Người dịch: Whistle
Mới vừa tách khỏi tiền bối tông môn không bao lâu liền gặp phải chuyện như thế, còn có mấy người bỏ mạng.
Bất luận như thế nào đều không thoát được bị tông môn trách phạt.
Lại thêm huynh đệ đồng tông cũng bị người ta chém đứt hai chân, đang lăn lộn ở trên mặt đất không ngừng kêu rên.
Chuyện này khiến cho Vạn Nhậm Bình lửa giận dâng trào, nổi trận lôi đình, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nào phát tiết.
Mạc Cầu không rên một tiếng, kiểm tra thương thế của mấy người.
Hắn sớm đã nghe nói tính khí của Vạn Nhậm Bình rất nóng nảy, xúc động dễ giận, không ngờ lại được chứng kiến ở nơi này.
Vừa mới nếu như không phải Trình Nam xuất thủ, sợ là lửa giận của gã ta sẽ rơi trên người mình.
"Sư đệ đừng để ở trong lòng, tính tình của Vạn sư huynh là vội vàng xao động chút, nhịn một chút là được." Trình Nam nhỏ giọng nói:
"Tình huống thế nào?"
"Là thủ đoạn của Hợp Hoan tông." Mạc Cầu ngẩng đầu, nói:
"Thiên Dục Hồng Trần Trảm, thực cốt rút tủy, sợ là không thể nối được hai cặp giò này cho Vạn sư đệ nữa."
Nói xong liền nhẹ nhàng lắc đầu.
Tuy rằng việc nối tay chân bị đứt rất phiền phức với Tu Tiên giả, nhưng cũng không phải là không cách nào.
Nhưng mà hai cặp chân bị đứt của Vạn Đào lại bị một lực lượng quỷ dị ăn mòn, da thịt, cốt tủy đã tan rã, tinh huyết không tại, không có khả năng nối liền.
Nghe vậy, sắc mặt Vạn Nhậm Bình trầm xuống.
Vạn Đào thì khóc rống bi hào không ngừng, kêu thảm, thậm chí đã trợn trắng, trực tiếp bất tỉnh.
Chu Nam bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, lập tức chắp tay mở miệng:
"Không ngờ y thuật của Mạc sư đệ lại tinh xảo như vậy, may mà nhờ có sư đệ, nếu không hậu quả khó mà lường được."
Ngoài ba người bỏ mạng ra, những người còn lại hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, nếu không thể kịp thời cứu chữa, sợ là phải chết thêm một hai người nữa.
Mạc Cầu xuất thủ khống chế được thương vong, những người còn lại đều nhao nhao tiến lên biểu thị cảm tạ.
"Hợp Hoan tông."
Vạn Nhậm Bình cắn chặt răng:
"Đám tà ma ngoại đạo thật to gan, xem ra người cướp vật liệu của tông ta chính là mấy ả nữ nhân này!"
Hợp Hoan tông là tu hành đại tông, mạnh hơn Thương Vũ phái ra, chẳng qua bọn hắn thuộc về thế lực không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Những quốc gia ở xung quanh cộng lại đều không có nhiều cao thủ đỉnh tiêm bằng Hợp Hoan tông.
Lại thêm đệ tử của bọn hắn đều phân tán tứ phương, không có lực ngưng tụ, thanh danh vang dội thì cũng không làm cho người ta cảm thấy e ngại.
Hợp Hoan tông có không ít tà pháp, âm quỷ khó dò, hoặc tâm mê thần, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
"Tám chín phần mười." Đôi mắt đẹp của Chu Nam thiểm động:
"Trong vụ mai phục vừa rồi có Âm Sát Thần lôi, hình như còn có thủ đoạn của Cửu Sát điện."
"Còn có, ả nữ nhân vừa giao thủ với sư huynh có thực lực bất phàm, sợ là đã Luyện Khí Đại thành."
Có thể ngạnh kháng Vạn Kiếm Hồ Lô, lại toàn thân trở ra, nàng tự hỏi mình không làm được.
"Hô. . ."
Vạn Nhậm Bình thở dài một hơi, trầm trầm nói:
"Đi Vân Lan phủ trước, đồng thời đưa tin cho tông môn, để xem. . . Có phân phó gì tiếp theo hay không."
"Vâng."
Trình Nam gật đầu đáp lời rồi lấy Linh phù ra đưa tin.
. . .
Vân Lan phủ.
Phủ thành.
Nơi này có diện tích rộng lớn, so với Đông An phủ thì lớn hơn gấp mấy lần, cũng càng phồn hoa hơn.
Tu tiên Thế gia tọa trấn nơi đây chính là Lôi gia.
