Người dịch: Whistle
Thú triều!
Đứng trên ngọn cây có thể nhìn thấy rõ bụi mù cuồn cuộn ở nơi xa, cây cối sụp đổ giống như thủy triều vọt tới.
"Nghe nói lúc Hắc Sát giáo cường thịnh, trong giáo có bát đại cao thủ đỉnh tiêm được xưng là nhất thánh nhị diệu ngũ thần thông."
"Trong đó có một vị tinh thông thuật ngự thú!"
"Không sai." Một người khác cũng sắc mặt âm trầm, nói:
"Nghe nói lần này khi phản phỉ công kích đường lui của quân đội liền có rất nhiều mãnh thú tương trợ, xem ra lời này không giả."
"Làm sao bây giờ?" Một vị trong An Dương tam hữu ánh mắt lấp lóe, giống như vô ý đảo qua Mạc Cầu:
"Mặc dù chúng ta không e ngại những con thú này, nhưng trong hỗn loạn sợ là khó mà bận tâm những chuyện khác."
Dã thú bình thường đối với nhập lưu cao thủ thì cũng không tính là phiền phức, nhưng mà số lượng trước mắt thật sự là quá nhiều.
"Không sao." Một người mở miệng:
"Đi tránh trước đã, đợi cho thú triều đi qua rồi tập hợp lại chỗ này là được. Điều duy nhất mà tại hạ lo lắng chính là trong đám thú này có dư nghiệt Hắc Sát giáo đang ẩn nấp, bọn hắn có thể thừa cơ xuất thủ."
"Không sai."
Đám người gật đầu.
Đang lúc nói chuyện, những con có tốc độ tương đối nhanh trong đàn thú đã chạy đến gần.
"Cẩn thận!"
"Bành!"
Một con báo phát cuồng, hai mắt xích hồng, ngửa mặt lên trời gào thét lao tới một gốc cây.
"Răng rắc. . ."
Một tiếng nứt gãy vang lên, gốc cây kia liền lung lay sắp đổ, con báo cũng đầy đầu máu tươi ngã sang một bên.
Những con mãnh thú này điên cuồng giống như bị mất trí vậy, không sợ chết chỉ biết mạnh mẽ lao tới, mọi người thấy vậy liền cảm thấy phát lạnh.
"Oanh. . ."
Sau lưng có thêm gần một ngàn con mãnh thú gào thét chạy tới, cây cối sụp đổ, đám người đứng đằng trước cũng chỉ có thể không ngừng né tránh.
Mạc Cầu lưng đeo đao kiếm, vác theo ống tên, thân hình không ngừng chớp động nhảy tới khu vực biên giới.
"Chít chít!"
Tiếng quái khiếu vang lên ở sau lưng.
Sau một khắc, có mấy bóng đen từ trong đàn mãnh thú này xông ra, chỉ trong nháy mắt liền kéo hai người vào trong thú triều.
Chỉ qua ba năm hơi hô hấp liền vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
"Dư nghiệt Hắc Sát giáo!"
"Cẩn thận!"
Đám người rống to, nhưng lại không có cách cứu viện, ngược lại còn bị đàn thú trùng kích, ngày càng phân tán.
Mạc Cầu hơi ngừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua, cũng đành bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục chạy ra xa.
Dưới loại tình huống này, đàn thú như nước thủy triều, liền xem như Nhị lưu cao thủ cũng không dám ngạnh kháng.
Huống chi còn có dư nghiệt Hắc Sát giáo ẩn núp trong đó, một khi xuất thủ thì càng làm cho người khó lòng phòng bị.
"Ầm ầm. . ."
Đàn thú phi nước đại tạo ra những tiếng động to lớn.
Lúc này, Mạc Cầu đã lao ra khoảng một dặm, bên cạnh chỉ còn hai vị đệ tử của Thái Sơn bang đi theo.
"Hô. . . Hô. . ."
Một người trong đó dừng bước, hai tay chống lên đầu gối liều mạng thở:
"Chắc là. . . Sẽ không có chuyện gì."
"Ừm." Một người khác nuốt một ngụm nước bọt, chắp tay về phía Mạc Cầu:
"Vừa rồi đa tạ Mạc đại phu, nếu không phải huynh đệ chúng ta đi theo ngài, sợ là đã bị hãm thân trong thú triều rồi."
Hai người đều là võ giả Luyện thể, thực lực có hạn, một khi bị hãm vào trong thú triều thì chắc chắn sẽ thập tử vô sinh.
"Khách khí." Mạc Cầu lắc đầu:
"Không nên khinh thường, xung quanh đây có thể còn có dư nghiệt Hắc Sát giáo. . ."
"Ai?"
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên quay người, hai mắt lạnh lùng nhìn vào một chỗ rừng sâu.
"Ồ?" Tiếng kinh ngạc khó tin truyền đến:
"Vậy mà bị phát hiện, nếu như là đã chạy trốn tới chỗ này rồi thì trực tiếp ra tay đi."
"Bạch!"
