Người dịch: Whistle
Trong một hạp cốc u ám, cả ngày lẫn đêm đều không thấy được ánh mặt trời.
Mùi hôi hội tụ ở chỗ này, hóa thành yên chướng mà mắt trần có thể nhìn thấy, ngăn cản vật sống tới gần.
Mà ở trong này lại có một nữ nhân đang ngồi xếp bằng, thư triển gân cốt với vẻ mặt hài lòng.
Khi nhìn kỹ sẽ thấy, tuy người này đang ngồi ở một nơi ô trọc nhưng lại không phải là người có diện mục dữ tợn, ngược lại còn thanh tú động lòng người, trong đôi mắt đẹp lộ ra một cỗ thanh tịnh thuần túy, sa y trắng noãn càng không nhuốm bụi trần.
Giống như hoa sen vậy, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
"Rầm rầm. . ."
Cây khô lắc lư, một người từ chỗ cao nhảy xuống.
Người tới có dáng người tròn vo, tư thái chất phác, ăn mặc như một phú thương, người này chắp tay thi lễ với nữ tử rồi nịnh nọt cười nói:
"Chu tiểu thư, thật sự rất xin lỗi, lần này sẽ là lần cuối mà Lôi mỗ đưa huyết thực đến đây cho cô nương."
"Ồ?" Chu tiểu thư có diện mục thanh thuần, dáng người cực kỳ nóng bỏng, nghe vậy đôi mi thanh tú nhẹ nhàng nhướng lên, nói:
"Tại sao?"
"Chẳng lẽ Lôi đại ca ghét bỏ Ngọc Dung rồi sao."
Nói xong liền uốn éo cơ thể mềm mại, nép vào người đối phương, tố thủ nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực của gã họ Lôi.
"Không phải thế." Lôi đại ca xấu hổ cười một tiếng, nói:
"Chỉ là ta đã được đến tin tức, người của Thương Vũ phái sẽ tới tọa trấn Kiếm Nam đạo, muội. . . Dù sao thì thân phận của muội cũng không thể lộ ra ngoài sáng."
"Vì sự an toàn của chúng ta, vì tương lai của chúng ta, gần đây vẫn là không tới thì tốt hơn!"
Nói xong, trên mặt còn lộ vẻ không bỏ, vươn tay xốc lên tấm lụa trắng trên người nữ tử, sờ soạng lên xuống.
"Thương Vũ phái?" Chu Ngọc Dung nhíu mày:
"Bọn hắn tới Kiếm Nam đạo làm gì?"
"Ai biết được." Lôi đại ca lắc đầu:
"Bất quá, nghe nói trong vòng 3-5 năm là sẽ không rời đi, trong khoảng thời gian này chỉ đành cẩn thận một chút."
"Như vậy à. . ." Chu Ngọc Dung nghe vậy bèn gật đầu, lập tức than nhẹ:
"Đáng tiếc!"
"Đáng tiếc cái gì?" Lôi đại ca híp mắt cười nói:
"Chẳng lẽ nàng đang tiếc vì sau này không còn được gặp lại ta nữa sao, yên tâm, 3-5 năm mà thôi, ta chờ được."
"Không." Chu Ngọc Dung lắc đầu, trong đôi mắt đẹp có ý cười:
"Đáng tiếc là ngươi đã vô dụng rồi."
"Hả?"
"Phốc!"
Một đoạn lưỡi kiếm đen như mực đột ngột đâm ra sau lưng của Lôi đại ca, trên lưỡi kiếm còn tản ra quang trạch u ám.
"Ngươi. . . Ngươi. . ."
Lôi đại ca run rẩy chỉ về phía Chu Ngọc Dung, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng lại không ngăn được tinh khí toàn thân đanh nhanh chóng tiêu tan.
"Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta có cảm tình với ngươi sao?" Chu Ngọc Dung tỏ vẻ kinh ngạc, lập tức che miệng cười khẽ, trong đôi mắt tràn đầy đồng thú:
"Lừa gạt ngươi á!"
"Ngươi cũng dễ bị lừa thật, ta chỉ tùy tiện nói chơi mà ngươi cũng tin nữa, non hơn tên đại ca của ngươi nhiều."
