Người dịch: Whistle
Luồng khí này lặng lẽ chui vào trong da thịt, xương cốt và thậm chí là trong nội tạng, thoáng qua liền biến mất không còn tăm hơi.
Mạc Cầu sinh lòng gợn sóng, khó tiếp tục duy trì định cảnh , thân thể khẽ động tán đi tư thế đang thực hiện.
Hắn mở mắt ra, khuôn mặt phấn chấn.
Quả nhiên!
Mặc dù chỉ là một sợi Thương Phù chi khí, nhưng hiệu dụng khó dò.
Sau khi nhờ hệ thống trợ giúp, hắn đã cảm ngộ công pháp Phù Đồ đến viên mãn, đúng là có thể tu hành.
Điều quan trọng của công pháp này chính là phải biết cách cân đối nhục thân và tinh thần một cách hoàn mỹ, hấp dẫn thứ được gọi là 'Thương Phù chi khí' nhập thể.
Dùng khí này để cường tráng nhục thân, gia tăng khí huyết.
Nhìn thì rất dễ nhưng kì thực là rất khó.
Cho dù Mạc Cầu đã cảm ngộ môn công pháp này tới cảnh giới viên mãn, muốn đạt tới tâm thần định cảnh, ở vào một loại trạng thái đặc biệt nào đó thì mới có một tia cơ hội thành công.
Cũng không phải là người khác không thể tu hành.
Nhưng người bình thường luyện môn công này sẽ không thể nào cảm ngộ được yếu quyết ngay từ đầu, mà cần phải tích lũy và điều chỉnh mấy năm hoặc thậm chí là hơn mười năm thì mới có thể hấp dẫn một sợi Thương Phù chi khí nhập thể.
Thời gian lâu như vậy mà không có chút thành tích nào, ai có thể kiên trì được chứ?
Bất quá. . .
Đúng như Thôi lão đã nói, môn công này xác thực có tác dụng cải thiện căn cốt, hơn nữa tiềm lực rất lớn.
Đợi thêm một khoảng thời gian, Mạc Cầu sẽ trở thành cao thủ luyện thể có nhục thân cường hãn.
Ngoài ra, môn công pháp này còn có chỗ diệu dụng khác.
Ba viên tinh thần đang sáng rực rỡ bên trong thức hải làm cho nụ cười trên mặt hắn càng tươi hơn.
Nếu như mà là ngày trước, trừ phi phục dụng dược vật hoặc là đột phá cảnh giới, nếu không thì không thể nào thắp sáng ba viên tinh thần chỉ trong một đêm được.
Nhưng mà hiện giờ lại có thể!
Đây cũng là nguyên nhân mà Mạc Cầu lựa chọn cảm ngộ Phù Đồ trước.
Mặc dù y thuật và võ kỹ, có thể gia tăng trình độ và thực lực của mình lên, nhưng lại không giúp ích gì về mặt tu vi.
Mà môn công pháp chuyên rèn thể dưỡng sinh này thì lại có thể.
Tu vi tăng lên thì có thể phụng dưỡng tự thân, gia tăng số lượng tinh thần được thắp sáng mỗi ngày, không phải chính là ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi sao, giai đoạn trước chậm trễ một chút thời gian, để đổi lấy thành quả tốt hơn ở giai đoạn sau.
"Ò ó o o…."
Tiếng gà gáy truyền vào trong lỗ tai của Mạc Cầu, hắn nghiêng đầu nhìn lại, trong lúc bất tri bất giác, bên ngoài đã có nắng sớm hiện lên.
. . .
Hậu đường.
"Tử Văn, Tử Huyên, mau tới gặp qua Mạc huynh đệ." Tráng hán râu quai nón Cố Vũ cười to ra hiệu:
"Gọi sư thúc!"
Sau lưng ông ta có một nam một nữ đi theo, hai người trẻ tuổi đang trong phát triển, vẻ mặt câu nệ.
"Đừng, đừng." Mạc Cầu liên tục khoát tay:
"Ta và hai vị này có tuổi tác tương đương, không cần như thế."
"A!" Cố Vũ trừng to mắt nói:
"Mạc huynh đệ là đệ tử của trưởng lão, há có thể loạn bối phận, hai người các ngươi còn lề mề cái gì?"
Bị phụ thân mình trừng mắt nhìn, mặc dù trên mặt của hai người trẻ tuổi này có chút không cam lòng, nhưng vẫn thành thành thật thật khom mình hành lễ:
"Sư thúc!"
"Hai vị không cần như thế." Mạc Cầu vội vàng tiến lên nâng đỡ:
"Cố đường chủ đang nói đùa mà thôi, không cần để ở trong lòng, chúng ta ngang hàng luận giao là được."
