Người dịch: Whistle
"Lốp bốp. . ."
Bên trong làn khói có tia lửa tung tóe, đốt cháy cả những bụi cỏ xung quanh, những đám lửa tràn lan ra ngoài.
Sau khi đã giải quyết hết mấy người còn lại, Mạc Cầu mới bước tới trước thi thể đang ngửa mặt lên trời của gã đại hán.
Nhặt đồ đã thành một thói quen của hắn rồi.
Kết quả cũng không có gì bất ngờ.
Ngoài một tấm lệnh bài hẳn là dùng để đại biểu thân phận ra thì chỉ có cây côn kia được xem là chiến lợi phẩm.
Chuyện này cũng không kỳ quái.
Dù sao cũng là đi ra ngoài giết người, không có khả năng mang theo vật phẩm trân quý bên mình.
"Hắc Lang trại, Hồng." Mạc Cầu xoay xoay tấm lệnh bài trong tay, thân phận của đại hán cũng vô cùng sống động.
Hắc Lang trại Đại đương gia, Hồng Chấn!
Đây là một đám sơn phỉ đã chiếm cứ Phượng Đầu sơn, trên bảng truy nã của nha môn có danh tính của bang trại phỉ này.
Có lẽ đầu của gã ta có thể đổi được mấy chục, thậm chí là trên trăm lạng bạc ròng.
Nhưng mà. . .
Tại sao người này lại muốn giết mình?
Trong loại tình huống vừa rồi thì đối phương không cần phải nói dối, cho nên Hồng Chấn không liên quan gì với Hắc Sát giáo.
Lần này tới đây chỉ là để giết mình!
Hơn nữa còn từ trong miệng của người nào đó biết được mình vừa mới tiến giai Hậu Thiên, cho nên gã mới tức giận như vậy.
Bất quá cho dù gã có thật sự không ngờ là Mạc Cầu thật sự vừa mới tu thành Chân khí không bao lâu.
Mạc Cầu suy tư một lát, đang muốn trở về thì đột nhiên lỗ tai của hắn giật giật, một chút tạp âm từ nới xa truyền tới.
Sau một khắc, Mạc Cầu chớp chớp mắt, đột nhiên sắc mặt trở nên cực kỳ tái nhợt, khí tức cũng rất hỗn loạn.
. . .
"Mạc đại phu, Mạc đại phu!"
Lão đại trong An Dương tam hữu Kim Nghệ phất tay dập tắt liệt diễm, nhanh chân tiến lên, trong miệng còn nôn nóng quát:
"Mạc đại phu, ngươi ở đâu?"
"Đại ca." Lão tam Ngô Lương Nghĩa vuốt vuốt một thanh loan đao, nhẹ nhàng lắc lâu:
"Đừng kêu nữa, đệ thấy chắc là hắn đã chết rồi, chúng ta nên đi về tụ họp với những người khác thôi?"
"Không vội." Kim Nghệ đạm mạc nói:
"Người cũng đã tẩu tán rồi, ai biết là dư nghiệt Hắc Sát giáo có còn mai phục hay không, không vội trở về."
Nói xong liền cao giọng hô:
"Mạc đại phu, ngươi có nghe được không?"
Ngô Lương Nghĩa trợn trắng mắt:
"Đại ca, họ Hồng đã tới, sao hắn dám đáp lời. . ."
Ngô Lương Nghĩa còn chưa dứt lời liền nghe được một giọng nói cực kỳ yếu ớt từ cách đó không xa truyền đến.
"Có phải là Kim huynh của Thanh Trúc hội đấy không?" Mạc Cầu sắc mặt trắng bệch, bước chân lảo đảo từ trong bụi cỏ lao ra, lấy một tay vịn thân cây bên cạnh mới miễn cưỡng đứng được, phất tay ra hiệu với hai người:
"Hai vị, ta ở chỗ này!"
Ngô Lương Nghĩa biến sắc, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
"Mạc đại phu!" Kim Nghệ cũng rất ngạc nhiên, nhưng mà chỉ thoáng qua liền ép xuống, vội vã tiến lên dìu hắn:
"Ngươi bị làm sao vậy?"
"Khụ khụ. . ." Mạc Cầu che miệng ho nhẹ, thân thể cũng run theo tiếng ho:
"Gặp được mấy tên dư nghiệt Hắc Sát giáo, cũng may có bằng hữu của Thái Sơn bang hỗ trợ mới giải quyết được đối thủ."
"Chỉ tiếc. . ."
Hắn than nhẹ một tiếng, nói:
"Mấy vị bằng hữu của Thái Sơn bang đã bất hạnh gặp nạn, Mạc mỗ phúc lớn mạng lớn, cho nên may mắn còn sống."
"Dư nghiệt Hắc Sát giáo?" Hai người liếc nhau, Ngô Lương Nghĩa vội vàng mở miệng:
"Mạc đại phu biết là ai không?"
