Người dịch: Whistle
"Ưm. . ."
Một tiếng rên rỉ ẩn hàm thống khổ vang lên, Bát Tí Thiên Vương đã hôn mê mấy ngày rốt cục mở mắt ra.
"Tỉnh rồi!"
"Cuối cùng cũng đã không sao, thật sự là quá tốt rồi!"
"Sư phụ?"
Bên tai vang lên những tiếng nói lộn xộn làm cho vị đại hán này hơi hoàn hồn, quét mắt nhìn lại, tất cả người quen lần lượt lọt vào tầm mắt.
"Đây là thế nào?" Y há hốc mồm, chỉ cảm thấy giọng mình khàn khàn, ý thức cũng đã khôi phục:
"Ta bị người đánh lén, trúng phải Hắc Sát chưởng, mặc dù đánh chết đối thủ, nhưng cũng bị trọng thương hôn mê. . ."
Trong lòng nghĩ lại, y quay đầu nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy Mạc Cầu đang thu hồi ngân châm, Lý Quảng Nhiên thu công vận kình.
"Sư phụ." Đệ tử của y tiến lên một bước rồi nói:
"May mắn có Mạc đại phu và Lý đại hiệp liên thủ mới loại trừ được độc tố trên người ngài, nếu không. . ."
"Hậu quả khó mà lường được!"
"A." Không cần nhắc nhở, Cừu Liệt đã hiểu được chuyện gì xảy ra, lập tức giãy dụa lấy đứng lên muốn thi toàn lễ:
"Cừu mỗ cám ơn hai vị ân cứu mạng!"
"Cừu đại hiệp khách khí." Lý Quảng Nhiên vội vàng tiến lên một bước, ngăn lại động tác của đối phương:
"Chúng tôi cũng chỉ phụng mệnh làm việc, không đảm đương nổi lễ lớn như thế!"
"Không sai." Mạc Cầu cất kỹ ngân châm cũng gật đầu phụ họa:
"Cừu đại hiệp không cần làm vậy."
Trên mặt thì Lý Quảng Nhiên đang cười, nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi có chút không vui.
Theo lời giới thiệu vừa rồi thì cũng có thể biết được, gã ta ở trong mọi người trong mắt là đại hiệp, mà Mạc Cầu lại là đại phu.
Rất hiển nhiên, trong mắt của những người chung quanh, tuy mình có công lực cao cường, nhưng nếu luận y thuật thì lại không sánh bằng Mạc Cầu.
Bất quá mặc dù trong lòng không vui nhưng gã lại khó có thể bác bỏ.
Mấy ngày nay, ngoại trừ khử độc cho Bát Tí Thiên Vương Cừu Liệt ra thì hai người còn xuất thủ chẩn trị cho những người khác.
Trong lúc đó, y thuật mà Mạc Cầu triển lộ ra đúng là đã hơn hẳn những người khác.
Đừng nói là hắn, liền xem như trưởng lão Ngoại môn Chử Trang vậy tỏ vẻ thán phục, nói là y đạo tinh thâm.
Phóng nhãn khắp toàn bộ phái Linh Tố, sợ rằng chỉ có rải rác mấy người có thể thắng được Mạc Cầu về mặt y đạo.
"Ầm. . ."
Đang khi nói chuyện, có một người dùng sức đẩy cửa phòng ra, vẻ mặt mừng như điên nhìn về phía Cừu Liệt đã tỉnh lại:
"Lão Cừu, ta đã biết là ngươi sẽ không xảy ra chuyện mà!"
"Tạ huynh." Nhìn thấy người tới, trên mặt Cừu Liệt cũng hiện lên vẻ vui mừng:
"May mắn cực kỳ, xem ra ông trời cũng không muốn Cừu mỗ ra đi quá sớm, đương nhiên, toàn nhờ công lao của hai vị thần y này."
"Tạ tiền bối!"
Những người ở bên cạnh cũng nhao nhao hành lễ.
