Người dịch: Whistle
Ô gia.
Sau khi xin miễn tiếp tất cả khách lạ, Ô Trác liền vội vàng kéo con trai mình vào trong diễn võ tràng ở hậu viện.
"Bành!"
"Oanh. . ."
Sau khi va chạm vài lần, sắc mặt Ô Trác xanh xám, lảo đảo lui lại, trong mắt đều là vẻ cuồng hỉ.
"Đây là chưởng pháp gì?"
"Hàng Long chưởng." Ô Liên Thành nói:
"Có tổng cộng chín thức, còn có một môn Đại Ngã Bi Thủ nữa, đều là võ học chí cương chí mãnh."
Nói xong y liền diễn luyện từng môn một.
Chỉ thấy kình khí đang gào thét ở hậu viện, khi thì khí tức như rồng, gào thét tứ phương, khi thì lực như ma bàn, trấn áp thiên địa.
Chiêu thức nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng chỉ cần tiếp xúc liền có thể biết được sự tinh diệu tuyệt luân trong đó.
"Tốt, tốt!"
Ô Trác ở bên cạnh xem tới hai mắt tỏa sáng, liên tục tán thưởng:
"Không hổ là nhân vật trong truyền thuyết, chỉ mới bảy ngày mà con ta đã thoát thai hoán cốt."
"Hiện giờ, ngay cả vi phụ cũng không chịu nổi mười chiêu của con!"
Phải biết, bảy ngày trước, dù ông ta có nhường Ô Liên Thành một cánh tay thì cũng có thể đánh bại đối phương chỉ với vài chiêu.
Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, bất luận có như thế nào thì ông ta cũng sẽ không tin tưởng loại biến hóa không thể tưởng tượng này.
"Tiền bối đúng là cao minh." Ô Liên Thành gật đầu.
"Nha!" Ô Trác hiếu kì hỏi:
"Nói nghe một chút."
"Con cũng không biết phải nói thế nào." Ô Liên Thành gãi gãi đầu, nói:
"Dùng những lời nói của Phượng Dung thì tiền bối giống như một vị tiên nhân toàn trí toàn năng, phàm nhân có khả năng phỏng đoán được."
"Trong bảy ngày này, mặc kệ bọn con có hỏi chuyện gì thì tiền bối đều có thể giải đáp dễ như trở bàn tay."
"Thiên văn địa lý, cầm kỳ thư họa, y bặc tinh tượng, không một không biết, lại còn thông hiểu."
"Thật sao?" Dù cho Ô Trác đã cao tuổi rồi, nhưng ông ta cũng kiềm chế được kích động mà xoa xoa hai tay:
"Tiếc là ta chỉ có thể gặp mặt nhân vật thần tiên này có một lần, ngược lại thì con ta lại gặp được tiên duyên."
"Cha." Ô Liên Thành thở dài:
"Trước khi đi, tiền bối đã nói, nếu như con không thể bước vào Tiên Thiên thì duyên phận của chúng ta cũng sẽ tận."
"Sau này cũng cấm con đi tìm ngài ấy."
"Thật sao?" Nghe vậy, trên mặt Ô Trác lại không lộ ra vẻ uể oải gì, ngược lại còn tỏ ra trầm tư:
"Chuyện này có lẽ là chuyện tốt."
"Chuyện tốt?" Ô Liên Thành ra vẻ không hiểu:
"Vì sao?"
"Mạc tiền bối chính là nhân vật trong truyền thuyết, con chẳng qua chỉ là một kẻ phàm nhân, tính tình lại ngu dốt, làm sao có thể lọt vào mắt của ngài." Ô Trác nhìn nhi tử một chút, nói:
"Có câu nói là: vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, cho dù tiền bối thần thông quảng đại, nhưng trong lòng vi phụ cũng có chút bận tâm."
"Hiện tại thì có thể buông lỏng một hơi rồi, xem ra tiền bối cũng không quá quan tâm đến con."
"Có thể là vì tổ tiên của chúng ta có chút quan hệ với tiền bối, cho nên mới có trận tiên duyên này của con."
"Như vậy à!" Ô Liên Thành bừng tỉnh:
"Phượng Dung cũng đã nói lời tương tự, bất quá Mạc tiền bối chắc không phải là người xấu, vả lại. . ."
Ô Liên Thành chần chờ một chút, mới nói:
"Tiền bối nói, con cũng không phải kẻ ngu dốt, chẳng qua là phương pháp dạy bảo không đúng, nên mới không hiện ra thiên phú."
"Ngươi!"
