Người dịch: Whistle
"Cùm cụp. . ."
Một tiếng giòn vang, nắp hộp gỗ mở ra.
Mạc Cầu trốn ở một bên quan sát một lát, thấy không có dị thường thì mới cẩn thận tới gần.
Vật này có thể làm cho rất nhiều Nhất lưu cao thủ trắng trợn cướp đoạt, đương nhiên là phải cực kỳ thận trọng.
Trong hộp chỉ có ba món đồ, một quyển sách thật dày, một vật bằng kim loại có hình trụ tròn, một tấm Lệnh bài.
Mang thủ sáo lên rồi cầm lấy thư tịch, bìa sách có viết bốn chữ lớn là Hắc Sát Bảo Lục, tiện tay lật một cái, nội dung bên trong liền làm cho hai mắt hắn sáng lên.
Đại Hắc Thiên Quyền pháp!
Tu La đao!
Phù Quang Lược Ảnh!
Hắc Sát chưởng!
Phúc Địa ấn!
Hắc Sát chân thân!
Trong quyển sách này ghi lại vài môn Võ kỹ đỉnh tiêm của Hắc Sát giáo, mỗi một môn đều là đại danh đỉnh đỉnh.
Quyền pháp, đao kiếm, khinh công. . .
Đầy đủ mọi thứ!
Vả lại mỗi môn đều viễn siêu sở học của bản thân hắn.
Mạc Cầu kiềm chế sự cuồng hỉ trong lòng, cẩn thận lật xem, thật lâu sau mới buông xuống, trên mặt cũng hiển lên vẻ phức tạp.
Công pháp không được đầy đủ!
Cũng không phải là không thể tu luyện, chẳng qua mỗi một môn Võ kỹ đều thiếu khuyết mấy thức sát chiêu hoặc khẩu quyết trọng yếu nhất.
Như vậy sẽ làm cho phẩm giai giảm bớt đi nhiều.
Hơn nữa.
Trong sách cũng không có đại pháp căn bản của Hắc Sát giáo.
Chỉ có mấy môn Võ kỹ, còn phải sử dụng nội công đích truyền của Hắc Sát giáo để thi triển thì mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất.
Giống như Đại Hắc Thiên Quyền pháp, Hắc Sát chưởng. . .
"Đừng quá tham lam, phải biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc." Mạc Cầu khép quyển sách lại, vẻ tiếc nuối trên mặt cũng dần hóa thành bình tĩnh:
"Dù cho không được đầy đủ, không có nội công căn bản, nhưng với mấy môn Võ kỹ tu tới Nhất lưu cũng là dư xài, mạnh hơn những Võ kỹ được hối đoái từ Vạn Quyển lâu."
"Huống hồ mượn nhờ cảm ngộ của hệ thống, chưa hẳn không thể bù đắp những khẩu quyết thiếu thốn này."
Mạc Cầu trầm ngâm một chút rồi đặt quyển sách xuống, cầm vật bằng kim loại có hình trụ tròn kia lên.
Thứ này dài ba tấc, cao chừng nửa thước, không lớn cũng không nặng, phía trên có hoa văn tinh mịn, còn có thể vặn vẹo dễ dàng.
"Cơ quan?" Mạc Cầu vuốt ve một lát rồi bất đắc dĩ lắc đầu, buông nó xuống.
Với kiến thức của mình, hắn chỉ có thể nhận ra thứ này hẳn là một loại khóa cơ quan hết sức phức, dựa vào thủ đoạn hiện giờ thì hắn bất lực.
Xem ra chỉ có để sau này tìm cao nhân mở ra thì mới biết được bên trong chứa cái gì.
Còn về tấm Lệnh bài thì càng không biết phải sử dụng như thế nào.
Tiện tay cầm lấy một quyển trục bên cạnh hộp gỗ, Ngự Thú Chân quyết trên đó hắn đã có thể đọc ngược như chảy, đồng thời có chút tâm đắc.
Trừ cái đó ra, trên bàn còn có một bộ hắc bào.
Vật này cực kỳ thần dị, có công năng ẩn nấp tàng tức, gia tăng khinh công, chỉ tiếc sau khi bị Phích Lịch tử oanh kích thì đã bị tổn hại nghiêm trọng.
Cũng không biết là có thể chữa trị được không ?
Mạc Cầu nhìn vật phẩm trên bàn, sau đó lật quyển Hắc Sát Bảo lục ra, trực tiếp lật đến trang Hắc Sát chân thân.
Hắc Sát chân thân có hết thảy Thất trọng, bốn trọng trước là Tu La thân, đệ thất trọng sẽ tương ứng với Tiên Thiên cảnh, nhưng lại thiếu mất những câu khẩu quyết mấu chốt.
Hiện giờ thì Tu La thân của Mạc Cầu cũng đã viên mãn, đúng lúc có thể chuyển tu môn công này.
