Người dịch: Whistle
Vân Lan phủ đang bị tuyết lớn bao phủ, nhưng Thiên Uyên phủ lại là liệt nhật treo cao, cảnh tượng của mùa bội thu.
Trên đường núi, có hai người đang cưỡi hai con ngựa chạy chầm chậm.
"Có câu nói là, mười dặm một phong tục, trăm dặm một sơn thủy, quả thật không sai." Lôi Quân Thiên nhẹ nhàng vung vẩy cái roi ngựa trong tay, thưởng thức phong cảnh chung quanh với vẻ mặt hài lòng:
"Phong cảnh của Thiên Uyên phủ hoàn toàn khác với Lôi gia, thường xuyên đi ra ngoài một chút vẫn là rất không tệ."
Vị gia chủ đương đại của Lôi gia này không nề hà ngàn dặm, quyết định tự mình đến tham gia tiên phường.
Trên người y còn mang theo vốn tích lũy trong rất nhiều năm của Lôi gia, cũng coi như là một kẻ tài cao gan lớn.
Kỳ thực cũng là bị ép đến bất đắc dĩ.
Mấy vị cao thủ thế hệ trước của Lôi gia đều liên tục ngộ hại, Pháp khí tùy thân cũng không biết tung tích, ngay cả trấn tộc chi bảo là Thiên Lôi kiếm cũng biến mất không thấy.
Hiện nay, thực lực của Lôi gia hầu như đã xuống đến đáy cốc, nhu cầu cấp bách một món Pháp khí để gia tăng thực lực.
Chuyến đi này để cho những người khác tới thì không yên lòng, vừa lúc lại có thể khảo nghiệm lòng can đảm của gia chủ tân nhiệm.
Bởi vậy mới có chuyện Lôi Quân Thiên đến đây.
"Không sai." Mạc Cầu nghe tiếng phụ họa:
"Những vị Tiên sư được truyền lại trên phố đều tiêu sái tự tại, triêu Thương Ngô mộ Bắc hải, tiêu dao tại thế."
"Nếu như thật sự có thể làm được như vậy thì cũng không uổng đời này!"
"Đáng tiếc!" Lôi Quân Thiên than nhẹ:
"Kì thực người tu hành chúng ta cũng phải thường xuyên cảnh giác, cũng có lúc ăn ngủ không yên, khó mà tự tại."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, lập tức chau mày.
"Rầm rầm. . ."
Trong khu rừng rậm ở trước mặt, cành lá lắc lư, một ông lão có mái tóc trắng phơ từ bên trong bước ra.
"Hai vị. . . Đạo hữu?" Ông lão cẩn thận từng li từng tí nhìn hai người, có phần không được tự nhiên chắp tay:
"Tiểu lão nhân Đan Bất Quy, ở đây hữu lễ!"
"Ngô. . ." Lôi Quân Thiên nhìn về phía người tới:
"Luyện khí tầng năm."
"Các hạ cản đường của chúng ta là vì chuyện gì?"
Đối bọn hắn mà nói thì tu vi này không được tính là uy hiếp, nhưng mà Lôi Quân Thiên vẫn rất cảnh giác.
"Là như thế này." Đan Bất Quy lập tức bị người ta nhìn thấu tu vi nên dường như cảm thấy hơi xấu hổ, ôm quyền nói:
"Xin hỏi hai vị đạo hữu có phải là đi tham gia phường thị Tiên gia ở phụ cận không?"
"Không sai." Lôi Quân Thiên gật đầu:
"Lão cũng muốn đi tiên phường sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Đan Bất Quy liên tục gật đầu, trên mặt hiện ra vui mừng:
"Thực không dám giấu giếm, tiểu lão nhân nghe nói phường thị lần này chính là tiên phường hiếm có trong vài chục năm của bản triều, cho nên định tới đó kiến thức một phen."
"Nhưng mà. . ."
Nói đến đây, nét mặt lão ta có vẻ hơi không được tự nhiên, uốn éo người, rồi tiếp tục nói:
"Tiểu lão nhân không biết vị trí cụ thể của tiên phường, không biết hai vị đạo hữu có thể hỗ trợ một chút không?"
Lôi Quân Thiên hiểu rõ:
"Lão muốn đồng hành với chúng tôi?"
"Nếu như có thể mà nói, vậy thì tốt nhất." Đan Bất Quy ngượng ngùng gật đầu.
Lão già này rõ ràng là một vị tu tiên giả, nhưng lại tạo ra cho người ta một cảm giác giống như mấy lão toan nho trong phàm nhân vậy.
