Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 270 - Chương 270. Đính Hôn

Chương 270. Đính Hôn Chương 270. Đính Hôn


Người dịch: Whistle

Đông thành.

Trong một căn nhà bình thường.

Hậu viện, một đám người đang tập hợp ở chỗ này.

Ngoại trừ Mạc Cầu và hai tỷ đệ Trương Tử Lăng ra thì còn có Tần Thanh Dung, Lý Linh nữa.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lý Linh đang mặc thường phục, nhìn ra được, lúc tới này nàng đi rất vội vàng, mặt không son phấn, tinh thần có vẻ hơi tiều tụy, lúc này đang nhìn xem hảo hữu của mình với ánh mắt bất đắc dĩ:

"Vội vội vàng vàng mang ta đến nơi này, nếu như không phải đã nhận biết ngươi nhiều năm, ta còn tưởng rằng gặp phải bọn cướp nữa."

"Xảy ra chút chuyện." Tần Thanh Dung nhỏ giọng an ủi:

"Mạc Cầu nói rằng rất có thể hắn sẽ bị Lục phủ truy nã, bằng vào quan hệ của chúng ta, sợ rằng sẽ bị liên lụy."

"Nhằm đề phòng có chuyện xảy ra, cho nên vẫn tránh một chút cho an toàn."

Hai người bọn họ đã hùn vốn làm ăn nhiều năm, sớm đã có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.

Nếu như Mạc Cầu xảy ra chuyện, lấy phong cách làm việc liên lụy cửu tộc của Lục phủ, chắc chắn Tần Thanh Dung sẽ khó thoát khỏi liên quan.

"Mạc Cầu bị Lục phủ truy nã." Lý Linh trợn to mắt đẹp:

"Tại sao lại như vậy?"

Trong ấn tượng của Lý Linh, hình tượng của Mạc Cầu vẫn luôn là một người đại phu hào hoa phong nhã.

Căn bản không có khả năng phạm phải chuyện gì, huống chi là bị Lục phủ chỉ mặt gọi tên truy nã.

"Nguyên nhân cụ thể thì ta không tiện nói." Mạc Cầu lạnh nhạt nói:

"Chẳng qua trong khoảng thời gian gần đây, e rằng nội thành sẽ phát sinh một chút náo động, mọi người cứ ở lại nơi này đừng đi ra ngoài là được."

"Linh tỷ yên tâm, con trai của tỷ đang ở trong ám thất dưới lòng đất, lúc tới đây nó có chút không thành thật, cho nên ta chỉ có thể dùng một chút thủ đoạn."

Thật ra nếu như không phải vì Tần Thanh Dung cưỡng cầu thì Mạc Cầu vốn không định mang Lý Linh đến đây, dù sao nhiều một người thì sẽ có thêm một phần phong hiểm.

"Mặt khác, đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài!"

Nói đến chỗ này, Mạc Cầu trầm giọng nói:

"Trên thân của mọi người đều đã bị ta hạ độc, trong viện lạc còn có một số độc trùng, đây cũng chỉ vì sự an toàn của tất cả mọi người."

Những người khác đều không có ý kiến, chỉ có Lý Linh nhếch miệng.

Mạc Cầu cũng chẳng thèm để ý, lấy thủ đoạn của hắn thì có thể cam đoan không ai có thể rời khỏi tòa nhà này.

Thậm chí ngay cả việc hô cứu mạng cũng không thể truyền ra bên ngoài!

"Nhào lạp lạp. . ."

Lúc này, một con bồ câu đưa thư từ ngoài cửa sổ bay vào, đậu ở trước người Mạc Cầu rồi nhẹ nhàng tỉa tót bộ lông của nó.

Mạc Cầu gỡ phong thư xuống, ánh mắt khẽ nhúc nhích, lập tức trầm ngâm suy tư.

Hắn ở Đông An phủ ngây người vài chục năm, địa vị đặc thù, đương nhiên là có con đường của bản thân mình.

Tin tức cũng xem như linh thông.

"Thế nào." Tần Thanh Dung hiếu kì mở miệng:

"Có phải là có tin tức gì không?"

