Người dịch: Whistle
"Phù phù!"
Đinh Tạ tiến lên, thân thể to con quỳ rạp xuống trước mặt hai người Mạc Cầu.
"Tiểu nhân Đinh Tạ ở Nanh thành, khấu kiến hai vị tiên sư!"
Biểu lộ Mạc Cầu lạnh lùng, liếc nhìn Tề Giáp đang căng cứng người ở bên cạnh rồi mới chậm rãi mở miệng:
"Đứng lên nói."
"Tiểu nhân không dám." Đinh Tạ tiếp tục dập đầu, cũng từ bên hông gỡ xuống một cái túi, một tay giơ lên cao:
"Vật này chính là một đoạn Long Huyết tủy mà Đinh gia tiểu nhân đã trân tàng mấy chục năm, tiểu nhân muống dâng lên cho tiên sư!"
Đinh Tạ không biết chủ nhân nơi này là ai, cũng không biết một nam một nữ ở trước mặt này ai mới là chủ nhân, chỉ có thể nói như vậy.
"Long Huyết tủy?" Mạc Cầu nhấc tay, cái túi trên tay Đinh Tạ lập tức trôi đến gần.
Sau khi mở ra, bên trong có chứa một miếng vừa giống ngọc màu lại giống hổ phách có nâu đen dài ước chừng một thước, vuốt ve thì sẽ cảm thấy mềm mại ấm áp.
"Thì ra là Huyết Phật Lưu, phẩm chất có chút không sai, ngược lại là một vật liệu luyện khí hiếm thấy."
"Vật liệu luyện khí? Không phải dược liệu sao?" Đinh Tạ sững sờ.
Tề Giáp ở bên cạnh nghe vậy cũng lộ ra vẻ xấu hổ, trong y thứ nói thứ này là một vị Linh dược.
"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:
"Vật này là một hòn đá kỳ lạ, mà không phải long huyết, đến nỗi dược liệu. . . , đúng là nó cũng có thể xem như dược liệu, nhưng quá lãng phí."
Huyết Phật Lưu cũng giống như Thiết Tinh, đều là vật liệu cần thiết để luyện chế Pháp khí Thượng phẩm.
Chẳng qua một thứ là thiên sinh, một thứ là hậu thiên tế luyện mà thành, nhưng cũng phân không ra cao thấp.
"Thì ra là như vậy." Đinh Tạ gật đầu:
"Thụ giáo."
"Bảo vật bị long đong, chỉ có người tài đức mới có thể vật tận kỳ dụng, xem ra vật này nên thuộc về tiên sư."
"A. . ." Mạc Cầu nghe vậy liền a nhẹ một tiếng, tiện tay khép cái túi lại:
"Nói đi, ngươi muốn đổi thứ gì từ ta?"
"Cái này. . ." Sắc mặt Đinh Tạ cứng đờ, cẩn thận từng li từng tí mở miệng:
"Tiểu nhân chỉ là hâm mộ phong thái của tiên sư, không có sở cầu."
"Nói đi!" Mạc Cầu nhắm mắt:
"Nếu không thì ta sẽ làm thật, đến lúc đó ngươi cũng đừng hối hận."
Chu Nam ở bên hé miệng bật cười, đôi mắt đẹp cũng nhìn sang người tới.
"Tiểu nhân. . ." Đinh Tạ há to miệng, đột nhiên đập đầu xuống đất, thân thể run rẩy, nức nỡ nói:
"Cầu Tiên sư chủ trì công đạo cho tiểu nhân!"
"Hả?" Mạc Cầu vô thức nhíu mày, nói:
"Nói nghe một chút."
"Vâng." Đinh Tạ tập trung tinh thần, sửa sang lại một chút ý nghĩ rồi nói:
"Đinh gia của tiểu nhân vốn là Hào môn trong Nanh thành, cách đây vài năm, bởi vì lợi ích mà xảy ra tranh chấp với Lý phú hộ ở cùng địa phương, những năm này vẫn luôn kiếm chuyện rất không thoải mái."
"Nhưng nào ngờ . . ."
Nói đến chỗ này, giọng nói của Định Ta trở nên nghẹn ngào:
"Lý gia thừa dịp Đinh gia của tiểu nhân thiết yến đãi tiệc, không biết đã dùng thủ đoạn gì mà đã bỏ độc vào trong rượu, hại chết toàn bộ gia hơn hai mươi chín miệng ăn!"
