Người dịch: Whistle
Mấy ngày sau.
Trong mật thất.
Mạc Cầu khoanh chân ngồi ngay ngắn, sau lưng có một cây cờ đen như mực không gió mà bay, trên đó toát ra một làn khói dạt dào giống như mực đậm sền sệt.
Làn khói đen chui vào trong da thịt, cốt tủy, huyết dịch của Mạc Cầu, dưới tác dụng của bí pháp, làm cho nhục thân phát sinh những biến hóa không thể diễn tả.
Vạn Quỷ pháp thể!
U Minh Huyền thể!
Mượn nhờ Quỷ khí nồng đậm trên Vạn Quỷ phiên để Luyện thể, thân thể biến hóa cơ hồ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Từng tia ý lạnh từ hắn trên người hiện lên, tóc trắng trên trán tỏa ra những ánh sáng màu trắng bạc quỷ dị, rõ ràng là hắn đang ngồi xếp bằng ở đó nhưng lại tạo ra cho người ta một cảm giác hư vô mờ mịt.
Giống như những vật quỷ mị không có thực thể vậy.
"Hô. . ."
Mạc Cầu mở mắt ra, nhẹ nhàng giơ tay lên.
Năm ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, móng tay phá không, phát ra những tiếng động “leng keng” giống như tiếng kim thiết giao kích.
Âm thanh thanh thúy, ẩn hiện binh qua dữ tợn chi ý, làm cho người nghe được cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Ánh mắt thiểm động, hắn khẽ vung tay áo dài.
"Bạch!"
Ly Hỏa kiếm bỗng nhiên thoáng hiện giữa không trung, hóa thành một đạo hỏa tuyến chém xuống vầng trán của Mạc Cầu.
"Đinh. . ."
Phi kiếm rơi xuống chạm vào da thịt, nhưng lại không thể chém rách làn da, mà chỉ chém ra một dải hỏa hoa, dù cho chưa từng vận chuyển kiếm quyết gia trì, nhưng cường độ nhục thân cũng đã rất cứng cỏi.
Mạc Cầu lập tức nhấc tay, năm ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt, không khí trong phạm vi vài trong giống như bị rút sạch chỉ trong nháy mắt.
Nhẹ nhàng vung ra một quyền, giống như sơn nhạc lật úp, trong mật thất to như vậy mà lại run rẩy theo.
Giống như người đang ngồi xếp bằng trong phòng không phải là một con người, mà là một con hung thú kinh khủng chỉ cần dậm chân là mặt đất đều sẽ rung lắc.
Mạc Cầu thu hồi quyền phong, dị dạng đột ngột tiêu tán.
"Pháp thể Đại thành!"
Mấy năm thời gian, tu tới Pháp thể Đại thành, có thể ngạnh kháng Pháp khí Hạ phẩm mà không bị thương, chuyện này theo người khác cơ hồ là không có khả năng.
Nhưng ở trên người Mạc Cầu lại là chuyện đương nhiên.
Lúc trước khi còn ở Tiên Thiên thì hắn đã khổ luyện công phu tới trình độ có thể ngạnh kháng Tu Tiên giả.
Lại thêm huyết mạch tiến hóa, nhục thân sớm đã siêu thoát phàm tục cực hạn.
Đương thời duy nhất không đủ chỉ là thân thể chưa Pháp lực rèn luyện, chung quy là huyết nhục phàm thai, khó mà ngăn cản uy lực của Pháp khí.
Bây giờ!
Pháp thể Đại thành, giữa da thịt và cốt tủy giống như có thêm một lực lượng vô hình, giơ tay nhấc chân đều có thể bộc phát ra cự lực vô tận, không phải là trước kia có thể so sánh.
Không cần vận chuyển Thần niệm, chỉ cần hít thở thì bộ thân thể này cũng có thể sinh ra cảm ứng thiên địa.
Nhất cử nhất động đều mang theo lực lượng thiên địa, giống như một tôn tuyệt thế thần binh trải qua thiên chuy bách luyện, hoặc như Pháp khí mà Tu Tiên giả hoành hành.
Đơn thuần chỉ dựa vào nhục thân, liền xem như là Tu Tiên giả Luyện Khí Viên mãn thì cũng không bằng hắn.
Ngoài ra, bất luận là Vạn Quỷ pháp thể hay là U Minh Pháp thể, cũng đều thuộc âm.
Pháp thể Đại thành cũng có thể gia tăng uy năng của Pháp thuật thuộc tính âm ở một mức độ nào đó, giảm bớt áp lực điều khiển Pháp khí thuộc âm.