"Đúng rồi!"
Nàng vỗ nhẹ tay, nói:
"Ngươi yên tâm, dù sao chúng ta cũng cùng giường chung gối một tràng, ta sẽ không để cho một mình ngươi cô đơn dưới cửu tuyền đâu, mấy ngày nữa ta sẽ tiễn đại ca của ngươi lên đường."
Nói xong liền cong tay búng ra, tên mập trước mặt đã biến thành một bộ xương khô, sau đó liền bị ném vào trong bóng tối.
"Phù phù!"
Nước bùn cuồn cuộn, có thể thấy được rất nhiều xương trắng trôi nổi, thi thể của Lôi đại ca cũng chui vào trong đó rồi biến mất không thấy gì nữa.
"Thương Vũ phái. . ."
Chu Ngọc Dung dùng tay nâng cằm, nói:
"Không biết là ai tới đây, nếu không cứ chơi với bọn hắn một chút trước đã, các ngươi thấy thế nào?"
Trong bóng tối có mấy bóng người khẽ động.
. . .
Kiếm Nam đạo rất hoang vắng, có nhiều núi non trùng điệp, hiểm sơn ác thủy, mấy chục dặm không thấy bóng người cũng là chuyện thường.
"Giá!"
"Giá!"
Hơn mười thớt ngựa thần tuấn dị thường từ giữa rừng núi lao ra, xông tới một vùng hoang dã mênh mông vô bờ.
Vùng hoang dã có màu xanh biếc dạt dào, tầm mắt khoáng đạt, cũng có một vài tiếng reo hò vang lên.
"Vạn sư huynh, ngoài này chính là nơi ở của phàm nhân sao, hình như cũng không hề kém như tưởng tượng nha!"
Một vị thiếu niên giục ngựa phi nhanh, đồng thời kêu to về phía sau:
"Phụ cận tông môn cũng không có cảnh sắc như thế này."
"Hừ!"
Vạn Nhậm Bình - đệ tử Nội môn của Thiên Vân phong nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng:
"Sư đệ mới rời khỏi tông môn nên đương nhiên là sẽ cảm thấy rất mới mẻ, nhưng khi ở tám năm mười năm mà chẳng thấy tu vi có tiến triển gì thì sẽ không nghĩ như vậy nữa."
"Không sai!" Trình Nam – một vị nữ tu Nội môn của Mê Nguyệt phong cũng gật đầu nói:
"Nơi này không có bóng người thì còn đỡ, đợi đến khi vào trong thành trì của phàm nhân, một nơi tràn đầy trọc khí, lúc đó sợ là sư đệ sẽ chẳng muốn ở lại chỗ đó thêm một khắc nào nữa."
"Hoặc là nguyện ý tự phong Thần niệm cảm giác."
"Thật sao?" Thiếu niên có chút không tin, kéo dây cương một phát, giục ngựa tới gần một người trong đó, nói:
"Mạc sư huynh, sư huynh vốn là phàm nhân, trước đó ở trong thành trì phàm nhân thì sư huynh có cảm giác như thế nào?"
"Thành trì của phàm nhân thiếu vật phụ trợ tu hành, chuyện khác thì còn tốt." Mạc Cầu lạnh nhạt mở miệng:
"Bất quá cũng giống như lời của Vạn sư huynh nói, nếu như không có thiên phú dị bẩm hoặc là có được đại lượng vật tư tu hành thì ở trong thành trì của phàm nhân sẽ làm cho tu vi tăng trưởng cực kỳ chậm chạp."
"Linh thạch, Linh dược, Linh tài ở ngoài này đều cực kì thưa thớt, không thuận tiện như ở trong tông môn."
Người trẻ tuổi hoạt bát này tên là Vạn Đào, cũng là huynh đệ đồng tông của Vạn Nhậm Bình.
Tuổi không lớn lắm mà đã Luyện Khí tầng sáu.
Mấy ngày trước bọn hắn mới vừa tiến vào Kiếm Nam đạo, dưới sự an bài của các trưởng bối trong tông môn, một đám người được chia ra bốn phía.