"Hôm đó tiểu nhân có bệnh trong người nên không thể uống rượu, may mắn thoát được một kiếp, trải qua thiên tân vạn khổ mới đi đến nơi đây, chỉ cầu Tiên sư có thể đòi lại công đạo cho Đinh gia của tiểu nhân!"
"Công đạo." Mạc Cầu mặt không đổi sắc:
"Ngươi muốn công đạo gì?"
Đinh Tạ ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn, gằn từng chữ một:
"Lấy răng trả răng, lấy máu trả máu!"
"Ngô. . ." Mạc Cầu cụp mày xuống:
"Ngươi muốn người Lý gia đền mạng?"
"Không sai!" Đinh Tạ gật đầu thật mạnh:
"Chỉ có tận mắt nhìn tháy năm mươi ba miệng ăn của Lý gia mất mạng thì nỗi oán hận trong lòng tiểu nhân mới có thể tiêu trừ."
"Năm mươi ba miệng?" Mạc Cầu đạm mạc mở miệng:
"Lý gia giết các ngươi hai mươi chín người, ngươi muốn Lý gia dùng năm mươi ba người đền mạng, dường như cũng không có lời."
"A!" Đinh Tạ sững sờ.
"Hô. . ."
Mạc Cầu phất tay, cái túi trước mặt chợt bay lên, rơi vào trong ngực Đinh Tạ, lạnh giọng mở miệng:
"Xuống núi đi!"
"Không, không." Trên mặt Đinh Tạ lộ ra vẻ kinh hoảng, vội vàng mở miệng:
"Tiểu nhân không cầu diệt sát cả nhà Lý gia, chỉ cần mạng của những kẻ cầm đầu Lý gia là đủ."
"Tiên sư, tiên sư!"
Định Tạ quỳ rạp xuống đất, phủ phục tới gần:
"Mấy năm trước, Hạ gia tặng cho Lôi gia một món dị bảo để đổi lấy việc diệt tuyệt cả nhà Âu Dương phủ."
"Hai mươi năm trước, Ti gia diệt môn cũng là vì một vị tiên sư nào đó mở miệng."
"Ngài chỉ cần tự tay viết một phong thư để tiểu nhân mang đến Lôi phủ thì vật này chính là của ngài!"
Đinh Tạ vội vàng nói, còn dập đầu liên tục, hiển nhiên là có phần vội vã không nhịn nổi, lại không cam lòng.
Vì sao những người khác đều được, hết lần này tới lần khác đến mình lại không được?
Mạc Cầu trầm tư một chút, phất phất tay, hai bên người xuất hiện một chồng thư tịch, một chút Đan dược:
"Chỗ của ta có nhiều loại Linh đan, mấy chục loại công pháp."
"Ngươi có thể tùy ý chọn một trong hai để đổi lấy vật trong tay ngươi."
"Cái này. . ." Đinh Tạ sững sờ.
Thứ trong tay Tiên sư thì tất nhiên có giá trị không nhỏ, đương nhiên là Đinh Tạ cũng tâm động, nhưng. . .
"Tiểu nhân cũng đã lớn tuổi, cho dù có được Linh dược và Công pháp thì sợ là cũng khó có được thành tựu, càng đừng đề cập đến việc báo thù rửa hận."
"Ngươi có thể lưu lại huyết mạch, hoặc là thu dưỡng nghĩa tử." Mạc Cầu mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói:
"Chỉ cần có ý báo thù thì sẽ có biện pháp, hoặc là ngươi cũng có thể xuống núi tìm người khác."
Trong tràng yên tĩnh.
Bờ môi Đinh Tạ run rẩy, nhìn Đan dược, Công pháp một chút rồi lập tức hung hăng đứng dậy, ôm theo cái túi:
"Nếu như thế, tiểu nhân cáo từ!"
. . .
"Đát. . ."
Gió núi vẫn lạnh lẽo, còn kèm tuyết bay rơi xuống.
Chu Nam nắm một quân cờ đen trong tay, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn cờ, khẽ vung tay, quét bay tuyết đọng, thuận miệng hỏi:
"Tại sao không đáp ứng?"
"Tại sao phải đáp ứng?"
"Huyết Phật Lưu chính là vật liệu cực kỳ hiếm thấy, luận giá trị, nó không kém hơn một trăm Linh thạch." Chu Nam mở miệng:
"Nếu như là chuyện chỉ cần một phong thư đã có thể giải quyết thì đáp ứng cũng không sao."