Như Âm Phong Vô Ảnh kiếm, Vạn Quỷ phiên. . .
Nghĩ vậy, hắn nhấc tay nắm chặt cây Vạn Quỷ phiên sau lưng, nhẹ nhàng nhoáng một cái, một cỗ hàn ý nhiếp người tâm phách âm trầm lập tức trải rộng toàn trường.
Mạc Cầu hơi biến sắc, hiện ra vẻ chống đỡ hết nổi, nhưng mà cuối cùng vẫn kiên trì được.
Lúc trước, Bạch Cốc Dật Luyện Khí tầng mười một thao túng Vạn Quỷ phiên đều có vẻ hơi phí sức, khó mà thi triển hết uy năng của Pháp khí.
Hiện giờ hắn mới Luyện Khí tầng bảy, có thể hơi ngự sử cũng đã đủ kinh người rồi.
Huống chi, nếu như Mạc Cầu đoán không sai thì cây Vạn Quỷ phiên trong tay hắn chắc là mạnh hơn cây mà Bạch Cốc Dật ngự sử.
. . .
"Luyện Khí tầng bảy, ngươi thật sự đột phá rồi?"
Trên đại điện, Vạn Nhậm Bình nhìn Mạc Cầu chau mày, trên mặt lộ ra một chút ngoài ý muốn.
Gã vốn cho rằng Mạc Cầu là đang lười biếng, nhát gan, cho nên mới cố ý kiếm cớ trốn đi, không ngờ lại thật sự đạt đến cửa ải đột phá.
Bất quá, đối với gã ta mà nói thì Luyện Khí tầng sáu hay tầng bảy cũng đều giống nhau, cũng chẳng đáng để gã quan tâm.
"May mắn."
Mạc Cầu chắp tay, lập tức hỏi:
"Tại sao không thấy Chu sư tỷ?"
"Chu tiên tử đi rồi." Lôi Quân Thiên ở bên cạnh mở miệng:
"Mấy ngày nay Mạc huynh vân luôn bế quan không ra ngoài, cũng không có cách nào đưa tin, nhưng mà Chu tiên tử có để lại thư cho Mạc huynh."
"Dường như có liên quan tới đứa bé tên Cầu Tiên kia."
"Đi rồi?" Mạc Cầu sững sờ.
"Sư muội cần phải hồi bẩm tình huống nơi này cho tông môn, còn phải đi trợ giúp những địa phương khác." Vạn Nhậm Bình mở miệng:
"Tình huống cụ thể thì các ngươi không cần phải quan tâm."
"Vâng."
Đám người đám lời.
Trong khoảng thời gian này, ngoài việc tiễu sát phản phỉ Vân Lan phủ, thanh lý Thế gia ra thì Chu Nam và Vạn Nhậm Bình còn thăm viếng không ít địa phương.
Còn về chuyện mà bọn họ đang làm là gì thì Mạc Cầu lại không hề rõ ràng, nhưng hiển nhiên là nhiệm vụ mà tông môn đã giao cho bọn hắn, thậm chí việc này có quan hệ đến Kiếm Nam đạo.
"Sư huynh." Tần Vũ mở miệng:
"Không biết lần này sư huynh gọi bọn đệ đến đây là có chuyện gì?"
"Hừ!" Nghe vậy, sắc mặt Vạn Nhậm Bình trầm xuống:
"Có ít người cảm thấy những chuyện mà chúng ta làm ở Vân Lan phủ hơi quá mức, cho nên dự định cáo lên Trấn Pháp ti của Ngụy quốc."
"Đám người này thật sự là ăn hùng tâm báo đảm!"
"Trấn Pháp ti?"
Có người còn không hiểu rõ cái ti này là làm gì.
Lôi Xương Dịch vội vàng giải thích.
Không giống với Đại Tấn, triều đình Ngụy quốc có lực chưởng khống tương đối mạnh với thuộc địa của mình.
Trong đó, Trấn Pháp ti chính là một bộ môn quan trọng nhất của triều đình, thay thiên tử tuần sát tứ phương, trấn áp kẻ không phục.
Nghe nói có không ít hạng người tu vi cao thâm nhậm chức ở trong này, chính phó ti chủ đương đại của Trấn Pháp ti còn là hai vị Đạo cơ tiền bối.
Nếu như có người tu hành lạm sát kẻ vô tội, hoặc là yêu ma làm loạn, một khi bị báo cáo, bình thường sẽ có người của Trấn Pháp ti tới phụ trách xử lý.
