Người dịch: Whistle
Trong Lôi phủ to lớn treo đầy lụa trắng treo, nhạc buồn tề minh.
Khách tế điện đến từ tứ phương, nối liền không dứt, trong lúc nhất thời, trong nội viện tràn đầy tiếng khóc.
Không ai có thể ngờ rằng.
Chỉ mới qua mấy tháng, mấy vị người chủ sự thế hệ trước của Lôi phủ lại liên tục mất mạng.
May mà hiện giờ Vân Lan phủ cũng coi như an định.
Không có tà đạo Hợp Hoan tông, không có rất nhiều tán tu tâm hoài quỷ thai, địa vị của Lôi gia vẫn rất vững chắc.
Thậm chí có thể nói, lực khống chế còn tăng lên rất nhiều.
Cho bọn hắn thời gian nhất định thì cũng không phải là không có khả năng tái hiện lại thịnh cảnh Lôi phủ năm đó.
Nhưng ở lúc này, trên mặt hồ bĩnh tĩnh vẫn có sóng ngầm cuồn cuộn.
Nước, không thể một ngày không có vua; nhà, không thể một ngày vô chủ.
Lúc này, người có ý với vị trí gia chủ Lôi gia đã bắt đầu lén lút liên lạc để gia tăng phần thắng cho bản thân.
Hậu viện khách phòng.
"Hai vị." Lôi Quân Thiên chỉ tay xuống dưới, nói:
"Mấy người kia là đệ tử và trang chủ của Thí Kiếm sơn trang, tuy đều là phàm nhân, nhưng thực lực cũng không kém."
Một vị nam tử trung niên lập tức chắp tay thi lễ:
"Thí Kiếm sơn trang Liễu Ngạo, gặp qua hai vị tiên sư."
"Tiên Thiên Đại thành, trăm khiếu đều mở, hẳn là đã huyết luyện Pháp khí." Mạc Cầu cúi đầu, chậm rãi gật đầu:
"Không sai, đáng tiếc tuổi tác hơi lớn, nếu không chưa chắc không có cơ hội bước vào con đường tu hành."
"Tiên sư pháp nhãn." Liễu Ngạo cúi đầu, thở dài nói:
"Liễu mỗ tự biết tiền đồ vô vọng, chỉ cầu con mình có ngày có thể đạp vào tiên đồ, cũng đã đủ hài lòng."
Mạc Cầu nghiêng đầu, nhìn về phía người trẻ tuổi ở bên cạnh Liễu Ngạo.
Người trẻ tuổi có tướng mạo tuấn dật, áo trắng như tuyết, lưng đeo một thanh bảo kiếm, trên thân Kiếm khí ngút trời.
Tuổi tác hẳn là chừng hai mươi, cũng đã là Hậu Thiên viên mãn, chỉ thiếu chút nữa liền có thể tiến giai Tiên Thiên.
"Liễu Vô Nhai, gặp qua tiên sư!"
"Mạc huynh." Lôi Quân Thiên mở miệng:
"Mấy năm trước Liễu gia là tôi tớ của Lôi gia ta, chẳng qua một vị tiểu thiếp của ta chính là đến từ Liễu gia, còn sinh cho ta có một đứa con trai."
"Thí Kiếm sơn trang cũng xem như là người mình."
"Nha!"
Mạc Cầu hiểu rõ, lập tức khẽ vung tay áo, một cái bình ngọc lập tức trôi về phía Liễu Vô Nhai:
"Nếu đã là hậu nhân của Lôi huynh thì nhận lấy vật này đi."
"Mấy năm trước Mạc mỗ cũng là một kẻ phàm nhân, ngẫu nhiên đạt được đan phương của Tiên Thiên đan, vừa lúc còn lại một viên đan dược."
"Tiên Thiên đan?" Hai mắt Liễu Vô Nhai sáng lên, Liễu Ngạo ở bên cạnh đã kích động đến run rẩy.
Lấp tức kéo con trai mình quỳ rạp xuống đất:
"Đa tạ tiên sư ban dược!"
Nếu như không có Tiên Thiên đan, Liễu Vô Nhai còn cần tích lũy thêm mấy năm nữa mới có thể tiến thêm một bước.
Thời gian mấy năm, quan hệ trọng đại.