Ô Trác trừng to mắt, thấy Ô Liên Thành vô thức rụt đầu thì ông ta lại có chút bất đắc dĩ lắc đầu:
"Quả nhiên là cánh cứng rồi, ngay cả ta cũng dám chống đối."
"Cha." Ô Liên Thành vội vàng cười ngượng ngùng:
"Con cảm thấy cha đã nghĩ quá nhiều, một tiểu gia tộc như chúng ta thì làm gì có đồ vật có thể vừa mắt tiền bối được chứ?"
"Cũng không thể nói như vậy." Ô Trác bĩu môi:
"Ta nghe tổ gia gia của con nói, những nắm trước, Ô gia của chúng ta cũng đã từng là gia tộc thịnh vượng."
"Thậm chí còn xuất hiện đại nhân vật phi thiên độn địa!"
"Ây. . ." Biểu lộ của Ô Liên Thành cứng lại:
"Không phải cha đã nói mấy chuyện này đều là chuyện hoang đường sao?"
"Trước đó thì là chuyện hoang đường, bây giờ ngẫm lại thì cảm thấy không phải." Ô Trác trả lời với vẻ mặt đương nhiên:
"Nếu như tổ tiên của chúng ta chưa từng thịnh vượng thì con há sẽ có được lần tiên duyên này?"
"Nói cũng đúng." Ô Trác gật đầu.
. . .
Trường Hà bang.
Bang chủ Ngọc Thanh ngẩn người nhìn Ngọc Phượng Dung đang múa bút thành văn, không bao lâu liền viết xong một môn trảo pháp.
Huyền Âm trảo!
Thân là Tiên Thiên, Ngọc Thanh vừa liếc mắt liền có thể nhìn ra môn trảo pháp này rất tinh diệu, có thể dùng làm căn cơ của một bang phái.
Số lượng thế lực trong thành có thể có được huyền công giống như thế này cũng tuyệt đối không vượt qua năm ngón tay.
Mà ở bên cạnh ông ta còn có mấy quyển bí tịch võ công đã được viết xong.
Mỗi một quyển trong đó đều không thua gì môn Huyền Âm trảo này, có môn còn cao siêu hơn nhiều.
"Đủ rồi, đủ rồi!" Ngọc Thanh nhắm mắt lại, ông ta cảm thấy đầu mình đang rất rối loạn, thân thể lung la lung lay:
"Đừng viết nữa!"
"Cha, còn có không ít đó." Ngọc Phượng Dung ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ không hiểu:
"Mấy ngày nay con đều liều mạng ghi nhớ, cũng không biết là còn có thể nhớ bao lâu, đương nhiên phải nhanh chóng viết ra rồi."
"Chỗ này chỉ là quyền, chưởng, trảo công, còn có khinh công, thương pháp, kiếm pháp, Nội công, sóng âm. . ."
"Ngô. . ."
Nàng che đầu, nhẹ nhàng lắc đầu:
"Chỉ cần nghĩ đến thôi là đầu con như muốn nổ tung rồi!"
"Đủ rồi, đủ rồi." Ngọc Thanh thở dài, nói:
"Những pháp môn này đều cực kỳ tinh diệu, nhưng tham thì thâm, không ai có thể học hết được."
"Ai nói." Ngọc Phượng Dung nhíu mày:
"Đây chỉ là tiền bối tiện tay thi triển thôi, ngài ấy không chỉ biết mà còn thông thạo mọi thứ."
"Con chỉ mới ở bên cạnh tiền bối mấy ngày thôi, cách một thân sở học của tiền bối không biết còn bao xa nữa."
"Tiền bối chính là nhân vật thần tiên, há có thể so sánh với phàm nhân?" Ngọc Thanh lắc đầu, nói:
"Huống hồ, những pháp môn này là do tiền bối truyền lại cho con, nhưng không có nghĩa là con có thể truyền lại cho những người khác."
"Chuyện này không có vấn đề." Ngọc Phượng Dung chớp mắt nói:
"Chút tiểu tâm tư này của con há có thể giấu diếm được pháp nhãn của tiền bối, nếu ngài đã không cự tuyệt thì hẳn là đã đáp ứng."
"Nhưng mà vẫn phải đề phòng vạn nhất thì tốt hơn." Ngọc Thanh cẩn thận nói:
"Lại nói, thất phu vô tội, hoài bích có tội, nhiều tuyệt học như vậy, sợ là sẽ làm cho những người khác ngấp nghé."
"Con giữ lại tự mình tu luyện đi, chuyện khác để sau này hãy nói."