"Cho dù không đáp ứng thì giữ đồ vật lại cũng được, dù sao loại bảo vật này nằm trong tay một giới phàm phu tục tử cũng chẳng khác nào minh châu bị long đong."
Mạc Cầu không lên tiếng, chỉ hạ xuống 1 quân cờ, thắng cục đã định.
"Bội phục!" Chu Nam chắp tay:
"Sư đệ thánh thủ, cam bái hạ phong."
Nói xong liền nhận thua, cũng thay đổi đề tài.
Tính tình của vị Mạc sư đệ này rất cổ quái, chuyện tốt như vậy cũng không cần, mình có nói thì sợ là cũng vô dụng.
"Lần này ta tới đây một là tìm sư đệ ôn chuyện, hai là vì nhiệm vụ tông môn."
"Nhiệm vụ tông môn?" Mạc Cầu ngẩng đầu.
"Không sai." Chu Nam gật đầu, vung tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một tấm lệnh bài trong suốt như ngọc:
"Ngọc Phù Lệnh, chuyên môn cấp cho sư đệ."
Nói xong, trên mặt không nhịn được có chút hiếu kỳ.
Mệnh lệnh mà Thương Vũ phái ban ra cũng được chia làm các loại đẳng cấp, trong đó Ngọc Phù lệnh liền đại biểu tuyệt mật.
Bình thường cũng chỉ xuất hiện trên người đệ tử Chân Truyền hoặc là đệ tử Nội môn Hạch Tâm, lần này vậy mà truyền cho Mạc Cầu.
"Cho ta?"
Mạc Cầu cũng tỏ vẻ kinh ngạc, đưa tay tiếp nhận, truyền Pháp lực vào, khí tức trong cơ thể lập tức tràn vào lệnh bài.
Sau một khắc, một luồng tin tức tràn vào trong thức hải làm cho hắn nhíu mày, trong mắt lộ vẻ bừng tỉnh, cũng có không hiểu.
"Sư đệ, chuyện gì?" Chu Nam hiếu kì mở miệng, rồi lại lập tức liên tục khoát tay:
"Ngọc Phù lệnh đại biểu cho tuyệt mật, đệ vẫn là đừng nói thì hơn."
"Ừm." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu:
"Cũng không phải đại sự gì, chỉ là phù hợp với Mạc mỗ mà thôi, xem như cơ duyên đúng lúc."
"Thật sao?" Chu Nam như có điều suy nghĩ:
"Xem ra, sư đệ cũng không phải là không có cân cước ở trong tông môn, ngược lại là làm cho sư tỷ lau mắt mà nhìn."
Nàng đã nhập môn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu nhìn thấy Ngọc Phù lệnh được phát cho một vị đệ tử Ngoại môn.
Nghe nói, vị Mạc sư đệ này đến tưf Tiên đảo. . .
Dùng thân phận võ giả Tiên Thiên làm cho tông môn phá lệ thu vào môn hạ, trở thành đệ tử Ngoại môn.
Chẳng lẽ hắn còn có bối cảnh gì sao?
Nếu không thì nói không thông nha!
Sợ là nàng có nghĩ thế nào thì cũng không nghĩ ra, nhiệm vụ tông môn này đúng là chỉ vì tương đối phù hợp với Mạc Cầu mà thôi.
Đi bảo vệ một gia tộc phàm nhân, cũng tận lực làm cho thế gia phàm nhân này sinh ra cao thủ Tiên Thiên.
Mạc Cầu dùng võ nhập đạo, làm chuyện này thì thật sự không thể thích hợp hơn.
Chỉ bất quá. . .
Thương Vũ phái lại phát xuống Ngọc Phù lệnh chỉ vì chuyện này, điều này cũng làm cho Mạc Cầu mang theo sự nghi hoặc.
"Sư đệ, khi nào xuất phát?"
"Qua mấy ngày nữa." Mạc Cầu trầm ngâm một chút, nói:
"Nghe Lôi huynh nói, qua một thời gian ngắn nữa thì Thiên Uyên phủ sẽ tổ chức một phường thị dành cho Tiên gia, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt."
"Ta định đi dạo phường thị một chút trước khi rời đi."
"Phường thị mà sư đệ nói chính là chợ đen trong truyền thuyết sao?" Chu Nam nghe vậy, sắc mặt cũng có chút biến hóa:
"Mấy nơi đó đều không an toàn, sư đệ phải cẩn thận một chút."
