Người dịch: Whistle
Hơn mười dặm bên ngoài.
Ngay lúc Chu Ngọc Dung đang phẫn hận trừng mát nhìn xem con diều hâu bay xa, Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá, kiểm kê thu hoạch trong chuyến này.
Có lẽ là để tiện gặp mặt với tình nhân nên trên người Lôi Lung Nguyệt chỉ có một thanh Pháp khí Hạ phẩm Phi Linh kiếm.
Trừ cái đó ra thì không còn vật gì khác.
Ngược lại, trên người của gã thanh niên Hợp Hoan tông lại cho hắn kinh hỉ không nhỏ.
Túi Trữ Vật!
Rõ ràng tu vi không cao, vậy mà lại có thứ này, e là thân phận của người tuổi trẻ này sẽ không thấp.
Chỉ tiếc, vật phẩm nhiều nhất ở trong Túi Trữ Vật là những vật thiếp thân của nữ tử, nhìn kiểu dáng và kích thước thì chắc là đến từ những người khác nhau.
Cũng có không ít quyển sách và ngọc giản viết về nỗi tương tư của người con gái.
Mấy thứ này khiến cho Mạc Cầu cảm thấy có chút cạn lời.
Tiện tay mở ra, ném hết mấy món đồ vô dụng này sang một bên, làm cho mảnh rừng núi này có thêm một phần hương vị của son phấn.
Những thứ còn lại chính là mấy chục viên Linh thạch, một chút Linh phù, ba món Pháp khí và mấy miếng ngọc giản.
Linh phù cũng là mấy loại tương đối thường gặp như Kim Cương phù, Ngự Phong phù, không có mấy loại Linh phù Thượng phẩm mà trước đây hắn dùng để hộ thân.
Pháp khí thì có một cây quạt xếp mà phần nan quạt có thể hóa thành đoản tiễn, một viên đại cốt châu trắng hếu, mộ tấm vải giống như làn khói bảy màu.
Mạc Cầu mở ngọc giản ra, cũng tìm được phần giới thiệu của mấy thứ này.
Cửu Linh phiến, đến từ một vị tán tu ở Đại Tấn, uy lực không tệ, bởi vì bề ngoài bất phàm, cho nên bị Từ Minh mang theo tùy thân.
Đại cốt châu tên là Bạch Cốt Xá Lợi, là ma bảo bí luyện của Hợp Hoan tông, có thể hóa lục dục bạch cốt thần ma, Thần thông vô lượng, chỉ tiếc là vật bán thành phẩm, nếu như muốn luyện thành thành phẩm thì còn không biết phải tới ngày tháng năm nào.
Bất quá một khi luyện thành, dựa theo những tin tức trên ngọc giản thì uy năng của nó có thể sánh được với Pháp khí Thượng phẩm, có thể hiển hóa thần ma hư tướng, điều khiển nhân tâm, ngự chi phi thiên.
Tấm vải bảy màu cuối cùng tên là Ngũ Uẩn phiên.
Cây cờ này có thể dẫn ngũ dục của con người, một khi bị nó bao phủ, nhẹ thì Thần hồn mê loạn, nặng thì bỏ mình tại chỗ.
Làn khói bảy màu mà nó phát ra càng có thể ô trọc Pháp khí, hỏng người đạo hạnh, cực kỳ hung tàn.
"Thật không hổ là tà đạo, Pháp khí đều là những vật bất chính." Mạc Cầu đặt ngọc giản xuống rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
Trong ngọc giản có ghi lại hơn mười loại phương pháp luyện chế Pháp khí của Hợp Hoan tông.
Trong đó có Ngũ Uẩn phiên, Bạch Cốt Xá Lợi, ngoài ra còn có Hồng Trần phiên, Đoạt Tình Trác vv….
Mỗi một loại đều phải dùng Thần hồn, tinh nguyên, dục niệm của con người để luyện chế, pháp môn rất quỷ dị.
Bất quá, không thể không nói, những món pháp khí này đều cực kỳ bất phàm.
Rất dễ tìm kiếm tài liệu, cơ hồ không cần các loại thiên tài địa bảo hiếm thấy, vả lại chỉ cần tốn thời gian thì uy năng liền có thể gia tăng theo trình độ tế luyện.
Gần một nửa món Pháp khí trong này đều có thể luyện thành Pháp khí Thượng phẩm.
Như Đoạt Tình Trác, Ngũ Uẩn Phiên vân vân.
Nhưng cũng có tệ nạn.
Loại Pháp khí này là dùng Tinh phách của con người để luyện chế, cho nên cũng sẽ ăn mòn Thần hồn của người thao túng.
