Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 174 - Chương 174. Đều Có Sở Đồ

Chương 174. Đều Có Sở Đồ Chương 174. Đều Có Sở Đồ


Người dịch: Whistle

"Phù phù!"

Hàn quang chợt lóe lên, dưới cuộc vây công của một người một thi, cuối cùng thì Ngự Thú Tán Nhân cũng đã ngã xuống đất, hoàn toàn không còn khí tức.

Mạc Cầu sờ tờ Khinh Thân phù trên người rồi nhẹ nhàng thở ra.

Ngự Thú Tán Nhân không hổ là cao thủ đã thành danh vài thập niên trước, thủ đoạn nhiều đến mức khiến cho người khó lòng phòng bị.

Nếu không phải vào lúc quan trọng hắn kích phát Khinh Thân phù, khiến cho tốc độ của bản thân tăng lên gần gấp đôi, liều mạng chặn đường, sợ là sẽ bị đối phương chạy thoát.

Mạc Cầu ổn đinh tâm thần, tiến lên một bước rồi xốc áo bào đen lên.

"Tê. . ."

Hình dáng tướng mạo mà Mạc Cầu nhìn thấy đã làm cho hắn biến sắc, đôi mắt co vào, vô thức lui lại hai bước.

Tướng mạo của Ngự Thú Tán Nhân kinh khủng đến cực điểm.

Giống như đã từng bị bỏng nặng một trận, dung mạo hoàn toàn thay đổi, trên đầu còn có một cái cái hố không cạn, toàn thân trên dưới đều tỏa ra mùi hôi thối gay mũi.

Khó trách khi nghe giọng nói của lão ta lại cảm thấy có chút khác hẳn với người thường, sợ là hình dáng tướng mạo này cũng đã ảnh hưởng ý thức của lão.

Mạc Cầu lắc rồi rồi lấy Hóa Thi thủy ra định nhỏ xuống, nhưng lông mày chợt nhíu lại, động tác ngừng lại.

"Không đúng!"

Hình dáng tướng mạo, mùi cơ thể rõ ràng như vậy , theo lý mà nói, vào lúc chém giết cận thân vừa rồi Mạc Cầu không thể nào không phát hiện được.

Liền xem như dùng công pháp che lấp thì sau khi chết đi cũng không nên như vậy.

Kết quả, Mạc Cầu lại xốc áo bào đen lên mới phát hiện dị dạng, rõ ràng là chuyện này rất không bình thường.

Trừ phi. . .

Ánh mắt hắn chớp động, tránh đi thi thể, cẩn thận thoát áo bào đen xuống.

Áo bào đen này không biết được làm từ chất liệt gì, mềm mại thuận hoạt như gấm, nhìn thì không nhỏ nhưng đặt vào trong tay lại rất nhẹ.

Hắn ước lượng áo bào đen này một chút, mặt hiện lên vẻ giãy dụa, cuối cùng Mạc Cầu cố nén cảm giác khó chịu trong lòng rồi choàng lên người mình.

Một khắc sau.

Trước mắt hơi tối sầm lại, dường như tia sáng ở xung quanh được chỉnh thấp một lần, một cảm giác nhẹ nhàng xuất hiện trong lòng.

Từ góc nhìn ngoại giới, vào lúc mà Mạc Cầu phủ lên chiếc hắc bào này thì toàn bộ cơ thể của hắn giống như biến mất không còn tăm hơi.

Giữa sân chỉ còn lại một cái bóng người mặc áo bào đen đang đứng sừng sững, nhưng lại không có chút khí tức nào bị tiết ra ngoài!

Không khác Ngự Thú Tán Nhân vừa rồi là bao.

"Hô. . ."

Thanh phong nổi lên, bóng người hắc bào lấp lóe giữa không trung, giống như một con cá đang bơi qua bơi lại, biến hóa linh động.

Những nơi đi qua, ngoài những tiếng gió yếu ớt thì không còn gì khác!

"Bạch!"

Bóng người xuất hiện, Mạc Cầu cởi mũ trùm xuống, trên mặt lộ vẻ hưng phấn.

Chiếc áo bào đen này chắc chắn là một kiện kỳ vật, có thể che lấp khí tức thậm chí còn công hiệu khinh thân nhất định.

Khó trách Ngự Thú Tán Nhân có tinh thần không bình thường này lại có thể một kích kích sát Đỗ Thất, cái áo bào đen này mới là vật mấu chốt!

