Người dịch: Whistle
Linh thạch, Đan dược thì Mạc Cầu tạm thời không thiếu, vả lại bởi vì chuyện lúc trước mà hiện giờ hắn đang rất giàu có.
Những vật này đối với việc tu hành mà nói là cực kỳ trọng yếu, nhưng lại không thể tăng lên chiến lực trong khoảng thời gian ngắn.
Mạc Cầu cũng không cần lắm.
Trải qua những chuyện nguy hiểm liên tục, thứ mà hiện giờ hắn đang quan tâm chính là tăng cường thực lực.
Mà muốn tăng cường thực lực thì không nằm ngoài tu vi, Pháp khí và Công pháp.
Tu vi thì khó mà đột nhiên tăng mạnh.
Pháp khí, trên tay hắn đã có không ít, trừ phi là Pháp khí Thượng phẩm, bằng không thì thực lực tăng lên cũng có hạn.
Mà Pháp khí thượng phẩm, hiếm thấy thì không nói, cho dù có lấy được, với tu vi hiện giờ của hắn thì cũng khó mà điều khiển.
Còn về Công pháp. . .
Tuy rằng mỗi ngày ở bên trong thức đều sẽ tăng thêm gần một trăm tinh thần, nhưng mà trong mấy năm qua hắn cũng tiêu hao rất nhiều.
Pháp thuật của Tiên gia ít nhất cũng hơn vạn hay thậm chí là mấy vạn tinh thần, liền xem như những tiểu thuật như xuân phong hóa vũ, vạn mộc hồi xuân thì cũng là như thế, cho đến hôm nay, số lượng tinh thần của hắn đã còn thừa không bao nhiêu.
Ngược lại thì có thể nghĩ một chút về Cửu Hỏa Thần Long tráo.
Nhất là sau khi nhìn thấy đoàn Lôi Hỏa này của Lôi gia, tâm tư chuyển động, không khỏi sinh ra ý nghĩ.
"Mạc huynh." Lôi Quân Thiên lộ vẻ khó xử, nói:
"Tuy rằng đoàn Lôi Hỏa này không phải là thiên địa linh hỏa, nhưng cũng là cái này chỗ hội tụ linh tính của Hỏa mạch, một khi có hại, chắc chắn sẽ gây ra tác động rất lớn."
"Huống hồ, hỏa tính của Lôi Hỏa rất dữ dằn, khó mà điều khiển, Lôi gia chúng tôi cũng chỉ dùng nó để Luyện khí mà thôi."
"Yên tâm, tại hạ chỉ cần một nửa, sẽ không làm cho Địa mạch dị động." Mạc Cầu mở miệng:
"Còn về chuyện hỏa tính dữ dằn thì cũng không nhọc Lôi huynh quan tâm, Mạc mỗ tự có biện pháp giải quyết."
Lôi Quân Thiên có chút chần chờ.
Trọng bảo Lôi gia thì đương nhiên là thanh kiếm phôi Pháp bảo kia là nhất.
Nhưng đoàn Lôi Hỏa này cũng có phẩm chất cực kì bất phàm, nếu như nguyện ý bỏ được, thậm chí có thể dẫn tới sự chú ý của tu sĩ Đạo cơ.
Vô duyên vô cớ bị người khác lấy mất một nửa. . .
"Làm sao." Mạc Cầu lạnh nhạt nói:
"Lôi huynh không nỡ?"
"Đây cũng không phải." Lôi Quân Thiên lắc đầu:
"Chẳng qua việc này can hệ trọng đại, ta sợ một mình ta khó mà quyết định được."
"Nếu vậy." Mạc Cầu gật đầu, cũng không bắt buộc:
"Quên đi."
Nói xong liền đứng dậy.
"Chậm đã!" Lôi Quân Thiên biến sắc, gấp vội vươn tay ngăn cản:
"Lôi mỗ chỉ là một thành viên của Lôi gia, tất nhiên là không thể quyết định được, nhưng nếu Lôi mỗ trở thành gia chủ Lôi gia thì có thể làm chủ phân ra một nửa Lôi Hỏa, thì thế nào?"