Không có dáng vẻ tiêu sái, ngạo mạn của tu tiên giả, ngược lại thì giống như thư sinh đã quen khúm núm quanh năm.
Lôi Quân Thiên nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Cầu:
"Mạc huynh?"
"Nếu đã muốn đồng hành thì không ngại để người ở bên trong ra đây luôn đi." Mạc Cầu nhìn về phía khu rừng.
Nghe vậy, sắc mặt Lôi Quân Thiên lập tức trầm xuống.
"Hai vị đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ác ý." Thấy thế, sắc mặt Đan Bất Quy đại biến, vội vàng nói:
"Tiểu lão nhân vô ý lừa gạt hai vị, chẳng qua. . . Chẳng qua là có lúc sẽ khó tránh khỏi phải phòng bị một chút."
Nói xong liền phất tay về phía rừng rậm:
"Bao công tử, Tuyết Nhi, mau ra đây gặp qua hai vị tiền bối!"
"Rầm rầm. . ."
Rừng cây lắc lư, hai người một nam một nữ bước ra.
Nam tử chừng hai mươi, toàn thân áo trắng, eo đeo trường kiếm, giống như giang hồ hiệp sĩ, tu vi Luyện khí tầng năm.
Nữ hài chừng mười ba mười bốn tuổi, Luyện khí tầng ba, đôi mắt trong suốt, đang dùng ánh mắt hiếu kì quan sát hai người Mạc Cầu.
"Các ngươi. . ." Lôi Quân Thiên nhìn ba người, không nhịn được che trán:
"Chút tu vi này cũng dám đi ra hành tẩu thiên hạ, chẳng nhẽ người trong nhà đều mặc kệ sao?"
"Hồi tiền bối." Bao công tử chắp tay:
"Gia tộc của vãn bối chỉ là phàm nhân, gia phụ chính là quan văn Quận trưởng, cũng không hiểu biết chuyện trong giới tu hành giới."
"Vãn bối cũng là nhờ cơ duyên xảo hợp, từ tàng thư trong nhà tìm được một môn bí tịch, may mắn tu thành Pháp lực."
"Tiểu lão nhân là tán tu." Đan Bất Quy khom người mở miệng:
"Trước kia là tiên sinh dạy học ở Huyện thành, sau khi lớn tuổi mới biết mình có Thiên phú tu hành, miễn cưỡng tu luyện nhập môn."
"Tuyết Nhi là đồ đệ của ta, những năm này ta đều mang theo nó hành tẩu thiên hạ, đều bình an vô sự. Trước đó không lâu chúng tôi ngẫu nhiên gặp được Bao công tử, lần này đến tiên phường nhìn xem có thể tìm chút gì hay không."
"A. . ." Lôi Quân Thiên a nhẹ một tiếng:
"Vận khí của các ngươi cũng không tệ."
"Vâng." Đan Bất Quy vội vã gật đầu, cười nịnh nói:
"Hôm nay không phải cũng đã gặp được hai vị quý nhân sao, nếu không chúng tôi vẫn còn đang đi loạn giống như con ruồi không đầu vậy."
"May mắn chỉ là nhất thời, cái khó là cả đời đều sẽ may mắn được như vậy ." Lôi Quân Thiên lắc đầu:
"Đi theo đi!"
Mạc Cầu không nhiều lời, ánh mắt chậm rãi nhìn ba người, dừng trên người của cô bé kia một chút.
Trong ba người thì thiên phú của cô bé này là tốt nhất, tiềm lực mạnh nhất.
Với hắn mà nói, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, lần này cũng giống vậy, bởi vì ở trước mặt không xa chính là vị trí của tiên phường.
Mang hay không mang cũng chẳng có gì khác biệt.
"Nơi này chính là vị trí của tiên phường?"
Khi nhìn một tòa tiểu trước bị dãy núi vờn quanh ở phía trước, Đan Bất Quy trừng to mắt, vẻ mặt khó có thể tin:
"Nơi này không phải là một tòa thị trấn của phàm sao sao?"
Mấu chốt là, hôm qua bọn hắn còn qua đêm ở trong thị trấn này, nhưng không thể phát hiện ra chỗ nào không đúng.
"Không sai." Lôi Quân Thiên chậm âm mở miệng:
"Nơi này chính là một tòa thị trấn của phàm nhân, nhưng cũng là vị trí của tiên phường, vả lại cứ cách mỗi mười mấy hơn hai mươi năm thì nơi này sẽ cử hành một lần giao dịch giữa các tu tiên giả."