Lôi gia định cư ở Vân Lan phủ chừng ba trăm năm rồi, so với Lục gia thì nhiều hơn gấp mấy lần gia nghiệp.
Tộc nhân cũng có không ít.
Trong khu hạch tâm ở phủ thành có một tòa sơn phong cao chừng hơn hai trăm trượng, tên là Thiên Lôi phong.
Ngọn núi này hết sức kỳ lạ, vào lúc dông tố có thể dẫn thiên ngoại lôi đình đánh xuống, có chỗ tốt cực lớn đối với Công pháp mà Lôi gia đang tu luyện, cho nên năm đó tổ tiên của Lôi gia mới chọn định cư ở nơi này.
Hơn 20 dặm xung quanh sơn phong đều thuộc quyền sở hữu của Lôi gia, phàm nhân mà bước vào thì chính là tội chết.
Một ngày này, Lôi phủ to lớn lại treo đầy lụa trắng, nhạc buồn tề minh, tiếng khóc thảm thương vang lên từ sáng sớm đến tối.
"Gia chủ Lôi gia, Tam phòng lão gia đều đã chết rồi!"
Trong phòng khách, Vạn Nhậm Bình đại mã kim đao ngồi ngay ngắn trên chủ vị, nghe vậy sắc mặt gã ta liền âm trầm, mở miệng nói:
"Có tra ra được là ai hạ thủ không?"
Trong lòng gã ta đang cực kỳ phiền muộn, trên đường vốn đã không thuận, khi tới nơi cũng là như thế.
Vốn cho rằng đây là một công việc đơn giản, vậy mà lại phát sinh nhiều khó khăn trắc trở như vậy.
"Hồi thượng sứ." Nhị phòng Lôi gia Lôi Xương Dịch hai mắt phiếm hồng, đưng ở bên dưới chắp tay nói:
"Là do Tam Vương phản phỉ hạ thủ!"
"Tam Vương phản phỉ?" Vạn Nhậm Bình nhăn mày:
"Phàm nhân?"
"Tuy là phàm nhân, nhưng bọn chúng lại cấu kết với tà đạo, trong đó không thiếu Tu Tiên giả." Sắc mặt Lôi Xương Dịch nghiêm lại, nói:
"Thượng sứ có chỗ không biết, Vân Lan phủ đã liên tục phản loạn gần mấy chục năm nay rồi, nhất là bắt đầu từ mười năm trước, có ba nhóm phản quân được tà đạo tu sĩ trợ giúp, chính là tam vương hiện giờ."
"Tề vương, Trấn Hải vương, Thần Uy vương, bọn hắn chiêu binh mãi mã, lấy huyết thực nuôi dưỡng tà tu, làm những chuyện đại nghịch bất đạo."
"Những năm này, Vân Lan phủ bị bọn hắn quấy đến tiếng oán than dậy đất, dân chúng lầm than, khổ không thể tả."
"Ngô. . ." Vạn Nhậm Bình chậm rãi gật đầu:
"Trên đường tới đây ta đã gặp qua không ít địa phương thập thất cửu không, cuộc sống của phàm nhân bách tính đúng là rất gian khổ."
"Đúng là như thế." Lôi Xương Dịch gật đầu thật mạnh:
"Nếu chỉ là phàm nhân thì tất nhiên là Lôi gia sẽ không sợ, nhưng bọn hắn lại cấu kết với tu sĩ tà đạo."
"Lôi gia đã từng xuất binh trấn áp, tuy rằng có tiểu thắng, nhưng qua không được bao lâu bọn hắn lại ngóc đầu trở lại."
"Nhưng vô luận như thế nào thì chúng tôi cũng không ngờ rằng. . ."
Nói đến đây, giọng của Lôi Xương Dịch nghẹn ngào:
"Đám người này được một tấc lại muốn tiến một thước, cũng không biết bọn hắn đã dùng thủ đoạn gì mà có thể làm cho tam đệ, đại ca liên tục gặp nạn."
"Lôi huynh." Trình Nam mở miệng hỏi:
"Ta nghe nói, Lôi gia chủ chính là một vị Tu Tiên giả Luyện Khí tầng mười, tu vi của Tam phòng cũng không yếu."
"Chỉ là mấy kẻ phản quân thì sao lại có thể giết được bọn hắn chứ?"
Tuy rằng Tu Tiên giả ở chốn phàm tục có thực lực kém xa đệ tử cùng cảnh giới ở tông môn, nhưng Luyện Khí tầng mười cũng đã là không kém.
Dầu gì cũng có thể so với đệ tử Nội môn của Thương Vũ phái.