"Đây không phải chuyện đùa." Cố Vũ lắc đầu:
"Hai đứa đừng thấy Mạc huynh đệ nhỏ tuổi, nhưng y thuật và võ nghệ đều tinh thông, phải học tập một chút, biết không."
"Đúng đấy." Phó Hành ở bên cạnh cũng mở miệng phụ họa:
"Tu vi Đoán Cốt, y thuật tinh xảo, đây chính là lời bình của Nội viện, quả thật là anh hùng xuất thiếu niên!"
Hai người trẻ tuổi nghe vậy thì lập tức nhìn nhau, trong ánh mắt cũng có chút biến hóa.
"Nói đùa." Mạc Cầu lắc đầu, vội vàng đổi chủ đề:
"Mạc mỗ mới đến, không biết sau này hai vị có an bài gì."
"Ta đang muốn nói chuyện này, Mạc huynh đệ ngồi xuống trước đã." Cố Vũ gật đầu, đưa tay ra hiệu:
"Tiền tháng của Mạc huynh đệ là một tháng hai lượng, có lẽ không giống như Nội viện đã thông báo."
"Đúng vậy." Mạc Cầu nhướng mày:
"Nội viện nói ta sẽ nhận được ba lượng 1 tháng."
"Ây. . ." Phó Hành ở bên cạnh thấp giọng mở miệng:
"Trương mục của Nội viện thì đúng là ba lượng, nhưng tới được trong tay chúng ta thì chỉ có hai lượng."
Mạc Cầu yên lặng.
Bọn này tham ô 1 lượng cũng quá quang minh chính đại đi?
Nhưng mà hai lượng bạc cũng đã không ít, ở Giác Tinh thành, chỉ có những lão sư phụ làm việc ở hiệu thuốc Thanh Nang hơn mười năm mới được.
Mà ở nơi này chính là chênh lệch nhất đẳng.
"Ngoại trừ tiền tháng ra, mỗi tháng chúng ta còn có thể nhận được một số dược vật nhất định từ Nội viện, bán đủ doanh số thì sẽ có tiền thưởng." Cố Vũ sờ râu, nói:
"Số tiền này cũng có phần của Mạc huynh đệ, lại thêm việc chữa bệnh xem bệnh, mỗi tháng cũng có thể thu nhập thêm được một lượng bạc."
"Có những lúc gặp phải hào khách thì sẽ cao hơn nữa!"
Mạc Cầu híp mắt lại, chậm rãi gật đầu.
"Mặt khác." Phó Hành tiếp lời:
"Hàng năm các phân đường ở thành bắc đều sẽ thay phiên lên núi hái thuốc, theo thường lệ thì khoảng 2 đến 3 tháng sẽ xoay tua một lần."
"Trong thời gian này, tiền tháng sẽ là ba lượng, còn có tiền thưởng nữa, chẳng qua là phải trực đêm nơi thâm sơn nên rất gian khổ."
"Không sai." Cố Vũ gật đầu:
"Đợi khi đến lượt chúng ta, nếu như Mạc huynh đệ thật sự không muốn đi thì cũng có thể dùng tiền chạy chọt Nội viện một chút."
"Thật ra có không ít người đều ước gì có cơ hội này, người ở Nội viện đều là những thằng ghê tởm chuyên ăn hai đầu!"
Phó Hành ở bên cạnh hơi hơi biến sắc, vội vàng mở miệng:
"Cố huynh, nói cẩn thận, nói cẩn thận!"
"Không có gì." Cố Vũ đại thủ bãi xuống:
"Mạc huynh đệ không phải người ngoài, nói một chút thì sẽ có chuyện gì?"
Mạc Cầu cười nhạt.
Bất luận đối phương là ngay thẳng thật hay là cố ý nói cho mình nghe, tóm lại đều là thiện ý không giả.
Xem ra, cuộc sống sau này chắc là sẽ không khó chịu.
"Mạc. . . Mạc sư thúc." Lúc này, Cố Tử Văn ở bên cạnh nhỏ giọng mở miệng:
"Ngươi còn nhỏ như vậy mà đã Đoán Cốt, Thiên phú thật tốt, không biết đang tu luyện môn võ công gì?"
"Nói cái gì vậy?" Cố Vũ nhíu mày:
"Đừng có nghe ngóng bậy bạ!"
"Không sao." Mạc Cầu lắc đầu:
"Ta tu luyện một môn võ công tên là Long Xà kình, một truyền thừa ở địa phương nhỏ, không tính là gì, ngược lại là vị tiểu huynh đệ này có căn cơ vững chắc, xem ra không bao lâu nữa liền có thể Đoán cốt, cái sau vượt cái trước cũng là bình thường."
Hắn tinh thông y thuật, võ kỹ, nhãn lực đương nhiên sẽ không sai, liếc mắt liền có thể nhìn ra được huynh muội trong gia đình này có căn cơ rất vững.