Nhìn đệ ngũ trọng, vầng sáng trong thức hải sáng rõ, Tinh Thần lấp lóe, màn sáng cũng theo đó xuất hiện.
. . .
Mấy ngày sau.
Thành nam.
Sái Kim nhai.
"Tượng đất, mộc điêu, thải tú cầu. . ."
"Bánh kẹo, bánh kẹo!"
"Nước luộc đồn thịt, các loại đồ ăn thức uống, khách quan tùy tiện ngồi!"
Trên đường dài, những tiểu thương không ngừng gào to, dòng người rộn ràng, cảnh tượng náo nhiệt.
Mạc Cầu mặc áo gấm chắp tay bước đi với vẻ mặt nhẹ nhỏm hài lòng, khác với phong trần mệt mỏi của lúc trước, cũng có vài phần tướng phú quý.
Tại bên cạnh hắn, Cát Nguyên quan sát tứ phương, vẻ mặt cảm khái:
"Chỉ là không đến một khoảng thời gian mà thôi, đi lại trên con đường xưa lại có cảm giác như đã đầu thai làm người."
"Đúng vậy." Mạc Cầu gật đầu:
"Tuy rằng thời gian ở trên Phượng Đầu sơn không dài, nhưng lại gian nan vô cùng."
"Đúng vậy, cho nên vẫn là ở Đông An phủ tốt, chỉ cần không ra ngoài phủ thành, cuộc sống liền sẽ yên ổn." Cát Nguyên lại nói tiếp:
"Mạc huynh, nghe nói nội viện đang an bài điều chỉnh việc làm của huynh, rất có thể sẽ để huynh quay về Dược cốc."
Lấy thân phận của y, lời đã nói ra thì tám chín phần mười không phải là giả.
"Dược cốc." Mạc Cầu cũng chẳng suy nghĩ gì về chuyện này, nói:
"Có một khoảng thời gian chưa đi rồi, nếu như có thể ở lại Dược cốc an tâm tu tập y thuật, võ nghệ thì đương nhiên là tốt nhất."
"Chuyện này thì đúng. . ." Cát Nguyên đang muốn mở miệng thì thấy đám người ở đằng trước rối loạn, một đoàn người vội vàng chạy về phía phương xa.
"Thời kì mới của Tiềm Long Sồ Phượng bảng ra rồi!"
"Nghe nói người được xếp thứ hai là Cửu Tiêu kiếm khách đã vào Lục phủ, người thứ sáu Tăng Vương bị người ám sát chết rồi, lại có một vài người mới lên bảng."
"Nghe nói phái Linh Tố xuất hiện một vị thiếu nữ có thiên phú dị bẩm, vừa tròn hai mươi đã được lên bảng."
"Phái Linh Tố, là môn phái dùng y đạo lập nghiệp kia sao, ta không nghe nói có cao thủ gì nha, hai mươi tuổi, giả đi?"
"Ai nói, vài thập niên trước phái Linh Tố cũng từng có người lên bảng, là ngươi cô lậu quả văn thôi!"
"Đi, mau đi xem một chút."
Tiếng bàn luận xôn xao bay vào tai, người được đề cập trong đó cũng làm cho hai người nhìn nhau cười một tiếng.
"Xem ra thanh danh của Đổng sư tỷ đã truyền khắp toàn bộ Đông An phủ." Mạc Cầu mở miệng nói.
"Không sai." Cát Nguyên gật đầu:
"Hai mươi tuổi, Nhất lưu cao thủ, Tiên Thiên tương lai, làm cho phái Linh Tố phái chúng ta cũng thanh danh hiện rõ."
"A. . ."
Nói đến chỗ này y lại nhẹ nhàng lắc đầu:
"Bất quá thế nhân đều biết Tiểu Uyển thiên phú dị bẩm, nhất chi độc tú, lại không biết chúng ta phái Linh Tố chính là hai sơn đứng sừng sững, tề đầu tịnh tiến."
"Nha!" Mạc Cầu chân mày chau lên:
"Sao vậy, trong thế hệ trẻ tuổi của phái Linh Tố còn có người có thể đánh đồng với Đổng sư tỷ sao?"
"Đương nhiên là có." Cát Nguyên cười xem ra:
"Phái ta còn có một người trẻ tuổi có thiên phú y đạo xuất chúng, lấy thân tán tu tái hiện Quỷ Môn Thập Tam châm đã thất truyền nhiều năm, còn tự mình sáng tạo ra Sang Thương dược, một loại dược không hề thua kém lục đại bảo đan của Dược cốc."
"Thiên phú như vậy, gần trăm năm nay phái Linh Tố chưa hề có, nói là kinh thế hãi tục cũng không đủ."
"Chỉ tiếc thế nhân ngu muội, chỉ biết tới ngươi có võ công cao cường, lại không hiểu thầy thuốc đáng quý, rất là tiếc nuối."
"Ây. . ." Sắc mặt Mạc Cầu trì trệ:
"Cát huynh nói đùa."