"Tiền bối chính là Đa Tí Kim Cương của Trích Tinh lâu, Tạ Liễu Ngộ Tạ tiền bối sao?" Hai mắt Lý Quảng Nhiên sáng lên, chắp tay thi lễ:
"Nghe qua tiền bối đại danh, hôm nay nhìn thấy, tam sinh hữu hạnh."
Đa Tí Kim Cương Tạ Liễu Ngộ?
Cái tên tăng tục lộn xộn này rất kì lạ, làm cho người nghe khó quên, Mạc Cầu cũng đã được nghe về người này.
Nhất lưu cao thủ của Trích Tinh lâu, sở trường về ngạnh công, kiếm thuật, từng là một giới võ tăng, mãnh tướng, sau này không biết tại sao lại gia nhập Trích Tinh lâu, trở thành Phó đường chủ chuyên phụ trách xử lý ngoại vụ.
Đầu đã cạo trọc, màu da cổ đồng, dáng người cực kỳ hùng tráng giống như Cừu Liệt.
Dáng người và tên hiệu đều không kém bao nhiêu, khó trách hai người lại quen thân đến vậy.
Tạ Liễu Ngộ nghiêng đầu nhìn về phía Lý Quảng Nhiên:
"Phụ thân ngươi là. . ."
"Gia phụ Lý Chân, người xưng Phi đại phu." Lý Quảng Nhiên trả lời.
"Nha!" Tạ Liễu Ngộ nhướng mày nói:
"Ta nhớ ra rồi, thì ra ngươi là con của Lý Chân, chẳng trách tuổi còn trẻ mà công lực đã thâm hậu như vậy."
"Đúng rồi, vị này chính là Mạc Cầu Mạc đại phu phải không?"
Câu cuối cùng y nhìn về phía Mạc Cầu nói.
"Chính là tại hạ." Mạc Cầu chắp tay:
"Gặp qua Tạ tiền bối."
"Dễ nói, dễ nói." Tạ Liễu Ngộ khẽ vung bàn tay to như cây quạt hương bồ lên, dẫn tới kình phong hô hô rung động:
"Ta vừa mới đến, nhưng đã nghe danh Mạc đại phu nhiều lần, y thuật tinh xảo làm cho người ta bội phục!"
"Tiền bối quá khen." Mạc Cầu lắc đầu:
"Lý sư huynh chính là Chưởng môn đích truyền, Chân khí huyền diệu, Chử trường lão kinh nghiệm phong phú, ta không sánh bằng."
Lý Quảng Nhiên ở bên cạnh đang mỉm cười, trong lòng càng không được tự nhiên.
"Ha ha. . ." Tạ Liễu Ngộ cười to:
"Mạc đại phu quá khiêm tốn!"
"Đi, người cũng sắp tới đông đủ cả rồi, quân phủ nhiều lần thúc giục, vừa lúc cùng nhau thương nghị phải làm như thế nào."
"Vâng!"
Đám người nhao nhao đồng ý.
. . .
Trong đại trướng, đám người hoặc ngồi hoặc đứng.
Thượng vị có ba người đang ngồi, Đa Tí Kim Cương - Tạ Liễu Ngộ của Trích Tinh lâu, Ngọc Diện Thần Phán - Thượng Quan Hưu của Tử Dương môn, người ngồi chính giữa chính là tướng lĩnh mà phủ quân phái xuống La Phi La Tướng quân.
Ba vị này đều là Nhất lưu cao thủ trên giang hồ, hơn nữa còn là đỉnh tiêm hảo thủ trong hàng ngũ Nhất lưu!
Phía dưới có hơn mười bàn, mỗi bàn đều có từ một tới ba người đang ngồi ngay ngắn.
Mạc Cầu liếc qua từng bàn một, ngoại trừ phái Linh Tố ra thì có Thái Sơn bang, Tỏa Nguyệt quan, Liên Minh Vũ hành, Thanh Trúc hội vân vân. . .