"Ừm."
Mạc Cầu gật đầu:
"Ta hiểu rồi."
Gia tộc phàm nhân này nằm ở Minh Đình sơn thành, hình như là ở gần quê quán của Tề Giáp, trước khi đi có thể tìm y hỏi thăm đường xá một chút.
. . .
Dưới núi.
Sắc mặt Đinh Tạ kéo căng, nhanh chân bước đi.
"Đinh huynh, Đinh huynh." Tề Giáp ở phía sau đuổi kịp, nói:
"Chuyện đã làm xong rồi, nếu như không có việc gì khác thì ta về hiệu thuốc trước đây?"
"Làm xong rồi?" Đinh Tạ ngừng chân, cắn răng nói:
"Ta cho ngươi nhiều đồ như vậy, ngươi lại để cho ta đi một chuyến tay không?"
"Đinh huynh." Tề Giáp biến sắc:
"Đâu có gì lạ đâu, lúc đầu ngươi nói chỉ cần ta giúp ngươi giới thiệu vị tiên sư mà ta biết là được."
"Còn về chuyện mà ngươi yêu cầu, tiên sư có đáp ứng hay không đều không liên quan gì đến ta nha!"
"Ngươi. . ." Đinh Tạ nắm chặt hai tay.
"Ngươi đừng quên." Tề Giáp lui lại một bước:
"Nơi này còn đang ở gần phủ đệ của tiên sư, con tiên cầm đang ở phía trên quan sát chúng ta đó."
"Yên tâm." Đinh Tạ hừ lạnh:
"Đinh mỗ ân oán phân minh, sẽ không làm gì ngươi cả."
"Đúng, đúng, ta tin được tín dự của Đinh huynh, nếu không thì ta cũng không mang huynh đến đây." Tề Giáp vội vàng cười khẽ, lập tức nói:
"Thật ra, sao Đinh huynh không trực tiếp đi tìm Lôi gia, ta nghe Mạc tiên sư nói vật này cũng bất phàm."
"Nếu đã bất phàm thì tại sao hắn lại không nhận?" Đinh Tạ trừng tới:
"Chẳng qua chỉ là một phong thư tiện tay mà tiên sư cũng không chịu, ngươi thật sự cảm thấy vật này là bảo vật sao?"
"Ây. . ." Tề Giáp lộ vẻ xấu hổ:
"Có lẽ là do cách làm người của Mạc tiên sư không giống với những người khác, không tham bảo vật, cũng không nguyện lạm sát kẻ vô tội."
"Vô tội?" Đinh Tạ trợn trừng mắt:
"Ai vô tội? Cho dù có người vô tội thì cũng phải là hai mươi chín cái mạng của Đinh gia ta mới phải!"
"Đến nỗi Lôi gia. . ."
Ánh mắt Định Tạ biến hóa:
"Lý gia cũng có quan hệ với Lôi gia, ta đi qua đó rất có thể là bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại."
"Rầm rầm. . ."
Đinh Tạ còn chưa dứt lời, ở khu rừng rậm bên cạnh đột nhiên có vang lên những tiếng phần phật, lập tức có hai bóng người nhanh chóng lao tới.
"Đinh Tạ?"
Người đến là một nam một nữ, nam tử anh tuấn, nữ tử diễm lệ, đồng thời nhìn về phía Đinh Tạ.
"Các ngươi là ai?" Đinh Tạ căng cứng người, vô thức lui lại.
"Bọn ta phụng mệnh của Chu tiên tử, lấy vật này để đổi Huyết Phật Lưu trong tay người." Nam tử mở miệng, vươn tay ném ra một thứ.
Đồng thời một tay khẽ nhiếp, cái túi trong ngực Đinh Tạ liền tự động rơi vào trong tay tên nam tử này.
Thấy vậy, hai người Đinh Tạ không nhịn được biến sắc.
Tiên Thiên!
"Chu tiên tử?"
"Chính là người mà các người vừa mới nhìn thấy trên núi." Nam tử mở cái túi ra, kiểm tra đồ vật bên trong một chút rồi hài lòng gật đầu:
"Ngươi có thể cầm thứ này đi Lôi gia, bất luận ngươi muốn làm gì đều sẽ có người làm giúp ngươi."
"A!"
Đinh Tạ sững sờ, lập tức tỏ vẻ cuồng hỉ.
Có một số chuyện, người này không muốn làm, nhưng cũng có người không ngại.