Người dịch: Whistle
Gần Phượng Đầu sơn.
Ba năm trước, khi Mạc Cầu viễn hành đến đây, mặc dù nơi này vắng vẻ và không phồn hoa như phủ thành, nhưng cũng không thiếu hành thương và nông hộ.
Bây giờ.
Những nơi đập vào mắt đều trở nên bừa bộn.
Con đường đã từng bằng phẳng đã trở nên mấp mô, lương thực ở trong đồng ruộng cũng đã sớm được thu hoạch.
Thôn trang dọc đường đều trở thành một mảnh tan hoang, không có chút khí tức người sống nào, không biết là đã gặp phải chuyện gì.
Trên quan đạo, hơn hai mươi người của Phái Linh Tố chia thành cái vòng tròn một lớn một nhỏ đang nghỉ ngơi.
"Thật sự không ngờ. . ." Trong vòng tròn nhỏ, một vị nam tử trung niên vuốt để râu ba tấc cảm khái:
"Mạc Cầu ngươi cũng thành tựu Chân khí."
Người này họ Chử, tên Trang, chính là trưởng lão Ngoại môn của Phái Linh Tố, có tu vi Chân khí ngoại phóng.
Đồng thời cũng là người dẫn đầu hành động lần này.
"May mắn thôi." Mạc Cầu cười nhạt một tiếng:
"Nói thật, Mạc mỗ cũng là đánh cược một lần, cũng may nhất cử công thành, bây giờ nghĩ lại cũng còn có chút sợ hãi."
"Đúng là mạo tiến một chút." Một người khác gật đầu:
"Năm đó cũng bởi vì ta vội vàng đột phá, nên kết quả sắp thành lại bại, lãng phí hai năm thời gian một cách vô ích."
Người này tuổi không lớn lắm, khuôn mặt chất phác, thân thể khỏe mạnh, chính là đệ tử Nội môn Cát Nguyên.
Ba năm trước, y từng là võ giả Luyện thể đại danh đỉnh đỉnh của Phái Linh Tố, Mạc Cầu cũng từng nghe danh, không ngờ lại đột phá thất bại, cũng may sau khi trải qua hai năm yên lặng, cuối cùng đã tiến giai Hậu Thiên.
"Cát sư đệ không cần tiếc nuối." Người cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
"Từ trước đến này đều có không ít người có tài nhưng thành đạt muộn, hơn nữa ngươi còn trẻ, sau này còn có cơ hội."
"Vả lại gặp phải một chút trắc trở cũng có một chút chỗ tốt cho tâm tính sau này!"
"Lý sư huynh nói đúng lắm." Cát Nguyên nghiêm mặt gật đầu, ở trước mặt đối phương, thái độ của y có vẻ hơi câu nệ.
Mạc Cầu liếc nhìn đối phương.
Vị này họ Lý, tên Quảng Nhiên, tướng mạo nho nhã, hào hoa phong nhã, chính là một trong mấy vị đệ tử Đích truyền của Chưởng môn đương nhiệm Phái Linh Tố.
Càng quan trọng hơn là cha của Lý Quảng Nhiên trước đây có mâu thuẫn với Hứa Mộ Vân ở Giác Tinh thành, có không ít người đoán rằng chuyện Mạc Cầu được an bài đến phân đường Song Quế cũng là do kẻ này lên tiếng, xuất lực.
Về phần tu vi, chỉ cách Chân khí ngoại phóng một bước xa mà thôi.
Đồng thời còn tu luyện truyền thừa của tông môn Dược Vương bảo điển và rất nhiều võ học thượng thừa khác, cho nên thực lực bất phàm.
Chử Trang, Lý Quảng Nhiên, Cát Nguyên, cộng thêm Mạc Cầu, chính là tất cả nhập lưu cao thủ lần này của Phái Linh Tố.
Đương nhiên.
Hai người Mạc Cầu và Cát Nguyên vừa tiến giai Hậu Thiên không lâu, thực lực còn không bị người để vào mắt.
"Chử sư thúc." So với sự trầm ổn của Mạc Cầu thì tính cách của Cát Nguyên rất hoạt bát, đối với chuyến đi lần này có chờ đợi, có khẩn trương:
"Lần này ngoài Phái Linh Tố chúng ta ra thì còn có người nào đến nữa không?"