Đây đều là các thế lực nghe nhiều nên thuộc.
Còn những thế lực như Cửu Sơn trang, Vạn Hoa môn thì chỉ hơi có nghe thấy, thậm chí chưa từng nghe qua.
Nhưng mà người có thể ngồi ở đây đều là võ học hảo thủ, trong đó không thiếu Nhị lưu thậm chí Nhất lưu cao thủ.
"Chư vị." La Tướng quân đưa tay đánh gãy đám người xì xào bàn tán, nói:
"Chư vị có thể đến đây liền thấy được trong lòng chư vị còn quan tâm tới triều đình, tới bách tính, La mỗ thay mặt cám ơn."
"La Tướng quân khách khí!"
"Bình định loạn phỉ, người người đều có trách nhiệm!"
"Đúng vậy, đúng vậy."
Đám người vội vàng lớn tiếng phụ họa, trong đó có bao nhiêu phần thực tình thì chỉ có riêng mỗi người mới biết.
Sau vài câu khách sáo, La Tướng quân trực tiếp vào thẳng chính đề:
"Phượng Đầu sơn có giấu loạn phỉ, cường đạo, và có cả dư nghiệt Hắc Sát giáo, thỉnh thoảng đám người này sẽ chạy ra quấy nhiễu đại quân, phá hư đường áp vận vật tư, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình hình chiến đấu ở tuyến đầu."
"Nếu như chư vị có thể giải quyết chuyện này thì nhất định sẽ là một cái công lớn!"
"Về phần bình định công tích như thế nào, các bang các phái đều đã nhận văn thư triệu lệnh của Phủ chủ đại nhân, cho nên La mỗ sẽ nhiều lời."
La tướng quân cười nhạt một tiếng, giọng nói uy nghiêm:
"Nhưng mà hành quân đánh trận lại khác với giang hồ chém giết, quân lệnh như núi, quyết không thể xem như trò đùa! Lần này xuất động, các ngươi phải đảm bảo loạn phỉ ở nơi này sẽ không thể quấy nhiễu đường lui, nếu không. . ."
"La Tướng quân yên tâm." Tạ Liễu Ngộ vội vàng tiếp lời:
"Chỉ cần đại quân khóa chặt mấy cửa vào vào trọng yếu ở phụ cần thì chúng tôi nhất định có thể giết tán phản phỉ!"
"Không sai." Ngọc Diện Thần Phán Thượng Quan Hưu cũng gật đầu phụ họa:
"Tướng quân cứ việc áp giải vật tư, những chuyện còn lại thì giao cho chúng tôi, kể từ hôm nay, nơi này tuyệt đối sẽ không có đại cổ phản phỉ xuất hiện."
"Vậy là tốt rồi." Nghe vậy, La Tướng quân liền thu liễm sắc mặt.
La Phi biết những người ở đây đều là giang hồ tán nhân, cho dù đã gia nhập các thế lực lớn, nhưng cũng không có khả năng nghe theo chỉ huy giống như quân đội.
Chỉ cần có thể giải quyết phiền phức hậu phương thì đã vừa lòng thỏa ý.
"Mặc dù quân phủ chưa từng hạ lệnh tiêu diệt phản phỉ, nhưng ta hi vọng sau ba tháng phụ cận nơi này sẽ không có tin tức phản phỉ truyền đến."
La Phi nghiêng người về phía trước, chậm rãi mở miệng:
"Không biết chư vị có thể làm được hay không? Đương nhiên, La mỗ cũng sẽ phái người hiệp trợ chư vị tiễu phỉ."
"La Tướng quân, chúng tôi chắc chắn sẽ nỗ lực hết sức!"
"Hả?"
"Không, chúng tôi cam đoan sẽ hoàn thành quân lệnh!"