Mục tiêu của đoàn người Mạc Cầu là Vân Lan phủ.
"Như vậy à. . ."
Vạn Đào trừng mắt nhìn, không chỉ không thất vọng với thành trì của phàm nhân mà ngược lại còn hiếu kì hơn.
"Cứu mạng. . ."
"Cứu mạng!"
Lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng kêu như có không, Mạc Cầu ngẩng đầu, hơi nhíu mày.
"Có nhân đang kêu cứu mạng!" Vạn Đào vốn đang đi ở đằng trước, khi nghe tiếng hai mắt liền sáng lên, đang định giục ngựa xông tới.
"Sư đệ." Mạc Cầu đưa tay ngăn cản:
"Nơi này hoang tàn vắng vẻ, phụ cận cũng không quan đạo, lại là tiếng kêu cứu nữ tử, nên cẩn thận một chút."
"Có ý gì?" Trong mắt Vạn Đào lộ ra vẻ không hiểu:
"Ý của sư huynh tiếng kêu cứu này là một cái bẫy?"
Nói xong y không nhịn được lắc đầu bật cười:
"Sư huynh vẫn là quen với tư thái của phàm nhân trước kia, ở ngoài này thì chúng ta cần phải sợ ai chứ?"
Nói xong liền thúc vào hông con ngựa, bốn vó lao nhanh về hướng có âm thanh truyền tới.
Mười mấy người trong nhóm Mạc Cầu đều là Tu Tiên giả.
Còn có hai vị cao thủ Nội môn là Vạn Nhậm Bình và Tạ Nam, quét ngang Thế gia tu hành một phương cũng không thành vấn đề.
Đương nhiên không cần phải kiêng kị điều gì.
"Mạc Cầu." Vạn Nhậm Bình nghĩ nghĩ liền phân phó:
"Ngươi đi theo sau xem thử tình huống nơi đó như thế nào, nhớ kỹ, đừng phá hư tâm tình của Vạn Đào."
Gã đang an bài hộ vệ cho em trai mình.
Đa số những người còn lại đều chưa từng xuất sơn, nếu luận về việc hiểu rõ thế giới người phàm thì tất nhiên là vị sư đệ tấn thăng từ Tiên Thiên này là nhất.
"Vâng."
Mạc Cầu cúi đầu, giục ngựa lao theo.
Tiếng kêu cứu đến từ một sườn dốc thoải, đáy dốc có một chiếc xe tinh xảo đã bị vỡ thành mấy khối.
Trên mặt của hai vị nữ tử tràn đầy lo lắng lớn tiếng kêu cứu, trong ngực của một người còn đang ôm một đứa bé.
"Trong phàm nhân cũng rất hiếm thấy cô nương nào xinh đẹp như vậy." Vạn Đào trừng mắt nhìn, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Thương Vũ phái cũng có phàm nhân, còn có không ít, nhưng như những gì mà y vừa nói, xinh đẹp giống như hai người trước mặt thì cũng không nhiều.
Vả lại còn đụng phải hai người một lần.
Dưới tác dụng của Vọng Khí thuật, trên thân hai nữ thân đều đầy trọc khí, trăm khiếu bất thông, đúng là phàm nhân rồi.
"Thiếu hiệp!" Nửa người dưới của hai nàng bị toa xe ngăn chặn không thể động đậy, khi nhìn thấy hai người Mạc Cầu thì không khỏi lộ vẻ cuồng hỉ, cao giọng la hét:
"Hai vị cứu mạng, tỷ muội chúng tôi ra ngoài du ngoạn, bất hạnh gặp phải giặc cướp, trốn đến nơi này thì bị lật xe."
"Chúng tôi là người của Lý phủ ở trong thành, đợi khi hồi phủ tất sẽ thâm tạ ân cứu mạng,!"
"Thâm tạ?" Vạn Đào bật cười, xoay người nhảy xuống ngựa, cất bước đi tới:
"Một gia tộc phú hộ nhỏ bé của phàm nhân thì có thể lấy gì ra để thâm tạ."
