Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 340 - Chương 340. Đoạt Vị

Chương 340. Đoạt Vị Chương 340. Đoạt Vị


Người dịch: Whistle

"Hoả hoạn! Hoả hoạn!"

Trong màn đêm, nhạc buồn bao phủ Lôi phủ, bỗng nhiên xuất hiện một tiếng hô to, sau đó liền có vài con hỏa long từ phía sau đình viện tràn tới.

Thế lửa vừa vụt lên liền nhanh chóng tràn lan với tốc độ kinh người.

Chỉ trong chớp mắt, một nửa bầu trời ở phía trên Lôi phủ đã bị ánh lửa màu đỏ bao phủ.

"Cứu hỏa!"

"Nhanh đi múc nước!"

"Gọi người! Gọi người!"

Trong lúc nhất thời, tiếng gào thét, tiếng gầm gừ, thậm chí tiếng ồn ào, xôn xao và cả tiếng thút thít của trẻ con vang lên.

Tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

Lôi Quân Thiên, Ngô Niệm Nhu từ hậu viện nhảy tới, liếc nhìn nhau, phất tay thi triển Pháp thuật.

Xuân Phong Hóa Vũ thuật, Hồi Phong Phản Hỏa thuật.

Chỉ một thoáng, một đám khói đen rộng gần một mẫu hội tụ giữa không trung, mưa rơi nặng hạt như màn.

Còn có một đám lửa quét ngang qua, những nơi nó đi qua thì xung liệt diễm đều nhao nhao hội tụ xung quanh nó.

"Thật là đáng chết!" Lúc này, lại có một người rống giận rồi từ đằng xa nhảy vọt đến, cong tay búng ra một cái vòng tròn.

Vòng tròn xoay tròn giữa không trung, gió táp phun trào, giống như một vòng xoáy cuốn theo toàn bộ liệt diễm bên dưới.

"Một tòa Lôi phủ to lớn như vậy lại bị một chút phàm hỏa biến thành như vậy, ngay cả tang sự của nhị ca đều bị ảnh hưởng, thật sự là không thể tưởng nổi."

"Cửu thúc." Lôi Quân Thiên dừng động tác lại, nói:

"Có câu nói là, quần long không thể không thủ, những ngày này, Lôi phủ chúng ta đúng là hơi rối loạn."

Có Tu Tiên giả xuất thủ, chút xíu phàm hỏa đã lập tức bị dập tắt, nhưng tình huống hỗn loạn trong sân cũng không lắng lại.

"Hừ!" Lôi Trác liếc nhìn Lôi Quân Thiên rồi hừ nhẹ một tiếng:

"Nói rất đúng, vậy thì tìm một chỗ cùng nhau thương lượng đi, mau chóng chọn ra người kế thừa vị trí gia chủ, cũng bớt phiền phức."

"Ngô. . ." Lôi Quân Thiên nhíu mày:

"Cũng tốt."

Chuyện đã tới nước này, các phương hẳn là còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, Lôi Trác triệu tập thương nghị lúc này là đang có tính toán gì?

"Cửu gia!"

Lúc này, một người vội vàng chạy tới gần:

"Xong rồi!"

"Tốt!" Lôi Trác vỗ tay, thu hồi Pháp khí:

"Đi!"

"Vâng."

Lôi Trác nói đi là đi, không hề dây dưa dài dòng, cũng mặc kệ Lôi Quân Thiên, tư thái cuồng ngạo giống như trước đây.

"Lôi huynh." Ngô Niệm Nhu lộ vẻ trầm tư:

"Tên Lôi Trác đang làm cái quái gì vậy, chẳng lẽ gã ta nghĩ rằng lúc này tụ tập đám người lại thì mình có thể lên làm gia chủ sao."

"Từ trước tới giờ, vị Cửu thúc này của ta đều làm những việc nằm ngoài dự liệu của người khác, không ai biết được Cửu thúc muốn làm gì." Lôi Quân Thiên trầm ngâm một chút:

"Tìm Mạc huynh tới, chúng ta cùng đi một chuyến!"

Y còn chưa dứt lời, Mạc Cầu đã xuất hiện ở phụ cận.

"Ta tới rồi."

Sau đó nói tiếp:

"Dật Phi đã bị người bắt đi!"

"Cái gì?" Sắc mặt Lôi Quân Thiên đại biến, thân thể cũng run rẩy.

