Người dịch: Whistle
Oanh. . .
Đỉnh núi chợt vang lên một tiếng nổ.
Tòa cung điện hùng vĩ hao phí vô số nhân lực vật lực mới xây dựng được đã bị cự lực xé nát chỉ trong chớp mắt.
Từng khối đá to bắn ra tứ phía giống như là những viên đạn pháo.
"Ông. . ."
Trong hư không xuất hiện vô số phong nhận màu xanh trắng dài chừng một trượng.
Sau một khắc.
"Oanh!"
Phong nhận lao xuống bên dưới giống như nước thủy triều, tầng tầng lớp lớp giống như muốn cày cho cả đỉnh núi này thành hình vuông vậy.
Trong mạn thiên phong nhận có một chút Linh quang lấp lánh, giống như cá bơi, lại giống như chim bay, xuyên tới xuyên lui.
"Ầm ầm. . ."
Cung điện sụp đổ, núi đá vỡ tan, bụi mù tràn ngập.
Tòa kiến trúc phải vất vả mấy tháng mới xây xong đã trở thành một vùng phế tích chỉ trong chớp mắt.
Những nơi phong nhận đi qua càng là tử thương vô số.
Tiếng kêu rên, tiếng kêu thảm thiết nối liền không dứt, tàn chi, tiên huyết vương vãi khắp nơi trên mặt đất, cảnh tượng lúc này nhìn thấy mà giật mình.
Chỉ trong một cái chớp mắt, sợ là đã có ít nhất một trăm người mất mạng, còn có không biết bao nhiêu người bị thương.
Cho dù là cao thủ Tiên Thiên, dưới uy thế như vậy, nếu như trực diện kỳ phong, cũng sẽ mệnh tang hoàng tuyền, không có ngoại lệ.
May mà lực bộc phát khủng bố như vậy, dù cho là Lục gia tích lũy trăm năm, cũng chỉ dùng được một lần như thế.
"Đi!"
Toàn thân Lục phủ chủ có Linh quang lấp lánh, đồng thời điều khiển một thanh phi kiếm, một cái khiên tròn xoay xung quanh cơ thể, đơn đấu hai người Thượng Mặc, Mộ Thiên Phong, trong miệng còn hét lớn:
"Về hồ Quỳnh Nguyệt!"
Hồ Quỳnh Nguyệt cơ quan trùng điệp, chính là căn cơ của Lục gia, nơi đó đã được sửa chữa trăm năm, giống như lô cốt vậy, cho dù thiên quân vạn mã đồng thời công kích cũng có thể ngăn cản dễ dàng.
Lục phủ chủ tin rằng một khi người thân trong nhà trở lại nơi đó, sau khi chuẩn bị xong, dù cho trước mắt đều là phản nghịch, nhưng kết cục ai thắng ai thua còn chưa thể biết được.
"Cha!"
Lục Dung kêu to, vung tay lên, kiếm quang linh hoạt nhảy nhót, đánh bay một đám ám khí đang đánh bay.
Nhưng Diệp Cẩm Tịch của Nghịch Minh lại theo sát phía sau, làm cho nàng không rảnh để đi quan tâm chuyện khác, thậm chí liên tục lùi lại.
"Bảo hộ Phủ chủ!"
"Giết, diệt Lục gia, hưng nhất phương!"
"Mau dẫn tiểu thư rời đi!"
Trong lúc nhất thời, trong điện không ngừng vang lên những tiếng rống, vô số người chém giết gào thét, chiến thành một đoàn, có khi còn khó phân địch ta, hỗn loạn rối bời.
"Lốp bốp. . ."
Đột nhiên, những tia chớp thô to từ trên trời giáng xuống, như lê đĩnh quét rác, cuồng quyển một phương, nơi điện quang đi qua, không biết có bao nhiêu người bị đánh thành than.
Nhưng sau một khắc.
"Phốc!"
Lâu chủ Hàn Nhạc Nghiêu của Trích Tinh lâu mặt không biểu tình thu hồi Lưu Tinh trùy, nhìn xem một người ngã xuống đất ở trước mặt mình:
"Xem ra, sau khi sống an dật trong một thời gian dài đã làm cho các ngươi thiếu kinh nghiệm chém giết với người khác, thậm chí ngay cả việc phòng ngự, né tránh cơ bản cũng không hiểu."
"Lục thúc!"