Hơi không cẩn thận liền có khả năng trở thành nô bộc của Pháp khí.
Dù cho Thần hồn cường hãn thì cũng có khả năng bị nó ảnh hưởng, tâm tính trở nên tàn nhẫn, khát máu, điên cuồng.
Nguyên hình tà ma được lưu truyền trên thế gian nói chung bắt nguồn ở đây.
"Bạch Cốt Xá Lợi, Pháp khí Cực phẩm. . ."
"Pháp bảo!"
Trong một miếng ngọc giản khác có ghi lại một thứ khiến cho Mạc Cầu giật mình, không nhịn được quan sát tỉ mỉ.
Trong nhận thức của hắn thì thứ mà người tu hành ngự sử chính là Pháp khí, căn cứ vào uy lực khác nhau mà Pháp khí được chia thành những phẩm giai không giống nhau.
Trong đó, Cực phẩm là nhất, đa số tu sĩ Đạo cơ đều sở hữu.
Nhưng ở trong miếng ngọc giản không biết người nào đã lưu lại cho Từ Minh có nhắc đến vật mạnh hơn cả Pháp khí.
Pháp bảo!
Cũng nhắc tới ba loại phương pháp tế luyện Pháp bảo.
Một loại trong đó chính là viên Bạch Cốt Xá Lợi bán thành phẩm kia.
Uy năng của Pháp bảo thì không được đề cập quá nhiều, hẳn là người để lại ghi chép này cũng không rõ ràng, chỉ có nhắc sơ qua về uy năng kinh khủng của nó, không phải tu sĩ Đạo cơ thì không thể chưởng khống.
Mà trong văn tự còn đề cập đến ba loại Pháp bảo của Hợp Hoan tông, đều là từ Pháp khí từng bước tiến giai mà thành.
Chỉ là phương pháp tiến giai cực kỳ tàn nhẫn.
Thôn phệ!
Cướp đoạt Pháp khí của người khác rồi dung nhập vào Pháp khí của bản thân, một khi tích lũy đầy đủ liền có thể tấn thăng.
Đồng môn tương tàn!
Pháp khí của người khác nhất định phải dung nhập Thần hồn, tinh huyết của người nọ mới có thể phát huy được tác dụng lớn nhất.
"Tà đạo?"
"Cổ vũ đồng môn tương tàn, dùng phương pháp nuôi cổ để bồi dưỡng đệ tử, cướp đoạt Pháp khí của người khác để luyện hóa, đây chính là ma đạo!"
Mạc Cầu lắc đầu, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Từ những tin tức trong miếng ngọc giản này lộ ra thì những đệ tử bình thường trong Hợp Hoan tông đều không hề biết chuyện này.
Nếu như bất hạnh chọn trúng mấy món Pháp khí trong đó thì đều sẽ trở thành con mồi trong mắt của những đệ tử khác, một khi Pháp khí đại thành cũng là ngày phải bỏ mạng.
Sở dĩ Từ Minh biết được chuyện này hiển nhiên không phải là vì thiên phú của gã.
Mà là một người nào đó có quan hệ với Từ Minh.
Người kia biết được những chuyện như thế này thì chắc chắn là địa vị của người này trong Hợp Hoan tông cũng sẽ không thấp, có thể là đệ tử Chân truyền.
Phiền toái!
Mạc Cầu trầm ngâm một chút rồi đứng dậy.
Chuyện đã xảy ra rồi, có nghĩ nhiều cũng vô ích, vả lại số quốc đô ở phụ cận đây đều là cấm địa của Hợp Hoan tông, người kia cũng chưa chắc dám đến.
Huống chi. . .
Dù có tới thì vẫn chưa biết hươu chết vào tay ai đâu.
Tí tách!
Tí tách!
Chẳng biết lúc nào, đêm tối đã bị một đám mây dày che lại, giọt mưa không ngừng nhỏ xuống.
Mạc Cầu thi triển Ngự Phong quyết, U Minh bộ, thân hình hóa một cái bóng mờ lao về hướng phủ thành.
. . .
"Đát. . ."
Trong cơn mưa nặng hạt, Mạc Cầu đột nhiên ngừng chân lại, nhìn về phía trước.
Nơi này vốn có một tòa trang viên, thuộc về một gia tộc tu hành đã tuyên bố thần phục với Lôi gia.
Trong Vân Lan phủ to lớn thì vẫn còn có một chút người có quan hệ không tệ và nguyện ý phối hợp với Lôi gia. Giống như Lục gia ở Đông An phủ khi trước, dù cho đến cuối cùng thời khắc thì vẫn có một ít người tử trung thủ hộ.