Lôi Quân Thiên giục ngựa tiến lên, vừa đi vừa nói:
"Trấn này có tên là Tiên Du trấn, chính là nơi vẫn lạc của ti chủ tiền nhiệm của Trấn Pháp ti, có trận pháp thủ hộ."
"Gia tộc tọa trấn ở nơi này cũng không có bao nhiêu cao thủ, nhưng lại có thể sử dụng huyết mạch để mở ra đại trận ở nơi đây."
"Lúc đó chính là ngày tiên phường mở ra."
"Ti chủ của Trấn Pháp ti." Trên mặt Bao công tử lộ vẻ động dung:
"Vãn bối nghe nói, nhân vật như vậy chính là tiên tu Đạo cơ?"
"Không sai." Lôi Quân Thiên gật đầu:
"Cũng bởi vì trận pháp nơi này do Đạo cơ tiền bối tạo dựng, lại tương hợp với địa thế của các dãy núi xung quanh, cho nên dù là tu sĩ Đạo cơ cũng đừng hòng phá vỡ trận pháp nơi này trong nhất thời nửa khắc."
"Tất cả mọi người đều sẽ thành thật giao dịch, cũng sẽ giảm bớt rất nhiều chuyện phiền phức."
"Đương nhiên!"
Lôi Quân Thiên hơi ngừng lại, rồi nói tiếp:
"Vì trận pháp đã che giấu cảm giác, áp chế tu vi, cho nên cũng có người không rõ lai lịch tham dự."
"Hợp Hoan tông, Huyết Sát tông, một chút tà đạo cũng đều có khả năng xuất hiện."
Không!
Hẳn là khẳng định sẽ xuất hiện.
"Tà đạo?"
Nghe vậy, trong mắt Đan Bất Quy lộ ra vẻ thấp thỏm, mà trên mặt của hai người trẻ tuổi thì lại không hề sợ hãi chút nào, ngược lại còn mang theo một chút hiếu kì.
Nghé con mới đẻ không sợ cọp, hẳn là đang nói về bọn nó.
"Nhưng mà tiền bối." Trong mắt của nữ hài Kỷ Tuyết lộ vẻ không hiểu:
"Đêm qua vãn bối đã ở lại trong cái trấn này, cũng đã dạo hết mấy con phố rồi, nhưng lại không gặp được người tu hành nào?"
"Thật sao?"
Lôi Quân Thiên nghe vậy cười khẽ, thân thể lập tức run nhẹ, khí tức trên người nhanh chóng suy yếu.
Chỉ trong nháy mắt, theo Vọng Khí thuật, y chính là một kẻ phàm nhân.
Pháp môn ẩn tàng khí tức này cũng không tính là gì, chỉ cần đủ tu vi thì đều có thể khám phá.
Thậm chí chỉ cần thông thạo Vọng Khí thuật một chút là có thể phát hiện ra không đúng.
Nhưng dùng để lừa gạt mấy người mù tịt về tu hành giới như Đan Bất Quy thì lại dễ như trở bàn tay.
"Hôm qua, nếu như ba người các ngươi đi qua thị trấn này, sợ là đã lọt vào mắt của người hữu tâm."
Lôi Quân Thiên quay đầu nhìn thoáng qua, nói:
"Hôm nay coi như các ngươi may mắn, nửa đường gặp được chúng ta, trở về nơi đây, nếu không sợ là đã gặp phải một ít người mang ý đồ xấu rồi."
"Vâng, vâng." Đan Bất Quy lộ vẻ nghĩ mà sợ:
"Ta nói mà, vận khí của chúng tôi không tệ, đi ra ngoài sẽ gặp được quý nhân, lúc này mới thoát được một kiếp."
"Đi thôi!"
Lôi Quân Thiên khoát tay áo, dẫn ngựa đi vào thành trấn.
Du Tiên lâu.
Năm người bước vào tửu lâu.
Lần này, rốt cục ba người Đan Bất Quy cũng phát hiện ra không đúng.
Những ánh mắt như có như không ở xung quanh làm cho sắc mặt của bọn hắn trắng bệch, may mà có hai người Lôi Quân Thiên ở đây, ánh mắt nhao nhao thu hồi, lúc này áp lực vô hình mới tiêu tán.
"Còn mấy ngày nữa tiên phường mới mở ra, trong khoảng thời gian này, chỉ cần không ra khỏi thị trấn thì sẽ không có việc gì."