Lúc này, Lục Mộc Hủy vẫn luôn luôn ngây thơ thuần túy cũng không nhịn được bi phẫn rống to, hai mắt đỏ bừng bổ nhào về phía trước:
"Ta giết ngươi!"
Nàng vung tay lên, ngọc trâm bay ra như điện thiểm.
"Hừ!" Hàn Nhạc Nghiêu hừ nhẹ mộ tiếng, Lưu Tinh trùy trong tay khẽ run lên, nghênh đón mộc trâm.
"Đương . ."
Linh quang vỡ nát, hai người đồng thời lui lại.
Nhưng mà so với Lục Mộc Hủy vẫn còn dư lực thì Hàn Nhạc Nghiêu lại không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó lập tức thi triển thân pháp nhanh chóng lùi lại.
Tiên Thiên chân khí cuối cùng cũng không địch lại pháp lực.
Chẳng qua võ giả cũng có ưu thế của võ giả, cận thân chém giết, trong nháy mắt đó liền có thể thay đổi cục diện sinh tử.
Nếu như không có Pháp thuật hộ thân, bị cao thủ Tiên Thiên tới gần trong phạm vi một trượng, cho dù là Tu Tiên giả cao giai cũng phải gặp nguy hiểm.
Giống như lúc này.
Lục Mộc Hủy còn muốn động thủ, nhưng thân thể đột nhiên cứng đờ, một cái bóng mờ nhanh chóng từ phía sau lướt đến.
Phương Tri Nam của Huyền Âm bí các.
"Đi!"
Lục phủ chủ rống to.
"Ầm ầm. . ."
"Muốn đi, đi được sao?"
Giữa núi rừng xuất hiện vô số bóng người, sau đó tên nỏ, hoàng thạch, phi tiêu rơi xuống như mưa.
Tiếng la giết rung trời vang lên không ngừng.
Nhưng nhờ vào một số ít hộ vệ tử trung nên cuối cùng Lục phủ cũng có mấy bóng người xông ra bên ngoài.
Đỉnh núi, trên người Lục phủ chủ tràn đầy tiên huyết.
Vẻ cao cao tại thượng, chúa tể một phương lúc trước đã sớm biến mất không còn.
Đối mặt với hai vị cao thủ cùng giai vây giết, tuy rằng trên người có pháp khí cường hãn, nhưng vẫn phải chống đỡ rất gian nan, liên tục gặp nạn.
"Lục phủ chủ, nói thật cho ngươi biết." Mộ Thiên Phong vừa điều khiển Pháp khí động thủ, vừa mở miệng:
"Cho dù các ngươi có trở về được hồ Quỳnh Nguyệt thì cũng vô dụng."
"Bọn ta đã liên hệ nhiều thế lực như vậy mà ngươi lại không nghe được một chút tiếng gió nào, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ là tại sao sao?"
Mộ Thiên Phong hừ nhẹ một tiếng, nói:
"Chỉ trách Lục gia các ngươi làm ác quá nhiều, cho dù là tứ đại binh chủng hay là quản sự trong phủ cũng đều có ý nghĩ phản chủ."
"Lục gia đã xong!"
Thân thể của Lục phủ chủ cứng đờ, thất thần trong nháy mắt, sau đó lập tức toát ra vẻ điên cuồng khó mà ngăn chặn.
"Chết đi!"
"Oanh!"
Một đoàn liệt diễm to lớn nở rộ trên đỉnh núi đã từng là Dược cốc này, giống như pháo hoa vậy, tuy rằng hoa lệ, nhưng cũng là sự kết thúc của một gia tộc Tu tiên.
. . .
Trong phòng tối.
Mạc Cầu đang ngồi khoanh chân.
Hai mắt nhắm nghiền, có thể thấy được ngực bụng đang chập trùng, hô hấp thâm trầm, còn có một vầng sáng ảm đạm bao phủ quanh người.
Hộ Thân Cương kình!
So với dĩ vãng thì cương kình này càng thuần túy, hùng hậu hơn, đột nhiên cương kình run rẩy.
"Đôm đốp. . ."
Quần áo trên người hắn đều được định chế, chất liệu cứng rắn, lúc này lại bị kình khí xung kích cho rung động đùng đùng.
Bất ngờ là còn có đường chỉ, vải rách rơi xuống.
Điều này nói rõ lúc này Mạc Cầu cũng chưa thể chưởng khống Cương kình hộ thân của mình một cách như ý, vận chuyển tùy tâm.
Sở dĩ như vậy, tất nhiên là vì tu vi của hắn lại có tiến triển.