Vừa dứt lời, lá cây trong rừng lắc lư, mười mấy thứ đen thui kích xạ mà tới.
"Thứ gì?"
Trong lòng Mạc Cầu có kiêng kị nên không dám đón đỡ, lập tức lách mình né tránh.
"Bành!"
Thứ đen thui này vừa rơi xuống đất liền lập tức nổ tung, khói trắng nồng đậm từ trong đó toát ra, chỉ trong chớp mắt liền nhanh chóng bao phủ khắp tứ phương, bên trong còn có tia lửa đang nhảy nhót.
"Giết!"
Tiếng la giết truyền đến ngay sau đó, có mấy bóng người mơ hồ từ trong rừng xông ra, cầm binh khí trong tay lao thẳng tới chỗ ba người Mạc Cầu.
Mạc Cầu híp mắt lại, mặc dù khói trắng đã che đậy ánh mắt, nhưng nhĩ lực của hắn vẫn còn rất rõ ràng.
Đối với hắn mà nói thì việc nghe âm thanh để phân biệt vị trí cũng không phải là việc khó.
Giương cung, cài tên.
Liên Châu tiễn!
"Bạch!"
Mũi tên lóe lên một cái rồi biến mất, một nhân lập tức ngửa mặt lên trời ngã xuống đất.
"Ngũ ca!"
"Tiểu Ngũ, đáng chết!"
Trong lúc hỗn loạn, một người rống giận gào thét, kình phong vù vù vượt qua hơn một trượng lao thẳng tới mặt Mạc Cầu.
Kình phong lăng lệ còn tới gần người thì đã có một lực vô hình ép đã rơi xuống, làm cho Mạc Cầu lông tóc dựng đứng, tim đập rộn lên.
Nguy hiểm!
Trong lòng khẽ động, cung tiễn trong lòng bàn tay Mạc Cầu đã rơi xuống đất, đao kiếm bên hông lập tức ra khỏi vỏ dựng ngang trước người.
Âm Dương Thác Loạn đao —— Như Phong Tự Bế.
Đao kiếm giống như hợp mà không phải hợp, giống như khai không phải khai, chỉ là nhẹ nhàng một trận, Kình lực đã hỗn nguyên không ngại.
Sau khi tu thành Chân khí, môn đao pháp này mới chính thức hiển lộ ra uy năng của nó.
"Đang!"
Tiếng vang rung động, thân thể Mạc Cầu chấn động, chỉ cảm thấy một cỗ đại lực bàng bạc đánh tới, dưới chân thi triển liên hoàn bộ pháp, những nơi đi qua núi đá nứt toạt, lúc này mới tan mất cự lực đột kích.
Kình phong gào thét trào lên quét sạch tứ phương, thổi bay hơi khói xung quanh, cũng làm lộ ra tướng mạo của người tới.
Một gã đại hán có vóc dáng hùng tráng, trong tay cầm một cây côn đen thui, hai mắt to như chuông đồng, đầy mặt râu quai nón.
Người này thân cao hai mét mấy, thân mang da thú mềm khảm, toàn thân đầy lông, đứng ở trong tràng giống như một con cự hùng.
"Người của Hắc Sát giáo?" Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống, quét mắt nhìn bốn phía, hai người đồng hành đã lâm vào tử chiến.
"Hắc Sát giáo?" Đại hán gầm nhẹ, giống như cực kỳ phẫn nộ:
"Lão tử không có quan hệ gì với bọn chúng!"
"Ồ?" Mạc Cầu kinh ngạc nói:
"Vậy ngươi là ai, tại sao lại ra tay với bọn ta?"
"Người đòi mạng ngươi!" Đại hán hừ lạnh, không nói hai lời, trực tiếp đề côn vọt mạnh:
"Bớt nhiều lời, chịu chết đi!"
Khác với Cố Vũ và Miêu Nguyên Thông, công pháp mà người này tu hành chắc chắn bất phàm, hơn nữa toàn thân tràn đầy sát phạt chi khí, hiển nhiên là hạng người hai tay dính đầy máu tươi, kinh nghiệm chém giết cũng vượt xa tên Đoạn Đức sống an nhàn sung sướng kia.
Lúc này gã đã xông lên, kình khí toàn thân nổ tung, sát khí hung mãnh trực tiếp làm cho cơ thể Mạc Cầu gồng lên.
"Chết!"
Côn bổng một điểm ngay ngực, như độc long xuất động, thậm chí tốc độ cực hạn còn tạo ra một bạo âm nhỏ bé rít lên.
Lấy côn làm thương, Kình lực ngưng thực, nếu như mà bị ghim trúng, liền xem như sắt thép hộ giáp cũng sẽ bị xuyên thủng một lỗ, nhục thể phàm thai thì sẽ một đâm này giết chết.
Đôi mắt Mạc Cầu co vào, vẻ mặt lại không thay đổi chút nào, trường đao quét ngang, chặt nghiêng côn bổng đột kích.