Lại thử nghiệm một hội, đợi khi chơi tận hứng thì hắn mới ngừng lại.

Quét mắt nhìn xung quanh, hung vượn, Đỗ Thất, Ngự Thú Tán Nhân, còn có thi thể của bốn người trước đó đang nằm la liệt trên mặt đất.

Sau khi dọn dẹp một hồi thì bên người Mạc Cầu lại có thêm một chút chiến lợi phẩm.

Binh khí được đặt sang một bên, những thứ còn lại là một viên đan dược, một bức tranh, còn có một cái sáo ocarina.

Tị Chướng đan!

Là thứ ở trên thân của 4 người kia, dừng để tránh chướng khí, có lẽ cũng bởi vì vậy mà bọn chúng mới dám trốn ở phụ cận.

Bức họa tìm được trên người Đỗ Thất, là bản đồ địa hình của Phượng Đầu sơn, bên trên cũng có đánh dấu những nơi bí địa.

Không giống với bức tranh 'Da người' trên tay Mạc Cầu, những nơi được đánh dấu trên bức địa đồ của Đỗ Thất, lại tương đối mơ hồ, nhưng lại có những ký hiệu khác để nhắc nhở nơi nào quan trọng hơn.

Nhưng mà khi so sánh 2 tấm địa đồ này thì hắn lại là có thể tìm được những nơi không giống.

Về phần cái sáo ocarina kia là thứ được treo ở trước ngực của Ngự Thú Tán Nhân, Mạc Cầu thử thổi một lần, âm sắc quỷ dị, tựa hồ có năng lực điều khiển dị thú.

Mạc Cầu mở hai bức địa đồ ra rồi lâm vào trầm tư.

Rất rõ ràng.

Người của Hắc Sát giáo đã ẩn giấu không ít đồ tốt ở Phượng Đầu sơn, tuyệt đại đa số đều tập trung ở những nơi bí địa này.

Hai nơi quan trọng nhất nằm ở trên đỉnh núi.

Nơi đó có rất nhiều cao thủ, chém giết thảm liệt, cho dù biết rõ có giấu trọng bảo, nhưng Mạc Cầu cũng không có ý định tới đó.

Nhưng mà những địa phương khác thì cũng không phải không thể suy nghĩ.

Dù sao hắn xưa đâu bằng nay, có Hành thi hộ thân, áo bào đen ẩn nấp, an toàn hẳn không phải là vấn đề.

Suy nghĩ chuyển động, Mạc Cầu đưa tay chậm rãi lướt trên địa đồ, cuối cùng dừng lại ở một vị trí có vẽ hình đầu thú.

. . .

Đỉnh núi.

Giữa những tảng đá, bóng người tung hoành, kình khí bốn phía, cát bay đá chạy, khí bạo liên tục, rất rất hùng vĩ.

So với đỉnh núi mà nói thì hơn hai mươi người này chỉ giống như những điểm đen nhỏ.

Nhưng những ảnh hưởng mà bọn hắn tạo ra lại rung động tứ phương, thỉnh thoảng có những hòn đá ta rơi xuống núi.

Hiển nhiên bọn hắn đều là cao thủ!

Hậu phương, binh sĩ và nhân sĩ võ lâm giống như những mũi tên không ngừng tràn lên, nhưng lại bị một đám cao thủ ngăn cản, tiến độ chậm chạp.

"Tiền bối." Hậu phương, một vị võ tướng lộ ra vẻ thấp thỏm nói:

"Không biết tiền bối khi nào xuất thủ, người của chúng ta lên trên đã có không ít thương vong, nếu như tiếp tục. . ."

"Tiếp tục, người không nhịn được trước cũng là dư nghiệt Hắc Sát giáo." Một lão giả áo xám đứng chắp tay, nhìn về phía chiến trường cách xa mười trượng:

"Chắc là ngươi cũng hiểu rõ, chỉ cần Tề Bỉnh không chết, vật kia vẫn còn, thì Hắc Sát giáo sẽ không bao giờ bị diệt, giết nhiều tiểu bối hơn nữa thì cũng chỉ vô dụng."

"Trong loại tình huống này, họ Tề đã không chống đỡ được bao lâu nữa, lại kiên trì một hồi, họ Tề nhất định sẽ hiện thân."

"Nếu như bây giờ lão phu xuất thủ thì có khả năng họ Tề sẽ cõng bảo bỏ chạy, đây mới thực sự là thất bại trong gang tấc."