"Nha!" Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn lại:
"Vậy theo như Lôi huynh thấy thì mình có thể trở thành gia chủ Lôi gia được không?"
"Chuyện này thì một mình Lôi mỗ nói không tính." Lôi Xương Dịch cười nói:
"Trước mắt thì đã mấy người đang cạnh tranh cái vị trí gia chủ Lôi gia, nhưng mà theo Mạc huynh thì Lôi mỗ có thể đảm nhiệm được không?"
Mạc Cầu nhíu mày.
Quan sát kỹ đối phương một hồi, hắn chậm rãi gật đầu:
"Theo ta thấy, vị trí gia chủ Lôi gia này ngoài Lôi huynh ra không còn ai khác có thể làm được."
"Ha ha. . ." Lôi Xương Dịch nghe vậy cười to:
"Mượn cát ngôn của Mạc huynh, nếu vị trí gia chủ đã là của ta, vậy thì ta đương nhiên có thể xử lý đoàn Lôi Hỏa này."
Nói xong liền duỗi tay ra:
"Mạc huynh, mời!"
Mạc Cầu thấy thế bèn cười cười, đưa tay lấy từ trong Túi Trữ Vật ra một chiếc đèn đồng hình bát giác.
Vật này không phải đến từ trên thân người khác, mà là do hắn dùng Linh thạch mua được ở trong phường thị.
Pháp khí Hạ phẩm, chỉ có một công hiệu.
Đó là có thể chứa được Linh hỏa, cho dù là thiên địa Linh hỏa thì cũng có thể cất đặt trong một chốc mà không tổn thương tới bản thể.
Chuyện này không ít Pháp Khí Trung Phẩm đều không làm được.
"Đi!"
Mạc Cầu bấm tay điểm ra, đèn đồng bát giác lập tức bay ra, xoay quanh trên đoàn Lôi Hỏa.
Bấc đèn lay động, một sợi khí tức mà mắt thường khó phân biệt được hạ xuống, lập tức dẫn dắt một tia hỏa diễm.
"Đôm đốp!"
Điện quang bên trong Lôi Hỏa thiểm động, đèn đồng lập tức run rẩy, cũng làm cho Lôi Quân Thiên đang đứng xem giật mình trong lòng.
Y rất rõ ràng, đoàn Lôi Hỏa này nhìn thì không lớn, nhưng uy năng rất kinh khủng, liền xem như tu sĩ Luyện Khí Viên mãn bị nó đốt phải thì cũng thập tử vô sinh.
Muốn luyện hóa thì càng là khó càng thêm khó!
Đối với tu sĩ Đạo cơ tới nói là xuất lực luyện hóa cũng không có kết quả tốt, mà đối với tu sĩ Luyện Khí tới nói là hữu tâm vô lực.
Cũng bởi vì vậy mà cho đến ngày nay cũng không bị người thu lấy.
"Hoa. . ."
Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng động khác thường.
Lôi Quân Thiên nghiêng đầu, hơi mở hai mắt, chỉ thấy lúc này hình dáng tướng mạo của Mạc Cầu đã đại biến.
Sợi tóc phát ra ánh sáng màu hồng, hai mắt giống như liệt diễm, da thịt giống như nham tương chảy xuôi, giống như là hỏa diễm thành tinh vậy.
Lúc này, huyết mạch khống hỏa ở trong cơ thể đã được Mạc Cầu thôi phát đến cực hạn.
"Cái này. . ."
"Cái này là cái gì?"
Tuy rằng Lôi Quân Thiên không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại có thể nhìn ra Lôi Hỏa đã trở nên dịu dàng ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Một tia hỏa diễm bị đèn đồng bát giác dẫn dắt chậm rãi hội tụ tại bấc đèn, khẽ đung đưa.
