Người dịch: Whistle
"Xoạt!"
Đao kiếm cắm xuống đất, Mạc Cầu ở bên cạnh chậm rãi ngồi xuống.
Trên hai tay của hắn toàn là máu tươi, cổ tay khẽ run rẩy, nhưng mà vẻ mặt của hắn lại bình tĩnh không chút gợn sóng.
An Dương tam hữu thực lực bất phàm, chỉ tiếc nơi này chỉ có hai vị, hơn nữa còn bị trúng độc.
Thực lực tổng hợp kém xa thường ngày.
Sau một phen chém giết, chung quy hắn vẫn là người cao hơn một bậc.
Mà trên mặt đất lại có thêm hai cỗ thi thể, cũng chính là kết quả của trận chiến này.
"Vẫn là do tu vi không đủ." Sau khi bình ổn khí tức, cảm nhận được sự suy yếu trong cơ thể, Mạc Cầu không khỏi gượng cười.
Hắn vừa tiến giai Hậu Thiên không được bao lâu, chân khí yếu ớt, tích lũy có hạn, mặc dù thực lực vẫn được nhưng lại khó đánh lâu dài.
Cũng may sau khi trải qua nghiệm chứng, chân khi do Hỏa Long bội cô đọng có uy lực rất mạnh.
Toàn lực bộc phát thì ctrong vòng năm hơi hô hấp liền có thể địch được Nhị lưu cao thủ!
Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, từ trên người lấy ra một bình thuốc, dự định đứng dậy xử lý thi thể trên mặt đất.
Trong bình là Hóa Thi thủy.
Lúc ở Giác Tinh thành thì hắn đã lấy được phối phương trên người Mục lão, là lợi khí tốt nhất để thanh lý hiện trường.
Vừa mới mở nắp bình ra, đang muốn nhỏ xuống, nơi xa truyền đến những tiếng động lạ làm cho Mạc Cầu khựng lại.
Ánh mắt chớp động, tính toán một chút thời gian, hắn vội vàng thu hồi bình thuốc, lập tức nhặt hết mấy món binh khí đang nằm trên đất.
"Phốc!"
"Bành!"
Sau khi xử lý đơn giản một hồi thì hắn liền sắc mặt trắng bệch ngồi phịch trên mặt đất.
"Mạc đại phu?"
"Bên này!"
Một đội mấy người đang tìm tới đây, đợi khi nhìn thấy Mạc Cầu, trên mặt đều không khỏi lộ vẻ vui mừng, vội vã tới gần.
"Tề huynh, Hà chấp sự." Mạc Cầu ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới liền gật đầu, giọng nói suy yếu lần này không phải là giả:
"Các vị tới rồi à."
"Bên này đã xảy ra chuyện gì?" Hà chấp sự của Thanh Trúc hội liếc mắt liền nhìn thấy thi thể của hai huynh đệ Kim Nghệ, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm:
"Mạc đại phu, là ai làm?"
Ông ta không có nghi ngờ Mạc Cầu, dù sao chỉ là một vị đại phu vừa mới tiến giai, sao có thể lầ đối thủ của hai người Kim Nghệ chứ?
Vả lại trong ngực Kim Nghệ còn cắm một cây côn, Ngô Lương Nghĩa thì bị chưởng lực cương mãnh đánh nát xương ngực, hiển nhiên không phải thủ đoạn của Mạc Cầu.
"Là đại thủ lĩnh của Hắc Lang trại Hồng Chấn." Mạc Cầu thở dài:
"Không ngờ gã ta lại cấu kết với người của Hắc Sát giáo rồi đột nhiên làm loạn, hai vị bằng hữu của Thanh Trúc hội bất hạnh ngộ hại."
"Đương nhiên. . ."
"Họ Hồng cũng không chiếm được chỗ tốt nào, bị Kim huynh phản sát, gã cũng đã bỏ mình tại chỗ."
"Ngược lại là Mạc mỗ phúc lớn mạng lớn, may mắn trốn qua một kiếp."
Hắn ra vẻ cảm khái rằng mình may mắn hiểm tử hoàn sinh, còn tỏ vẻ không đành lòng khi đồng bạn ngộ hại.
"Kiểm tra một chút." Hà chấp sự phất tay với mấy người ở sau lưng rồi nói:
"Cất kỹ thi thể của hai vị huynh đệ Kim, Ngô, đợi Vệ huynh đệ trở về liền giao cho y xử lý."
"Vâng!"
Đám người gật đầu, cất bước tiến lên.
Mạc Cầu ra vẻ mỏi mệt, nhờ người khác nâng đỡ mới đứng dậy nổi, chậm rãi hội hợp với những người khác.
Lúc này, sắc trời đã bắt đầu tối đen.
Nhưng mà sợ rằng phụ cận có thể vẫn còn người của Hắc Sát giáo ẩn phục, cho nên mọi người không dám ngông cuồng nhóm lửa, sợ dẫn tới nguy hiểm.
Cứ như vậy cho đến ngày thứ hai.
"Đừng xúc động!"
"Vệ Nhiễm, ngươi muốn làm gì?"
