Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 271 - Chương 271. Kinh Biến

Chương 271. Kinh Biến Chương 271. Kinh Biến


Người dịch: Whistle

Trong phòng tối.

Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng, ngũ tâm triều thiên.

Có một miếng hỏa ngọc, một hạt hàn châu đang lơ lửng giữa không trung, chầm chậm xoay xung quanh người hắn.

Hai loại bảo vật đều ánh lên kỳ quang, chí cương chí dương hỏa khí, chí hàn chí lãnh hàn ý, giống như băng hỏa lưỡng trọng thiên đang phủ toàn bộ cơ thể hắn.

Trong cơ thể.

Chân khí bị hai luồng khí tức này kích thích đang điên cuồng vận chuyển, nhanh chóng luyện hóa rồi chui vào hỏa khí, hàn lực trong cơ thể.

Tu vi cũng đang tăng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Khí xâu chu thiên, ở trong tầm tay.

"Phốc phốc!"

Đằng trước, ngọn lửa ở dưới lò luyện đan đang cháy hừng hực, bên trên đột nhiên tỏa ra khói trắng, còn chấn cho nắp lô run rẩy liên hồi, dị hưởng phát ra liên tục.

Mạc Cầu thỉnh thoảng sẽ mở mắt ra, ngừng việc tu hành lại, lấy một vài dược liệu bỏ vào trong lò luyện đan.

Lúc này chỉ đang xử lý nhưng dược liệu trên phương thuốc, không yêu cầu cao trong chuyện chưởng không hỏa hầu, với trình độ luyện đan hiện giờ của Mạc Cầu thì có thể làm được rất dễ dàng.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Trong phòng tối dưới lòng đất không có cảnh nhật nguyệt luân chuyển, cũng thiếu cả khái niệm thời gian, không biết đã qua bao lâu, một cảm giác phong phú xông lên đầu.

"Răng rắc. . ."

Tiếng vỡ vụn vang lên.

Mạc Cầu mở mắt, đưa tay tiếp được Hàn Li Châu đã tràn đầy khe hở, trong mắt không khỏi lộ ra một chút tiếc nuối.

Hàn Li Châu chính là một món dị bảo, nghe nói nó được sinh ra từ một loài dị thú ở dưới biển sâu, trên phố gần như không lưu truyền vật này.

Có công dụng kéo dài tuổi thọ, nhục thân bất hủ.

Thật ra tác dụng gia tăng tu vi của nó chỉ là thứ yếu, ít nhất là khi dùng trên người một võ giả Hậu Thiên, trong mắt của rất nhiều người thì đây là một sự lãng phí.

Nhưng mà đối với Mạc Cầu, có thể tiết kiệm hơn một năm thời gian, tu vi trực tiếp tăng lên tới Hậu Thiên đỉnh phong, dù cho hàn khí trong bảo châu đã bị hao hết, cũng là vừa lòng thỏa ý.

Mạc Cầu thầm vận chân khí, đan điền, khí tức phun trào trong kinh mạch, giống như đã đạt tới một loại cực hạn nào đó.

Sau đó chính là cảm ngộ toàn bộ sở học, dung hội quán thông, rồi tìm kiếm một loại cơ duyên nào đó, để ý niệm siêu thoát, kích thích chân khí trong cơ thể phát sinh thuế biến.

Từ Hậu Thiên hóa thành Tiên Thiên.

Đến tận đây, cá vượt Long Môn, nhất cử thoát phàm.

Điểm ấy đối với người khác là rất khó, thậm chí có người tìm kiếm cả một đời cũng không thể tìm được.

Nhưng đối với người khác mà nói thì lại cực kỳ đơn giản.

Thậm chí là khi đi vẽ tranh phác họa, viết chữ Phúc, thậm chí cùng nhau thưởng thức một vùng phong cảnh, cùng người bắt chuyện đều sẽ có cảm ngộ rồi thành công tiến giai Tiên Thiên, người như vậy cũng không phải là trường hợp cá biệt.

Chủ yếu là phải xem ngộ tính, nhìn cơ duyên.

Tuy rằng Mạc Cầu có thể mượn nhờ tinh quang trong thức hải để cảm ngộ rất nhiều Công pháp, nhưng khi tự hỏi hắn lại cảm thấy mình cũng không phải là người có ngộ tính xuất chúng.

Thậm chí, ở một trình độ nhất định có thể tính là ngu dốt.

Tử tâm nhãn, quá thành thật, không biết biến báo, đây là đánh giá của rất nhiều người về hắn.

