Người dịch: Whistle
Sườn núi.
Một đám dây leo chằng chịt giống như nước chảy từ trên đỉnh núi trút xuống, che kín hết núi đá ở sau lưng.
Mà lúc này, dây leo đã bị người dùng bạo lực giật ra, lộ ra một cái sơn động đã bị người đục đẽo ở sau lưng.
Cửa hang cao chừng một trượng, bên trong chỉ toàn là màu đen, cái cửa đá vốn ngăn chặn cửa động đã bị vỡ vụn.
Một đám người đang bận rộn mang theo mười cái rương gỗ từ trong sơn động ra ngoài, có thể thấy được thu hoạch không ít.
Nhưng lúc này, đám người phát hiện sơn động lại lộ ra vẻ mặt oán giận, đao kiếm ra khỏi vỏ hằm hằm nhìn về phía người đối diện.
Một người còn gầm thét lên:
"Tàng bảo địa này là do bọn ta phát hiện, đồ vật cũng là do bọn ta khiêng ra, dựa vào cái gì phải tặng lại cho các ngươi?"
"Dựa vào cái gì?" Một vị nữ tử ở đối diện có hai chân thon dài, dáng người thướt tha cười lạnh nói:
"Thiên hạ trân bảo, năng giả cư chi!"
"Chỉ bằng chúng ta nhiều người hơn, thực lực mạnh hơn, nếu như các ngươi không phục thì cứ việc động thủ thử xem!"
Nàng dịu dàng quát lớn, rõ ràng là ỷ mạnh hiếp yếu nhưng lại không hề cảm thấy có gì sai, ngược lại còn có chút tự ngạo.
"Ngươi. . ."
"Tử Dương môn cũng quá bá đạo rồi đi!"
"Giản Băng Như, ngươi cũng chỉ ỷ vào uy phong của phụ huynh, có bản lĩnh thì ngươi tự mình động thủ, bọn ta tuyệt đối không sợ ngươi!"
Đám người này mặc phục sức, mang binh khí khác biệt, hiển nhiên là đến từ những thế lực khác nhau, lúc này lại đồng thời nổi giận.
Chẳng qua khi đối mặt với Tử Dương môn thì bọn hắn lại không dám thật sự động thủ, chỉ đành liên tục gầm thét.
"Ngậm miệng!" Sắc mặt Giản Băng Như lạnh lẽo:
"Tên nào mở miệng đấy, có bản lĩnh thì đứng ra cho lão nương xem, xem lợi kiếm trong tay ta sắc hơn hay miệng lưỡi của ngươi bén nhọn hơn!"
Đám người nghe vậy liền đồng thời yên lặng.
Người này con gái thứ ba của phó môn chủ Tử Dương môn, mặc dù tu vi không cao lắm, nhưng địa vị cực kỳ xuất chúng.
Tính tình nóng nảy, lại được phụ huynh nuông chiều, tác phong làm việc từ trước đến giờ đều ngang ngược không nói đạo lý.
Nghe nói mấy tháng trước vị hôn phu của ả bị người ta giết chết, vì chuyện này nên tâm tính ngày càng cực đoan hơn.
"Ô ngao. . ."
Lúc này, đột nhiên nơi xa vang lên tiếng thú rống, mới đầu còn rất xa, nhưng khi tiếng dừng thì đã đến phụ cận.
Nghe được âm thanh này, đám người đang vây quanh ở cửa động lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ, lộ ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
"Là con dị thú trông coi bảo địa kia!"
"Nó trở về rồi, lần này có trò hay để xem, không biết là người của Tử Dương môn có biện pháp giải quyết hay không?"
"Chúng ta đã tổn thất mất hai người mới dẫn con dị thú này đi. . ."
"A!" Giản Băng Như khinh thường cười lạnh, đưa tay chỉ về phía sau một cái:
"Chử trường lão, ngươi dẫn người đi một chuyến đi, dẫn con súc sinh đó đi chỗ khác, đừng để nó ở chỗ này làm vướng bận."
"Vâng." Hậu phương, dường như Chử Trang đã quen với việc bị người khác sai sử, mặt không biểu tình nhẹ gật đầu:
"Cát Nguyên, đi theo ta."
"Vâng!"
Cát Nguyên gật đầu, hai người một trước một sau lao tới chỗ dị thú ở cách đó không xa, cũng lấy thuốc bột trên người ra.
Đối với người của phái Linh Tố thì việc lên núi hái thuốc gặp phải dị thú chính là chuyện bình thường, cho nên kinh nghiệm phong phú.
Chẳng qua trong lúc chạy vội, vào lúc không có người nào, trên mặt Cát Nguyên hiện lên vẻ rất không cam lòng.