Trong lòng Liễu Ngạo cuồng hỉ, nhưng cũng không khỏi có chút tiếc nuối.
Nếu như năm đó mình có thể có được một viên Tiên Thiên đan, giảm bớt mấy năm khổ công, chưa chắc không thể tu thành Pháp lực.
"Đứng lên đi!"
"Tạ tiên sư!"
Hai người chắp tay, thận trọng lui ra.
"Mạc huynh tốn kém rồi." Lôi Quân Thiên cười nhìn ra:
"Tuy rằng Liễu gia có quan hệ không tầm thường với ta, nhưng cũng không phải là không có ý nghĩ khác, lần này hẳn là không còn dị tâm."
"Hẳn là." Mạc Cầu mở miệng.
Hôm nay là ngày hạ táng của Nhị phòng Lôi Xương Dịch, chẳng qua đám người Lôi gia đều đang lo chuyện của mình.
Cũng không biết là có bao nhiêu người đang thực sự khóc trong tang lễ.
Đa số người đều giống như Lôi Quân Thiên, một khi làm xong chuyện trước mặt liền vội vàng tới đây tiếp kiến thế lực khắp nơi.
Hoặc là lôi kéo, hoặc uy áp, mua chuộc nhân tâm.
Nghĩ đến, những người khác cũng là như thế.
Đang khi nói chuyện, lại có mấy người chậm rãi đi vào, khuất thân thi lễ với đám người Mạc Cầu:
"Tô Yên, Huyễn Hương của Thúy Yên môn mang theo đệ tử đến bái kiến Đại công tử, gặp qua hai vị thượng sứ."
"Đứng lên đi." Lôi Quân Thiên nhấc tay, nói:
"Người của Thúy Yên môn phần lớn đều là nữ tử, chí không ở việc tăng trưởng võ học, ngược lại là rất có thành tích trên phương diện kinh thương mậu dịch."
"Không ít chuyện làm ăn của Lôi gia chúng tôi đều giao cho người của các nàng quản lý."
"Thật sao?" Ngô Niệm Nhu như có điều suy nghĩ.
Nàng không phải là một người khổ tu, cho nên hiểu rất rõ tầm quan trọng của tài phú đối với một đại gia tộc.
Có thể nói như vậy.
Dưới tuyệt đại đa số tình huống, trừ phi triệt để xé rách hai gò má, khoản thu nhập thêm thậm chí còn quan trọng hơn thực lực của bản thân rất nhiều.
"Hai người các ngươi ngẩng đầu lên."
Nàng ra hiệu cho hai nữ nhân ở bên dưới ngẩng đầu, trên mặt lập tức nở một nụ cười khẽ, bấm tay bắn ra hai đạo lưu quang.
"Một chút đồ chơi nhỏ, thu cất đi!"
Hai người kia cúi đầu xem xét, trên mặt lập tức hiện lên vẻ cuồng hỉ, liên tục không ngừng thi lễ, trong miệng đáp tạ.
"Đi xuống đi!"
Lôi Quân Thiên quay đầu, nói:
"Ngày xưa, bọn họ cũng là hạ nhân, bị rất nhiều Thế gia Tu tiên trong phủ thành điều khiển, tác dụng có hạn."
"Không ngờ hôm nay lại được hai vị ưu ái, đây cũng là phúc khí của bọn hắn."
"Kế tiếp còn có ai?" Mạc Cầu vuốt vuốt lông mày, nói:
"Lôi huynh, đây là thế lực của phàm nhân, không cần hai người chúng tôi phải gặp hết toàn bộ chứ, có việc cần Lôi huynh cứ mở miệng là được."
Hắn biết đối phương là mượn nhờ thân phận đệ tử Thương Vũ phái của hai người để thể hiện lực lượng của bản thân.
Nhưng ngày nào cũng bị người ta chiêm ngưỡng như vậy thì hắn cũng có chút không kiên nhẫn.
Nhất là. . .
Hắn còn muốn tu hành Pháp thuật, tế luyện Lôi Hỏa cũng cần phải hao phí tinh thần, đắm chìm trong đó mới được.
Mà chuyện Lôi gia chọn gia chủ cũng không phải là việc có thể hoàn thành trong một sớm một chiều, sau này sẽ còn phải chậm trễ.