Triệu gia chính là một trong số đó.
Bây giờ.
Dù cho có cơn mưa nặng hạt này cũng không thể dập tắt thế lửa ở nơi này, phòng ốc sụp đổ, không còn có chút khí tức người sống nào.
Triệu gia đã bị người diệt môn!
Từ hiện trường đến xem thì thủ đoạn của người hạ thủ cực kỳ tàn nhẫn, ngay cả những người không có chút sức phản kháng nào là trẻ em và phụ nữ đều không buông tha.
Mạc Cầu nhìn qua từng cỗ thi thể trên mặt đất, sắc mặt hơi trầm xuống, trong mắt cũng phát ra một chút tức giận.
Có hơi quá!
Ánh mắt hắn lấp lóe, sau đó lại bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, thân hình lướt qua nơi này, xuyên thủng cơn mưa nặng hạt, tiếp tục chạy về phía phủ thành.
Sau khi hắn rời đi không lâu.
"Bạch!"
Có hai bóng đen xuất hiện trong phế tích, một người híp mắt lại, nhìn về hướng Mạc Cầu rời đi:
"Sư huynh, huynh cảm thấy hắn có phát hiện là chúng ta làm hay không? Vừa rồi đệ cảm thấy có chút không đúng."
"Phát hiện thì lại như thế nào?" Hạ Bạch Thạch khinh thường cười lạnh:
"Hắn dám nói ra ngoài sao?"
"Nói ra thì sẽ có người tin sao?"
"Cho dù có người tin thì sẽ làm được gì?"
Bọn hắn chính là thượng sự đến từ Thương Vũ phái, nói hung ác một chút, cho dù có tiêu diệt toàn bộ Thế gia tu hành ở trong Vân Lan phủ thì cũng không phải việc khó.
Chỉ là một cái Triệu gia. . .
Cho dù Lôi gia biết được thì cũng không dám truy cứu, huống chi còn có thể đẩy hết mọi chuyện lên người của đệ tử Hợp Hoan tông, ai dám có dị nghị?
"Cũng thế." Tần Vũ gật đầu:
"Vẫn có câu nói rất hay, tiền tài không lộ ra ngoài, ai mà ngờ là Triệu gia lại đang cất giấu một khối Như Ý thạch."
"Liền xem như ở Lăng Vân sơn mạch thì thứ này cũng rất hiếm thấy, còn là một khối lớn như vậy."
"Ừm." Hạ Bạch Thạch gật đầu:
"Vẫn theo quy củ cũ, ta sáu ngươi bốn, ba món Pháp khí kia thì chúng ta không dùng tới, tìm những sư huynh đệ khác đổi thành Linh thạch đi."
"Được." Hai mắt Tần Vũ sáng lên, xoa xoa hai tay nói:
"Lần này không có đến không, lấy được những vật này, cho dù có chậm trễ 3-5 năm tu hành thì cũng không thành vấn đề."
"Đúng vậy!" Ánh mắt Hạ Bạch Thạch lấp lóe, nói:
"Bất quá, nếu như có thể không chậm trễ thì chẳng phải càng tốt hơn sao."
"Ừm!" Lấy sự hiểu biết của Tần Vũ với đối phương thì có thể nghe ra có ý khác trong lời nói, trong lòng lập tức khẽ động:
"Sư huynh có ý gì?"
"Sư đệ có nghe nói không, trước khi tới Kiếm Nam đạo thì Mạc sư đệ đã mua không ít thứ ở phường thị." Hạ Bạch Thạch dùng tay nâng cằm, chậm chạp vuốt ve:
"Đa phần đều là Linh dược, cho dù dùng mấy năm thì cũng đủ!"
"Giả chứ." Tần Vũ lắc đầu, vẻ mặt không tin:
"Mạc Cầu vốn không có căn cơ gì, mấy năm trước còn chỉ là một kẻ phàm nhân, nào có nhiều vốn liếng như vậy?"
"Không phải vậy." Hạ Bạch Thạch cười âm hiểm:
"Ta nghe nói, chủ quản Bạch Cốc Dật của Hắc ngục bị những người khác trọng thương, cuối cùng lại chết trong tay hắn, vật tùy thân còn không biết tung tích."
"Tám chín phần mười là đã rơi vào trong tay hắn!"
"Cái này. . ." Tần Vũ lộ ra vẻ chần chờ:
"Sư huynh, chắc là sẽ không phải?"
"Hắc hắc. . ." Hạ Bạch Thạch nghiêng đầu nhìn sang, nói:
"Nếu như ta nói cho ngươi biết, chuyện Mạc Cầu mua sắm Linh dược ở phường thị là do ta tận mắt nhìn thấy."