Phần lớn tình huống thì Trấn Pháp ti cũng không để ý đến chuyện sống chết của phàm nhân.
Nhưng một khi làm lớn chuyện thì kiểu gì cũng sẽ ra mặt.
Hiện giờ rất nhiều Tu tiên Thế gia ở Vân Lan phủ gặp nạn, chết không chỉ là phàm nhân, Trấn Pháp ti biết được thì chắc chắn sẽ nhúng tay.
Có lẽ Trấn Pháp ti không thể trực tiếp xử phạt Vạn Nhậm Bình, nhưng lại có thể tạo áp lực cho Thương Vũ phái.
Đến lúc đó, cuộc sống của gã ta chắc chắn sẽ không dễ chịu.
"Chư vị yên tâm." Thấy sắc mặt mọi người khác thường, Lôi Xương Dịch vội vàng mở miệng:
"Kỳ thực những Thế gia tu hành như chúng tôi cũng cực kì không thích Trấn Pháp ti, trừ phi bị buộc đến không có biện pháp. . ."
"Ây."
Trong khoảng thời gian này, dường như là làm có hơi quá, Lôi Xương Dịch liền tiếp tục nói:
"Lần này chỉ có một vài Thế gia định cáo lên Trấn Pháp ti, trong đó phần lớn đều là những kẻ phàm nhân bị liên lụy, không biết trời cao đất rộng."
"Lôi mỗ đã sắp xếp nhân thủ ở bên người bọn hắn, chỉ cần ngăn cản đường đi của bọn hắn thì tự nhiên sẽ vô sự."
"Không sai." Vạn Nhậm Bình gật đầu:
"Dầu gì cũng kéo được một hai năm, đợi khi chuyện này kết thúc, cho dù người của Trấn Pháp ti có tới thì cũng không thể làm gì."
"Sư huynh nói đúng lắm." Hạ Bạch Thạch nịnh nọt cười một tiếng, mục hiện sát cơ:
"Nếu bọn hắn đã tự tìm đường chết, chúng ta cũng không cần phải khách khí, sư huynh cứ việc phân phó là được."
"Ừm." Vạn Nhậm Bình gật đầu:
"Cư Lôi gia đã điều tra ra được hiện giờ đám người kia đang ẩn thân ở một khu vực trên Nghi sơn, đang chuẩn bị tiến về hướng kinh đô."
"Các ngươi chỉ cần chặn đường rồi giải quyết mấy kẻ cầm đầu trong đó là được."
"Sư huynh không đi sao?" Hạ Bạch Thạch chớp mắt.
"Ta còn có việc, huống hồ bên đó cũng chẳng có cao thủ gì, các ngươi có thể tự giải quyết." Vạn Nhậm Bình lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
"Mấy ngày nay, ả yêu nữ của Hợp Hoan tông vẫn luôn đi dạo ở gần phủ thành, ta đi chiếu cố ả ta. Vốn cho rằng những người đã đi rồi, không ngờ lại còn ở lại phụ cận, còn nhiều lần khiêu khích, bọn chúng đang muốn chết rồi!"
Âm lạc, sát ý trào lên.
Ánh mắt Mạc Cầu thiểm động, im lặng không nói.
. . .
Nghi sơn.
Cách phủ thành chừng trăm dặm.
Chẳng qua với thủ đoạn của Tu Tiên giả thì trăm dặm cũng không tính xa.
Tầm nửa ngày sau.
Đám người của Thương Vũ phái, Tu Tiên giả của Lôi gia, cộng thêm không ít võ giả phàm nhân của một chút thês lực phụ thuộc đều tề tụ nơi đây.
"Chư vị." Lôi Xương Dịch chắp tay mở miệng:
"Trước mắt thì Vân Lan phủ cũng chỉ có chút chuyện phiền phức này, không sai biệt lắm đã bình định xong rồi, chuyện này toàn nhờ công của chư vị."
"Lôi mỗ, ở đây cám ơn!"
Giọng nói cảm khái, có mừng có bi.
Gia chủ và huynh đệ liên tục bị hại, Lôi gia ở Vân Lan phủ cũng đang bấp bênh, tràn ngập nguy hiểm.
Bây giờ.
Toàn bộ phủ thành to lớn đều nắm trong lòng bàn tay.
Còn về phần đám người của Thương Vũ phái, những đệ tử tiên tông này sẽ không ở lâu trong cái chốn phàm tục này.