"Đương nhiên."
"Nếu như các ngươi tự tìm đường chết, vậy thì không trách được người khác!"
Lôi Quân Thiên lại bàn giao một câu liền đi thẳng tới quầy, ném một khối vàng ra, nói:
"Hai tòa viện tử, yên tĩnh một chút."
"Vâng!" Chủ quán hân hỉ nhận lấy vàng, khom người dẫn đường:
"Mời khách quan!"
. . .
Sau khi thu xếp xong.
Ba người Đan Bất Quy nhìn ra được Lôi Quân Thiên có vẻ không kiên nhẫn nên liền không tiếp tục dây dưa, mà đi mướn ba gian phòng hảo hạng ở bên cạnh.
Làm tu tiên giả, cho dù bọn họ có kém thế nào thì cũng không thiếu kim ngân mà phàm nhân dùng để giao dịch.
Mấy ngày sau đó, mỗi người đều thể hiện ra tính cách bất đồng của bản thân.
Đan Bất Quy có tính tình cẩn thận, sau khi lão ta tiếp xúc thử với đám tu tiên giả ở nơi này liền đóng cửa không ra, còn nghiêm cấm đệ tử đi loạn.
Xem ra lão ta định chờ đến khi tiên phường bắt đầu.
Mà vị Bao công tử thì ngược lại, có vài phần hào sảng chi khí, còn thiết lập mối quan hệ với một đám tán tu.
Tán tu đến từ thiên nam địa bắc, tu vi có cao có thấp, lại còn có một vị cao thủ Luyện khí tầng mười một.
Chỉ tiếc là niên kỷ quá lớn, tiềm lực đã hết.
Lôi Quân Thiên cũng đụng phải một người quen ở chỗ này, hình như là một vị gia chủ của thế gia tu tiên nào đó, hai người thường xuyên qua lại.
Mạc Cầu đi ra ngoài dạo vài vòng, lần theo tung tích bước vào một tòa đình viện.
Nơi này là cứ điểm tập hợp của đệ tử Thương Vũ phái, lần này cũng có hai vị đệ tử Nội môn chạy đến.
Từ điểm này mà nói thì đệ tử tông môn mạnh hơn nhiều.
Nhiều cao thủ, đủ lực ngưng tụ, còn có cả bối cảnh.
Cho dù có chút ít người định làm mấy chuyện như giết người cướp của thì cũng sẽ không chọn một khối xương cứng như đệ tử tông môn.
Thời gian nhoáng cái đã qua mấy ngày.
Tiên phường mở ra.
. . .
Chạng vạng tối.
Gió lạnh thổi qua.
Một lớp sương khói mỏng manh tự dưới đất toát ra, lặng yên không một tiếng động bao phủ toàn bộ thành trấn.
"Ô. . ."
Tiếng kèn lệnh trầm thấp mang theo một loại lực lượng quỷ dị nào đó quanh quẩn ở trong thị trấn.
Có một ít người cũ dường như nghĩ tới điều gì đó nên liền đóng cửa sớm một chút, nói cho tộc nhân là không nên hỏi nhiều.
Truyền thuyết cổ xưa nói rằng.
Cứ cách mỗi mười mấy hai mươi năm, tinh quái trên núi sẽ hội tụ ở chỗ này, phàm nhân mà gặp được thì sẽ không may mắn.
Dấu hiệu của nó chính là bầu trời đột nhiên nổi đầy sương mù.
Sóng âm không ngừng quanh quẩn, không bao lâu sau, phàm nhân trong trấn nghe được liền nhao nhao rơi vào trạng thái ngủ say.
Trong sương mù, từng đoàn Linh quang liên tiếp xuất hiện, càng có kỳ phiên to lớn đang lơ lửng giữa không trung.
Những đạo bóng người xuất hiện trong làn sương mù dày đặc.
Mạc Cầu đẩy cửa tiểu viện ra, mắt ngưng tụ, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấu mấy trượng trước mặt.
Dưới tác dụng của trận pháp, tu vi và thực lực đều bị áp chế.
Người duy nhất không bị ảnh hưởng thì gia tộc phàm nhân ở nơi này, nhưng bọn hắn cũng không dám đắc tội với người tu hành.
"Bách Bảo đường!"
Mạc Cầu nhìn cây kỳ phiên bắt mắt trên đường phố phía trước, hắn ngừng chân lại, sau đó liền cất bước đi vào trong đó.