"Vừa rồi hẳn là có người cố ý phóng hỏa, gây ra hỗn loạn, sợ là ngoài Lôi Dật Phi ra thì những người khác cũng đã xảy ra chuyện." Mạc Cầu tiếp tục mở miệng nói:

"Yên tâm, ta có thể truy tung được người kia."

. . .

Biệt viện Lôi phủ.

Tần Vũ đứng trong đình trúc trông về phía nội viện ở phía xa đang dâng trào liệt diễm, nhăn mày lại, ý niệm cuồn cuộn trong lòng.

"Tần đại ca."

Sau lưng, một vị mỹ nhân cung trang cất bước tới gần, ôn nhu mở miệng:

"Chúng ta không qua đó nhìn xem sao?"

"Không cần." Tần Vũ lắc đầu:

"Bên đó không Linh khí xao động, chỉ là một chút phàm hỏa, nhiều nhất chỉ là đổ thêm một chút dầu hỏa, không phải chuyện phiền toái gì."

"Bất quá. . ."

Tần Vũ hơi ngừng lại rồi nói tiếp:

"Lúc này lại xảy ra hoả hoạn, sợ là có người cố ý gây nên."

"Tần đại ca đang lo lắng sao?" Lôi Đan Hàn tựa vào vai đối phương:

"Lo về đại ca hay là Cửu thúc?"

"Tâm tư của Lôi Quân Thiên thâm trầm, không phải là kẻ vớ vẩn, hơn nữa còn có hai vị đồng môn của ta ủng hộ." Tần Vũ ôm mỹ nhân rồi tiếp tục nói:

"Vị Cửu thúc kia của nàng có tính tình quái dị, nhìn như xông mãng, nhưng kì thực cũng là hạng người có tâm tư cẩn thận."

"Hai người bọn họ đều không dễ đối phó như vậy!"

"Thanh Xuyên thì sao?" Lôi Đan Hàn mở miệng:

"Huynh không coi trọng Thanh Xuyên sao?"

"Hừ!" Tần Vũ hừ lạnh:

"Một kẻ tầm thường tự cho là phong lưu mà thôi, ngay cả chuyện nhà mình đều không giải quyết được, làm sao có thể đảm đương nhất gia chi chủ."

"Ba ba. . ."

Đột nhiên, sau lưng hai người truyền đến tiếng vỗ tay:

"Nói hay lắm, nói hay lắm!"

Lôi Trác nở một nụ cười trên mặt bước tới:

"Pháp nhãn của Tần huynh không sai, Thanh Xuyên chất nhi của ta tự cho mình siêu phàm, nhưng chỉ là một thằng đần, đầu óc chậm chạp."

"May mà sau này không cần phải phiền não vì nó nữa rồi!"

"Hả?" Tần Vũ quay đầu nhìn lại:

"Ngươi có ý gì?"

"Ba!"

Vừa dứt lời, Lôi Trác ném ra một cái bao rơi xuống ngay dưới chân hai người.

Cái bao mở ra, bên trong rõ ràng là một cái đầu người đang trợn to mắt, chết không nhắm mắt.

Lôi Thanh Xuyên!

"A!"

Gương mặt xinh đẹp của Lôi Đan Hàn trắng bệch, không nhịn run rẩy hết lên:

"Cửu thúc, ngươi. . . Ngươi. . ."

"Ngươi nhìn không sai, ta giết nó rồi." Lôi Trác cười lạnh:

"Vào hơn hai mươi năm trước khi cùng nhau học tập thì ta đã muốn giết nó, bây giờ mới giết, cũng đã để nó sống đủ rồi!"

"Ngươi điên rồi." Tần Vũ lạnh giọng mở miệng:

"Tự tiện giết hại thân tộc, làm ra loại chuyện ác này, ngươi sẽ không thể trở thành gia chủ Lôi gia được nữa?"

"Ta giết nó không chỉ vì nó cản đường ta." Lôi Trác cười khẽ, không chút phật lòng:

"Mà là bởi vì nó đang âm thầm cấu kết với yêu nữ của Hợp Hoan tông, chuyện này vợ nó cũng biết, chứng cứ vô cùng xác thực."

"Mặt khác. . ."