May mà ngoài việc tìm kiếm loại cơ duyên không cách nào chưởng khống này ra thì hắn còn có biện pháp khác.

Tiên Thiên đan!

Mạc Cầu nhìn xem rất nhiều đan dược trước mắt, hơi trầm tư một chút, sau đó liền đứng dậy đi tới trước mặt một quyển y điển rất dày.

Bây giờ nội thành đang giới nghiêm, tạm thời còn không có phương pháp rời đi, chẳng bằng thừa cơ thử luyện ra một viên Tiên Thiên đan.

Nếu như có thể thành tựu Tiên Thiên thì khi gặp được nguy hiểm cũng có lực lượng giải quyết.

Mấy ngày sau.

"Đát. . ."

Hai viên đan dược tròn vo trong suốt đang không ngừng xoay tròn trên mâm sứ.

"Không ngờ!"

Mạc Cầu cầm một viên đan dược lên, mặt lộ ra vẻ cảm khái.

Hắn thật sự không ngờ là lần thử nghiệm này không chỉ thành công luyện ra Tiên Thiên đan, vả lại còn luyện ra những 2 viên.

Quả thực là kinh hỉ gấp đôi!

Mạc Cầu nhìn chằm chằm Tiên Thiên đan rất lâu, đột nhiên cong ngón búng ra, một viên đan dược lăn vào trong bụng.

"Oanh. . ."

Một cảm giác biến hóa kịch liệt giống như đổ dầu vào trong núi lửa bắt đầu xuất hiện ở trong cơ thể hắn.

Chân khí cũng lặng yên phát sinh cải biến.

. . .

Cảnh tượng trước mắt có thể nói là quỷ dị, cũng làm cho không khí trong đại điện đột nhiên lâm vào một loại tĩnh mịch nào đó.

Viên Quân là ai?

Tuy là một vị Tiên Thiên, nhưng thanh danh không hiện, tuổi cũng đã qua một hoa giáp, tu vi sớm đã bắt đầu thụt lùi. (1 giáp= 12 năm; 1 hoa giáp = 60 năm.)

Lục Bắc Hải là ai?

Con em của một thế gia Tu tiên, Tiên Thiên có thành tựu, toàn thân đều là bảo vật, người có thể tranh phong với Tu Tiên giả.

Mà lúc này.

Lục Bắc Hải lại bị một kiếm của Viên Quân xuyên qua trái tim mà không gặp phải bất cứ ngăn cản nào.

Trong này có quá nhiều chuyện khó có thể lý giải được.

Tại sao Viên Quân lại ám sát Lục Bắc Hải?

Sao lão ta lại to gan đến mức dám ám sát Lục Bắc Hải?

Đường đường là Lục công tử, tu vi tinh xảo, thực lực siêu phàm, nhưng tại sao lại không ngăn được một kiếm của lão ta?

Tất cả mọi người đều ngơ ngẩn tại chỗ.

"Ôi ôi. . ."

Hai mắt Lục Bắc Hải ngốc trệ, cúi đầu nhìn xem thanh bảo kiếm đang cắm ngay tim mình, miệng không ngừng giật giật .

Gã chậm rãi nghiêng người nhìn về phía Thượng Vân Nhu ở bên cạnh, trong đôi mắt của ả ta biến hóa vô vàn cảm xúc, có kinh ngạc, có không hiểu, còn có một tia giống như vui sướng điên cuồng.

"Bắc Hải, tuy rằng bí pháp của Thượng gia ta sẽ có hiệu quả, nhưng một khi thi triển, thực lực của ngươi sẽ bị suy yếu ở một trình độ nhất định trong vòng mấy ngày, đây cũng là di chứng của việc dùng Nguyên khí người khác để tu bổ căn cơ cho ngươi, chuyện này không thể tránh được."

"Yên tâm đi, lấy địa vị của ngươi, chẳng lẽ còn có người dám đả thương hoặc tổn thương được người hay sao?"

Trong đầu gã không ngừng vang vọng giọng nói ngày hôm trước của Thượng Mặc, làm cho ý thức đang mê mang của gã xuất hiện một chút thanh tỉnh.

Là ông ta. . .

Bóng đêm vô tận dâng lên trong lòng.

"Phù phù!"

Ở chính giữa đại điện, Lục Bắc Hải đang ngồi ngay ngắn trên ghế, từ từ cắm đầu ngã xuống đất, dưới thân tràn đầy tiên huyết, thân thể co giật, sau đó liền không còn có chút sinh cơ nào.

"Hoa. . ."

Trong điện lập tức ồn ào, vô số người sắc mặt đại biến, mắt lộ ra vẻ hoảng hốt.

