Người dịch: Whistle
Mạc Cầu mặc vận chu thiên, cảm nhận được một tia chân khí lớn mạnh ở trong cơ thể, chậm rãi mở mắt ra.
Nắm nhẹ bàn tay, cánh tay hơi phát lực, có thể cảm nhận được gân cốt, da thịt đều có chút mạnh lên.
Nội công tâm pháp có thể làm cho khí huyết hóa thành chân khí, Chân khí lại phụng dưỡng nhục thân, lớn mạnh tinh nguyên, hai thứ tương hỗ tạo thành một vòng tuần hoàn.
Mà căn bản chính là phải bổ sung càng nhiều năng lượng.
Ăn, là chuyện cực kỳ quan trọng.
Thóc gạo đã không thể nào có thể thỏa mãn võ giả được nữa, thịt cá mới có thể cung cấp càng nhiều khí huyết.
Đương nhiên.
Tốt nhất vẫn là những dược vật có thể đại bổ tinh nguyên, thậm chí là đan dược có thể trực tiếp tăng tiến tu vi.
Bất quá nghĩ thôi cũng biết những vật này không rẻ rồi, không phải người có gia đại nghiệp đại thì khó mà dùng được.
Trừ cái đó ra, thứ quan trọng ảnh hưởng đến tu vi nhất chính là công pháp.
Nội công tâm pháp thượng thừa chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Chính Dương công thuộc về tầng trung lưu, tu ra chân khí công chính mà bình thản, gần như không cần phải lo lắng về việc tẩu hỏa nhập ma, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng.
Đó chính là tiến triển chậm chạp!
Dù cho Mạc Cầu có Hỏa Long bội dung dưỡng Chân khí, có Phù Đồ tăng lên căn cốt, gia tăng hiệu suất.
Nhưng với tiến độ hiện giờ, nếu như muốn đạt tới Chân khí ngoại phóng Nhị lưu cảnh giới, không có mười năm tám năm sợ là không thành.
Tuổi tác của hắn không lớn, cho dù mười năm sau thành tựu Nhị lưu bất quá cũng chỉ ngoài ba mươi, đặt ở toàn bộ Đông An phủ cũng thuộc về hàng đỉnh tiêm.
Nhưng mà nếu như so với đám thiên chi kiêu tử chân chính trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng thì lại cách nhau một trời một vực.
"Mạc đại phu." Thấy hắn mở mắt, một người liền cất bước đi tới, đưa cho hắn một bát canh thịt:
"Thời thời khắc khắc đều có thể nhập định tu hành, phần tâm tính này của ngài thật sự làm cho Ngụy mỗ mặc cảm."
"Nói đùa." Mạc Cầu tiếp nhận canh thịt, cười khẽ trả lời:
"Nếu như không phải Ngụy huynh và Chu tiền bối dũng mãnh phi thường, làm cho tại hạ không cần phải lo lắng nguy hiểm, Mạc mỗ lại há có thể ngồi vững được như vậy?"
"Ha ha. . ." Ngụy Lương cười to:
"Mạc đại phu khách khí."
Ngụy Lương là đồ đệ của Bát Tí Thiên Vương Cừu Liệt, tu được một thân ngạnh công đỉnh tiêm, thực lực cường hãn.
Mạc Cầu tận mắt nhìn thấy, khi đối phương vận chuyển Chân khí, toàn thân trên dưới giống như được đúc bằng bê tông cốt thép, lấy sức một mình mạnh mẽ xông phá một trại phỉ.
Uy thế còn mạnh hơn cả Nhị lưu cao thủ đồng hành là Tuyết Hoa đao Chu Ngộ Chu tiền bối.
"Mặc dù cái tên Đại Lực Man Ngưu kình của môn công pháp này không dễ nghe, nhưng lại là một trong tứ đại chân truyền của Thái Sơn bang." Ngụy Lương hình thể cường tráng, tính tình cũng cực kì hào sảng, không ngại nói về công pháp của mình:
"Nói đến ngạnh công thì cũng chỉ có Huyền Cực thân của Tử Dương môn, Thiên Huyền thể của Trích Tinh lâu là có thể mạnh hơn một bậc."
"Đương nhiên. . ."
Ngụy Lương bật cười lớn, nói:
"Luận về ngạnh công số một của Đông An phủ thì phải thuộc về Hắc Sát chân thân của Hắc Sát giáo, chỉ là nghe nói đã thất truyền."
Trước khi tiến giai Hậu Thiên thì Mạc Cầu sẽ không thể nào biết được những chuyện này, mà có biết cũng vô dụng.
Hắn suy nghĩ một hồi rồi hiếu kì hỏi:
"Chẳng lẽ trong Lục phủ không có ngạnh công Luyện thể đỉnh tiêm sao?"