Một lát sau, Lôi Hỏa co lại thành một đoàn nhỏ núp ở bên trong đèn đồng bát giác, không còn gặp được tư thái dữ dằn của nó nữa.
"Hô. . ."
Mạc Cầu khẽ nhả một ngụm trọc khí, thu hồi dị dạng trên người, chắp tay thi lễ với Lôi Quân Thiên:
"Đa tạ!"
Sau khi luyện hóa đoàn Lôi Hỏa này thì phẩm chất của Cửu Hỏa Thần Long tráo sẽ tăng lên một tầng nữa.
Luyện Sát thuật cũng từ tứ phẩm tấn thăng đến Ngũ phẩm.
Tiến thêm một bước, chính là Luyện Sát thành cương, có thể dựa vào cái này để xuất nhập cửu tiêu pháp môn Thượng thừa, đối đầu với Pháp khí Thượng phẩm cũng không phải việc khó.
. . .
Mưa phùn như màn, liên miên rơi xuống gạch xanh ngói xanh, không ngừng phát ra những âm thanh thanh thúy dễ nghe.
Ngô Niệm Nhu thân mặc trường sam màu tím nhạt, tóc dài đen như mực tùy ý xõa ở phía sau, chắp tay đứng trong đình.
Tướng mạo của nàng bình thường, không làm cho người khác chú ý, chỉ có một đôi lông mày ẩn hàm lăng lệ chi ý.
Nàng có tu vi Luyện Khí tầng tám, niên kỷ cũng không lớn, thời gian nhập môn còn trễ hơn cả Mạc Cầu.
Nói cách khác, mấy năm trước nàng vẫn còn là một tán tu.
Có thể lấy thân phận nữ lưu để đạt thành tựu như ngày hôm nay, lòng cầu đạo của nàng cũng không cần phải bàn cãi.
"Người muốn làm gia chủ Lôi gia, ngoài Lôi Quân Thiên ra thì còn có cửu phòng Lôi Trác, Tam phòng Lôi Thanh Xuyên, Lục phòng Lôi Đan Hàn."
"Lôi Trác có bối phận cao nhất, thiên phú cũng không kém, chẳng qua làm người chẳng ra sao cả, thanh danh cũng rất kém."
"Lôi Thanh Xuyên là người có thiên phú cao nhất trong thế hệ trẻ của Lôi gia, thê tử còn là muội muội của một vị cao thủ Trấn Pháp ti, cộng thêm làm người trượng nghĩa, rất nhiều người đều xem trọng Lôi Thanh Xuyên."
"Còn về Lôi Đan Hàn. . ."
Nàng hơi ngừng lại, nói:
"Tần sư huynh đại lực tiến cử Lôi Đan Hàn, cho nên tuy rằng chỉ là một giới nữ lưu nhưng cũng không thể coi thường người này."
"Tần sư huynh đại lực tiến cử?" Mạc Cầu nhíu mày.
Bất luận có nói thế nào thì chuyện này cũng là việc tư của Lôi gia, Tần Vũ làm vậy có hơi quá.
"Ừm." Ngô Niệm Nhu gật đầu, gương mặt xinh đẹp âm trầm:
"Không chỉ như vậy, Tần sư huynh còn lôi kéo Ông sư đệ, trước mắt thì bốn người của Thương Vũ phái chúng ta đã phân ra làm 2 đội đối địch."
"Quá rồi." Mạc Cầu lắc đầu:
"Chỉ là quan điểm bất đồng mà thôi, sao có thể nói là địch?"
"Sư huynh nói đúng lắm." Khuôn mặt của Ngô Niệm Nhu giãn ra, gật đầu phụ họa:
"Là ta quá câu chấp. Bất quá, chắc là Mạc sư huynh cũng không muốn làm cho Lôi huynh bỏ lỡ vị trí gia chủ đúng không?"
"Ừm."
Mạc Cầu gật đầu.
Hắn còn chưa luyện hóa Lôi Hỏa nữa, vạn nhất tân nhiệm gia chủ đổi ý thì sẽ rất không ổn.