Bọn họ vốn là đại phu tùy hành của Tử Dương môn, phụ trách chẩn bệnh cứu người, dựa vào cái gì phải đi làm những việc vặt này?
Trên đường đi khu thú đuổi chim, thậm chí nhóm lửa đều phải làm, thân là người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi của Dược cốc, trong lòng y tất nhiên là không cam lòng.
Thấy dị thú bị hai người dẫn đi, Giản Băng Như quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp trở nên âm trầm, lặng lẽ liếc nhìn đám người:
"Thành thật một chút, lấy hết những thứ vừa được giấu ở trên người ra hết đi, đừng có bắt ta lục soát!"
Trong tràng trở nên yên tĩnh.
"Đi!"
"Bạch!"
Đột nhiên có hai người trong đám người này bạo khởi, thân như điện thiểm, nhanh chóng lao vào khu rừng rậm bên cạnh.
Rất hiển nhiên, trên người bọn hắn đang ẩn giấu thứ gì đó.
"Muốn chết!"
"Lưu lại cho ta!"
Bên phía Tử Dương không cần Giản Băng Như mở miệng đã có mấy bóng người lao ra đuổi theo.
So với các thế lực nhỏ ở nơi này thì người của Tử Dương môn có tu vi cao hơn, thực lực cũng mạnh hơn.
Chỉ trong một lát thì bóng người đã quay trở về.
Một người trong đó tay dính đầy máu, mặt nhe răng cười, âm trầm liếc nhìn đám người ở đối diện rồi mới đưa một vật cho Giản Băng Như.
Giản Băng Như nhận lấy, cúi đầu nhìn qua, đôi mắt đẹp lập tức sáng lên:
"Ngự thú. . ."
Còn chưa kịp nói dứt lời thì nàng đã kìm nén lại, nhưng trên gương mặt lại không giấu nổi sự hưng phấn.
Hắc Sát giáo đã từng có bát đại cao thủ đỉnh tiêm là Nhất thánh Nhị diệu Ngũ thần thông.
Trong đó có 3 người vẫn được người ta trò chuyện say sưa, đó chính là Ngự Thú Tán Nhân, Vạn Độc Chân Quân, Thiên Cơ cư sĩ.
Một người có thể ngự bách thú, một người có thể giải vạn độc, một người thì am hiểu cơ quan, đều sở hữu bí thuật khó lường.
Tuy là bàng môn tả đạo, nhưng thanh danh vang vọng chỉ kém hơn Ngũ Sát chân pháp truyền thừa của Hắc Sát giáo.
Mà ở nơi này có dị thú trông coi, trong bảo tàng cũng có nhiều đồ hình trùng thú, vật cấu giấu trong đó cũng đã rõ ràng.
"Đi." Giản Băng Như vung tay lên:
"Lấy hết mọi thứ!"
"Được."
"Tranh. . ."
Đối diện, đao kiếm ra khỏi vỏ, đám người lập tức gồng mình.
"Thế nào?" Gương mặt xinh đẹp của Giản Băng Như lập tức lạnh xuống:
"Các ngươi muốn động thủ sao?"
"Tốt nhất là các ngươi nên nghĩ cho kỹ, nếu như thật sự động thủ thì chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy đâu."
Nàng cười lạnh một tiếng, đám người Tử Dương môn ở bên cạnh cũng đã nhanh chân tới gần, trên thân phun trào khí kình.
Người của bọn hắn không nhiều, nhưng lại không có một người nào là kẻ yếu cả.
Trong đó còn có 3 vị là hảo thủ trong hàng ngũ Nhị lưu.
Đám người ở đối diện liếc mắt nhìn nhau, đại đa số người đều đã là lặng lẽ lui lại, âm thầm hạ binh khí xuống.
Tình thế trong tràng đã rất rõ ràng, cưỡng ép động thủ là chuyện rất không khôn ngoan, không chỉ không lấy được đồ vật mà còn vô duyên vô cớ mất đi tính mạng.
"Hừ!" Giản Băng Như quét mắt nhìn đám người, khinh thường cười một tiếng:
"Một đám ô hợp mất mặt xấu hổ, ta ngược lại là muốn xem thử coi có ai dám ngăn ở phía trước!"
"Ba ba. . ."
Bỗng nhiên sau lưng vang lên những tiếng vỗ tay thanh thúy.
"Thật là uy phong, thật là khí phách, quả thật không hổ là tam tiểu thư của Giản gia, hoa gai độc của Tử Dương môn."
Đám người nghe tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy một người đang vác theo song kiếm kỳ dị đi tới, tuy chỉ có một người, nhưng khí thế lại giống như ngàn quân.