"Sư đệ, cẩn thận." Mạc Cầu vô thức cảm thấy không đúng, nhưng lại không phát hiện có uy hiếp gì.
Giống như những gì Vạn Đào đã nói, bọn hắn đều là Tu Tiên giả thì sợ cái gì?
Suy nghĩ chuyển động, nét mặt của hắn đột nhiên phát lạnh.
"Bạch!"
Mấy đạo ô quang bỗng nhiên từ trong lòng đất lao ra nhanh như điện thiểm, đâm về phía tim của hai người, thế tới kinh người.
Cùng lúc đó, trên người của hai ả nữ nhân trước mặt cũng xuất hiện một tầng linh quang chỉ có Tu Tiên giả mới có.
Hai ả này khẽ vung áo dài, ngự sử Pháp khí chém tới, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười cười, đôi mắt đẹp trông mong làm cho người ta say mê.
Mê Thần thuật!
Vạn Đào sững sờ, thân thể lập tức nằm ngang bay ra.
Mạc Cầu cũng vung tay áo ném Vạn Đào ra ngoài, dưới chân đạp nhẹ, bổ nhào về phía hai ả nữ nhân giống như một cái bóng mờ.
Không, hắn chính là một cái bóng mờ.
Pháp khí đột kích xuyên thủng bóng người, giống như chém vào hư không, không có chút lực cản nào, bóng mờ lấp lóe, trong nháy mắt liền xuất hiện ở ngoài hơn mười trượng.
Trong ngực của hắn có thêm một đứa bé.
Sau lưng, ả nữ nhân vốn đang ôm theo một đưa bé thân thể lập tức cứng đờ, mi tâm xuất hiện một tia đỏ thẳm.
U Minh bộ!
Đây là bí pháp của U Minh Pháp thể, vừa vặn hóa Âm hồn chi chúc, có thể xuất nhập hữu vô chi gian.
Tuy rằng U Minh Bộ nằm trong môn công U Minh Pháp thể, nhưng trong Thương Vũ phái to lớn này lại có mấy ai có thể thực sự lĩnh ngộ được.
"A!"
Một tiếng kêu sợ hãi đồng thời vang lên.
Vạn Đào hiện giờ mới hoàn hồn, y kinh hô một tiếng, thân hiện Linh quang, nhanh chóng lùi về phía sau.
Ả nữ nhân còn lại thấy đồng bạn bị Mạc Cầu tuỳ tiện chém giết, thần sắc cũng trở nên kinh hoảng, thi triển thân pháp vội vàng chạy trốn, thân hình vẫn rất đẹp, giống như phi tiên.
Hai người một trước một sau giao thoa giữa không trung, Linh quang chợt hiện, Vạn Đào kêu thảm một tiếng, lảo đảo rơi xuống đất.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Yêu nữ!"
"Giết!"
Lúc này, đám người Vạn Nhậm Bình cũng đã chạy tới gần, thấy vậy sắc mặt liền đại biến, thi triển các loại thủ đoạn nhanh chóng lao tới.
"Ông. . ."
Nơi xa, hư không run lên, trong chớp mắt đã có hơn trăm ngàn đạo Linh quang bắn tới.
Mạc Cầu dậm chân xuống, không đuổi kịp ả nữ nhân còn lại, đành bấm tay tế ra Ly Hỏa kiếm.
Phi kiếm run rẩy giữa không trung rồi hóa thành trăm ngàn vòng sáng, ngưng tụ không tan, một mực canh giữ ở trước người.
Mặc cho Linh quang đột kích có hung ác như thế nào thì Ly Hỏa kiếm vẫn như đá nằm dưới biển, bất vi sở động, Linh quang liên tiếp tiêu tán.
Đám người xông tới nhìn thấy chiêu Ngự Kiếm thuật liền khẽ giật mình.
Trong Ngự kiếm pháp cũng có mấy tầng cảnh giới.
Như Sơ khuy môn kính, Đăng đường nhập thất, Dung hội quán thông, Lô hỏa thuần thanh, Đăng phong tạo cực vân vân.
Sau khi đại thành thì có Kiếm khí Lôi âm, Kiếm Quang phân hóa, thậm chí là Thần thông ký thác Nguyên Thần.