"Đát. . . Đát. . ."
Trong màn mưa đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến.
Chỉ nghe âm thanh thôi là hai người đã biết người tới là ai rồi.
Tần Vũ!
Sau bức tường ở phía trước có một người đang đi tới, mưa phùn rơi xuống cách cơ thể người này còn một thước liền bị một lực lượng vô hình cản lại.
"Mạc sư đệ, Ngô sư muội."
Tần Vũ dừng bước trong mưa, nhíu mày nhìn về phía hai người, nói:
"Chúng ta đều đệ tử của Thương Vũ phái, không nói tình như thủ túc, nhưng các ngươi nhất định phải làm địch thủ của ta sao?"
Ách. . .
Mạc Cầu kinh ngạc.
Xem ra, không chỉ Ngô Niệm Nhu xem đối phương làm địch nhân, mà ngay cả Tần Vũ cũng vậy.
Chỉ là không biết hai vị của Lôi gia đã bỏ ra đại giới gì mà để cho bọn hắn làm đến mức độ này?
"Sư huynh." Ngô Niệm Nhu nhíu mày, nói:
"Chúng ta cũng không muốn làm cho sư huynh khó xử, nhưng mà luận đích luận đức thì đều nên do Lôi Quân Thiên đảm nhiệm vị trí gia chủ."
"Dầu gì cũng không tới phiên người chỉ có Luyện khí tầng năm như Lôi Đan Hàn?"
"Sư muội." Tần Vũ hừ lạnh:
"Chúng ta đều là ngoại nhân, cái gọi là luận đích luận đức cũng không phải sư muội có thể nói rõ? Còn về tu vi, gia chủ cũng không nhất định là người có tu vi cao nhất, nếu không liền trực tiếp so tài tu hành là được rồi."
"A. . ." Ngô Niệm Nhu cười khẽ:
"Thì ra sư huynh còn biết bản thân là người ngoài, chỉ là không biết trong những ngày hôm nay một 'người ngoài' như sư huynh đang bận cái gì?"
"Ngươi. . ." Tần Vũ biến sắc, dừng một chút, y chậm rãi nói:
"Sư đệ, sư muội, làm sao phải đến mức này?"
"Các ngươi đều phải quay về tông môn, chỉ là vị trí gia chủ Lôi gia mà thôi, đối với các ngươi có quan hệ gì chứ? Không bằng để cho Đan Hàn làm."
"Có bốn người chúng ta ủng hộ, vị trí gia chủ Lôi gia này tuyệt đối không có dị nghị, vi huynh cũng sẽ vô cùng cảm kích."
"Sư huynh!" Mạc Cầu mở miệng:
"Vì sao sư huynh nhất định phải ủng hộ Lôi Đan Hàn, nói thật, trước đây không có ai xem trọng vị này."
Ngô Niệm Nhu nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm.
Hình như nàng đã biết được chút gì đó, nhưng lại không hề nói ra, chỉ là đang nhìn chằm chằm vào Tần Vũ.
Hai mắt Tần Vũ co rụt lại, ngừng một lát, mới chậm rãi mở miệng:
"Đan Hàn đang mang thai con của ta."
Cái gì?
Mạc Cầu sững sờ.
Ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn chính là mới qua một khoảng thời gian ngắn mà đã gây ra án mạng rồi?
Nhưng mà Tần Vũ cũng không cần phải nói dối mấy chuyện như vậy.
Tính toán thời gian, sợ là bọn hắn vừa tới Vân Lan phủ không lâu thì hai người đã ở cùng nhau.
"Bội phục!"
Hắn than nhẹ một tiếng, chỉ ôm quyền chắp tay.
"Cho nên, ta nhất định phải tìm đường lui cho hai mẹ con họ." Tần Vũ quét nhìn hai người một chút, buồn bực mở miệng:
"Lần này coi như ta cầu hai người, mặc kệ Lôi Quân Thiên đáp ứng hai người cái gì, Đan Hàn nhất định cũng sẽ đáp ứng."
