Nghe nói Lý sư đệ đã được truyền thụ Dược Vương bảo điển, ít ngày nữa liền có thể chân khí ngoại phóng, danh liệt Tiềm Long Sồ Phượng bảng đã trong tầm tay!"
Mà một khi được ghi danh trên bảng này thì sẽ có cơ hội tiến vào Lục phủ, trở thành nhân trung long phượng chân chính.
"Nói đùa." Nam tử cười nhạt:
"Nếu như trước hai mươi tuổi mà ta chân khí ngoại phóng thì vẫn còn một tia hi vọng, bây giờ thì đã không còn cơ hội nào nữa."
"Ngược lại là Đổng sư muội. . ."
Y mím môi một cái, ánh mắt phức tạp, cuối cùng than nhẹ một tiếng:
"Cứ như vậy đi, ta thay gia phụ cám ơn ngũ Đường chủ, Lý mỗ sẽ nhớ kỹ phần nhân tình này."
Mặc dù hắn cũng không thèm để ý đến việc đi hay ở của một tiểu nhân vật như Mạc Cầu, nhưng lại không thể không nhìn tâm ý của đối phương.
"Khách khí." Quản sự nhếch miệng cười một tiếng, đồng thời nhìn xuống bên dưới:
"Xem ra hắn đã tiếp nhận."
Ở phía dưới, Mạc Cầu do dự một lát rồi cuối cùng vẫn tiếp nhận thư nhận chức mà người khác đưa tới.
"Ngược lại cũng có mấy phần tự mình hiểu lấy." Nam tử thu hồi nhãn thần, không còn quan tâm đến vị tiểu nhân vật ở bên dưới:
"Minh huynh, cùng uống một chén?"
"Cầu còn không được!"
Hai mắt quản sự sáng lên.
. . .
Thành Bắc, Song Quế nhai.
Phái Linh Tố có đặt một phân đường ở chỗ này, chủ yếu kinh doanh hiệu thuốc, lúc này có hai người đang ngồi đối diện nhau.
"Mạc Cầu, đệ tử Ký Danh của Đổng trưởng lão." Một vị đại hán có râu quai nón đặt bức thư trong tay xuống, trong mắt có không hiểu:
"Tại sao một nhân vật như vậy lại hạ mình đến nơi địa phương nhỏ này của chúng ta?"
"Chẳng qua chỉ là một tên đệ tử Ký Danh mà thôi, đệ tử trước đây bái nhập môn hạ của Đổng trưởng lão không có ba mươi thì cũng có hai mươi, chẳng qua trong hai năm gần đây thiếu một chút người nguyện ý xem tiền như rác mà thôi." Một người khác ăn mặc kiểu văn sĩ, tay cầm quạt lông lấy đầu buộc khăn, nghe vậy thì lại mặt không đổi sắc:
"Có thể tới đây, xem ra cũng chẳng có bối cảnh gì, vả lại chắc là đã đắc tội người nào đó rồi."
"Phó huynh nói đúng lắm." Đại hán trầm ngâm một chút rồi gật đầu:
"Vậy chúng ta nên ứng phó như thế nào?"
"Cố huynh quá cẩn thận rồi." Văn sĩ cười nói:
"Nội viện không cho chúng ta gửi thư, hiển nhiên là đã chẳng thèm quan tâm đến người này, sợ là chỉ tiện tay chạy tới, chúng ta y theo thường lệ là được."
"Nếu như không có bản lãnh gì thì thành thành thật thật ở lại, nếu như thật sự có năng lực, chẳng lẽ hai người chúng ta có thể áp chế được sao?"
"Ừm." Đại hán đồng ý:
"Gần đây thì mâu thuẫn của hai đường đang ngày càng nhiều, có rất nhiều thương binh, ta cũng không lãng phí tinh lực vào những chuyện này."
"Chính là lý này." Văn sĩ gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, trước phòng có bang chúng đến báo là người của Dược cốc tới rồi.
Hai người liếc nhau rồi cười ha ha:
"Thật là đúng dịp!"
Bước ra hậu đường, chỉ thấy tiền sảnh có một người đang đứng chắp tay, là một người trẻ tuổi có bề ngoài xấu xí.
Trên lưng người trẻ tuổi có đeo đao kiếm, bên cạnh có một túi to, vừa nhìn liền biết là dự định ở lại chỗ này lâu dài rồi.
Người tới từ Dược cốc giao tiếp một hồi, cũng không thèm giới thiệu mà tự động rời đi, chỉ để lại mấy người liếc mắt nhìn nhau.