"Ngươi có tin không?"
"Hửm!"
Tần Vũ biến sắc.
"Cái này. . ." Tựa hồ là đoán được ý nghĩ của đối phương, Tần Vũ không khỏi lộ vẻ do dự:
"Dù sao cũng là đồng môn sư huynh đệ, sợ là không ổn."
"Sư đệ, ngươi cũng không phải chưa từng làm những chuyện như thế, cần gì phải lộ ra điệu bộ này?" Hạ Bạch Thạch cười khinh một tiếng, mỉa mai nói:
"Lại nói, nơi này không phải Lăng Vân sơn mạch, cho dù xảy ra chút chuyện thì cũng đã an toàn hơn trước đó rất nhiều rồi."
"Đồng môn chết trong tay Hợp Hoan tông cũng không chỉ một hai người, nhiều một người cũng rất bình thường, vả lại ta thấy Vạn sư huynh cũng rất có ý kiến với hắn."
". . ." Tần Vũ mím môi một cái:
"Sư huynh, tuy rằng tu vi của Mạc sư đệ không cao, nhưng ngự kiếm pháp của hắn lại cực kì cao minh."
"Nói thật, ta có chút bận tâm!"
"A. . ." Hạ Bạch Thạch nhún vai, buồn bực ngán ngẩm nói:
"Thôi, ta cũng chỉ là thuận miệng nhấc đến, nếu sư đệ không nguyện ý, vậy thì quên đi."
Tần Vũ nhẹ nhàng thở ra:
"Sư huynh nói đúng lắm."
. . .
Chuyện Lôi Lung Nguyệt ngộ hại đã nhấc lên gợn sóng không ở Lôi gia, lại thêm chuyện Triệu gia bị người diệt môn, tình thế ở Vân Lan phủ cũng trở nên khẩn trương hơn.
Mà Mạc Cầu thì lại tiếp tục xin nghỉ phép từ chỗ của Chu Nam, quên mất ngoại sự, bế quan tu hành.
Nửa tháng sau.
"Ông. . ."
Trong mật thất, Linh quang phun trào, trong nháy mắt cuốn trở về, hiện ra bóng người Mạc Cầu đang khoanh chân ngồi ngay ngắn.
"Luyện Khí tầng bảy!"
Vào hai tháng trước, hắn liền có cảm giác muốn đột phá, hôm nay cuối cùng cũng thành công.
Mạc Cầu nhấc tay lên, cảm nhận pháp lực ở trong cơ thể mênh mông hơn trước rất nhiều, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.
Mặc dù chỉ tiến bộ một tầng, nhưng tích lũy Pháp lực, vận chuyển biến hóa, đều tăng lên không nhỏ, cũng có thể tiếp tục tu hành một vài Công pháp.
Mà chỉ có mấy năm đã thành công tiến giai, cũng chứng minh lúc còn tại Tiên Thiên cảnh giới thì hắn đã tích lũy đủ sâu.
Lúc trước chuyển hóa thành Pháp lực cũng không phải là mới vào tầng sáu, mà có thể sánh được với tu sĩ Luyện Khí tầng sáu nhiều năm khổ tu, nếu không cũng không thể nào tiến giai nhanh như vậy được.
"Cũng có thể thử một chút."
Mạc Cầu nhỏ giọng tự lẩm bẩm một câu, khẽ vung tay áo, một cây cờ đen như mực lập tức xuất hiện.
Vạn Quỷ phiên!
Uy năng của cờ này rất kinh khủng, dù cho đã trải qua chân hỏa luyện hóa mấy năm, đã dung nhập Thần hồn và Pháp lực của hắn, nhưng Mạc Cầu lại bị giới hạn tu vi nên căn bản không thể chưởng khống, chỉ có thể hơi dẫn động.
Bây giờ. . .
"Xoạt!"
Mạc Cầu thúc giục Pháp lực ở trong cơ thể, mặt cờ đột nhiên chấn động, một làn khói đen nồng đậm từ đó toát ra.
"Ừm!"
Mạc Cầu kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, lập tức ngừng thúc giục Pháp lực.
Hiển nhiên, tuy là có thể dùng, nhưng vẫn còn quá miễn cưỡng, chỉ trong một cái chớp mắt mà đã không kiên trì nổi.
Bất quá. . .
Dùng để làm cái khác thì hẳn là đủ!
Mạc Cầu nhắm mắt lại, quyển U Minh Huyền thể cuối cùng bắt đầu được phục khắc lên màn sáng, theo tinh quang ảm đạm, rất nhiều cảm ngộ xông lên đầu.