Khẳng định là không thể so bì với tinh anh trong môn phái, nhưng lại mạnh hơn hắn nhiều.
Ít nhất là khi mạnh hơn Mạc Cầu trước khi tu hành Phù Đồ, hai người này sẽ có hi vọng lớn một chút khi đột phá Hậu Thiên.
"Mạc huynh đệ quá khen." Thấy người ta tán dương con cái mình, trên mặt Cố Vũ lại không hiện lên vẻ vui mừng gì, chỉ lạnh nhạt nói:
"Ta thì lại không hi vọng tu vi của 2 đứa nó cao bao nhiêu, chỉ cần học tốt y thuật, miễn cho sau này chém chém giết giết rồi bỏ mình lúc nào chẳng hay."
"Hai người các con không cần phải chuyên cần tập võ như vậy, có thời gian thì đi theo hai vị sư thúc học một ít y thuật."
"Cha!" Cố Tử Văn nhếch miệng, trong mắt lộ ra mâu thuẫn.
"Cố huynh dụng tâm lương khổ, nhưng mà người có chí riêng." Phó Hành than nhẹ một tiếng, nói:
"Thiên phú của hai đứa nó không nằm ở y thuật, mà là tập võ, cưỡng ép thay đổi thì cũng không tốt."
"Ta cũng chỉ lo lắng. . ." Ánh mắt Cố Vũ lộ ra vẻ phức tạp, giống như nghĩ đến một ít chuyện cũ không muốn đề cập, không nhịn được than nhẹ một tiếng:
"Thôi, thôi!"
Mạc Cầu là người mới nên cũng không nói nhiều.
Cứ như vậy, mỗi ngày giữa trưa hắn đều ngồi xem bệnh, buổi chiều thì phối dược và làm một chút việc vặt, giữa tháng thì được nghỉ, thời gian còn lại tự mình an bài.
Nhoáng một cái, mấy ngày đã trôi qua.
Trong khoảng thời gian này hắn đã liên lạc được với Triệu quản sự và Tần Thanh Dung, nhưng mà hai người này tạm thời không có thời gian để chạy tới đây.
Cố Vũ có nhà của mình, không qua đêm ở phân đường.
Phó Hành cũng có, trong mười ngày thì có gần một nửa là không trở về, trong lúc nhất thời Mạc Cầu thì lại trở thành nhân vật lớn nhất tọa trấn phân đường này, còn có khoảng hơn mười vị bang chúng thuộc hạ cũng ở chỗ này nghỉ ngơi.
"Đát. . ."
Một chất lỏng màu vàng óng rơi xuống lòng bàn tay, trọng lượng nặng trĩu khiến cho da thịt lõm vào, cổ tay run rẩy.
Kim Cương Tô Du!
Sau khi quan sát thứ này một hồi, Mạc Cầu xoa nhẹ hai tay, vận kình nhào nặn, tiếp đó bôi đều lên toàn bộ cơ thể.
Một lát sau, cảm giác ấm áp xuất hiện trên làn da, sau đó lại từ từ xâm nhập vào trong.
Da thịt, gân cốt, nội tạng. . .
Dưới tác dụng của Kim Cương Tô Du, toàn bộ cơ thể hắn giống như đang ở trong lồng hấp vậy, da thịt ửng hồng trông rất quỷ dị, khí huyết vận chuyển gia tăng gấp mấy lần.
Da thịt run run, gân cốt bật lên, nội tạng nhúc nhích. . .
Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, nhục thân liền nhanh chóng lớn mạnh bằng tốc độ có thể cảm giác được, khiến cho Mạc Cầu sinh ra một loại ảo giác là một quyền của mình có thể oanh phá hết thảy.
Loại cảm giác này khác với khi tu hành Phù Đồ.
Tu hành Phù Đồ, sau khi khí tức nhập thể thì hắn sẽ cảm nhận được gân cốt đang từ từ phát triển, mặc dù chậm chạp nhưng lại ổn định.
Mà khi sử dụng Kim Cương Tô Du thì lại giống như đang đập tan hết tạp chất trong khối sắt, rèn đến khi trở thành bách luyện tinh cương.
Một cái chú trọng trưởng thành, một cái thiên về áp súc.
Không lâu sau đó.
"Băng!"
Mạc Cầu vừa mở mắt ra, da thịt run rẩy, mặt đất cứng rắn dưới chân đột nhiên vỡ ra.
Bên trong thức hải cũng có 7 viên tinh thần được thắp sáng.
Hiệu quả của Kim Cương Tô Du mạnh ngoài sức tưởng tượng của hắn, đây là lần đầu hắn dùng thuốc, mà thực lực gần như đã tăng lên một thành.
Nếu mà cứ tiếp tục như vậy. . .
Thì sẽ thế nào?