Gã ta hơi ngừng lại, sắc mặt trở nên âm trầm:

"Ta hi vọng Tần đạo huynh hiểu rằng, chuyện mà Lôi mỗ muốn làm, dù là ai cũng không ngăn được!"

Hai mắt Tần Vũ co rụt lại.

"Tần đạo huynh, huynh ở Thương Vũ phái có gia thế, sợ là không thể mang theo Đan Hàn trở về." Lôi Trác tiếp tục mở miệng:

"Nàng chỉ là một người phụ nữ, mẹ góa con côi, chẳng bằng yên ổn làm một vị Tiên gia tiểu thư."

"Ta có thể hứa hẹn, chỉ cần Lôi Trác ta làm gia chủ thì chắc chắn sẽ chăm sóc thật tốt cho hai mẹ con Đan Hàn!"

"Hừ!" Tần Vũ hừ lạnh:

"Dù ngươi có nói gì thì cũng không thay đổi được sự thật là ngươi đã giết chết thân tộc của mình, huống hồ, ngươi nghĩ loại thủ đoạn này có thể hù dọa Tần mỗ hay sao?"

"Hà tất đâu?" Một người yếu ớt nói:

"Ngươi là một vị đệ tử Ngoại môn của Thương Vũ phái, vì một Thế gia tu hành phàm tục mà muốn tự đoạn tiền đồ của mình sao?"

Vừa dứt lời, một người ở sau lưng Lôi Trác bước ra.

Đợi nhìn thanh tướng mạo của người này, sắc mặt của Lôi Đan Hàn lập tức đại biến, không nhịn được lảo đảo lùi lại mấy bước.

"Thư hùng song sát!"

Tần Vũ cũng biến sắc:

"Luyện Khí tầng mười!"

Song sát, nơi này chỉ có một vị, vị còn lại đang ở chỗ nào? Tu vi ra sao?

. . .

"Hoa. . ."

Dưới bóng đêm, có hai bóng người đang ẩn giấu khí tức giống như quỷ mị xuất hiện ở phụ cận một tòa trang viên bên ngoài thành.

"Chính là chỗ này." Trong mắt Mạc Cầu xuất hiện linh quang, nhìn về phía trước:

"Ít nhất có một vị người tu hành."

"Sợ là không chỉ ?" Ngô Niệm Nhu lắc đầu:

"Sư huynh có chỗ không biết, bình thường khi người tu hành chúng ta đấu pháp với người khác thì đều sẽ để một vị trong đó hiển lộ khí tức, như vậy sẽ làm cho những người khác có thể thuận tiệp tập sát sau lưng đối thủ từ trong bóng tối."

"Nha!" Mạc Cầu nhíu mày:

"Thụ giáo."

Từ trước đến nay hắn vẫn luôn độc lai độc vãng, chân chính bước vào tu hành giới cũng chưa tới mấy năm, cho nên là thiếu kinh nghiệm tương ứng.

Xem ra vẫn là không thể quá ỷ lại vào Vọng Khí thuật, dù sao phẩm giai của môn công pháp này quá thấp, dù cho tu luyện đến đại thành thì cũng chỉ thuận tiện trong chuyện phân biệt khí tức mà thôi.

"Xem ra có người muốn dùng Dật Phi để áp chế Lôi huynh." Đôi mắt Ngô Niệm Nhu chuyển động, nói:

"Lấy cách làm người của Lôi huynh i, sợ là vô cùng có khả năng sẽ đáp ứng."

"Chuyện này không thể được!"

Việc này có quan hệ đến chuyện nàng có thể bái nhập Nội môn hay không, đương nhiên không thể xảy ra sai lầm, nhất định sẽ tận dụng hết khả năng để giúp Lôi Quân Thiên trở thành gia chủ Lôi gia.

"Sư huynh." Nàng xoay người thấp giọng mở miệng:

"Huynh có thể điều tra được vị trí cụ thể của Dật Phi ở đâu không?"

"Có thể." Mạc Cầu gật đầu, híp mắt lại, nhấc tay chỉ về hướng đông bắc của trang viên:

"Hướng kia."

"Như thế này đi." Ngô Niệm Nhu trầm ngâm một chút, nói:

"Muội sẽ hấp dẫn sự chú ý của bọn hắn, sư huynh thừa cơ tiềm nhập, cứu người ra, chúng ta tốc chiến tốc thắng."