"Ngô. . ." Ngọc Phượng Dung nghĩ nghĩ, lập tức gật đầu:
"Cũng tốt."
"Đúng rồi." Ngọc Thanh mở miệng:
"Tên tiểu tử Ô Liên Thành kia như thế nào? Mấy ngày nay nó có bắt nạt con không?"
"Y à?" Ngọc Phượng Dung bĩu môi, trên mặt có vẻ xấu hổ nói:
"Một đứa ngốc mà thôi."
. . .
Sơn cốc.
Tề Giáp cẩn thận đứng ở sau lưng Mạc Cầu.
"Sáu đời gần nhất của Ô gia đều có dấu vết để lần theo, dựa vào những gì mà tiểu nhân dò xét được trong những ngày qua thì cũng không xuất hiện nhân vật xuất sắc gì."
"Người nổi danh nhất chính là Ô lão thái gia đã qua đời, tu vi Hậu Thiên đại thành."
Tề Giáp cúi đầu, tiếp tục nói:
"Bởi vì không có gia phả, cho nên rất khó để tra ra được trên sáu đời như thế nào, nhưng chắc chắn là Ô gia không phải người địa phương."
"Nghe nói. . ."
"Chỉ là nghe nói, tổ tiên của Ô gia từng xuất hiện một đại nhân vật, chẳng qua là đã xuống dốc mấy năm trước rồi."
"Chuyện này ngay cả người của Ô gia cũng chỉ xem như tin đồn, người khác càng khó có thể nghiệm chứng thật giả."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt:
"Biết."
"Tiên sư." Tề Giáp hiếu kì mở miệng:
"Chẳng lẽ tổ tiên của Ô gia thật sự từng xuất hiện một đại nhân vật sao?"
Nếu không thì tại sao lại nhận sự ưu ái của tiên sư?
"Có lẽ."
Thần sắc Mạc Cầu không thay đổi, khẽ vung tay áo:
"Ngươi trở về đi, có việc ta sẽ thông báo cho ngươi."
"Vâng." Tề Giáp khom người:
"Tiểu nhân cáo lui."
Đợi cho Tề Giáp rời đi, trong sơn cốc to lớn cũng trở lại bộ dáng vắng vẻ, chỉ có một mình Mạc Cầu lẻ loi trơ trọi.
Hắn đi dạo qua đình viện, ngừng chân đứng ở chỗ thấp nhất trong sơn cốc.
Nơi này, có hơn một trượng là đất chết.
Trong vòng một trượng, không một ngọn cỏ, núi đá rất nóng, không khí đều bởi vì nhiệt độ cao mà trở nên vặn vẹo.
Khi Mạc Cầu bước qua thì mặt đất lập tức xuất hiện linh quang, xuất hiện một trận thế giản đơn.
Dẫn Hỏa trận!
Trận này cực kỳ phổ biến, tác dụng lớn nhất chính là tập kết hỏa khí xung quanh lại một chỗ.
Đối với người tu hành Huyền Hỏa Thập Nhị cung, lực lượng hệ Hỏa càng nồng đậm thì càng có ích cho việc tu luyện.
Vì vậy mà Dẫn Hỏa trận liền biến thành Trận pháp thiết yếu của đệ tử Xích Hỏa phong.
Khu trung tâm của sơn cốc này lõm xuống, nằm gần Hỏa mạch dưới lòng đất nhất, dùng Dẫn Hỏa trận để hội tụ thuận tiện cho việc tu hành.
"Hô. . ."
Thân hình Mạc Cầu lắc lư, quần áo rung nhẹ, hắn đã xuất hiện trên một tảng đá rất nóng rồi khoanh chân ngồi xuống, từ từ hai mắt nhắm lại, lặng im vận công tu hành.
. . .
Thời gian trôi qua.
Ngày qua ngày, thời gian sẽ không bao giờ quay lại.
Xuân đi thu tới.
Năm qua năm.
Cô tịch, u lãnh, là bạn lữ tu hành.
Náo nhiệt, ồn ào cũng triệt để ngăn cách nơi này.
Vào giờ phút này, tất cả ngoại vật như danh vọng, quyền thế, tài phú đều không có ý nghĩa.
Không có bóng người, không có tạp niệm, tu hành chính là buồn tẻ không thú vị như vậy đó, chỉ có tín niệm kiên định mới có thể thành công.
Trận pháp!
Luyện đan!
Yển sư tạo vật!
Tu chân bách nghệ, Mạc Cầu đều đã thông thạo, cũng có thể xem như át chủ bài, thậm chí danh chấn một phương.
Nhưng mà. . .
Hắn đã hơn bốn mươi tuổi rồi, cách đại nạn 60 tuổi, thời gian để xung kích Đạo cơ còn thừa không nhiều lắm.
Khó khăn lắm mới đạt tới tu vi Luyện khí tầng bảy.
Tu chân bách nghệ, bất luận là muốn thông thạo loại nào thì đều cần tiêu hao đại lượng tinh thần và thời gian.
Dù cho học có sở thành, nếu không thể chứng được Đạo cơ thì tới những năm cuối đời hắn vẫn hóa thành một nắm cát vàng.
Chỉ có trường sinh mới là căn bản!
"Hô. . ."
Gió lạnh thổi qua, tuyết trắng tung bay.
Trong vòng một đêm, trong sơn cốc được bao phủ một lớp áo bạc, tuyết trắng mênh mang, bao trùm bóng người của Mạc Cầu.
Một lúc nào đó.
"Hô!"
Đột nhiên có một đoàn liệt diễm từ trong sơn cốc tràn đầy tuyết trắng dâng lên, trong nháy mắt đã bay lên không trung hơn mười trượng.
Cấm pháp —— Lôi Trạch Âm Hỏa kiếm!
Cấm pháp không giống với Pháp thuật, nó không cần bấm pháp quyết và niệm chú, thậm chí không cần vận dụng Pháp lực để cấu kết với thiên địa nguyên khí.
Chỉ cần dẫn động hạt giống Phù lục là có thể tự động thi pháp.
Bình thường mà nói, trừ phi tu vi cao thâm, Pháp thuật tinh xảo, nếu không khi cùng người chém giết sẽ rất khó thi triển thuật pháp.
Mà Cấm pháp và Thần thông thì khác, bọn chúng không cần thời gian để chuẩn bị, niệm động tức xuất, uy lực lại mạnh mẽ.
Liệt diễm cao chừng mười trượng, giống như một thanh cự kiếm, nhưng nhiệt độ lại không cao, ngược lại còn xuất hiện lãnh ý lạnh thấu xương, trái tim băng giá.
Âm hỏa, thuộc hàn.
"Ngâm!"
Đột nhiên, một tiếng vang thê lương ngâm thán.
Chín con hỏa long từ bên dưới thoát ra, quấn lại giữa không trung, kéo chặt lấy âm hỏa cự kiếm.
Bí pháp —— Cửu Hỏa Thần Long tráo!
Môn bí pháp này lấy hỏa diễm làm thức ăn, trước đó không lâu đã triệt để luyện hóa Lôi Hỏa, uy lực lại tăng lên lần nữa.
Mà âm hỏa không thể nghi ngờ là một loại hỏa diễm.
Hỏa long xuất hiện, nhiệt độ cao phun trào, chỉ trong nháy mắt, lớp băng tuyết trong sơn cốc to lớn đã hòa tan.
Mạc Cầu đang khoanh chân ngồi ngay ngắn ở giữa đoàn liệt hỏa.
Thật lâu sau mới nhẹ nhàng hít một hơi, liệt diễm xung quanh đều lùi về nhục thân của hắn giống như hải nạp bách xuyên vậy.
"Luyện khí tầng tám!"
Mấy năm khổ tu, nhờ vào các loại đan dược mua được trước đây, Mạc Cầu rốt cục đã đạt tới Luyện khí tầng tám.
Sau tầng tám thì Pháp lực trong cơ thể sẽ phóng đại.
Hiện giờ hắn đã có thể miễn cưỡng khống chế được Vạn Quỷ phiên.
Đồng thời, Luyện khí tầng tám là một đường ranh giới đệ tử nội ngoại môn của Thương Vũ phái.
Một khi Luyện khí tầng tám, nếu như tuổi tác còn thấp liền có thể thử tìm kiếm cơ hồ tiến nhập Nội môn.
Lấy niên kỷ của Mạc Cầu thì sợ là đã vô vọng.
Nhưng cùng lúc.
Một ít pháp môn mới có thể chân chính Nhập môn khi có tu vi Luyện khí tầng tám.
Như:
Linh Quan pháp nhãn!
Vân Triện Độn pháp!
Ngày qua ngày, cuộc tu hành vẫn tiếp tục.
Một ngày này.
Mạc Cầu đứng lên, sửa sang lại quần áo trên người, chậm rãi bước về phía cửa cốc.
Không bao lâu sau.
Mấy đạo lưu quang từ trên cao rơi xuống, hiện ra mặt thật ở cửa cốc.
"Đệ tử Ngoại môn Mạc Cầu, gặp qua Nội môn sư huynh."