"Quỷ Đầu kiếm Chu Nghị!"
"Là hắn!"
"Nhất lưu cao thủ. . ."
Khi người này tới gần, trong tràng lập tức lại trở nên lộn xộn, lần này ngay cả đám người Tử Dương môn cũng nhao nhao biến sắc.
"Chu Nghị." Gương mặt xinh đẹp của Giản Băng Như nghiêm túc nói:
"Ngươi muốn làm gì?"
"Làm những chuyện mà ngươi vừa làm." Chu Nghị có dáng người thấp tráng, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, nghe vậy liền nở một nụ cười âm lãnh:
"Tiểu nha đầu, là ngươi giao hết đồ trong tay ra hay là muốn Chu mỗ tự mình động thủ?"
"Ngươi dám cướp đồ của Tử Dương môn bọn ta!" Nghe vậy, Giản Băng Như nhướng mày, mặt hiện sát khí.
"Ha ha. . ." Chu Nghị cười lạnh:
"Người khác sợ Tử Dương môn các ngươi, nhưng Chu mỗ lại không sợ, nha đầu, ta xem ngươi vẫn là ngoan ngoan. . ."
"Thật can đảm!"
Còn chưa dứt lời thì gã ta đột nhiên trừng mắt, Quỷ Đầu kiếm ở sau lưng lập tức ra khỏi vỏ, chém ra hai đường vòng cung huyết sắc ở giữa không trung.
"Xoạt!"
Kiếm quang vừa thu lại, hai vị Nhị lưu cao thủ của Tử Dương môn đã miệng phun máu tươi rút lui quay về.
Nhất lưu, Nhị lưu chênh lệch quá lớn, đặc biệt đối phương còn là cao thủ hàng ngũ nhất lưu.
"Nể mặt của Tử Dương môn, lần này tha cho các ngươi một mạng." Chu Nghị lặng lẽ liếc nhìn mấy người, vươn đại thủ ra trước:
"Chẳng qua nếu như các ngươi tưởng rằng Chu mỗ không dám động thủ với các người thì mười phần sai, giao ra!"
Trên người gã phóng thích hung sát chi khí, nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ xuống mấy lần, sắc mặt Giản Băng Như cũng trở nên trắng xám.
Chuyện này làm cho ả ta hiểu rằng, nếu như không nghe lời, đối phương thật sự sẽ giết người!
Đúng vào lúc này, nơi xa lại truyền đến những tiếng bước chân.
Cỏ cây lắc lư, hai người Chử Trang và Cát Nguyên đã dẫn dị thú tới chỗ khác liền quay về.
Vừa mới chạy ra khỏi khu rừng, tình huống trước mắt làm cho hai người sững sờ, trong lúc nhất thời không dám lại gần.
"Tiếp lấy!" Đôi mắt Giản Băng Như sáng lên, đột nhiên vung tay ném quyển trục về phía hai người:
"Nhanh, mang đồ vật lên núi giao cho Thượng Quan thúc phụ của ta!"
Quyển trục bay một đường vòng cung giữa không trung, vượt qua hơn mười trượng rồi lướt về phía hai người Chử Trang, cho dù khinh công có tốt cũng khó đuổi kịp.
"Ai dám tiếp nó!" Chu Nghị nghiêng người, trên thân trào lên sát khí, sát cơ trong mắt giống như thực chất khóa kín hai người.
"Đát. . ."
Chử Trang dẫm chân xuống.
Nhìn một chút quyển trục đang bay tới, lại nhìn một chút mắt hiện hàn mang Chu Nghị, vô thức lui lại hai bước.
Còn thuận tay kéo Cát Nguyên đang không biết làm sao một cái.
"Ba!"
Quyển trục rơi xuống đất, lăn lông lốc trong bụi cỏ rồi mới ngừng lại được.
"Các ngươi. . ." Giản Băng Như cắn răng dậm chân:
"Phế vật!"
"A. . ." Lãnh ý trên mặt Chu Nghị thu liễm:
"Vẫn là rất thức thời."
"Hô. . ."
Một cơn gió màu xanh lá đột nhiên thổi qua, bóng người ở trong tràng nhoáng một cái, quyển trục đã biến mất không còn tăm hơi.
"Ai!"
"Ngự Thú Chân quyết?" Mạc Cầu người khoác hắc bào hiện thân ở cách đó không xa, nhẹ nhàng ném quyển trục trong tay:
"Không ngờ lại là thứ này, nếu đã rơi trên mặt đất thì chính là vật vô chủ, vậy thì tại hạ liền không khách khí."