Lão ta mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói:

"Không vội. . ."

"Tiền bối." Võ tướng há miệng muốn nói, lại bất đắc dĩ thở dài.

Đối phương đã nói câu nói rất nhiều lần rồi, mà nhân mã song phương cũng đã tử thương rất nhiều, nhưng vẫn không thấy chính chủ ra tay.

Chẳng lẽ họ Tề cứ lẩn trốn không ra thì lão ta sẽ trơ mắt nhìn xem người một nhà liên tiếp mất mạng, không chịu xuất thủ?

Nơi xa.

Gã nam tử trung niên đến từ Huyền Y giáo đang ẩn thân ở chỗ tối, trong mắt hiện lên kỳ quang không ngừng quan sát chiến trường.

"Trong quá trình luyện hóa dị bảo thì sẽ không thể di động dù là một bước, cho nên Hắc Sát giáo mới tử thủ nơi này."

"Nhưng mà cho dù Tề Bỉnh thành tựu Tiên Thiên, sau khi luyện hóa được món đồ kia thì cũng sẽ hao tổn rất nhiều tinh nguyên, khó mà thi triển hết thực lực trong thời gian ngắn, nếu như hiện thân thì cũng chưa chắc là có thể bảo vệ đồ đạc trên tay mình."

"Đáng tiếc. . ."

"Không biết Tề Bỉnh đang bế quan tế luyện ở chỗ nào, nếu không thì sao phải phiền phức như vậy?"

. . .

Hậu sơn.

Khu vực ở gần đỉnh núi.

"Tiền bối." Một người vội vàng chạy vào rừng rậm, thở hồng hộc mở miệng nói với hai người bên trong:

"Ta. . . Chúng tôi đã tìm được!"

"Tốt!" Hai người lập tức nhìn qua, vội vã đứng dậy:

"Hắc Sát giáo có mươi tám mật địa, ngoại trừ mật địa chữ Thiên bí ẩn nhất thì mật địa chữ Giáp là nơi tốt nhất."

"Hắc Sát chân thân, Đại Hắc Thiên Quyền pháp và thậm chí là những pháp môn truyền thừa khác nhất định sẽ ở chỗ đó!"

"Chúng ta đi!"

Chỗ xa xa.

Một nam một nữ ẩn thân chỗ tối, nhìn thấy đám người Trích Tinh lâu từ từ mở ra một cửa đá mật địa.

"Sư huynh." Thiếu nữ cầm tiêu ngọc trong tay, nghiêng đầu nhìn về phía vị nam tử bên cạnh:

"Chúng ta còn không xuất thủ sao?"

"Không vội." Nam tử lắc đầu:

"Chỗ mật địa này cũng không phải dễ vào như vậy, trong đó có rất nhiều cơ quan, trước hết cứ để cho bọn hắn tìm đường trước."

"Sư muội, muội tu hành Mê Thần âm ra sao rồi, lát nữa sợ là phải nhờ muội chấn nhiếp những người khác."

"Vẫn được." Thiếu nữ hơi nhíu mày:

"Thế nhưng mà lỡ như có người không bị Mê Thần âm ảnh hưởng thì làm sao bây giờ, muội sợ. . ."

"Sư muội, muội nghĩ nhiều rồi." Nam tử cười khẽ:

"Chỉ cần không vào Tiên Thiên, cho dù là Nhất lưu cao thủ cũng không thể nào thoát được ảnh hưởng của Mê Thần âm."

"Người mà trước đây muội gặp phải là cực kỳ hiếm thấy dị loại, không cần phải quan tâm đến hắn."

"Vâng." Đôi mắt đẹp của thiếu nữ chớp động, ánh mắt có chút phức tạp.

Nàng tu hành công pháp đặc thù, từ trước đến giờ mọi việc đều rất thuận lợi, mặc dù tu vi không cao, nhưng không có người dám khinh thường nàng.

Cũng bởi vì vậy, một khi gặp phải người có thể không bị pháp môn của mình ảnh hưởng thì tâm cảnh của nàng liền trở nên bất ổn.

Ở một nơi nào đó càng xa hơn.

Lạc Anh kiếm Phương Vân Sơn thu hồi bức địa đồ trên người, thu liễm khí tức, nhìn về phía đám người Trích Tinh lâu ở xa.

"Tiên Thiên đan. . ."

"Đây là cơ hội duy nhất của ta!"

Bình Luận (0)
Comment