"Vậy là tốt, vậy là tốt." Lúc này thì La Tướng quân mới hài lòng cười một tiếng, gật đầu nói:
"Tiếp theo chúng ta sẽ thương nghị phương án hành động."
"Nơi này địa hình hiểm trở, đại quân khó tập kết, loạn phỉ cũng giống như vậy, cho nên chia thàng tiểu đội hành động là tốt nhất." Thượng Quan Hưu gõ nhẹ tay ghế, nói:
"Chúng ta đều là người trong giang hồ, nên cũng không nhiều quy củ như vậy, một đội chừng ba, năm người hoặc hơn mười người đều được, hành động cũng sẽ thuận tiện hơn."
"Đến lúc đó, lại theo công hành thưởng là được!"
"Tiền bối." Phía dưới có một người giơ tay, nói:
"Không biết công lao này sẽ bình phán như thế nào?"
"Đơn giản." Tạ Liễu Ngộ tiếp lời:
"Lấy thủ cấp của loạn phỉ là được, đương nhiên, nếu như ngươi cảm thấy phiền phức, trực tiếp gỡ tai trái cũng được, nhưng mà công lao cũng sẽ bị chiết khấu."
"Nhưng. . . " Có người chần chờ:
"Bình dân bách tính trên núi thì làm sao bây giờ?"
"Chuyện này thì chư vị không cần phải lo." La Tướng quân sắc mặt âm lãnh, nói:
"Sớm tại mấy tháng trước, quân ta đã vườn không nhà trống, giúp đỡ bách tính nơi đây rời đi, cho nên nơi này sẽ không có bình dân bách tính gì nữa."
"Có, cũng chỉ là người bị loạn phỉ mê hoặc, giết cũng không sao !"
Lời ấy vừa xong, không ít người trong đại trướng đều nhao nhao biến sắc, ngay cả Mạc Cầu cũng cảm thấy lạnh cả tim.
Đây chẳng phải là trực tiếp nói cho đám người này có thể tùy ý giết lương mạo công sao!
Không. . .
Nếu như chỉ lấy tai trái cũng được, vậy nếu như giết người một nhà thì có phải cũng có thể đổi được công lao phải không?
Quét mắt nhìn toàn trường.
Quả nhiên, ngoại trừ một ít người hiện lên sầu lo thì trên mặt của rất nhiều người lại mang theo vẻ phấn chấn, mắt hiện sát cơ.
Biết rõ chuyến đi này hung hiểm mà vẫn đồng ý, ngoài những người không còn biện pháp nào khác như Mạc Cầu thì sợ là không có hạng người lương thiện nào cả!
"Mặt khác. . ." Tạ Liễu Ngộ sờ cằm, nói:
"Những người của phái Linh Tố đều là đại phu, khách quan mà nói thì những người này bất thiện sát phạt, vẫn là dựa theo quy củ sao?"
"Đương nhiên." Thượng Quan Hưu gật đầu, cười nói:
"Giết người là công, chăm sóc người bị thương cũng là công, nếu như các vị đại phu của phái Linh Tố cảm thấy thực lực mình không đủ thì có thể gia nhập đội ngũ khác."
"Ta nghe nói có một vị Mạc đại phu y thuật cao minh, không biết có hứng thú đồng hành với Tử Dương môn hay không?"
Nói xong liền cười nhìn về phía Mạc Cầu.
Mặc dù nụ cười của đối phương rất ấm áp, nhưng Mạc Cầu lại cảm thấy trong lòng phát lạnh, cười khổ nhẹ nhàng lắc đầu.
Hắn đang muốn mở miệng cự tuyệt thì nghe được có người mở miệng:
"Ta cảm thấy Mạc đại phu nên đồng hành cùng với bọn ta thì sẽ tốt hơn." Người nói chuyện chính là Cừu Liệt vừa mới tỉnh dậy.
"Nha!" Thượng Quan Hưu nhướng mày, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ nhẹ gật đầu nói:
"Cũng tốt."