"Bắc Hải!"

"Nhị ca!"

Lục phủ chủ, Lục Dung và một vài người của Lục gia đang ngồi ở sau lưng ngây người thẳng đến lúc này mới hồi phục lại tinh thần, tiếng kinh sợ gào thét kêu to vang lên.

Một luồng sát khí kinh khủng quét sạch tứ phương.

"Các vị."

Viên Quân một kiếm đắc thủ, vội vàng lui về phía sau, trong miệng còn hét lớn:

"Lục gia tọa trấn Đông An phủ trăm năm, vơ vét, ức hiếp chúng sinh, mấy năm liên tục thi hành nền chính trị hà khắc, dùng sức của ngàn vạn người để cung cấp nuôi dưỡng một nhà bọn hắn, hưởng hết vinh hoa phú quý, lại không thèm ban ơn chút nào cho bách tính."

"Bọn hắn phạm vào từng đống tội ác, có thể nói là tội lỗi chồng chất, hiện giờ, từ trên xuống dưới Đông An phủ đều tiếng oán than dậy đất, tiếng kêu ca ngập trời, đây chính là thời điểm để chúng ta thay trời hành đạo, thảo phạt Lục thị!"

"Gan chó của ngươi thật lớn!"

Lục phủ chủ run rẩy toàn thân, nổi giận đùng đùng, vung tay lên, một luồng kiếm quang thê lương lao ra nhanh như điện thiểm.

Kiếm quang lướt ngang qua ba bốn mươi mét chỉ trong chốc lát, chỉ là một thoáng liền đã chém tới Viên Quân, uy thế doạ người.

Mắt thấy đối phương sắp sửa bị chém trúng, một luồng thanh quang mông lung lặng yên xuất hiện trước kiếm quang, chỉ nhẹ nhàng khẽ quấn, liền làm cho kiếm quang không công mà lui.

"Thanh Bình Kiếm, Mộ Thiên Phong của Huyền Y giáo!" Đôi mắt của Lục phủ chủ co rụt lại, mắt hiện lên hung sắc:

"Là ngươi!"

Khó trách Viên Quân lại dám hành thích Lục Bắc Hải, thì ra lão ta sớm đã đầu nhập vào Huyền Y giáo, hôm nay có chuẩn bị mà đến.

"Lục phủ chủ." Trong đại điện thanh quang thiểm động, một nam tử trung niên thân mặc thanh sam, khí chất nho nhã xuất hiện ở giữa đại điện.

Trên người nam tử này có Linh quang hiển hiện, giống như trích tiên, tiếng nói không nhanh không chậm:

"Lục phủ làm tận chuyện ác, biết rõ sau khi trải qua đại hạn, ôn dịch thì cần phải tĩnh dưỡng, nhưng vẫn không quan tâm và thương xót cho bách tính một chút nào, chỉ là bách tính giống như cây cỏ, cừu non, tùy ý thu hoạch, trêu đến người người oán trách, như vậy thì không trách người khác xuất thủ phản kháng."

"Lục Bắc Hải chỉ là vừa mới bắt đầu, tất cả mọi người từ trên xuống dưới ở trong Lục phủ đều sẽ không thoát được, oán hận chất chứa trăm năm, hôm nay sẽ phải trả lại từng cái một!"

"Chỉ bằng ngươi?" Lục phủ chủ tiến lên một bước, mặt nở một nụ cười lạnh:

"Mộ Thiên Phong, ngươi thật to gan, ta không đi tìm ngươi thì thôi, vậy mà ngươi lại dám xuất hiện ở nơi này, vừa vặn, hôm nay cũng không cần phải đi nữa!"

"Khẩu khí thật lớn." Ngoài điện, một giọng nữ thanh thúy vang lên, bạch quang lấp lánh, một hình bóng xinh đẹp lặng yên xuất hiện:

"Còn có ta!"

" Diệp Cẩm Tịch của Nghịch Minh." Nhìn thấy người tới, Lục phủ chủ không những không sợ hãi mà ngược lại còn nở nụ cười:

"Tốt, cực kì tốt, hai con cá lọt lưới lúc trước, hôm nay lại đồng thời trình diện, không cần ta phải đi tìm kiếm khắp nơi, có thể đồng thời giải quyết."

Nói xong Lục phủ chủ lại gầm thét một tiếng:

"Còn có ai?"

Đối phương có chuẩn bị mà đến, tất nhiên không thể nào chỉ có hai người bọn hắn thôi.

"Còn có ta."