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, thu hồi phong thư:

"Đúng là Lục phủ đang tìm ta, nhưng không chỉ có ta, mà còn có những người khác, bao gồm cả Đổng Tiểu Uyển."

"Mặt khác. . ."

"Lục phủ lấy lý do là gia chủ Chu gia và hai vị Tiên Thiên Huyền Âm bí các cấu kết với phản nghịch nên đã hạ lệnh bắt lại, Phù gia cũng bởi vì ta mà bị khống chế, lần này sợ là sẽ làm cho toàn thành chấn động."

"A!"

Mọi người nghe vậy đều rất giật mình.

Mỗi một cái tên, một thế lực mà Mạc Cầu kẻ ra đều là đại danh đỉnh đỉnh ở Đông An phủ.

"Không cần kinh hoảng." Mạc Cầu ngược lại lộ ra vẻ lạnh nhạt:

"Đông An phủ lớn như vậy, muốn tìm người trong này chẳng khác gì mò kim đáy biển, chỉ cần mọi người không đi ra ra thì sẽ không ai có thể tìm tới cửa."

"Chỗ này cũng có đủ đồ ăn thức uống, chỉ là hoàn cảnh chật chội một chút, hết thảy đợi hai tháng sau rồi nói."

"Hai tháng." Tần Thanh Dung nói:

"Đến lúc đó đệ định làm như thế nào?"

"Tìm cơ hội rời khỏi Đông An phủ." Mạc Cầu không chút do dự mở miệng:

"Nơi này không thể ở tiếp được nữa."

Hắn vốn định đi theo Lục Dung đi tới tòa 'Tiên đảo' kia để tìm kiếm cơ duyên trở thành Tu Tiên giả.

Hiện nay xem ra đã không đi cùng được nữa rồi.

May mà hắn đã biết phương hướng đại khái, tự mình đi thì vẫn có chút hi vọng có thể tìm được.

"Rời khỏi Đông An phủ." Lý Linh nhăn mày nói:

"Vậy sản nghiệp mà chúng tôi kinh doanh vất vả nhiều năm này thì làm sao?"

Lý Linh không giống với đám người Mạc Cầu, từ nhỏ đã lớn lên ở Đông An phủ, tất cả các mối quan hệ đều ở tại chỗ này.

Rời khỏi Đông An phủ liền đại biểu mất đi hết thảy.

"Linh tỷ." Tần Thanh Dung đưa tay nắm chặt bàn tay của Lý Linh, ôn nhu nói:

"So với mấy vật ngoài thân này thì mạng sống mới là thứ quan trọng nhất, lại nói thiên hạ lớn như vậy, ngoài Đông An phủ ra thì vẫn còn rất nhiều nơi tốt đẹp."

"Cứ như vậy đi!" Mạc Cầu đứng dậy:

"Mọi người cứ từ từ trò chuyện, ta đi ra ngoài một chuyến, nhớ là đừng có đi ra ngoài, cũng đừng làm kinh động đến hàng xóm."

Giờ này khắc này, hắn không còn tâm trạng để an ủi những người khác, bàn giao một câu liền lóe ra phòng.

Cách căn nhà này 2 con đường bên ngoài.

Hình bóng của Trần Mộc xuất hiện trong một tòa đình viện đã bị hoang phế, hắn ngó nghiêng hai phía một vòng, lập tức cậy một sàn nhà nằm trong góc khuất lên rồi chui vào trong đó.

Thỏ khôn có ba hang, vĩnh viễn phải chuẩn bị đầy đủ kế hoạch, lúc ở Giác Tinh thành thì hắn đã ngộ ra được câu nói này.

"Bành!"

Cửa ngầm khép kín, ánh nến thiêu đốt, căn mật thất ở dưới lòng đất lập tức được chiếu sáng.

Không gian dưới này chừng 40 mét vuông, thứ đầu tiên đập vào mắt là một cái đỉnh lớn bằng đồng cao chừng một người.

Bên dưới chiếc đỉnh vẫn còn nhiệt lượng tỏa ra, còn có mùi thuốc truyền đến.

Đây là một cái lò luyện đan.

Trừ cái đó ra, trên vách còn có không ít hốc tường, trong mỗi hốc tường đều đặt những dược liệu khác nhau.