"Nhiều." Chử Trang cầm ấm nước lên nhấp một ngụm, nói:
"Phủ chủ hiệu lệnh, ai dám không theo? Theo ta được biết, Tử Dương môn, Trích Tinh các đều có người tới."
"Ngược lại là Huyền Âm bí các, không nghe nói có động tĩnh gì."
"Ngoài ra, còn có Liên Minh Vũ hành, Tỏa Nguyệt quan, Thái Sơn bang, Thanh Trúc hội. . . , đều xuất người xuất lực, tổng số cũng có mấy trăm người, hơn nữa trong này còn không thiếu Nhị lưu thậm chí Nhất lưu cao thủ."
"Nhiều người như vậy?" Trong mắt Cát Nguyên hiện lên vẻ kích động, không nhịn được xoa xoa hai tay:
"Nói như vậy hẳn là sẽ không gặp phải nguy hiểm, dù sao chỉ là một vài tên dư nghiệt Hắc Sát giáo mà thôi."
"Không đơn giản như vậy." Lý Quảng Nhiên lắc đầu:
"Theo ta được biết, dư nghiệt Hắc Sát giáo ở xung quanh đây đã cấu kết với một đám phản quân, thỉnh thoảng chạy ra đánh du kích, khiến cho tuyến sau của Phủ quân bị ngăn trở, không dám liều lĩnh hành động, nhưng địa hình ở gần đây rất phức tạp, đại quân khó đi, cho nên mới lệnh cho chúng ta ra tay giết địch."
"Cho dù không thể tiêu diệt phản quân, chỉ cần ngăn chặn bọn hắn thì cũng xem như Phủ quân đã đạt được mục đích."
"Thì ra là thế." Cát Nguyên nhăn mày:
"Xem ra không dễ dàng như vậy."
"Cũng không cần phải quá lo lắng." Chử Trang nhếch miệng cười một tiếng, an ủi:
"Từ trước đến này người của Phái Linh Tố chúng ta đều không cần lên tiền tuyến, công lao cũng không ít hơn người khác."
"Chỉ cần cẩn thận chút là sẽ không có việc gì."
Nói xong liền nhìn Mạc Cầu một cái, ý vị thâm trường nói:
"Nhất là Mạc Sư chất, an toàn là trên hết, tuyệt đối không nên liều lĩnh, để tránh trúng phải gian kế của phản phỉ."
"Nhớ lấy!"
Mạc Cầu ngẩng đầu, hiểu rõ gật đầu.
Xem ra, dù rằng Phái Linh Tố không thể không nể mặt của Tử Dương môn, làm cho hắn lâm vào hiểm cảnh, nhưng trong đồng môn vẫn còn có người cùng chung mối thù.
"Có người đến." Đột nhiên Lý Quảng Nhiên đứng dậy.
Cùng lúc đó, Chử Trang, Mạc Cầu cũng đứng dậy nghiêng đầu nhìn sang.
Phản ứng chậm nhất là Cát Nguyên.
"Giá!"
"Giá!"
"Xuy. . ."
Chỉ trong chốc lát, một vài vị kỵ thủ đang thúc ngựa lao nhanh chạy đến, khi sắp đến gần thì đột nhiên kéo dây cương một phát.
Nhìn vào phục sức thì người tới lính phủ quân.
Nhưng mà đám người của Phái Linh Tố cũng không dám chủ quan, tư thế chuẩn bị sẵn sàng đón địch, Chử Trang ra mặt chắp tay:
"Mời các vị, chúng tôi là đệ tử của Phái Linh Tố, phụng quân lệnh của Phủ chủ tới đây chinh phạt phản nghịch."
"Phái Linh Tố?" Người tới nghe vậy trên mặt không khỏi đại hỉ:
"Các ngươi tới rất đúng lúc, trước đó không lâu đột nhiên có phản phỉ xông ra, không ít người bị thương, mau mau đi qua chẩn trị."
"Nha!" Ánh mắt Chử Trang khẽ nhúc nhích:
"Làm phiền tướng quân đi trước dẫn đường."
"Tốt!" Quân sĩ gật đầu, mấy người này vội vã quay đầu ngựa:
"Mau mau đuổi theo!"
"Được."