Trong đám người, một người cầm tiêu ngọc trong tay chậm rãi bước ra, sắc mặt lãnh túc, người này nhẹ nhàng chắp tay với Lục phủ chủ:

"Phương Tri Nam, các chủ đương thời của Huyền Âm bí các, hôm nay cũng không thể không phạm thượng, đắc tội Lục phủ chủ!"

"Phương Tri Nam!" Hai mắt Lục phủ chủ co rụt lại:

"Ngươi cũng muốn phản bội Lục gia?"

"Không chỉ Phương huynh." Lại có một người chậm rãi bước ra, trong tay cầm một thanh Lưu Tinh Chùy, hai mắt ngưng nhiên nhìn thẳng vào Lục phủ chủ, buồn bực mở miệng nói:

"Còn có ta, Hàn Nhạc Nghiêu của Trích Tinh lâu!"

Lục phủ chủ biến sắc.

Cao thủ Tiên Thiên đỉnh tiêm nhất trong Đông An phủ ngoài Lục Bắc Hải ra thì còn lại chính là hai vị trước mặt này.

Tuy rằng tu vi của bọn hắn không cao thâm, nhưng cương khí khắp toàn thân, vả lại trên người đều có một món Pháp khí Hạ phẩm có phẩm chất không tệ, uy lực kinh người, cho dù là Tu Tiên giả cũng không thể khinh thường.

Mà chuyện này còn chưa xong. . .

Một vị lão phụ nhân run rẩy đứng dậy, long đầu trượng nhẹ nhàng dừng lại, thân hình xuất hiện trong điện:

"Lão thái bà của Chu gia, hôm nay cũng muốn xin lỗi Phủ chủ!"

"Nam Hải Tiên Ông Sở Hoài. . ."

"Tang Hồn Tiêu Diêm Sơn Tẫn. . ."

Trong lúc nhất thời, những cao thủ Tiên Thiên tiếng tăm lừng lẫy trong Đông An phủ đều lần lượt bước ra.

Làm cho sắc mặt của mọi người trong điện từ lúc bắt đầu khó có thể tin, sau đó liền biến thành kinh nghi bất định.

Thậm chí, ánh mắt lấp lóe.

Dù là ngay cả Phù gia, Phương gia, những gia tộc trước kia tử trung với Lục phủ, lúc này thần sắc cũng đang biến hóa, lặng lẽ lui về phía sau hai bước.

"Ha ha. . ." Mắt thấy người bước ra càng ngày càng nhiều, cho đến khi gần hết một nửa thế lực trong đại điện, Mộ Thiên Phong không khỏi ngửa mặt lên trời cười to:

"Lục Vân Tiêu, ngươi nhìn cho kỹ, rốt cuộc thì Lục gia các ngươi đã làm bao nhiêu chuyện ác mới có thể rơi xuống hạ tràng chúng bạn xa lánh giống như hôm nay?"

"Hôm nay, không phải ta chết!"

Mộ Thiên Phong nhìn về phía đám người Lục gia, nhẹ nhàng lắc đầu:

"Mà là người Lục gia các ngươi muốn vong!"

"Tốt, cực kỳ tốt!" Ánh mắt Lục phủ chủ băng lãnh, đảo qua những người ở hiện trường, thu hết toàn bộ thần sắc thay đổi của bọn hắn vào trong mắt:

"Quả thật là hảo nô tài của Lục gia ta, người nào người nấy đều vong ân phụ nghĩa, tất cả đều nên giết!"

Chữ 'giết' ra khỏi miệng, Lục phủ chủ đột nhiên động thủ.

Một kiếm bổ ra.

Kiếm quang sắc bén, tàn nhẫn, làm cho rất nhiều cao thủ Tiên Thiên ở đây mát lạnh trong lòng, phát lạnh khắp cả người.

Mà kiếm quang lại không phải chém về phía bọn hắn, cũng không phải về phía đám người Mộ Thiên Phong, Diệp Cẩm Tịch, mà là. . .

Thượng Mặc!

"Đinh. . ."

Linh quang bắn tung toé, một cái bóng mờ điên cuồng lấp lóe, lệch một ly từ dưới phi kiếm xuyên ra.

"Lục huynh." Sắc mặt Thượng Mặc băng lãnh, nói:

"Huynh chớ có trách ta."

"Đông An phủ bị ngươi biến thành bộ dạng giống như hiện giờ, hai vị vãn bối của Thượng gia ta còn phải chịu khuất nhục như vậy, nếu như liên minh với Lục phủ thì ai có thể đoán trước tương lai sẽ như thế nào."

"Chẳng bằng. . . , lựa chọn những người khác."

Bình Luận (0)
Comment