"Cái này. . ." Lôi Xương Dịch chần chờ một chút, nói:
"Lôi mỗ cũng có nghi hoặc, trước đó, chúng tôi cũng không nghe nói bên trong phản quân có tên Tu Tiên giả nào quá lợi hại."
"Như thế nào?" Vạn Nhậm Bình cúi đầu nhìn xuống:
"Các ngươi chưa bao giờ gặp được những người tu hành Công pháp tà đạo của Hợp Hoan tông sao?"
"Chuyện này thì có!" Lôi Xương Dịch vội vàng nói:
"Năm ngoái, một tòa thanh lâu ở bên trong phủ thành liền xuất hiện một nữ tu có thể thôn phệ Nguyên khí, tinh huyết của người khác, sau khi bị phát hiện thì ả ta đã bỏ chạy rồi."
"Ngô. . ." Vạn Nhậm Bình lộ vẻ trầm ngâm, dừng một chút rồi nhìn về phía Trình Nam:
"Sư muội, muội thấy thế nào?"
"Người mà chúng ta gặp phải chắc chắn là đệ tử của Hợp Hoan tông." Chu Nam nói chắc như đinh đóng cột:
"Bất quá, dường như những người này không muốn làm lớn chuyện, có lẽ chỉ là giấu ở sau lưng phàm nhân phản phi để khuấy gió nổi mưa."
"Dù sao một khi làm lớn chuyện thì triều đình và tông môn sẽ phái cao thủ đến đây, chuyện này sẽ gây bất lợi cho người của Hợp Hoan Tông."
"Vậy bọn chúng xem chúng ta là quả hồng mềm dễ bóp sao?" Vạn Nhậm Bình cười lạnh, bấm tay gõ nhẹ thành ghế:
"Bất luận như thế nào thì người của chúng ta cũng không thể chết vô ích, cũng nhất định phải cho tông môn một cái công đạo, bằng không thì khó từ tội lỗi."
"Liền bắt đầu từ phản phỉ đi!"
Lôi Xương Dịch ở bên dưới gục đầu xuống, kiềm nén ý mừng trên mặt.
"Như vậy à!"
Vạn Nhậm Bình nhìn về phía bên cạnh, cao giọng nói:
"Mạc Cầu, Tần Vũ, hai người các ngươi tương đối quen thuộc với tình huống của phàm nhân, đi trước điều tra tam vương phản phỉ kia một chút, xem thử có phải là đang cấu kết với tu sĩ tà đạo hay không."
"Lôi gia cũng phái người hiệp trợ."
"Việc nhân đức không nhường ai!" Lôi Xương Dịch vội vã tiếp lời.
Tam Vương phản phỉ quấn lấy Lôi gia bọn hắn đã vài chục năm rồi, nếu như có thể mượn lực giải quyết chuyện này thì không thể tốt hơn.
Tần Vũ hơi biến sắc, hiển nhiên là có chút không vui, chẳng qua khi đối mặt với dáng vẻ cường thế của Vạn Nhậm Bình, y chỉ đành chắp tay đáp ứng.
"Sư huynh." Mạc Cầu chần chờ:
"Ta cảm giác gần đây tu vi sắp sửa đột phá, muốn bế quan tu hành một khoảng thời gian, không biết có thể trì hoãn một chút được không."
"Đột phá?" Vạn Nhậm Bình quan sát thật kỹ Mạc Cầu, trên mặt lộ vẻ khinh thường:
"Luyện Khí tầng sáu, cho dù có đột phá thì lại tăng thêm được mấy phần thực lực, chuyện này đã quyết định rồi, không cần bàn lại!"
Sau đó gã lại nhìn về phía Lôi Xương Dịch:
"Lôi Xương Dịch, ta lại hỏi ngươi, ba bốn năm gần đây, trong phạm vi của Vân Lan phủ có từng xuất hiện tình huống Linh khí dị thường không? "
"Linh khí dị thường?" Lôi Xương Dịch sững sờ, lập tức lắc đầu:
"Chuyện này thì không có."
"Vậy có chỗ nào xuất hiện dị văn không?"
"Chuyện này thì có không ít, chẳng qua cũng chỉ là những câu chuyện được lưu truyền trên phố, thật hay giả thì không có người nào biết được."
"Nha!" Vạn Nhậm Bình và Trình Nam liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi nói:
"Đúng dịp là ta cảm thấy rất hứng thú với mấy lời đồn đại này, làm phiền sửa sang lại một chút, để bọn ta có chỗ du ngoạn trong lúc nhàn hạ vô sự."
Trong lòng Lôi Xương Dịch cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói:
"Tiểu nhân lập tức sai người thu thập."
"Ừm. . ."