"Nha." Mạc Cầu nhíu mày:

"Sư muội, làm vậy chẳng phải muội sẽ rất nguy hiểm sao?"

"Không sao." Ngô Niệm Nhu tự tin cười một tiếng:

"Bảo mệnh là không có vấn đề."

Dứt lời, nàng lập tức quan sát kỹ trang viên phía trước, hạ giọng nói ra kế hoạch đang suy nghĩ trong lòng.

Sau đó liền lập tức đứng dậy, lùi về phía sau.

Không bao lâu sau.

"Oanh. . ."

Một cỗ khí tức cường hãn từ trong núi xa phun trào, đang nhanh chóng lao tới tòa trang viên này.

"Tặc tử!"

Ngô Niệm Nhu hét lớn:

"Dám ở ngay dưới mí mắt của Thương Vũ phái bắt đi người của Lôi gia, ta thấy các ngươi không muốn sống nữa rồi!"

Nói xong liền có hai đạo lưu quang chém thẳng vào đại môn của trang viên.

Tử Mẫu kiếm!

"Oanh. . ."

Đại môn bằng gỗ nặng mấy ngàn cân kia lập tức bị kiếm quang chém chia năm xẻ bảy, môn lâu to lớn cũng lập tức nổ tung.

Động tĩnh này cũng làm cho những người ở bên trong tức giận.

"Khinh người quá đáng!"

"Động thủ!"

Có hai bóng người từ hậu viện lao ra, một người vung ra một đạo lưu quang lao tới Tử Mẫu kiếm.

Một người khác bấm tay điểm ra, một thanh Kim Cương Xử bay ra.

Kim Cương Xử lấp lánh Phật quang, hiện ra hình ảnh Phật Đà đang phẫn nộ, bóng mờ lấp lóe đánh về phía phi kiếm.

Ánh mắt Mạc Cầu nhìn qua liền thấy rõ tu vi của người tới.

Luyện Khí tầng bảy!

Nhìn niên kỷ thì đều đã quá năm mươi, ở ngoại giới cũng xem như không sai, nhưng không phải là đối thủ của Ngô Niệm Nhu.

Dù sao tán tu ở ngoại giới có chênh lệch rất lớn với đệ tử tông môn.

Nghĩ vậy, hắn đạp nhẹ dưới chân, thi triển U Minh bộ, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

Lấp lóe mấy cái, tránh khỏi chiến trường chém giết, xuất hiện ở gần nơi có khí tức của Lôi Dật Phong.

"Răng rắc. . ."

Mạc Cầu nhẹ nhàng đặt tay lên cánh cửa, cánh cửa lúc này mở ra.

Hắn lách mình bước vào, lọt vào trong tầm mắt chính là Lôi Dật Phong đang nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh.

Hắn cười nhạt một tiếng, vươn tay về phía chiếc giường.

"Hả?"

Mạc Cầu vô thức nhướng mày, thân hình lập tức biến mất.

"Bạch!"

"Bạch!"

Hư ảnh lấp lóe, lập tức bất đắc dĩ hiện hình.

"Không có ích gì." Trong một góc gian phòng, có một vị phụ nhân cười lạnh đi ra:

"Chỉ cần bị Tỏa Hồn tiên của ta trói lại, mặc cho thân pháp của ngươi có tốt đến đâu thì cũng đừng hòng đào thoát."

"Ngô. . ." Mạc Cầu cúi đầu, nhìn xem sợi dây thừng màu trắng đang trói chặt mình lại:

"Ngươi là ai?"

"Ta?" Phụ nhân vươn tay về trước, nhẹ nhàng nắm chặt:

"Chuyện này thì ngươi không cần biết, khí tức thuần dương như vậy thật đúng là rất hiếm thấy, vừa lúc thích hợp để ta sử dùng."

"Ngã xuống đi!"

Bàn tay ả phụ nhân xiết chặt, roi bạc lập tức co lại.

"Lốp bốp. . ."

Những âm thanh lốp bốp vang lên, một tầng hỏa diễm mỏng manh xuất hiện trước roi bạc, tầng hỏa dẫm này vẫn luôn bảo vệ nhục thân của Mạc Cầu.

"Làm sao có thể?"

Phụ nhân mở to mắt.

"Xem ra là ngươi quá yếu." Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu, lập tức xông tới.

Bình Luận (0)
Comment