"Như thế nào?"
Nói xong, y hơi khom người, hạ thấp tư thái, biểu thị thành ý.
Mạc Cầu lộ vẻ chần chờ.
Nếu như Lôi Đan Hàn cũng đáp ứng đưa tặng Lôi Hỏa, vậy thì cũng không phải là không thể tiếp nhận, chỉ là có một chút xin lỗi Lôi Quân Thiên.
"Không được!" Nào ngờ, không đợi hắn mở miệng, Ngô Niệm Nhu ở bên cạnh đã lập tức cự tuyệt:
"Sư huynh, muội có thể thay Lôi Quân Thiên đáp ứng, sau này chắc chắn sẽ thiện đãi hai mẹ con họ, nhưng vị trí gia chủ thì không thể nhường lại được."
"Ngươi!"
Tần Vũ biến sắc.
"Tốt, cực kỳ tốt!"
Y tức giận trừng mắt nhìn hai người, oán hận gật đầu:
"Nếu các ngươi đã tuyệt tình như vậy thì cũng đừng trách ta không khách khí, hãy đợi đấy!"
Nói xong liền vung tay áo bỏ đi.
"Hừ!" Ngô Niệm Nhu hừ lạnh:
"Chả lẽ lại sợ ngươi."
"Không đến mức." Mạc Cầu gượng cười, hắn vừa mới dính vào một chuyện, bây giờ chỉ cầu an ổn, một lòng tu hành, liền nói ngay:
"Sư muội, có lẽ chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện, không cần phải náo thành bộ dáng như bây giờ."
"Chuyện này không thể thương lượng." Ngô Niệm Nhu quay đầu, nhăn mày nói:
"Sư huynh, ta thấy tính cách của sư huynh quá mềm yếu, cho nên mới sẽ có người dám nói xấu sau lưng huynh."
"Dựa vào cái gì chúng ta phải nhường y?"
Mềm yếu?
Mạc Cầu há to miệng, chỉ đành than nhẹ:
"Sư muội, đều là đồng môn, vì chuyện của người ngoài mà nháo đến mức độ này, thật sự là không đáng."
"Không." Ngô Niệm Nhu chần chờ một chút, tựa hồ là xem Mạc Cầu như người vô hại mới giải thích:
"Sư huynh có chỗ không biết, điều kiện mà Lôi Quân Thiên đáp ứng ta chính là có thể làm cho ta có cơ hội trở thành đệ tử Nội môn, lại thêm số tích lũy trong những năm này, chuyện này tám chín phần mười là có thể thành."
"Cho nên, bất luận như thế nào thì ta cũng phải giúp Lôi Quân Thiên trở thành gia chủ."
Đệ tử Nội môn?
Mạc Cầu lộ ra vẻ kinh ngạc.
Khó trách!
Danh ngạch đệ tử Nội môn của Thương Vũ phái đều là một cái củ cải một cái hố, dù sao tài nguyên của tông môn cũng có hạn, không có khả năng khuếch trương số lượng đệ tử Nội môn mà không hạn chế gì.
Tu vi đầy đủ, tuổi tác không thể quá lớn, còn phải được Đạo cơ tiền bối ưu ái thu làm môn hạ, như vậy mới có thể bái nhập Nội môn, đệ tử Ngoại môn muốn tấn thăng thì phải tranh đoạt một số ít cơ hội với rất nhiều đồng môn, có thể nói là khó càng thêm khó.
Nhất là những người giống như Ngô Niệm Nhu, nàng vốn là tán tu, không có chút nào gia thế nào, cơ hội càng thêm xa vời.
Hiện giờ có thể có được cơ hội này, cho nên nàng đương nhiên sẽ không nguyện ý bỏ lỡ.
Dù sao một khi trở thành đệ tử Nội môn, tài nguyên và đãi ngộ cũng là cách biệt một trời một vực, không phải là đám đệ tử Ngoại môn đang đau khổ giãy dụa có thể so sánh được.