"Nói đến dị thường, Thiên Lôi phong của Lôi gia chúng ta mỗi khi gặp phải sét đánh thì Linh khí đều sẽ nhiềuh ơn, không biết có tính không?"
"Thiên Lôi phong." Vạn Nhậm Bình trông về phía xa:
"Ngọn núi này đã lập hơn mấy ngàn năm rồi, thôi bỏ đi, có thời gian rồi lại qua xem thử."
"Vâng."
. . .
Tần Vũ là đệ tử Ngoại môn của Thiên Vân phong, Luyện Khí tầng bảy, trước kia đã từng lăn lộn trong chốn phàm nhân.
Sau đó bị quý nhân xem trọng thiên phú, đi theo người đó tới Thương Vũ phái, sau khi tu vi có thành tựu liền bái nhập tông môn trở thành đệ tử.
Tần Vũ ngồi trên lưng ngựa, chắp tay mở miệng nói:
"Mạc sư đệ, đa tạ chuyện trước đây."
"Đều là đồng môn, không cần khách khí như vậy." Sắc mặt Mạc Cầu lạnh nhạt.
Sau lưng bọn hắn có mấy vị Tu Tiên giả của Lôi gia đi theo, cầm đầu chính là Nhị phòng Lôi Xương Dịch.
Những người trẻ tuổi khác đều nhìn hai người bằng ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Muốn tới gần, nhưng lại có chút sợ hãi.
Đối với phàm nhân mà nói thì người của Lôi gia là cao cao tại thượng.
Nhưng đối với những vị Tu Tiên giả trẻ tuổi trưởng thành trong thế giới phàm tục tới nói thì đệ tử tông môn cũng giống như vậy.
"Sư đệ nói không sai, nhưng tiếc là có người không nghĩ như vậy." Tần Vũ nghe vậy lắc đầu.
Người mà y nói đương nhiên là Nhậm Vạn Bình.
Biết rõ có cao thủ Hợp Hoan tông mai phục còn để cho hai người bọn tới đi dò xét, vạn nhất gặp nạn thì làm sao?
"Cũng không cần phải lo lắng như vậy." Mạc Cầu biết đối phương muốn nói cái gì:
"Vân Lan phủ lớn như vậy, không dễ dàng đụng phải như vậy, lại nói, chúng ta chỉ là tới xem thử tình huống mà thôi."
"Huống chi, còn có bọn người Lôi huynh ở đó."
Lôi Xương Dịch có tu vi Luyện Khí tầng tám, tuy rằng thực lực chưa hẳn mạnh cỡ nào, nhưng cũng tuyệt đối không tính là kẻ yếu.
Tăng thêm mấy người trẻ tuổi ở sau lưng, nhóm người của bọn hắn có chừng bảy vị Tu Tiên giả, trừ phi gặp phải mai phục đã được bố trí từ trước, nếu không cũng chẳng có nguy hiểm gì.
Một đoàn người giục ngựa đi ra phủ thành, lao đi mấy chục dặm về phía đông, cuối cùng dừng lại ở trên một sườn núi.
"Hai vị, doanh địa bên dưới là đội quân thuộc Đại tướng Tư Mã Tịch của Tề vương, chừng mấy vạn người."
Lôi Xương Dịch dừng ngựa, chỉ tay xuống bên dưới:
"Bên trong liền có một vị tu sĩ tà đạo."
Mạc Cầu mục hiện Linh quang, dưới Vọng Khí thuật, khí tức lít nha lít nhít bên dưới lập tức đập vào mắt.
Vị trí ở giữa quả thật có một luồng Linh quang của Tu Tiên giả.
Chẳng qua hiện tại hắn đã không còn tin tưởng Vọng Khí thuật nữa, dù sao cũng bị người của Hợp Hoan tông lừa qua một lần.
Còn về phần Linh Quan Pháp nhãn, tuy rằng có được năng lực nhìn xuyên hư vô, nhưng muốn lĩnh ngộ thì cần sáu vạn tinh thần, trước mắt hắn chỉ đang tham ngộ, còn chưa tu hành.
Đội quân?
Mạc Cầu thu hồi ánh mắt, khẽ lắc đầu.
Cái này cũng gọi là đội quân sao?
Đúng là bên dưới có mấy vạn người, nhưng người nào người nấy đều gầy trơ xương, mặt không còn chút máu, quần áo trên người cũng rách tung toé, mang theo bên người không phải là binh khí, mà là nồi chén bầu bồn.
Nói đây là đội quân thì chẳng bằng nói là lưu dân!
Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn lại thì thấy sắc mặt Tần Vũ đã trở nên ngưng trọng, dường như theo Tần Vũ thì đội quân của phàm nhân quân đội nên phải như vậy.