"Đều tránh ra cho ta!"
Sáng sớm, Mạc Cầu đang nhập định tu hành liền bị những tiếng la ồn ào đánh thức, hắn lập tức mở mắt ra.
Chỉ thấy ở cách đó không xa có một người đang bị một đám người ngăn lại, trên mặt của người tràn đầy lửa giận, gã lớn tiếng gào thét:
"Chuyện của huynh đệ ta khẳng định có liên quan đến họ Mạc, đều tránh ra cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!"
Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích cẩn thận quan sát người tới.
Tuổi chừng ba mươi, khuôn mặt u ám, nhất là cái mũi ưng càng làm cho người ta cảm thấy âm lãnh.
Vệ Nhiễm?
Lão nhị trong An Dương tam hữu, sở trường về ám khí, thực lực bất phàm.
"Họ Vệ, ngươi muốn làm gì?" Nơi xa, một người sải bước đi qua, thấp giọng quát:
"Muốn giương oai thì đi Thanh Trúc hội các ngươi đi, nơi này không phải là chỗ mà ngươi có thể tùy tiện lớn tiếng quát mắng!"
"Ngụy sư huynh!"
"Ngụy huynh."
"Chu sư bá, các vị trở về rồi."
Nhìn thấy người tới, mọi người nhao nhao hành lễ, chính là đám người Ngụy Lương, Chu Ngộ đi qua một đêm cuối cùng cũng đã trở về.
"Ừ." Chu Ngộ gật đầu, nhíu mày nhìn về phía Vệ Nhiễm:
"Chuyện gì xảy ra, vừa về đến liền làm loạn như vậy?"
"Tiền bối." Gương mặt Vệ Nhiễm vặn vẹo, tức giận trừng mắt nhìn Mạc Cầu đang đứng dậy:
"Huynh đệ của ta tuyệt đối không thể chết trong tay Hồng Chấn được, chuyện này chắc chắn có liên quan đến tên họ Mạc này!"
"Hả?" Mọi người sững sờ, hiển nhiên còn không rõ nguyên nhân trong đó, đợi khi hỏi rõ mọi chuyện thì Ngụy Lương không khỏi lắc đầu liên tục:
"Ta có thể hiểu được, nhìn thấy huynh đệ mình gặp nạn nên trong lòng ngươi cảm thấy khó chịu, nhưng phát tiết lung tung như vậy là không đúng."
"Ngươi muốn kiếm chuyện thì cũng nên đi tìm những tên dư nghiệt Hắc Sát giáo mới đúng!"
"Không sai, không sai."
"Chính là lý này."
Những người khác nhao nhao gật đầu.
"Không." Hai mắt Vệ Nhiễm đỏ hồng, vẫn tiếp tục tức giận trừng Mạc Cầu, gầm nhẹ nói:
"Cái chết của huynh đệ ta không có liên quan gì đến dư nghiệt Hắc Sát giáo, cũng sẽ không chết trong tay Hồng Chấn!"
"Hỗn trướng!" So với Ngụy Lương khuyên bảo, Chu Ngộ trực tiếp giận dữ lớn tiếng mắng mỏ:
"Không phải bọn hắn chẳng lẽ là do những người khác sao, ngươi sẽ không cho rằng Mạc đại phu là người hạ thủ đó chứ?"
"Chuyện này. . ." Vệ Nhiễm trì trệ.
Đúng vậy.
Vừa mới nhìn thấy huynh đệ của mình ngộ hại, người cần giết thì vẫn còn sống, cho nên gã ta nhất thời bị lửa giận công tâm mất hết lý trí, nhưng nghĩ kỹ lại thì Mạc Cầu có rất ít khả năng là hung thủ.
Thậm chí có thể nói là cực kỳ nhỏ bé.
Không nói chuyện thực lực sai biệt, không oán không cừu thì càng thêm không có khả năng.
"Vệ Nhiễm."
Lúc này, Nhị lưu cao thủ Tô Tuyền Di của Thanh Trúc hội cũng bước tới, giọng nói mang theo vẻ không vui:
"Đừng gây chuyện!"
"Sư thúc." Vệ Nhiễm nắm chặt hai tay, nói:
"Thực lực Huynh đệ của ta chắc ngài cũng rõ ràng, gã đại thủ lĩnh Hồng Chấn của Hắc Lang trại kia vốn không phải là đối thủ của hai người họ."
"Vả lại. . ."
Vệ Nhiễm muốn nói lại thôi, chỉ nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt tràn đầy sát cơ:
"Lúc đó những người ở đó đều đã chết hết, chỉ có một mình hắn ta may mắn thoát khỏi, chuyện này không khỏi quá mức trùng hợp?"
"Thực lực như thế nào cũng không liên quan gì đến chuyện ai có thể sống sót." Ngụy Lương nghe vậy liền bĩu môi:
"Vệ huynh ngươi sở trường về ám khí thì hẳn là rất rõ ràng, muốn giết một người có rất nhiều biện pháp, cường giả chưa hẳn là kẻ chiến thắng."