"Đây không phải là nói giỡn." Cát Nguyên lắc đầu:
"Tổ phụ từng nói, thiên phú y đạo của Mạc huynh cực kỳ kinh người, thiếu sót duy nhất hiện giờ chỉ là kinh nghiệm."
"Nếu như có thể bổ túc nhược điểm, tiếp qua mười năm, chưa chắc phái Linh Tố không thể xuất hiện một vị y đạo thánh thủ chân chính!"
Y đạo thánh thủ, đây là cách xưng hô chí cao vô thượng của thầy thuốc.
Mạc Cầu nghe vậy cũng chỉ đành nghiêm mặt nói:
"Cát trưởng lão quá khen."
"Quá khen hay không, ngươi ta đều rõ." Cát Nguyên nghiêm mặt nói:
"Đối với phái Linh Tố chúng ta mà nói, cao thủ võ học mặc dù trọng yếu, nhưng còn xa mới sánh bằng y đạo thánh thủ, dù sao y đạo mới là căn cơ truyền thừa của phái ta."
"Nếu không Mạc huynh cho rằng ta chạy tới đây tìm huynh chỉ là vì tình cảm của mấy ngày kia hay sao?"
"Ta chỉ muốn sớm kết một cái giao tình thôi."
"Cát huynh ngược lại là thành thật." Mạc Cầu cười khẽ:
"Đến chỗ rồi, chúng ta lên đi."
Nơi này là một nhà tửu lâu, lầu hai đã sớm có người đang đợi, là Tần Thanh Dung và một vị phụ nhân mỹ mạo.
Phụ nhân họ Lý, danh Linh, nhà chồng chết sớm, lưu lại sản nghiệp giao cho phụ nhân quản lý, trước mắt đang hùn vốn kinh doanh với Tần Thanh Dung.
"Sư tỷ!"
"Sư đệ."
Hai người không phải người ngoài nên không cần khách khí, giới thiệu người ngồi bên cạnh một chút bèn ngồi xuống đối diện.
Mạc Cầu chủ động mở miệng:
"Sư tỷ vội vàng tìm ta như vậy là có việc gì?"
"Ừm." Tần Thanh Dung mím môi, chần chờ một chút rồi mới nhỏ giọng mở miệng:
"Ta nghe nói gần đây đệ ở trong phái Linh Tố có quan hệ rất tốt, không biết có thể giúp ta mới mấy người được không?"
"Mời người?" Mạc Cầu ngẩng đầu:
"Chuyện gì?"
"Mạc huynh đệ." Lý Linh nhăn mày nói:
"Trong khoảng thời gian này, có một nhóm người thường xuyên tới trong tiệm gây chuyện, hai người nữ nhân chúng tôi không tiện xử lý những chuyện như thế, lại không có biện pháp nào khác, cho nên muốn hỏi thử xem ngươi có đường nào không?"
"Ta nghe nói, nếu như xuất tiền, phái Linh Tố cũng có thể che chở cho thương gia."
"Người của Phương gia đâu?" Mạc Cầu nhíu mày:
"Hình như người Phương gia cũng có cỗ phần trong cửa hàng của sư tỷ mà, chẳng lẽ với thủ đoạn của Phương gia mà cũng không xử lý được mấy tên côn đồ này sao?"
"Phương gia. . ." Tần Thanh Dung thở dài:
"Trong khoảng thời gina sư đệ lên Cửu Liên sơn, ta và Phương gia xảy ra một chút hiềm khích, không tiện mời bọn họ xuất thủ."
"Như vậy à." Mạc Cầu hiểu rõ.
"Chuyện này đơn giản." Một bên Cát Nguyên cười nhạt tiếp lời:
"Làm phiền hai vị kể lại chuyện này, tốt nhất có thể nói ra lai lịch của đối phương, để ta xử lý là được."
Nói xong liền nhìn về phía Mạc Cầu:
"Mạc huynh không cần phải khách khí với ta, lần này ta tới đây chính là nhận mệnh của tổ phụ để kết giao với huynh."
"Cơ hội này, ta tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ."
"Vậy thì làm phiền." Mạc Cầu gật đầu, cũng không cự tuyệt.
Sau đó hai nàng nói lại những chuyện xảy ra gần đây, Cát Nguyên nghe xong liền đứng dậy đi xuống lầu.
Y làm việc rất nhanh, không biết vận dụng quan hệ gì, không bao lâu sau liền mang đến hồi âm.
"Khương Hồi!" Cái tên này khiến cho Tần Thanh Dung biến sắc, trong mắt lộ vẻ phức tạp.
"Không sai." Cát Nguyên gật đầu:
"Chính là người này ở sau lưng làm chuyện này, làm sao, Tần tiểu thư nhận biết người này?"
"Ừm." Tần Thanh Dung yên lặng gật đầu:
"Gã là. . . Con trai của Phương di."