Nếu như có danh y ở đây thì chắc chắn sẽ cảm thấy rung động.

Bởi vì mỗi loại dược vật ở đây đều cực kỳ hiếm thấy, cho dù là thiên tài địa bảo có thể kéo dài tuổi thọ trong truyền thuyết cũng có mấy loại.

"Hàn Li Châu!"

Mạc Cầu cầm lấy một viên bảo châu oánh oánh, ánh mắt thiểm động, mặt hiện vẻ mừng rỡ:

"Không hổ là Tu tiên Thế gia, bảo vật đông đảo, có viên bảo châu này rồi, mình nhất định có thể tu tới Hậu Thiên đỉnh phong trong vòng hai tháng."

"Sau đó. . ."

Hắn chậm rãi nghiêng người, nhìn về phía lò luyện đan trong phòng.

Nơi này có dược liệu mà hắn trân tàng nhiều năm, có dược vật mà Đổng Tịch Chu lưu lại, còn có kỳ trân dị bảo của tiên gia.

Luyện chế Tiên Thiên đan là dư xài!

Mà đêm qua, số bảo vật mà hắn vơ vét được ở Tiên Lai Uyển cũng không chỉ có một viên Hàn Li Châu này, cho dù thành tựu Tiên Thiên, sau này một đoạn thời gian rất dài, hắn đều không cần phát sầu vì tài nguyên tu hành.

Cũng bởi vì có không ít thứ không tiện mang theo nên hắn mới định ở lại Đông An phủ hai tháng để tìm kiếm phương pháp xử lý, sau đó mới tìm cơ hội rời đi.

. . .

Thời gian trôi qua trong chớp mắt.

Hai tháng sau.

Dược cốc, hiện nay đã đổi tên thành Vân Tiên sơn, cái tên này được lấy từ Nam Lĩnh sơn mạch của Thượng gia.

Đỉnh núi.

Trong một cung điện hùng vĩ, hoa lệ, tiêu tốn thời gian mấy tháng và trải qua mấy vạn người đẩy nhanh tốc độ, cung điện này rốt cục đã thành hình.

Trong hậu điện.

Thượng Mặc khoác lên mình một bộ trang phục chính thức, sắc mặt âm trầm, nhìn mấy vị nha hoàn đang cẩn thận từng li từng tí trang điểm cho Thượng Vân Nhu.

Lúc này, Thượng Vân Nhu chỉ còn lại một nửa người trên.

Trên người ả sớm đã không còn phong thái yêu kiều, xinh xắn động lòng người lúc dĩ vãng, có chỉ là dáng vẻ tĩnh mịch.

Một nửa thân thể đang dựa trên một cái ghế mềm, mái tóc khô héo, khuôn mặt tiều tụy, trong hai mắt không còn một chút sinh cơ nào.

Đôi môi khô khốc, làn da trắng bệch, cho dù có bôi son trác phấn như thế nào thì cũng khó có thể che lấp được.

Nàng còn sống, nhưng lòng thì đã chết.

Bộ mỹ phục tinh xảo, xa hoa, xinh đẹp tuyệt vời mặc trên người nàng cũng chỉ tôn lên bộ dạng thê lương sâu tận xương tủy.

Thượng Mặc nhìn ở trong mắt, trong lòng giống như bị đao cắt.

"Nữ nhi, con yên tâm."

Ông ta cắn chặt răng, chém đinh chặt sắt nói:

"Phụ thân nhất định sẽ để cho Lục gia, để cho Lục Bắc Hải tổ chức một tràng hôn lễ nở mày nở mặt cho con!"

"Phụ thân. . ."

Đôi mắt của Thượng Vân Nhu khẽ run, môi khẽ mở.

"Vân Nhu." Thân thể của Thượng Mặc run rẩy, hai con ngươi đã là tràn ngập nước mắt.

Hai tháng rồi, nữ nhi của mình rốt cục đã đồng ý mở miệng nói chuyện, ông ta liền vội vàng tới gần, thận trọng nói:

"Con muốn nói cái gì? Phụ thân đang nghe đây, con muốn cái gì cứ nói, phụ thân lập tức sai người ta đi làm."