Đám người Mạc Cầu vốn đã nghỉ ngơi không sai biệt lắm, chỉ thu thập đơn giản một chút liền trở mình lên ngựa, chạy theo quân sĩ về phương xa.
. . .
"A!"
"Đau chết ta rồi!"
"Nhanh lên, lấy nước nóng và kim sang dược tới đây!"
Còn chưa tới gần doanh địa thì đã nghe được những tiếng kêu la lộn xộn, đám người nghe vậy liền không khỏi tăng nhanh tốc độ.
"Tránh ra hết!" Đám quân sĩ đi ở phía trước vội vã rống to:
"Người của Phái Linh Tố đến rồi, mau mở cửa doanh ra, để đại phu đi vào chẩn trị."
Lời này giống như một liều thuốc trợ tim, sự náo động trong doanh địa đột nhiên lắng lại.
Một lát sau, đám người Mạc Cầu được an trí vào trong quân trướng thương binh.
Trong đám đều là những người theo y đạo, ngay cả nhân viên hộ tống cũng là nhân tài được tuyển chọn tỉ mỉ, có thể xử lý vết thương ngoài da một cách thuần thục.
Cho nên người của Phái Linh Tố mặc dù không nhiều nhưng lại có thể ổn định thế cục trong nháy mắt, nhanh chóng chẩn trị cho những người bị thương ở đây.
"Xoạt!"
Đột nhiên lều vải bị người xốc lên, một vị đại hán mặc giáp nhuốm máu gương mặt lo lắng vọt vào:
"Ai biết giải Hắc Sát chưởng?"
"Hắc Sát chưởng nào?"
Trên thị trường có không ít công pháp tên là Hắc Sát chưởng, Giác Tinh thành nơi Mạc Cầu từng ở cũng có một môn.
"Còn loại nào nữa?" Đại hán dậm chân:
"Đương nhiên là Hắc Sát Độc chưởng của Hắc Sát giáo rồi!"
Vừa dứt lời, trong trướng bồng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Lý Quảng Nhiên nghiêm mặt mở miệng:
"Hắc Sát Độc chưởng nội uẩn kỳ tuyệt độc kình, trúng phải hẳn sẽ chết, chẳng lẽ tướng quân đang đùa với chúng tôi sao?"
"Người xuất chưởng tu vi không đủ, công phu không chưa luyện thành, người trúng chưởng lại là Nhị lưu cao thủ của Thái Sơn bang Bát Tí Thiên Vương Cừu đại hiệp." Đại hán nói:
"Cũng vì vậy mới chưa gặp nạn."
"Như vậy à. . ." Lý Quảng Nhiên trầm ngâm:
"Ta có thể thử một lần, nhưng không có nắm chắc tuyệt đối."
Đại hán vui mừng, lập tức bất chấp tiến lên lôi kéo: "Không sao, mau lại đây!"
"Ta cũng đi qua xem thử." Mạc Cầu vỗ tay đứng dậy:
"Mạc mỗ đối với Hắc Sát chưởng cũng có hiểu biết nhất định, có thể giúp được một tay."
"Cũng tốt." Chử Trang thấy thế cục nơi đây đã ổn định, thiếu một người cũng không sao, nên không cự tuyệt.
Lý Quảng Nhiên nhướng mày không nói một lời.
Sau đó ba người liền nhanh chân đi đến một túp lều vải rộng rãi, trong lều đã có mấy người đang lo lắng vây ở một chỗ.
"Nhường một chút, nhanh nhường một chút, đại phu đến rồi!"
"Mau mời!"
Trên giường có một vị đại hán thân hình cực kỳ khôi ngô đang nhắm mắt nằm ngửa, ý thức đã hôn mê.
Đại hán mặt phiếm hắc khí, khí tức như có như không, hiển nhiên là đã bị trọng thương.
Lý Quảng Nhiên vội vàng tiến lên một bước, vươn tay bắt mạch, chỉ một lát y liền nhăn lông.
"Vết chưởng trúng ngay tim, có chút phiền phức." Mạc Cầu xem kỹ người bị thương, cũng không nhịn được nhẹ nhàng lắc đầu.
Nếu là địa phương khác thì còn có rất nhiều biện pháp để loại trừ độc tính, nhưng trái tim thì sẽ bị hạn chế rất nhiều.