Bình thường mà nói, Dung hội quán thông cũng đã đủ để đối địch rồi.
Mà Mạc Cầu cử trọng nhược khinh, vận kiếm như lực chỉ, hiển nhiên đã tới cảnh giới cực cao.
Chí ít, mấy người ở đây tự hỏi không có người nào có thể làm được.
Chẳng qua sau khi dừng lại một chút này, ả nữ nhân chém thương Vạn Đào đã là chạy ra hơn một dặm.
Vạn Nhậm Bình nhìn thấy hai chân ngang gối của Vạn Đào đã bị đứt, mục hiện hàn quang, cắn răng gầm thét:
"Truy!"
"Sư huynh, giặc cùng đường chớ đuổi." Mạc Cầu mở miệng, nhưng lại không thể nào khuyên được Vạn Nhậm Bình đang nổi giận.
Chỉ đành trơ mắt nhìn xem một đám người bay thẳng về phương xa, cho đến xông vào một mảnh rừng rậm thì hắn mới đi theo.
Sau một khắc.
"Oanh!"
Vô số vật đen như mực nổ tung, sau đó chính là mạn thiên linh quang bay lên, bạo trảm tứ phương.
Làm người khác chú ý nhất chính là trăm ngàn đạo kiếm quang làm cho người nhìn đều cảm thấy lạnh khắp cả người.
Vạn Kiếm Hồ Lô!
Thứ này là Pháp bảo tùy thân của Vạn Nhậm Bình, tuy chỉ là Pháp Khí Trung Phẩm, nhưng hằng ngày đều có thể tích lũy hồ lô Kiếm khí.
Một khi bộc phát, uy năng không kém gì Pháp khí Thượng phẩm.
Người đặt cái bẫy này hiển nhiên không dự liệu được loại biến cố này, trong rừng rậm lập tức vang lên những tiếng rít.
Đợi khi Mạc Cầu tìm đến, ở giữa khu rừng rậm to lớn đã trở thành một vùng phế tích hơn trăm mét, vô số cây cối đổ rạp trên mặt đất, xung quanh đều bừa bộn.
Uy lực kinh khủng như vậy cũng làm cho hắn âm thầm kinh hãi, thực lực của tu si Luyện Khí Đại thành kinh khủng như vậy sao?
Sợ là còn mạnh hơn Bạch Cốc Dật một bậc!
Giữa sân, sắc mặt của Vạn Nhậm Bình và Trình Nam xanh xám, gắt gao nắm chặt hai tay.
Quét mắt nhìn lại, hai mắt Mạc Cầu không khỏi co rụt lại.
Hơn mười người đồng hành thì ít nhất cũng có ba người không sống nổi.
"Mạc Cầu!"
Vạn Nhậm Bình đột nhiên rống to, quay đầu nộ trừng, hai mắt xích hồng, giống như một con trâu đực đang nổi giận:
"Ngươi làm gì vậy, không phải ta đã kêu ngươi chăm sóc cho Vạn Đào rồi sao, đây chính là cách chăm sóc của ngươi sao?"
"Sư huynh." Mạc Cầu nhíu mày:
"Ta đã giúp y."
"Giúp?" Trên mặt Vạn Nhậm Bình lộ ra dữ tợn:
"Ngươi có thể cứu được đứa bé phàm nhân này, nhưng lại trơ mắt nhìn xem Vạn Đào bị người ta chém đứt hai chân, còn hại nhiều người như vậy gặp nạn. . ."
"Đây chính là cái mà ngươi nó là giúp sao!"
Trong tiếng rống giận dữ, gã vung tay lên, kình khí xen lẫn trong hư không, hóa thành một bàn tay to lớn hung hăng đánh tới.
"Vạn sư huynh!" Trình Nam biến sắc, Pháp khí tùy thân Tử Mẫu Uyên Ương đao lao ra nhanh như điện thiểm chém vỡ bàn tay to tướng kia:
"Không nên vọng động, chuyện này. . . Không liên quan đến Mạc sư đệ."
Sắc mặt Mạc Cầu lạnh lùng, không rên một tiếng.