"Mạc huynh nói đúng lắm." Lôi Quân Thiên cười cười, khẽ vẫy tay:
"Vi Nhi, Phong nhi, tới đây bái kiến trưởng bối."
Sau tấm bình phong, một nam một nữ nghe tiếng đi ra.
Nữ tử chừng hai mươi, tu vi Luyện khí tầng bốn, mặc một bộ quần áo màu gấm, phong cách ăn mặc cực kì dụng tâm.
Nam tử tầm mười lăm mười sáu tuổi, khó khăn lắm mới Luyện khí tầng ba, ánh mắt còn mang theo tính trẻ con.
"Lôi Vi, Dật Phong, ta có không ít nhi nữ, nhưng chỉ có hai người bọn họ là có thiên phú." Lôi Quân Thiên mở miệng:
"Các con mang Mạc huynh đi một chuyến khố phòng ở hậu viện."
"Rõ!"
Hai người trả lời.
"Mạc huynh." Lôi Quân Thiên quay đầu nói:
"Chuyện lần này, sợ là Mạc huynh phải ở lại Vân Lan phủ nghỉ ngơi mấy năm, đương nhiên là phải chọn nơi ở cho tốt."
"Lần này chúng ta khu trục rất nhiều Thế gia, có không ít nơi tốt bị bỏ trống, Mạc huynh không ngại chọn một chỗ trước đi."
"Cũng tốt." Mạc Cầu trả lời rồi đứng dậy.
Còn về Ngô Niệm Nhu, nếu như nàng trở thành đệ tử Nội môn thì sợ là sẽ không ở lại Kiếm Nam đạo nữa.
Cho nên là cũng không cần.
. . .
Lôi phủ đình viện rất rộng lớn, tòa phủ trạch to lớn như vậy nhưng lại không có bao nhiêu người sinh sống, lại thêm treo đầy lụa trắng, gió lạnh gào thét, ban đêm đi đường khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh.
Hai người Lôi Vi, Dật Phong có vẻ hơi sợ hãi.
"Tiền. . . Tiền bối." Đi tới hậu viện, hình như Lôi Dật Phong đã nghĩ đến điều gì đó, nói:
"Vãn bối nhớ được một chuyện, cần phải đi phía trước một chuyến, có thể hay không. . ."
"Đi đi."
Mạc Cầu tùy ý khoát tay.
"Tạ tiền bối." Trên mặt Lôi Dật Phong lộ vẻ vui mừng:
"Vãn bối lập tức trở lại."
Nói xong liền vội vàng chạy về phía tiền viện.
Lôi Vi bĩu môi, dẫn Mạc Cầu bước vào một tòa thiền điện, sai mấy người thủ vệ lấy ra mấy tấm bản đồ của Vân Lan phủ.
"Tiền bối." Nàng chỉ nhẹ lên trên đó nói:
"Vân Lan phủ có diện tích không nhỏ, nhưng chỗ có Linh khí hội tụ lại không nhiều, theo như điều tra thì chỉ có bảy chỗ có thể có giúp chúng ta tu hành."
"Hiện giờ đang có bốn chỗ không có người chiếm cứ. . ."
"Ngô!"
Chần chờ một chút, nàng lại nói:
"Kỳ thực còn có hai tòa sơn phong, Linh khí cũng không tệ, nhưng địa thế quá hiểm yếu, cho dù là chúng ta cũng không tiện ở lại, vả lại khó mà xây dựng thêm."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, ánh mắt đảo qua những nơi bị khoanh tròn trên bản đồ.
"Nơi này đã từng là chỗ ở của Hà gia, tuy rằng trang viên đã bị hủy hơn phân nửa, nhưng chỉ cần sửa chữa một chút liền có thể sử dụng, hơn nữa còn có một cái Tụ Linh trận."
" Bách Hủy uyển của Miêu gia là nơi tuyệt nhất của Vân Lan phủ, nếu như tiền bối chọn nơi này thì có thể ở chung với đồng đạo."
Lôi Vi chậm rãi mà nói, Mạc Cầu thì bất vi sở động.
Thời gian dần trôi qua, thanh âm cũng ngừng lại.
Lôi Vi nhìn Mạc Cầu, tâm tình có một chút phức tạp.
Đương nhiên là Lôi Vi rất ngưỡng mộ với những đệ tử đến từ tiên tông đại phái này, nhưng mà nàng nghe nói vị Mạc tiền bối ở trước mặt này trước kia vốn là một phàm nhân, chẳng qua những năm này lật người.