Vân Lan phủ cuối cùng vẫn sẽ tiếp tục rơi vào trong tay Lôi gia, còn là rơi vào tay của Nhị phòng chi thủ là ông ta.
Chỉ tiếc. . .
Nhớ tới con gái đã chết của mình, trong lòng ông ta bất đắc dĩ than nhẹ.
Tuy rằng Lôi Xương Dịch có rất nhiều con cái, nhưng cũng chỉ có hai người có thiên phú tu hành, Lôi Lung Nguyệt còn được ông ta ký thác kỳ vọng.
Haizz!
"Lôi huynh khách khí." Hạ Bạch Thạch khoát tay:
"Chẳng qua mấy lời khách sao này thì nên để lại chờ sau này hãy nói, việc cấp bách là phải xử lý xong chuyện trước mắt đã."
"Đã mấy tháng rồi, bọn ta cũng không muốn tiếp tục hối hả ngược xuôi, nếu như có thể an ổn tu hành thì tốt hơn."
"Đúng không, Mạc sư đệ?"
Một câu cuối cùng, gã lại hỏi Mạc Cầu.
"Không sai."
Mạc Cầu gật đầu.
"Hạ huynh nói đúng lắm." Lôi Xương Dịch hoàn hồn, nói:
"Kỳ thực cũng không có gì, cao thủ có dị tâm đang ẩn giấu ở nơi này cũng không nhiều, cũng chỉ có vài vị người tu hành."
"Ngược lại là có một ít phàm nhân, dây dưa không hết, có chút phiền phức, chẳng qua những người này cứ giao cho bọn hạ nhân xử lý là được."
Nói xong liền chỉ tay về phía đám tôi tớ của Lôi gia ở sau lưng.
"Muốn ra Nghi sơn thì cần phải đi qua mấy khu vực này, những nơi này thì làm phiền mấy vị thượng sứ trông coi."
Ông ta lập tức mở bản đồ ra, điểm mấy khu vực cần phải đi qua, hết thảy có sáu nơi, hai nơi trong đó có địa thế hiểm yếu, đại khái sẽ không có người qua, chỉ cần để mắt thêm một chút là được.
Tổng thể mà nói, chỉ cần không biết phi thiên độn địa, trông chừng bốn phía nơi này liền không vấn đề.
"Cứ như vậy đi!" Hạ Bạch Thạch vỗ nhẹ hai tay, nói:
"Hết thảy có bốn nơi, chúng ta thay phiên phòng thủ, Ta sẽ trông coi Vân Hữu Phong, ngô. . ."
Gã hơi ngừng lại, nghiêng đầu nói:
"Tu vi của Mạc sư đệ vừa mới đột phá, cảnh giới bất ổn, tạm thời đi cùng với ta, như thế nào?"
"Sư huynh!"
Tần Vũ giật mình trong lòng, vội vàng nói:
"Mạc sư đệ cũng không phải người mới ra xã hội, mà còn từng sinh hoạt nhiều năm trong chốn phàm tục, có kinh nghiệm phong phú trong việc đối phó với người thường, đệ xem không cần phải chiếu cố như vậy."
"Nếu không để hắn vào núi tiễu sát đi?"
"Không thể." Hạ Bạch Thạch nhìn Tần Vũ bằng ánh mắt băng lãnh:
"Vào núi quá nguy hiểm, vạn nhất gặp được tình huống đột phát thì phải làm thế nào, không thể chủ quan như vậy!"
"Huống hồ. . ."
Gã ta chậm rãi mở miệng:
"Chiếu cố Mạc sư đệ là nhiệm vụ mà Vạn sư huynh giao cho ta, Hạ mỗ há có thể không để trong lòng."
". . ."
Tần Vũ há to miệng, không có lên tiếng.
"Như vậy đi." Khóe miệng Hạ Bạch Thạch hơi vểnh lên, nói:
"Mạc sư đệ, đệ lựa chọn như thế nào?"
Mạc Cầu nhẹ gật đầu với Tần Vũ, chậm rãi nói: "Ta đi theo Hạ sư huynh đi."
"Vậy thì tốt."
Hạ Bạch Thạch cười nhạt:
"Cứ quyết định như vậy đi, lên đường!"
Nói xong liền phất ống tay áo một cái, thân hình nhảy lên thật cao rồi lao về phía Vân Hưu phong.
Mạc Cầu nhìn bóng lưng của gã, hơi trầm ngâm một chút rồi đi theo.