"Người đó vừa xuất hiện liền kêu đánh kêu giết, xuất thủ vô tình, vốn không quen biết, nhưng mà ta phát hiện được thứ này ở trên người gã." Mạc Cầu lấy ra tấm lệnh bài của Hồng Chấn ra đưa cho hai người:
"Xem ra, Hắc Lang trại cũng đã gia nhập phản phỉ!"
" Đại đương gia Hắc Lang trại Hồng Chấn." Kim Nghệ nhận lấy lệnh bài rồi chau mày, giọng điệu hoài nghi:
"Thực lực của người này không thấp, nộ sát công Chân khí ngưng nhiên, Viên ma côn tinh diệu, đều là truyền thừa mà tiền nhân lưu lại."
"Trong hàng ngũ cao thủ nhập lưu thì kẻ này cũng được xếp số một số hai, các vị đã giải quyết gã như thế nào?"
"May mắn thôi." Mạc Cầu cười khổ:
"Hai vị biết đó, Mạc mỗ đã từng đánh chết Đoạn Đức, chính là dựa vào một môn công phu bạo thể trong thời gian ngắn."
"Lần này, cũng giống như vậy!"
"Mạc đại phu lại có được bí pháp như vậy." Ngô Lương Nghĩa hơi biến sắc:
"Bất quá nghe nói sau khi thi triển loại bí pháp này sẽ làm bị bản thân bị thương, tình huống hiện giờ của Mạc đại phu thế nào rồi?"
"Ai!" Mạc Cầu thở dài, giọng điệu hữu khí vô lực:
"Thực sự không dám giấu giếm, hiện giờ tại hạ đã không còn chút sức lực nào, dù là đi một bước cũng khó khăn, cũng may còn có hai vị."
"Nếu không, thật sự không biết nên xử lý như thế nào?"
Hắn liếc nhìn xung quanh rồi nở một nụ cười đắng chát, nói:
"Giết chết dư nghiệt Hắc Sát giáo, lại táng thân biển lửa, nói ra không phải khiến cho người ta cười đến rụng răng sao."
"Ha ha. . ." Kim Nghệ cười to:
"Mạc đại phu quá lo, nếu huynh đệ chúng tôi đã đến đây rồi thì có thể bảo vệ an toàn cho Mạc đại phu."
"Đúng không, tam đệ?"
"Đương nhiên." Ngô Lương Nghĩa cười cười tiến lên, đưa tay dìu lấy Mạc Cầu:
"Mạc đại phu coi chừng, cẩn thận bị vấp."
"Làm phiền!"
"Khách khí, khách khí."
"Bạch!"
Trong lúc trò chuyện ấm áp với nhau thì đột nhiên lại xuất hiện sát cơ băng lãnh, hàn mang lăng lệ lóe lên một cái rồi biến mất.
"Răng rắc. . ."
Cây loan đao trong lòng bàn tay Ngô Lương Nghĩa bay lên không trung, yên lặng xẹt qua thân cây, cũng không chém trúng thân thể của Mạc Cầu.
"Ngươi?"
Ngô Lương Nghĩa biến sắc, lập tức gồng hết sức mình, nhìn thẳng về phía Mạc Cầu đang đứng ở trước đó một trượng.
Lục Diễn loan đao chính là võ kỹ thành danh của một vị trưởng lão trong Thanh Trúc hội, thiên về tốc độ xuất chiêu.
Lần này, ở khoảng cách gần như vậy mà lại không chém trúng Mạc Cầu!
Hơn nữa tên tiểu nhân vật mà gã ta vốn cho rằng có thể giết dễ như trở bàn tay nhân vật này lại làm cho gã biến sắc.
Ý cười trên mặt Kim Nghệ cũng chậm rãi biến mất, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm nghị, hai tay hơi giơ lên:
"Xem ra là do huynh đệ chúng tôi nhìn nhầm, không ngờ Mạc đại phu còn trẻ tuổi mà lại có tu vi như vậy?"
Hiện giờ thì Kim Nghệ đã không tin là Mạc Cầu vừa mới tiến giai Hậu Thiên.
Sợ là khi kích sát Đoạn Đức của Tử Dương môn thì hắn đã tu thành Chân khí rồi, nếu không há có thể đắc thủ?
"Khách khí." Mạc Cầu chắp tay, không nhanh không chậm nói:
"Không ngờ lại thật sự là các ngươi!"
"Xem ra ngươi đã được gì đó." Ngô Lương Nghĩa khom người xuống, loan đao chỉ xéo:
"Nhưng mà biết được thì lại thế nào?"
"Ngươi giết Đoạn Đức, Hồng Chấn, cuối cùng vẫn chạy không thoát lòng bàn tay của huynh đệ ta!"
Gã rất tự tin vào chuyện này.
An Dương tam hữu liên thủ thì ngay cả Nhị lưu cao thủ cũng đã giết qua, mặc dù nơi này chỉ có hai người, nhưng chỉ đối phó có một tên Mạc Cầu thì cũng không thành vấn đề.
"Mạc mỗ đã từng nghe qua đại danh của hai vị thì sao lại dám chủ quan chứ." Mạc Cầu cười nhạt rồi nhìn hai người một cái:
"Chẳng lẽ hai vị không phát hiện ra chuyện gì sao?"