"Khụ khụ. . ." Văn sĩ ho khan hai tiếng, đánh vỡ xấu hổ, chìa tay sang đại hán bên cạnh, nói:
"Mạc huynh đệ đúng không, để ta giới thiệu, vị này là Đường chủ Cố Vũ Cố huynh của phân đường Song Quế."
"Cố đường chủ chính là nhập lưu cao thủ đã tu thành chân khí, lấy một tay Nộ Lôi Thập Bát thức danh chấn tứ phương."
"Phó huynh nói đùa." Cố Vũ cười khổ lắc đầu:
"Mấy cái danh tiếng này của ta cũng chỉ có thể ở chỗ này đùa giỡn uy phong một chút mà thôi, không dám nói ra ngoài tránh mất mặt xấu hổ."
"Mạc huynh đệ, vị này là chấp sự của nơi này Phó Hành, tinh thông y thuật, đặc biệt nổi danh về phương pháp châm cứu."
Trong lúc nói chuyện, tráng hán kia cũng đang quan sát Mạc Cầu, đặc biệt chú ý tới đao kiếm bên hông Mạc Cầu.
"Tại hạ gặp qua Cố đường chủ, Phó chấp sự." Mạc Cầu chắp tay với hai người:
"Mạc mỗ xuất thân từ địa phương nhỏ, chưa từng thấy qua việc đời, sau này mong rằng hai vị chỉ giáo nhiều hơn."
"Dễ nói, dễ nói." Cố Vũ, Phó Hành liếc nhau, đều nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra vị này không phải là cọng rơm cứng.
Bọn hắn đều là những đệ tử không quan trọng ở Ngoại môn, đối với người tới từ Nội môn thì trong lòng vẫn luôn mang theo đề phòng.
Cho dù là đệ tử Ký Danh, nhưng có thể tốn năm trăm lượng bạc để mua cái này danh ngạch thì chắc cũng không phải là người bình thường, hai người họ cũng không dám khinh thường.
Mạc Cầu cũng cảm thấy hài lòng về hai người này.
Thái độ không sai, không có vênh váo tự đắc, đều rất khách khí, như thế không thể tốt hơn.
Hắn dự định ở lại chỗ này dốc lòng tu hành, cũng không muốn xảy ra chuyện lục đục với người khác.
Sau một hồi trò chuyện thì tất nhiên là khâu mở tiệc đón người mới rồi.
Đến khi trăng sao đầy trời, mấy người này mới cơm nước no nê tận hứng trở về.
Đêm.
Những người khác đều đã ngủ say, chỉ có Mạc Cầu tinh thần sung mãn, hai mắt lấp lóe tinh quang, vẫn còn đang đứng trong phòng.
Hệ thống!
Hắn mặc niệm trong lòng, vầng sáng bên trong thức hải sáng lên.
Sau một khắc, vầng sáng tinh thần lập tức ảm đạm, văn tự trên màn sáng cũng bị kéo vào trong.
"Ông. . ."
Một cỗ cảm ngộ không biết từ đâu dâng lên trong đầu, chỉ trong chốc lát, Mạc Cầu cảm ngộ 'Phù Đồ' đến viên mãn.
Đến ngày hôm nay, cuối cùng thì hắn cũng đã tích lũy đủ số lượng tinh thần.
"Phù Đồ!"
Mạc Cầu chớp chớp mắt, cơ thể cũng bắt đầu biến hóa, một tay giơ cao, thân thể nghiêng sang, tạo thành một hình dáng quỷ dị.
Đồng thời tâm thần nhập định, Thức hải suy nghĩ phác hoạ, một tôn ác quỷ phù hình chậm rãi xuất hiện trong não hải.
Ác quỷ mục hiện kỳ quang, khí huyết có chút chấn động.
Trong lúc nhất thời, cơ thể Mạc Cầu giống như bị trúng Định Thân thuật, không nhúc nhích được, ngay cả hô hấp cũng đều bị đình trệ.
Một khắc đồng hồ. . . Một canh giờ. . . Hai canh giờ. . .
Động tác cứng ngắc không có mảy may phản ứng gì.
Mạc Cầu bất vi sở động giống như bị lâm vào định cảnh, không biết đã qua bao lâu, một sợi khí tức như có như không lặng yên từ trong hư không xuất hiện, chậm rãi chui vào nhục thể của hắn.
Thương Phù chi khí!