Sau khi thành tựu Hậu Thiên cảnh, đây là lần đầu tiên Mạc Cầu giao thủ với người khác, đúng dịp có thể ước lượng thực lực của mình một chút.
"Đương . ."
Tất nhiên là lực lượng của Mạc Cầu sẽ không bằng đối phương, nhưng vận kình lại cực kỳ xảo diệu, lại vừa lúc trảm trúng bảy tấc yếu hại mà côn bổng phát lực.
Côn bổng đột kích lập tức bị nghiêng nửa thước, chỉ lên không trung.
"Hảo tiểu tử!"
Đại hán quát khẽ, cổ tay run lên, trường côn lập tức hóa thành côn ảnh đầy trời điên cuồng đập tới.
"Đương đương. . ."
Côn bổng và đao kiếm va chạm lập tức vang lên những tiếng trầm đục.
"Xoạt. . ."
Trường đao chạm vào thân côn xoắn một phát, giống như linh xà quấn thân, lưỡi đao xoắn về phía hai tay của đại hán.
Còn chưa tới gần, Mạc Cầu liền cảm thấy lực lượng của cây côn trên người cũng tăng lên, kinh khủng cự lực quét ngang tới ngực.
Mạc Cầu bất đắc dĩ chỉ đành thu hồi đao kiếm ổn thủ trước người.
"Đương . ."
Tiếng va chạm lại vang lên, thân thể hai người chấn động, cùng nhau lui lại.
"Đáng chết!" Đại hán dừng bước gầm thét:
"Ngươi căn bản không phải là vừa mới đột phá! Tên kia lại dám gạt ta!"
Thực lực như vậy đã không kém hơn gã là bao, cũng chỉ còn cách Nhị lưu cao thủ một bước xa nữa thôi, làm sao có thể là một người vừa mới thành tựu chân khí được?
"A. . ." Mạc Cầu a nhẹ một tiếng, cổ tay run nhẹ:
"Ngươi cũng không kém."
Kình lực của đối phương đã cô đọng không kém gì Đoạn Đức, nhưng Chân khí lại hùng hậu hơn rất nhiều, khi đối địch thì phản ứng cũng thành thạo hơn.
Nếu như không phải Mạc Cầu đã thành tựu Hậu Thiên, tu vi lại có tăng tiến, sợ là không chống được lâu đến vậy.
Đặc biệt là vào thời khắc giao thủ, cây côn của gã đại hán này nặng tựa vạn cân, còn có một lực chấn động quỷ dị trào lên.
Nếu không có Chân khí hộ thể, nhục thân căn bản không chịu nổi!
Nhưng. . .
"Nếu như ngươi chỉ có bản lãnh này, vậy thì. . ." Mạc Cầu cười lạnh, đột nhiên vội xông lên trước:
"Chịu chết đi!"
"Nói khoác không biết ngượng!" Đôi mắt của đại hán co vào, dưới chân giẫm một cái, cả người đột nhiên lớn hơn một vòng.
Đồng thời ngực bụng rung động, tiếng rống như sấm, một côn quét ngang tới trước ngực.
Côn bổng trong bàn tay gã được làm bằng chất liệu kỳ dị, nhìn như thường thường không có gì lạ, kì thực nặng đến trăm cân, lúc này uy thế bạo phát giống như gió táp cuồng quyển gào thét, thề phải xé rách mọi thứ phái trước.
Thân ở trong gió táp, mái tóc dài của Mạc Cầu bay lên, sợi tóc rung động, nhưng sắc mặt của hắn lại không có chút biến hóa nào.
"Đát. . ."
Hắn đạp mạnh dưới chân, Kình lực nhỏ xíu chấn động đẩy hắn nghiêng ra phía trước một bước, nhìn như tùy ý, lại hình như quỷ mị, làm cho đại hán biến sắc.
Chỉ Xích Thiên Nhai!
Công pháp đại thành viên mãn, đại biểu khi vận chuyển đã lô hỏa thuần thanh, không còn câu nệ vào chiêu thức cụ thể, có thể tùy tâm sở dục mà không vượt khuôn.
Khinh công cũng giống như vậy.
Thất Tinh bộ, Yến Tử Tam Sao Thủy, Chỉ Xích Thiên Nhai. . .
Rất nhiều pháp môn vận kình hòa làm một thể dưới chân Mạc Cầu, trước mắt thì thân pháp của hắn đã tới giai đoạn cực hạn.
Trong côn bỗng đột nhiên xuất hiện một hư ảnh phiêu nhiên.
Đao kiếm trở nên lăng lệ, hàn mang tương dung, giống như một làn gió mát thổi qua, mặc dù nhìn thì chậm chạp, lại làm cho người muốn tránh cũng không được.
"Bạch!"
Hàn mang lóe lên một cái rồi biến mất, thân hình của đại hán cũng cứng đờ.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Mạc Cầu quay đầu thì thấy hai người đồng hành đã thảm tao độc thủ, chẳng qua sau khi đắc thủ thì người hạ thủ lại không hưng phấn, ngược lại còn lộ ra vẻ sợ hãi nhìn về phía bên này.