Tiên Thiên!
Sau khi phục dụng Tiên Thiên đan, sau mấy ngày bế quan, rốt cục Mạc Cầu cũng đã thành công chuyển hóa Hậu Thiên Chân khí trong cơ thể thành Tiên Thiên.
Tuy rằng trong lúc đó gặp phải một ít biến số, nhưng cuối cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm.
Đối với người tập võ thì Tiên Thiên chính là cảnh giới võ đạo cao nhất, là cảnh giới mà vô số người ngưỡng vọng.
Thành tựu Tiên Thiên liền mang ý nghĩa đã thoát được phàm thai.
Cũng mang ý nghĩa có cơ sở để truy cầu Tiên đạo.
"Phần phật. . ."
Tiên Thiên chân khí du tẩu bất định trong kinh mạch, so với Hậu Thiên thì nó có thêm một chút linh tính.
Suy nghĩ khẽ động, Chân khí đến, không gặp phải chút trắc trở nào, so với dĩ vãng thì tốc độ vận chuyển nhanh hơn chừng gấp đôi.
Mà diệu dụng của Tiên Thiên cũng không chỉ có vậy.
Tiên Thiên cảnh, ở trong một tình huống nào đó giống như là thai nhi, chưa từng nhiễm phải trọc khí của trần thế, còn có một chút bản tính Linh quang.
Trong khí tức tâm ý tự động sinh sôi không ngừng.
Nếu như sử dụng cỗ khí tức này trên nhục thân thì có thể cường tráng gân cốt, kéo dài tuổi thọ, dùng ở phương diện khác cũng có rất nhiều tác dụng, cơ hồ là không gì làm không được.
Có Tiên Thiên chân khí liền có thể chưởng xuất hàn băng, có thể đao trảm liệt diễm, thậm chí là làm cho khô mộc phùng xuân. . .
Tất cả đều có thể.
Khi đại thành viên mãn, Chân khí khẽ động liền có thể dẫn dắt lực lượng sâu thẳm xa xăm ở giữa đất trời để gia trì cho bản thân, làm cho uy lực tăng lên gấp bội.
Đây gọi là thiên nhân hợp nhất.
"Hô. . ."
Kình phong phun trào, hình bóng Mạc Cầu xuất hiện ở giữa căn phòng tối, hắn vừa mở mắt ra, tinh quang liền bắn ra bốn phía.
"Băng!"
Cơ bắp trên người chấn động, thân thể của hắn đột nhiên phồng lên, chớp mắt đã biến thành cự nhân cao hơn một trượng.
Hắc Sát chân thân!
Cơ bắp gồ cao, thân thể hình giọt nước đang bị huyền quang ảm đạm bao phủ, tràn ngập một loại cảm giác lực bộc phát và lực lượng thuần túy.
Hai chân đạp đất, mặt đất dưới chân im ắng nứt vỡ, vết nứt giống như mạng nhện lan tràn khắp nơi.
"Hây!"
Hắn quát khẽ một tiếng, đột nhiên xuất quyền.
Quyền xuất, một luồng khí lãng mà mắt trần có thể thấy được từ quyền phong xuất hiện, gào thét bay thẳng tới vách tường đối diện.
"Bành!"
Mặt tường chấn động, một cái hố hình tròn bị lõm xuống ba thước lõm đột nhiên xuất hiện.
Bùn đất ở xung quanh vết lõm chỉ cần hơi chấn động một chút thì tro bụi sẽ rì rào rơi xuống, rồi lại không còn dị dạng.
Chỉ dựa vào quyền phong liền có được uy năng như vậy, hơn nữa kình khí còn không hề bị tiết ra ngoài, hiển nhiên là lực bộc phát đã viễn siêu dĩ vãng.
"Bạch!"
Kiếm quang hiển hiện, giống như khổng tước xòe đuôi, một vầng sáng chói mắt lập tức chiếu rọi cả căn phòng tối.
Chỉ thấy kiếm quang, không thấy bóng dáng.
Một lát sau, kiếm quang thu lại, Mạc Cầu lẳng lặng đứng sừng sững, mặt lộ vẻ suy tư, thân hình không nhúc nhích.
Sau khi thành tựu Tiên Thiên thì thực lực của hắn đã tăng vọt lên một mảng lớn.
So với trước đây đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Vả lại một ít pháp môn liều mạng, Công pháp có rất nhiều hạn chế cũng đã có thể hóa thành thường dùng thủ đoạn.