"Mà lại, ngươi hoài nghi Mạc đại phu cũng quá không nói đạo lý!"
Đám người trong sân cũng nhao nhao gật đầu.
Xác thực.
Ngoại trừ Vệ Nhiễm biết được chuyện này có mờ ám ra thì sẽ không có người cảm thấy chuyện này có liên quan gì tới Mạc Cầu cả.
Mà Vệ Nhiễm thì đương nhiên không thể nói ra chuyện bọn hắn đã nhận nhiệm vụ cùng với Hồng Chấn giết chết Mạc Cầu, trong lúc nhất thời chuyện này lại rơi vào bế tắc.
"Thực không dám giấu giếm." Mạc Cầu liếc nhìn toàn trường, thẳng đến lúc này hắn mới chậm rãi tiến lên:
"Mạc mỗ ngoại trừ y thuật ra thì cũng có vài phần thiên phú về khinh công, cho nên mới có thể may mắn sống sót."
"Đương nhiên, tại hạ lý giải nỗi đau trong lòng của Vệ huynh, nhưng mà việc đã đến nước này rồi, còn xin nén bi thương!"
"Đánh rắm!" Đột nhiên Vệ Nhiễm khẽ cắn hàm răng, lắc tay áo một cái, những bóng đen đột nhiên lao ra:
"Ta không tin!"
Động tác lần này của gã ta cực kỳ đột ngột, không ai có thể ngờ rằng Vệ Nhiễm sẽ giận chó đánh mèo với một người 'Không có liên quan' như vậy, thậm chí còn hung hãn đến mức hạ sát thủ.
Trong lúc nhất thời, không có người nào kịp phản ứng.
"Dừng tay!"
"Ngươi làm gì?"
"Cẩn thận!"
Tiếng quát liên tục, Chu Ngộ, Ngụy Lương thì sắc mặt đại biến.
Mạc Cầu chau mày, hắn không ngờ là đối phương lại dám động thủ trước mắt nhiều người như vậy.
Nhưng mà hắn cũng không sợ, dưới chân điểm nhẹ, giống như thuấn di dịch chuyển khỏi đó hơn một trượng.
Chỉ Xích Thiên Nhai!
Khinh công vận chuyển, thân hình như quỷ mị, động như gió táp, chỉ lấp lóe mấy cái thì đã tránh được ám khí đột kích.
Thân pháp hiển lộ trong chớp nhoáng này cũng làm cho mọi người cảm thấy kinh ngạc.
Thật nhanh!
Chu Ngộ híp mắt lại.
Tốc độ này sợ rằng đã sánh ngang với Nhị lưu cao thủ bình thường rồi, vả lại còn biến hóa thông thuận tự nhiên, khó trách không xảy ra chuyện.
"Đốt đốt!"
Bóng đen xuyên vào cây cối, cắm sâu gần một thước, nếu như lao trúng người thì sợ là đã bị xuyên thủng thành cái sàng.
"Họ Vệ!" Trên mặt Ngụy Lương hiện lên vẻ tức giận, thân hình lắc lư, giống như một con bạo hùng đang nổi giận lao tới chỗ Vệ Nhiễm:
"Ngươi muốn chết!"
Mạc Cầu chính là ân nhân cứu mạng của sư phụ y, nếu như lần này xảy ra chuyện, y khó từ tội lỗi.
Lửa giận trong lòng trào lên, y ra tay không chút khách khí, toàn lực vận chuyển Băng Sơn chưởng, kình khí cuồn cuộn, Vệ Nhiễm đối diện kỳ phong liền cảm thấy hô hấp trì trệ, trong lúc nhất thời liền không có động tác.
"Thủ hạ lưu tình!" Tô Tuyền Di than nhẹ một tiếng, ngăn ở giữa hai người, huy chưởng ngăn lại chưởng kình:
"Vệ Nhiễm nhất thời xúc động, Tô mỗ chắc chắn sẽ trọng phạt."
"Trọng phạt?" Ngụy Lương thấy thế công bị ngăn trở, cũng biết mình không phải là đối thủ, chỉ đành tức giận trừng đối phương:
"Tiền bối có biết Mạc đại phu chính là ân nhân ủa gia sư."
"Hơn nữa, vết thương của Vu tiền bối trước mắt chỉ có Mạc đại phu có thể chữa trị, nếu như hắn xảy ra chuyện. . ."
Nghe vậy, sắc mặt của Tô Tuyền Di trầm xuống, đột nhiên quay người hung hăng tát cho Vệ Nhiễm một cái.
"Ba!"
Một tiếng bộp vang lên, Vệ Nhiễm trực tiếp bị tát cho bay ra ngoài một trượng, răng môi và máu tươi lẫn lộn.
"Mất mặt xấu hổ!"
"Dẫn đi!"
"Được rồi." Chu Ngộ tiến lên một bước nói:
"Nói chính sự."
"Mạc đại phu, có một vị tiền bối bị thương, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, ngươi mau đến xem thử."
"A!" Mạc Cầu thu hồi nhãn thần:
"Ở đâu?"
"Bên này."