"Lục phủ. . ." Ngụy Lương nghe vậy khẽ giật mình, thần sắc cũng có chút phức tạp, lắc đầu mới nói:
"Lục phủ không cần đến những thứ này, cho dù võ công tu hành có cao hơn thì cũng sẽ lọt vào mắt của bọn hắn."
"Trừ phi. . ."
"Trở thành thành Tiên Thiên vạn người không được một kia."
"Tiên Thiên." Hai mắt Mạc Cầu sáng lên:
"Đông An phủ có mấy vị Tiên Thiên?"
"Lác đác không có mấy." Ngụy Lương lắc đầu:
"Bọn họ cách chúng ta quá xa, cho dù biết cũng vô dụng, nhưng mà nói một chút thì cũng không sao."
"Bành!"
Y há miệng muốn nói, đột nhiên trên bầu trời nơi xa xuất hiện một đoàn pháo hoa, âm thanh trầm đục truyền khắp tứ phương chỉ trong chớp mắt.
"Hả?"
"Tín hiệu cầu viện!"
"Là thế lực phương nào?"
Đám người nghe tiếng đứng lên, thấy pháo hoa trên không trung lượn lờ rồi tiêu tán, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Bọn hắn biết rõ loại tín hiệu này đại biểu cho cái gì.
"Đi qua xem một chút." Chu Ngộ tên hiệu Tuyết Hoa đao, sở trường về khinh công, đao pháp, lúc này chỉ trầm tư một chút liền phất tay ra hiệu:
"Đều đuổi theo."
Nhân số của đội ngũ Thái Sơn bang này cũng không nhiều, chỉ hơn mười vị, lại có gần một nửa là nhập lưu cao thủ cho nên hành động rất nhanh.
Vài dặm đường núi đối với bọn hắn chẳng qua chỉ là thời gian uống cạn chung trà, chỉ trong một lúc liền đã đuổi tới phụ cận.
Chỉ tiếc là vẫn đến chậm một bước.
"Là người của Bất Nhạc bang!" Thi thể đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, phục sức có đủ mọi màu sắc đã nói rõ thân phận của bọn hắn.
"Sư thúc." Ngụy Lương bước qua một cỗ thi thể, sắc mặt: hơi biến
"Là Kim Tiên Ngân đao Tiền tiền bối!"
"Hả?" Hai mắt Chu Ngộ co rụt lại, lách mình lại gần.
Kim Tiên Ngân đao Tiền Bất Độ là Nhị lưu cao thủ của Bất Nhạc bang, mặc dù thực lực không bằng Chu Ngộ nhưng cũng không kém.
Không ngờ lại gặp nạn.
Toàn bộ đao kiếm mang theo bên người cũng đều biến mất không còn tăm hơi, hiển nhiên đã trở thành chiến lợi phẩm của người khác.
"Ba đao, bốn kiếm, trên thân còn có quyền ấn, chưởng ngấn, ít nhất cũng bị bốn người vây công." Chu Ngộ chớp chớp mắt:
"Trong đó có một người bị thương!"
Lấy kinh nghiệm giang hồ của Chu Ngộ thì đương nhiên sẽ không nhìn lầm.
"Sư thúc!" Cách đó không xa lại có tiếng nói truyền đến:
"Bên này có vết máu, chắc là bọn hắn đã đào tẩu từ nơi này, vết máu không ít, người bị thương khẳng định rất nhiều."
"Chúng ta có đuổi theo không?"
"Nha!" Chu Ngộ đứng dậy, đang muốn cất bước đi qua, đột nhiên nghiêng đầu nhìn sang rừng râm bên cạnh:
"Ai? Ra!"
Mạc Cầu cũng quay người nhìn sang.
"Chu huynh, là chúng ta." Một đoàn người từ trong rừng rậm cẩn thận bước ra, quét mắt nhìn xung quanh:
"Xảy ra chuyện gì?"
"Tô huynh." Nhìn thấy người tới, hai mắt Chu Ngộ sáng lên:
"Huynh tới rất đúng lúc, nơi này chắc là bị người của Hắc Sát giáo đánh lén, Tiền Bất Độ Tiền huynh cũng đã gặp nạn."
"Cái gì?" Người tới nghe vậy liền biến sắc, vội vàng tiến lên.
"Người của Thanh Trúc hội." Ngụy Lương tiến đến bên cạnh Mạc Cầu rồi nhỏ giọng thầm thì:
"Thanh Trúc hội vừa là bang phái cũng là thương hội, người ở bên trong rất tạp, khi tiếp xúc với bọn hắn thì tốt nhất là nên cẩn thận một chút."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu.
"Ngụy Lương!" Bên kia, hai vị Nhị lưu cao thủ thương nghị một chút liền làm ra quyết định.
"Đến ngay đây." Ngụy Lương vội vàng đáp lời.
Chu Ngộ nói một tiếng, nghiêm mặt mở miệng:
"Chắc là đám người kia vẫn chưa đi xa, hơn nữa còn bị thương, vừa lúc Tô huynh cũng ở đây, chúng ta sẽ đuổi theo sau."