"Chết. . ." Một nửa thân thể của Thượng Vân Nhu hơi rung nhẹ, hai mắt nhẹ nhàng giơ lên:

"Để con chết đi."

". . ."

Thân thể Thượng Mặc cứng đờ, hai tay nắm chặt, liều mạng cắn răng, mới kiềm nén được những dòng nước mắt sắp tuôn ra đầy mặt.

"Nữ nhi yên tâm, phụ thân nhất định sẽ đòi lại cho con một cái công đạo!"

Nói xong liền nặng nề quay người đi ra ngoài điện.

Ngoài cửa lớn, Thượng Vân Tường mặt không biểu tình đang đứng ở một bên, thấy Thượng Mặc đi tới liền vội vàng cúi đầu.

"Nhị thúc, chuyện đó đã làm xong rồi."

"Ừm." Thượng Mặc hừ nhẹ:

"Ngươi thế nào rồi?"

"Đã gần như hồi phục hoàn toàn rồi." hai mắt Thượng Vân Tường co rụt lại, vô thức sờ lên ngực mình, giọng nói băng lãnh:

"Chỉ tiếc là Lục Dung cứ khăng khăng giữ gìn nữ nhân họ Đổng kia, cho tới bây giờ đều không bàn giao một lời nào."

Không bắt được người?

Y không hề tin một chữ nào trong những lời giải thích của Lục phủ!

"Hừ!" Thượng Mặc lập tức hừ lạnh:

"Được rồi, mặc kể nữ nhân đó đi, tiền điện bố trí thế nào rồi, ta không hi vọng chuyện xảy ra hôm nay sẽ làm cho muội muội của ngươi cảm thấy thất vọng."

"Yên tâm." Trong mắt Thượng Vân Tường lộ ra vẻ dữ tợn, gật đầu nói:

"Chất nhi đã nói cho Lục gia biết tràng cảnh hôn lễ mà Vân Nhu mong muốn lúc còn nhỏ, bọn hắn đã thề là dù có đập nồi bán sắt cũng phải làm tốt!"

"Hô. . ." Thượng Mặc thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, trên mặt nở một nụ cười lạnh:

"Vậy liền chờ xem đi."

. . .

Lụa đỏ treo cao.

Chiêng trống vang trời, vạn pháo tề minh.

Dĩ vãng là Dược cốc, hiện giờ là Vân Tiên sơn, dưới chân núi dòng người như dệt, tiếng ồn ào tiếng xe ngựa không ngừng vang lên.

Mấy ngàn thềm đá đều đã được trải thảm đỏ.

Lầu các trùng điệp đều được khoác lên mình những bộ áo đỏ.

Vô số âm thanh ồn ào náo nhiệt, có thể nói là rất sôi sục.

"Phương Thu Huyền, Phương Vi Sinh của Phương gia đến chúc mừng Bắc Hải thiếu gia, Vân Nhu tiểu thư ký kết hôn ước, đặc biệt đưa lên hạ lễ: bạch ngân vạn lượng, một thớt bạch ngọc tuấn mã, một đôi Như ý uyên ương trụy. . ."

" Thẩm Tinh Nam, Liễu Mi Sắc của Trích Tinh lâu đến chúc mừng hai nhà Lục, Thượng kết gắn bó suốt đời, đặc biệt đưa lên hạ lễ: Hoàng kim tám trăm lượng, một bộ Họa Thánh Phú Quý Như Ý đồ, Thông Tủy Độ Cốt đan. . ."

"Chu gia. . ."

"Phù gia. . ."

"Quận Loan, Đường chủ Hạng Phi của Kinh Đào đường bái kiến hai vị Tiên gia, dâng lên một phần hạ lễ, bạch ngân hai ngàn lượng. . ."

"Nam Hải Tiên Ông Sở Hoài, hạ lễ: một đôi Long Phượng Ngọc hoàn, mười viên Bích Linh quả, ba trăm cân Liệt Diễm thạch. . ."

Giọng đọc vang dội của quản sự truyền khắp Vân Tiên sơn.

Tân khách giống như nước chảy, dưới sự dẫn dắt của người hầu Quản sự, nhao nhao được an bài vào những vị trí đã được chuẩn bị sẵn trên núi.

