Người dịch: Whistle
Mạc Cầu nghe được những chuyện đã xảy ra trên đỉnh Phượng Đầu sơn từ trong miệng người khác.
Tề Bỉnh Tề giáo chủ của Hắc Sát giáo có ý đồ luyện hóa một món bảo vật nào đó nên vẫn luôn bị nhốt ở nơi đây.
Sau khi xuất sơn thì lại bị Tiên Thiên cao thủ của quân phủ và Huyền Y giáo tập kích, đành chật vật trốn về hướng hậu sơn.
Thật không may.
Ở hậu sơn gã ta lại gặp được một vị có lẽ là đệ tử của 'Một môn phái cổ lão', bị người đó đánh lén nên rơi vào trong miệng mãng xà.
Thật vất vả mới từ cự mãng trong miệng thoát ra thì lại bị cao nhân Lục phủ tìm được rồi bỏ mạng.
Bảo vật trên người cũng bị lấy đi.
Nói tóm lại, đây là một nhân vật số khổ!
"Tại sao lại là 'Một môn phái cổ lão'?" Đối với những chuyện khác thì Mạc Cầu không rõ lắm, duy chỉ có chuyện này thì lại có chút không hiểu.
Tại sao mình lại bị người ta hiểu lầm là đệ tử của một môn phái cổ lão nào đó vậy?
"Tuy rằng tu vi của người kia không cao, nhưng lại biết ngự thú, hiểu khống thi, còn mượn nhờ Linh phù để bỏ chạy." Đổng Tiểu Uyển ngưng trọng nói:
"Không có người bình thường nào có thể có được những thủ đoạn như vậy, cao nhân Lục phủ nói rằng có thể hắn ta thuộc về một thế lực cường đại nào đó, không thể trêu chọc."
"Còn có một vị nữ tử, tu vi cũng không cao, lại thông hiểu thuật hoặc tâm mê thần, lai lịch bí ẩn."
Nói đến chỗ này, nàng cảm khái một câu:
"Cha nói đúng, thiên hạ rộng lớn, nhân tài xuất hiện lớp lớp, kỳ công tuyệt nghệ bất tận, tuyệt đối không thể tự cao tự đại!"
Mạc Cầu có vẻ hơi im lặng.
Con cự mãng kia không phải do hắn sai khiến, điều khiển Hành thi cũng là nhờ Lệnh bài, Linh phù thì cũng chỉ có một tờ nhưng đã bị hủy rồi.
Đây thật là. . .
Hơn nữa chuyện Đổng Tiểu Uyển cẩn thận là đúng, nhưng với thực lực của cô ta thì cẩn thận như vậy có hơi quá.
Mấy ngày sau đó, thế lực khắp nơi bắt đầu thu nạp nhân thủ phe mình, Phượng Đầu sơn cũng trở nên bình tĩnh.
Chỉ có một chút tin tức ngầm bất ngờ truyền đến.
Như:
Hai người Chử Trang và Cát Nguyên bởi vì hành sự bất lực, đắc tội với hoa gai độc Giản gia Tam tiểu thư - Giản Băng Như của Tử Dương môn, mới bị đuổi đi thì lại vừa vặn gặp được Đổng Tiểu Uyển đang đi theo cao nhân của Lục gia đến đây.
Tỏa Nguyệt quan Tạ Diệu Vũ và Cửu Sơn trang La Chấn Xuyên vô cớ sinh oán, lúc bị người phát hiện thì đang điên cuồng chém giết, kém chút đồng quy vu tận.
Nhất lưu cao thủ Lạc Anh kiếm Phương Vân Sơn và cả nô bộc tán nhân Đỗ Thất đồng thời mất tích.
Không biết Hổ Hành tôn giả của Vũ hành từ chỗ nào lấy được một đôi thủ sáo, lần này hiển lộ, kinh hãi chúng nhân.
Đương nhiên.
Các loại tin tức nhao nhao hỗn loạn, chỉ có một chuyện là lực áp thượng cấp.
Đó chính là Đổng Tiểu Uyển của phái Linh Tố, tuổi vừa mới hai mươi, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi đã liên tục khiêu chiến tứ đại Nhất lưu cao thủ.
Trong đó bao gồm cả những nhân vật thành danh mấy chục năm như Thượng Quan Hưu của Tử Dương môn, Tạ Liễu Ngộ của Trích Tinh lâu.
Kết quả, không một lần bại!
Thậm chí có truyền ngôn nếu như không phải là luận võ luận bàn, đến điểm là dừng, sợ là có người sẽ bại dưới tay nàng.
Hai mươi tuổi, Nhất lưu cao thủ, thực lực kinh người, đây chính là nhân vật trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ phái Linh Tố đều nhận được sự chú ý.
Còn về Mạc Cầu. . .
Từ lúc trở lại doanh địa, hắn liền lấy lý do là bản thân bị trọng thương để đóng cửa không ra, an tâm tĩnh dưỡng, chậm rãi đợi ngày trở về.
Còn về những vật phẩm đang được giấu trên núi thì trước mắt không tiện lấy ra, chỉ đành chờ sau này có thời gian lại đến lấy.
May mà Hành thi không xảy ra chuyện gì, có nó trông coi thì chắc là sẽ không có người có thể đánh cắp đồ vật của mình.
. . .
Nửa tháng sau.
Đông An phủ, thành Bắc, Song Quế nhai.
Mưa phùn rơi xuống theo làn gió giống như một tấm màn như tô điểm thêm cho con phố êm đềm này.
Cuối con phố dài, một vị nam tử thân mặc áo tơi, chân đạp nước đọng chậm rãi bước tới rồi dừng lại trước phân đường Song Quế của phái Linh Tố.
Mạc Cầu lấy mũ rộng vành xuống, mặc cho cơn mưa phùn lạnh giá rơi lên hai gò má, nhìn hoàn cảnh quen thuộc xung quanh, trong lòng hắn dâng lên một chút cảm khái.
Từ sau khi đi tới Cửu Liên sơn thì đã gần nửa năm chưa trở về, lần này tái kiến đúng là có một ít lạ lẫm.
"Các hạ có việc gì?" Bên trong hiệu thuốc, một vị văn sĩ trung niên mở miệng hỏi, đợi khi nhìn thấy rõ diện mục thì giọng nói của ông ta đột nhiên run lên:
"Mạc huynh đệ!"
"Phó huynh." Mạc Cầu nghiêng đầu, cảm khái nói:
"Ta trở về."
"Trở về liền tốt, trở về liền tốt." Thân thể Phó Hành run rẩy, con mắt có chút ẩm ướt:
"Ta. . . Ta đi gọi người chuẩn bị thịt rượu, bày tiệc mời khách, hôm nay chúng ta không say không về!"
"Không vội." Mạc Cầu lắc đầu:
"Ta muốn đi tới chỗ của Cố đường chủ trước."
"Cố đường chủ. . ." Phó Hành khựng lại, há to miệng, lập tức khom người xuống than nhẹ một tiếng:
"Cũng tốt."
Không bao lâu sau.
Hai người thân mặc tố y bước tới nhà Cố Vũ, hai cột trước nhà vẫn còn treo lụa trắng chưa gỡ xuống.
"Cố gia đại tẩu!" Phó Hành tiến lên gõ cửa.
"Kẽo kẹt. . ."
Đại môn mở ra, Cố phu nhân rõ ràng đã già nua hơn dĩ vãng rất nhiều bước ra đón tiếp, đồng thời nghiêng đầu nhìn:
"Tại sao Phó huynh đệ lại đến đây lúc này, vị này là?"
"Hả?" Mặt Mạc Cầu hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Sau khi Cố huynh qua đời, tẩu tử tưởng niệm thành tật, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, con mắt cũng xảy ra chút vấn đề." Phó Hành mở miệng giải thích, lại nói:
"Đại tẩu, là Mạc huynh đệ trở về, đến đây bái tế Cố huynh."
"Mạc huynh đệ?" Trên mặt Cố phu nhân có chút mờ mịt, dừng một chút mới chậm rãi gật đầu:
"Vậy, vào đi."
"Không chỉ là mắt." Phó Hành thấy thế thở dài, nhẹ chỉ vào trán mình:
"Nơi này cũng xảy ra chút vấn đề, có đôi khi sẽ không nhớ ra ai cả, Mạc huynh đệ bỏ qua cho."
"Không sao." Mạc Cầu thở dài, đi theo vào viện, sau khi dâng hương trước bài vị ở bên trắc phòng.
"Đại tẩu." Hắn kéo tay của Cố phu nhân lại rồi mở miệng nói:
"Cố đường chủ ngộ hại quá mức đột nhiên, may mà cừu gia đã bị chém đầu, xin nén bi thương thuận biến."
"Cố Vũ. . ." Cố phu nhân nghe vậy run rẩy ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên, muốn nói lại thôi chỉ không ngừng lắc đầu.
"Đại tẩu." Phó Hành tiến lên một bước nói:
"Bớt đau buồn, Tử Văn và Tử Huyên còn cần đại tẩu đi chiếu cố, ngàn vạn phải bảo trọng thân thể."
"Đúng, đúng."
Mạc Cầu buông tay ra, nhìn Phó Hành một cái rồi nhẹ nhàng lắc đầu, mặt hiện vẻ bất đắc dĩ.
Lúc vừa mới tiếp xúc thì hắn chẩn mạch cho đối phương.
Niên kỷ của Cố phu nhân đã không nhỏ, vả lại thuở nhỏ thể chất không tốt, hiện giờ lại bi thương quá độ dẫn đến nội độc bộc phát.
Trong đó có một bộ phận nguyên nhân rất lớn là do cơ thể lão hóa của người già, dược lực chỉ có thể làm dịu, vô lực hồi thiên.
"Ai! ~" đối với chuyện này, Phó Hành chỉ có thể than nhẹ.
Hai người ra khỏi phòng, chỉ nghe một tiếng 'Phù phù', một nam một nữ trẻ tuổi đang quỳ gối trước mặt.
Mạc Cầu vội vàng nghiêng người né qua:
"Tử Văn, Tử Huyên, các ngươi làm gì vậy?"
Cố Tử Văn cúi đầu nhìn rồi buồn bực nói:
"Mạc tiền bối, xin ngài hãy thu chúng con làm đồ đệ!"
"Thu đồ?" Mạc Cầu nhíu mày.
"Tiền bối." Cố Tử Huyên khàn giọng, nghẹn ngào nói:
"Lúc sinh tiền cha vẫn muốn để chúng con bái ngài làm thầy học tập y thuật, xin tiền bối nể mặt của gia phụ mà nhận lấy chúng con!"
"Cái này. . ." Mạc Cầu khựng lại, trong mắt hiện lên vẻ không vui.
Hắn há lại không biết ý nghĩ này của Cố Vũ, chẳng qua trước đây sớm đã nói rõ là không được.
Bây giờ hai người lại lấy danh nghĩa của phụ thân đã qua đời đến bái sư, tuy rằng là tuân theo nguyện vọng của phụ thân, nhưng cũng có ý định dùng chuyện này áp chế Mạc Cầu, làm cho hắn không vui.
"Đứng lên trước đi." Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu rồi lạnh nhạt nói:
"Các ngươi cũng biết, ta am hiểu là y thuật, mà hai người các ngươi lại không hề cảm thấy hứng thú với y thuật."
"Nếu như nói chỉ vì nguyện vọng của Cố đường chủ mà chuyển sang y đạo thì không chỉ có được không bù mất, mà còn có thể hại chính mình."
"Tiền bối!"
Hai người nghe vậy liền vội vã ngẩng đầu.
"Hãy nghe ta nói hết." Mạc Cầu nhấc tay, ngăn lại hai người rồi nói tiếp:
"Huống hồ, cho dù hai người có thiên phú y đạo thì ta cũng không có thời gian để dạy, thật sự không bái sư được."
"Như vậy đi. . ."
Hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
"Ta có quen biết với Chử Trang Trưởng lão, có thể giới thiệu hai người vào Dược cốc làm việc, hoặc là tìm cơ hội bái nhập Nội môn."
"Như thế nào?"
Hai người nhìn nhau, biểu lộ có chút biến hóa.
Tuy Cố Tử Huyên còn nhỏ, nhưng lại rất có quyết đoán, y đã biết là chuyện bái sư đã không thành, vả lại đối phương chỉ lớn hơn hai người vài tuổi, gọi sư phụ thì trong lòng mình cũng không được tự nhiên.
Thế là nhẹ nhàng gật đầu:
"Toàn bằng tiền bối phân phó!"
"Ừm." Mạc Cầu đưa tay đỡ hai người dậy:
"Trước tiên, ngày mai ta sẽ tự mình viết một phong, hai người mang nó đi gặp Chử Trang Trưởng lão, có lẽ sẽ không thành vấn đề."
Nói xong liền vỗ nhẹ bả vai của hai người rồi cáo từ rời đi.
Đêm.
Phân đường Song Quế hoàn toàn yên tĩnh.
Bọn người Phó Hành đã uống say mèm, ngủ bất tỉnh nhân sự.
Chỉ có trong phòng Mạc Cầu là vẫn đèn đuốc lắc lư, hắn lần lượt đặt mọi thứ lên bàn.