"Cái gì?" Kim Nghệ khẽ giật mình, sau một khắc, đột nhiên sắc mặt đại biến:
"Ngươi hạ độc!"
"Không sai." Mạc Cầu nhún vai, đưa tay chỉ về phía những ánh lửa xung quanh:
"Ở những nơi như vậy thì lẫn một ít khói độc chỉ là chuyện dễ dàng."
"Từ xưa y độc bất phân, chẳng lẽ hai vị không biết phái Linh Tố ngoài nhiều danh y ra thì cũng có nhiều cao thủ dùng độc sao?"
"Động thủ!" Kim Nghệ rống to:
"Hắn đang kéo dài thời gian!"
Tiếng rống chưa dứt thì Kim Nghê đã lao tới gần, kình khí cuồn cuộn trên song chưởng giống như bàn thạch ép tới Mạc Cầu.
Vừa ra tay, trong lòng Kim Nghệ lại cảm thấy mát lạnh.
Lúc này gã đột nhiên phát hiện song chưởng của mình giống như đang bị lửa thiêu, như có bị trăm ngàn cây đao chém trúng vậy.
Độc!
Là do tấm lệnh bài vừa rồi!
Hèn hạ!
Ngô Lương Nghĩa ở bên cạnh cũng sắc mặt xanh xám, thân hình loé lên một cái, loan đao chém xuống không theo một thứ tự nào, toàn lực thi triển Lục Diễn Loan đao.
"Muộn rồi!"
Mạc Cầu hừ lạnh, một đao một kiếm đồng thời xuất hiện, dùng Âm Dương Thác Loạn đao để đón đỡ.
"Đương đương. . ."
Chỉ qua có mấy hơi thở, ba người đã giao chiến mấy chiêu, nhưng mà song phương lại không làm gì được nhau.
Dù gì thì Mạc Cầu chỉ vừa mới thành tựu Hậu Thiên, Chân khí yếu ớt, trước đây đối phó với Hồng Chấn cũng đã tiêu hao không ít.
Cho dù khinh công, đao pháp huyền diệu, những cũng chỉ có thể ổn thủ tự thân.
Cũng may, thời gian đang đứng về phía hắn.
Hai người Kim Nghệ, Ngô Lương Nghĩa thì lại sắc mặt âm trầm, bọn hắn không ngờ là đối thủ của mình lại khó chơi đến vậy.
Môn võ kỹ đao kiếm hợp kích kia thật sự là giọt nước không lọt, lúc công thì biến hóa đa đoan, có thể xưng xuất thần nhập hóa, chỉ cần hơi không cẩn thận liền sẽ trúng chiêu.
Hai người liên thủ cũng cần phải cẩn thận cảnh giác.
Càng đừng đề cập đến chuyện bọn họ đang trúng độc, mỗi qua mấy hơi liền cảm thấy thể lực yếu hơn một phần, tiếp tục kéo dài như vậy, không cần đối phương động thủ thì e là bọn họ cũng không còn sức để di chuyển.
"Liều mạng!"
Ngô Lương Nghĩa tuổi trẻ xúc động, đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, loan đao diễn hóa vòng tròn vô tận bao trùm về phía trước.
Lục Diễn Loan đao —— Thiên Hồi trảm!
Kim Nghệ cũng hít sâu một hơi, vận chuyển Thanh Huyền thủ đến cực hạn, quần áo trên người không gió mà bay, Chân khí ẩn ẩn phá thể lao ra.
Năm này tuổi gần năm mươi, gã đang rèn luyện Chân khí chừng hai mươi năm rồi, Chân khí tinh thuần vượt xa người cùng tu vi, thực lực không kém hơn Hồng Chấn là bao.
Thậm chí nếu như không phải niên kỷ quá lớn, tinh khí bắt đầu suy yếu, sợ là thành tựu Nhị lưu cũng không thành vấn đề!
Lúc này toàn lực ứng phó, hai tay như thiên quân bàn thạch, mang theo lực lượng bài sơn đảo hải, lấy thế không thể đỡ ép về phía Mạc Cầu.
"Đến hay lắm!"
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, đột nhiên quát khẽ.
Thực lực của An Dương tam hữu đã rõ như ban ngày, nếu như mình có thể đánh lui hai người này liền tương đương với việc có được thực lực Nhị lưu.
Có thể làm được hay không, thử một chút là biết!
Suy nghĩ khẽ động, lập tức dẫn động Chân khí đã trải qua Hỏa Long bội uẩn dưỡng ở trong cơ thể của hắn xuôi theo kinh mạch du tẩu toàn thân.
"Oanh. . ."
Một cỗ khí tức chí cương chí dương, thế lửa cuồn cuộn xuất hiện, thậm chí nhiệt độ cao còn làm cho không khí ở xung quanh người hắn trở nên vặn vẹo.
"Tiếp ta một chiêu, Âm Dương loạn!"
"Ông. . ."
Đao quang kiếm ảnh bao phủ toàn trường, hung hăng va chạm với hai người kia.