"Không sai." Lý Quảng Nhiên buông tay xuống, chậm rãi gật đầu:
"Ta có thể giúp Cừu đại hiệp bình ổn Chân khí, kích phát khí huyết sinh lực để chống cự độc tính tràn lan, nhưng tối đa cũng chỉ có thể kiên trì hai canh giờ."
"Trừ phi đưa đến Dược cốc, do Chưởng môn, trưởng lão tự mình xuất thủ trị liệu, nếu không. . ."
Y nói đến nửa câu thì đành bất đắc dĩ lắc đầu.
"Hai canh giờ?" Nghe được lời này, đám người trong lều không khỏi biến sắc, có một người còn lo lắng dậm chân nói.
"Từ nơi này đến Dược cốc nhanh nhất cũng phải mất một ngày, trong hai canh giờ thì làm sao đến được?"
"Hai canh giờ mà ta nói là trong tình trạng không thể xóc nảy, vững vàng tiến lên, ra roi thúc ngựa thì tất nhiên là không được." Lý Quảng Nhiên thở dài:
"Chư vị, Lý mỗ. . . Xác thực bất lực!"
"A!" Có người kêu lên một tiếng sợ hãi.
Thân quyến của Cừu đại hiệp thì lung lay sắp ngã, mắt thấy không chống đỡ nổi.
"Vậy thì chưa chắc." Mạc Cầu đột nhiên mở miệng:
"Ta có một biện pháp có thể tạm thời khống chế độc tính."
"A!"
Tâm tình vừa mới ngã vào đáy cốc của mọi người lập tức được kéo lên, trong lúc nhất thời, tinh thần có chút hoảng hốt.
Lúc này có người cũng không lo được cái khác, vội vàng giữ chặt Mạc Cầu:
"Đại phu, nếu như ngài cứu được sư phụ ta, sau này Điền mỗ chỉ nghe theo lệnh của ngài, quyết không nuốt lời!"
"Chúng tôi cũng vậy!"
"Chúng tôi cũng vậy. . ."
"Mạc Cầu." Lý Quảng Nhiên nhíu mày:
"Ngươi còn chưa bắt mạch thì đừng có kết luận vội, thương thế của Cừu đại hiệp nghiêm trọng hơn vẻ bề ngoài nhiều."
"Tại hạ minh bạch." Mạc Cầu gật đầu:
"Bất qua, Lý sư huynh có biết Quỷ Môn Thập Tam châm không?"
"Quỷ Môn Thập Tam châm?" Lý Quảng Nhiên biến sắc:
"Sau khi Tề trưởng lão qua đời thì đã không có người có thể thi triển môn châm pháp này, chẳng lẽ ngươi lại có thể?"
"Có chút tâm đắc." Mạc Cầu chắp tay:
"Châm pháp không khó, điển tịch trong môn liền có ghi chép, cái khó là những kiến giải xảo diệu trong đó, đúng dịp là Mạc mỗ lại có chút thiên phú về đạo này. Lấy Quỷ Môn Thập Tam châm phong kín độc tính ngăn nó tràn làn liền có thể kéo dài sinh cơ cho Lý đại hiệp thêm ba năm ngày."
"Vả lại. . . , cũng không cần phải đi Dược cốc!"
"Không sai." Lý Quảng Nhiên ánh mắt chớp động, nói:
" Dược Vương bảo điển mà ta tu hành có thể chữa trị nội thương, trấn áp tà khí, chỉ cần đủ thời gian thì nhất định có thể rút được độc kình ra ngoài."
"Nhưng, ngươi xác định mình có thể thi triển Quỷ Môn Thập Tam châm sao?"
"Tất nhiên sẽ không làm cho Lý sư huynh thất vọng." Sắc mặt Mạc Cầu lạnh nhạt, nói bằng giọng chắc như đinh đóng cột.
Từng có lúc bản thân mình không đủ tu vi, căn cơ nông cạn, bị người xem như quân cờ tùy ý bỏ qua.
Bây giờ đương nhiên là phải thi triển thủ đoạn, hiện ra phân lượng, như thế mới có thể không bị người tùy ý lấn át.
Võ công, chỉ vì tự vệ.
Y thuật, mới là chỗ dựa lớn nhất của Mạc Cầu!