Giống như Thập Bộ Nhất Sát, Bất Động Như Sơn, khi thi triển cũng đã không còn cảm giác phí sức nữa.
Nhưng cực hạn bộc phát nhưng cũng không tăng thêm bao nhiêu uy lực.
Dù sao Mạc Cầu cũng chỉ vừa mới tiến giai, Chân khí tích lũy không đủ, Tiên Thiên chân khí chỉ vừa mới bắt đầu bồi dưỡng nhục thân, chưa thấy hiệu quả bao nhiêu.
"XÌ... Thử. . ."
Trong một góc hẻo lánh, bùn đất rơi xuống, lộ ra một cửa hang, một con hamster ngậm một tấm vải bò trong miệng bò ra.
Mạc Cầu duỗi tay một cái, tấm vải liền tự động bay vào lòng bàn tay.
Sau khi nhìn chữ viết trên tấm mắt, mắt Mạc Cầu sáng lên, cuối cùng thì trên mặt hắn cũng đã lộ ra vẻ vui sướng từ lâu.
Không bao lâu sau.
Mạc Cầu xuất hiện trong một quán rượu nằm cách mật thất mấy con đường, sau khi xác nhận xung quanh mình không có người nào thì mới đi vào một căn nhà bình thường.
Trong nội viện có một người đang đứng chắp tay, tuy rằng mặc nam trang, nhưng lại là vị nữ tử mi thanh mục tú.
Chẳng qua nữ tử này không giống những cô gái tầm thường, lưng đeo trường kiếm, trong mắt ẩn chứa phong mang, không giận tự uy, có thêm một cỗ ý chí khiếp người.
Tạ Diệu Vũ của Tỏa Nguyệt Quan.
Tạ Diệu Vũ và Mạc Cầu kết bạn khi còn ở Phượng Đầu sơn, hai người cũng coi như có giao tình sinh tử, trong khoảng thời gian này, Tạ Diệu Vũ vẫn luôn ở trong bóng tối truyền tin tức cho Mạc Cầu.
"Mạc huynh." Tạ Diệu Vũ quay đầu nhìn lại, đôi mắt đẹp mang theo ý cười, nói:
"Có đường rồi, hai ngày sau, phái Thái Sơn phải vận chuyển một số hàng hóa ra khỏi thành, ta đã bàn bạc xong với người ở bên trong rồi, các vị có thể lẫn vào trong đó rồi thừa cơ ra khỏi thành."
"Mấy ngày nay trong nội thành cũng không còn kiểm tra nghiêm ngặt nữa, lại thêm hai nhà Lục, Thượng muốn thông gia, cao thủ đều đã đi ra ngoại thành, không có người nào quan tâm đến chuyện khác."
"Đây là thời cơ tốt nhất để rời khỏi Đông An phủ."
"Cám ơn." Mạc Cầu chắp tay với đối phương, nói:
"Ân này sợ là sau này không còn cơ hội để báo đáp, ân tình của Tạ tiên tử, Mạc mỗ chỉ đành khắc trong tâm khảm, không dám quên."
Tạ Diệu Vũ có thể cung cấp tình báo, viện trợ cho hắn ở trong thời điểm này, Mạc Cầu nhất định phải đón nhận phần nhân tình này.
"Khách khí." Tạ Diệu Vũ ra vẻ hào sảng, khua tay nói:
"Chúng ta đã tương giao nhiều năm, Mạc huynh cũng đã giúp đỡ ta không ít, chút chuyện nhỏ này không tính là gì."
"Để ta nói rõ bố trí ngày hôm ấy. . ."
Mạc Cầu gật đầu, ngưng thần lắng nghe.
"Nhào lạp lạp. . ."
Đúng lúc này, một con chim từ trên trời giáng xuống, đậu trên vai Mạc Cầu đầu, đưa tới cho hắn một phong mật tín.
"Ầm. . ."
Ngay sau đó, đại môn bị một người phá tan, một vị đại hán đang thở hồng hộc xông vào nội viện, trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ, kinh ngạc, thấp thỏm và rất nhiều biểu lộ phức tạp, đại hán vội vàng la lên với Tạ Diệu Vũ:
"Chủ thượng, biến thiên!"
Lúc này, khi Mạc Cầu xem hết phong mật tín thì sắc mặt cũng đã phát sinh biến hóa.
Dường như. . .
Minh cũng không cần phải vội vàng rời khỏi Đông An phủ như vậy.