"Những người khác cứ ở lại nơi này trước."
"Vâng!"
Xem hoàn cảnh ở hiện trường thì mặc dù người tới đã giết chết đám người của Bất Nhạc bang, nhưng bọn chúng cũng đã bị thương.
Đương nhiên là không thể bỏ qua cơ hội này rồi, nếu như chờ đối phương nghỉ ngơi dưỡng sức thì phiền phức sẽ lớn hơn.
Một bên khác, người của Thanh Trúc hội cũng đã bàn giao xong, một nhóm hảo thủ lập tức lần theo tung tích lên đường.
Hai phe nhân mã chỉ lưu lại hơn hai mươi người.
Chuyện như thế, 'Tinh thông y thuật, võ nghệ lơi lỏng' Mạc Cầu đương nhiên là sẽ được lưu thủ hậu phương.
"Mạc đại phu!" Hắn vừa mới ngồi xuống, người của Thanh Trúc hội liền nở nụ cười bước tới:
"Nghe danh Mạc đại phu y thuật tinh diệu, tại hạ hữu lễ!"
"Khách khí, khách khí." Mạc Cầu vội vàng chắp tay đáp lễ:
"Các hạ là. . ."
"An Dương tam hữu, Kim Nghệ." Người tới cười to:
"Vô danh tiểu tốt, Mạc đại phu không biết cũng rất bình thường, bất quá mong rằng sau này Mạc đại phu có thể chiếu cố nhiều hơn!"
"Dễ nói, dễ nói." Trong lòng Mạc Cầu thì lại nghĩ khác, hắn đưa tay ra hiệu:
"Nếu như Kim huynh rảnh rỗi, không ngại ngồi xuống tâm sự?"
"Không được, không được." Kim Nghệ cười khoát tay:
"Kim mỗ không dám quấy rầy Mạc đại phu nghỉ ngơi, nhận thức một chút là đủ rồi, không dám tiếp tục làm phiền."
Nói xong liền chắp tay cáo từ.
Mạc Cầu nhíu mày.
Người này đến cũng vội vàng mà đi cũng vội vàng, ngược lại làm cho hắn cảm thấy cổ quái.
An Dương tam hữu. . .
Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Từ khi tu hành Phù Đồ quyển hạ thì ngũ giác của Mạc Cầu đã được tăng lên rất nhiều, đã không kém Nhị lưu cao thủ.
Vừa rồi còn phát hiện người tới cùng một lúc với Chu Ngộ.
Thứ càng huyền diệu là Phù Đồ lại tăng lên cảm nhận về cảm xúc của người khác, có thể phát hiện một ít chuyện mà người bình thường hay dễ dàng bỏ qua.
Giống như vừa rồi.
Vào thời khắc mà đoàn người Thanh Trúc hội xuất hiện thì đã có một tia sát ý nhằm vào mình cũng lặng yên xuất hiện.
Sát ý lóe lên liền biến mất, nếu như không phải Tinh thần lực của Mạc Cầu đã được tăng lên rất nhiều, cảm giác nhạy cảm thì hắn cũng sẽ xem nhẹ.
Mà người bộc lộ sát ý với mình dường như chính là một người trong số 'An Dương tam hữu' này.
Hiện giờ thì có hai người trong số đó lưu lại.
Những người còn lại của hai phe cũng không tiếp xúc quá nhiều, ngược lại còn hơi có chút mâu thuẫn với nhau, cho nên ngồi tách ra.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Một hồi lâu sau.
"Không thích hợp!" Một người của Thanh Trúc hội đứng dậy nhìn về phía rừng rậm, nhăn mày nói:
"Đã lâu như vậy rồi sao còn không có động tĩnh gì nữa?"
"Đúng vậy." Trên mặt của đám người Thái Sơn bang cũng hiện lên vẻ do dự:
"Theo đạo lý, cho dù là không trở lại thì cũng nên có một chút động tĩnh mới đúng."
"Chẳng lẽ lại. . ."
"Đừng nghĩ lung tung, dư nghiệt Hắc Sát giáo cũng không có nhiều cao thủ, hơn nữa còn bị thương, có hai vị tiền bối xuất thủ thì sao có thể xảy ra chuyện gì được?"
Mạc Cầu thì âm thầm chú ý tới 'An Dương tam hữu' kia, hai người còn lại cũng có thần sắc kinh ngạc, không giống như giả mạo.
"Đừng lên tiếng!"
"Có động tĩnh!"
Trong tràng đột ngột yên tĩnh.
Sau một khắc.
"Ầm ầm. . ."
Những tiếng động trầm thấp mà ngột ngạt từ xa vọng lại, giống như thủy triều từ phương xa cuốn tới.
"Ngao!"
"Rống!"
Sói tru, hổ bào, thú minh giống như là sấm rền cuồn cuộn tràn vào màng nhĩ.
"Không được!"