Cũng giống với những võ giả phàm nhân vẫn luôn bị sai khiến đột nhiên biến thành tiền bối mà mình phải cung kính.
Cảm giác khác biệt làm cho nàng có một ít không được tự nhiên.
"Đây là nơi nào?"
"A!"
Lôi Vi khẽ giật mình, trong nháy mắt hoàn hồn:
"Nơi đó là Hồng Vân sơn, ngọn núi này rất hiểm trở, cao ngất như mây, tuy rằng có Linh mạch hội tụ, lại có quá nhiều chỗ không tiện, cho nên rất nhiều năm qua đều không có người lựa chọn."
"Ngô. . ." Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm, đột nhiên mở miệng:
"Đệ đệ của ngươi đã đi rất lâu rồi?"
"Ừm?"
"Tại sao còn chưa tới?"
"A!"
. . .
Trong màn đêm, tràn ngập sát cơ.
Lôi Thanh Xuyên kéo căng thân thể, xung quanh tử điện vờn quanh, một đôi mắt hổ trừng to về phương xa.
"Ngươi là ai?"
"A. . ." Trong bóng tối, một người cười lạnh:
"Lôi Thanh Xuyên, biết rõ rồi thì cần gì phải cố hỏi, là ngươi tự mình ra tay hay là phải để lão hủ động thủ?"
"Ngươi thật to gan!" Lôi Thanh Xuyên gầm thét:
"Chẳng lẽ các hạ không sợ Lôi gia trả thù sao?"
"Trả thù?" Đối phương khinh thường nói:
"Sợ là người trong Lôi gia còn ước gì ta giết chết ngươi, trông cậy vào bọn hắn báo thù ngươi? Thật sự là buồn cười!"
"Còn có vị thê tử kia của ngươi, ta nghe nói, mấy năm này tình cảm của các ngươi bất hòa, sợ là cũng sẽ không nhúng tay."
"Ngươi. . ." Sắc mặt Lôi Thanh Xuyên trắng bệch:
"Ngươi rốt cuộc là ai, là ai phái ngươi tới?"
"Ngươi hẳn phải biết mới đúng."
Trong bóng tối, một chiếc đại ấn bỗng dưng xuất hiện, ở trong hư không nhoáng một cái liền lập tức xuất hiện tại trên đầu Lôi Thanh Xuyên.
"Hô. . ."
Đại ấn áp đỉnh, kình phong gào thét.
"Bành!"
Lôi quang thiểm động dưới đại ấn.
Chỉ trong một cái chớp mắt, một vòng huyết quang hiển hiện, giống như một tầng hồ quang mỏng manh lướt qua giữa sân.
"Phốc!"
Đầu người lăn xuống.
. . .
"Các ngươi là ai, các ngươi là ai?"
Trên đường phố u ám, Lôi Dật Phong vốn định tới gặp hảo hữu thì bị người ta bịt kín hai mắt, dù y có liều mạng giãy dụa thé nào thì cũng không thoát được.
Đang muốn ngự sử Pháp khí, trên người lại đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, làm cho y quát to một tiếng rồi tê liệt ngã xuống mặt đất.
Sau một khắc, một cái túi đen bao phủ xuống.
"Ô ô. . ."
Cái túi này buộc lại, dù cho bóng người ở bên trong có giãy dụa thì cũng khó mà thoát thân.
"Bạch!"
Lôi Dật Phong cắn chặt hàm răng, điên cuồng thôi động Pháp lực trong cơ thể, vòng ngọc trên cổ tay lập tức hóa thành một thanh phi kiếm hình rắn đâm tới cái túi.
"Phốc!"
Một lực lượng mềm dẻo làm cho phi kiếm không công mà lui.
"Đừng tốn sức." Một người ở bên ngoài mở miệng:
"Cái Túi Phá Nạp này của ta cũng là một món Pháp khí, lấy tu vi của ngươi thì đừng có mơ mà trốn ra được."
"Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn ở bên trong đi, nếu là làm phiền ta. . ."
Nói xong liền bị mấy cú đấm cứng từ bên ngoài nện vào, làm cho Lôi Dật Phong kêu thảm không thôi.
"Đây chính là hạ tràng!"