Hôm nay không chỉ là hôn ước của hai người trẻ tuổi, mà còn là lễ kết minh của hai đại Tu tiên Thế gia, ý nghĩa phi phàm, cho nên các đại hào môn Thế gia đều dâng lên trọng lễ.

E là vào ngày hai người này thành hôn thì cũng sẽ không có long trọng, náo nhiệt giống như hôm nay.

Trên đại điện, cặp đôi cũng đã xuất hiện.

Lục Bắc Hải thân mặc trường bào, tay áo tung bay, áo dài lê đất, sắc mặt đạm mạc, dường như cũng chẳng vui vẻ lắm.

Bên cạnh là Thượng Vân Nhu, một nửa thân thể còn sót lại được đặt trên xe lăn tinh xảo đẩy tới, được trang điểm giống như một con búp bê thành tinh, hai mắt ngốc trệ, không rên một tiếng, giống như dưới lớp quần áo xa hoa kia chỉ là một con khôi lỗi không còn chút sinh cơ nào.

"Hai vị kiến lễ!"

Tiếng pháo ngoài điện không ngừng, trong tiếng hét vang của người xướng lễ, Lục Bắc Hải hơi khom người xuống, ánh mắt lướt qua Thượng Vân Nhu, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp.

Có áy náy, có xin lỗi, cũng có không cam lòng.

Nhưng gã lại không biết, những cảm xúc biến hóa trong ánh mắt của mình đã bị đối phương thu hết vào mắt.

Cắp mắt vốn đã không có biến hóa gì hơn hai tháng qua lại đột nhiên nổi lên gợn sóng, còn xuất hiện một cỗ hận ý nồng đậm.

"Bên dưới, các vị tân khách dâng tặng lễ vật!"

Đối với hôn sự của phàm nhân thì sẽ không có trình tự này, nhưng Tiên gia thành hôn thì phàm nhân đương nhiên phải tới chúc mừng.

Đây cũng là một loại tặng thưởng.

Cũng cho người bình thường một cơ hội lộ diện trước mặt Tiên gia.

"Quận Kỳ, vợ chồng Thiên Môn gặp qua hai vị Tiên gia, chúc hai vị bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử. Khoảng thời gian trước, hai vợ chồng chúng tôi ngẫu nhiên lấy được một khối dị thạch, có thể đốt hàn băng, huyền diệu dị thường, đặc biệt dâng lên cho hai vị."

"Linh Xà sơn trang Tống Sinh chúc hai vị cầm sắt hòa minh, châu liên bích hợp, đặc biệt dâng lên một đôi linh xà. Cặp linh xà này đã trải qua chúng tôi bồi dưỡng bằng đại dược trong mười năm, có tác dụng bổ dưỡng dưỡng nhan, không phải là phàm phẩm."

"Tán nhân Viên Quân chúc mừng hai vị." Một người xấu xí bước lên trước đài, nịnh nọt cười một tiếng chắp tay thi lễ:

"Tiểu nhân không có vật gì tốt, chỉ có một thanh bảo kiếm vẫn tính được sắc bén, nên đành dâng lên một điệu múa kiếm, còn xin Lục công tử không cần ghét bỏ."

Nói xong liền liền giơ hai tay lên cao, một thanh trường kiếm hàn quang thiểm động.

"Ừm." Lục Bắc Hải mặt không thay đổi nhẹ gật đầu:

"Biểu diễn một lượt đi!"

"Rõ!" Viên Quân đại hỉ, khẽ đảo cổ tay, trường kiếm linh động lấp lóe, chỉ trong một thoáng toàn bộ sảnh đường đều tràn ngập kiếm quang.

"Tốt!"

Có người vỗ tay, lớn tiếng gọi tốt, đám người trong buổi lễ cũng nhao nhao phụ họa, trong lúc nhất thời tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Sau một khắc.

"Bạch!"

Mạn thiên kiếm quang đột nhiên thu lại, hóa thành một đạo lưu quang, từ trong tay Viên Quân bay ra, nhanh như điện thiểm đâm xuyên qua trái tim của Lục Bắc Hải.

"Phốc!"

Một kiếm xuyên tim.

Trong tràng.

Đột nhiên yên tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment