Người dịch: Whistle
Thương Vũ phái có rất nhiều đệ tử, Mạc Cầu lại dốc lòng tu hành, cho nên không có mấy người quen biết hắn.
Nhưng trong số bốn người ghé thăm này lại có hai vị nhận biết Mạc Cầu.
Tô Huyền - đệ tử Thân Truyền của chưởng giáo, người thường xuyên nhậm chức ở Tàng Pháp điện, cùng với một người tới từ tiên đảo Xa Chí Đạo.
Lúc mới vào Thương Vũ phái, tên Xa Chí Đạo còn tới kiếm chuyện với hắn, cuối cùng còn làm cho Mạc Cầu phải rời khỏi Ngoại viện.
Đã nhiều năm như vậy, Xa Chí Đạo đã Luyện khí tầng chín, sớm đã trở thành đệ tử Nội môn.
"Mạc Cầu?"
Xa Chí Đạo đương nhiên là sẽ không quên vị 'Đại sư huynh' này rồi, gã không khỏi nhướng mày:
"Không ngờ là ngươi cũng tới Kiếm Nam đạo."
Năm đó lúc còn ở Ngoại viện, gã đã bị một quyền của Mạc Cầu đấm cho ngất xỉu, có thể nói là vô cùng nhục nhã, khắc cốt ghi tâm.
Cho nên khi nói chuyện đều mang theo vẻ mỉa mai.
Đệ tử Ngoại môn tới Kiếm Nam đạo trước đều là những người đã bị tông môn tùy ý bỏ qua.
"Luyện khí tầng tám." Trong mắt Tô Huyền hiện ra linh quang, nhẹ nhàng gật đầu với Mạc Cầu:
"Sư đệ quả thật là một người hướng đạo, dù cho đạo đồ long đong, ở chốn phàm tục này cũng không quên tu hành, đáng quý."
Bất quá. . .
Tuổi tác vẫn là quá lớn.
Trước năm sáu mươi tuổi, nhiều nhất chỉ đạt tới Luyện khí tầng mười, nhập Nội môn thì có thể, nhưng đã không còn khả năng tiến thêm một bước.
Nhưng mà, rất nhiều đệ tử trong môn phái, tính cả Hạch tâm và Chân truyền thì lại có mấy người có hi vọng Trúc Cơ?
Nghĩ vậy, Tô Huyền mặt không đổi sắc chìa tay ra nói:
"Xa sư đệ thì chắc là ngươi cũng biết rồi, để giới thiệu cho ngươi hai vị này."
"Bộ đầu ngân bài của Trấn Pháp ti - Hải Vấn Thiên Hải bộ đầu, vị này là đồng đạo tu hành ở phụ cận Giang Đan Giang đạo hữu."
Hải Vấn Thiên mày rậm mắt to, vai rộng eo tròn, trên người đang vác một cái hộp kiếm, mắt hổ sáng ngời có thần.
Tu vi, Luyện khí tầng chín.
Giang đạo hữu có vẻ bề ngoài bất phàm, tóc trắng bồng bềnh, đạo cốt tiên phong, tu vi thì chỉ có Luyện khí tầng sáu.
"Thương Vũ phái Mạc Cầu, gặp qua hai vị."
"Mạc đạo hữu."
Một đoàn người làm quen với nhau, Mạc Cầu phất tay mở Trận pháp ở sau lưng sau, dẫn đường vào trong cốc:
"Mấy vị mời!"
"Mời!"
Tô Huyền chắp tay mà đi, quét mắt bốn phía, nhịn không được nhẹ nhàng gật đầu:
"Sư đệ thật là đại thủ bút, lại còn có Trận pháp bảo vệ động phủ, không ít đệ tử Nội môn đều làm không được chuyện này."
"Quá khen." Mạc Cầu chắp tay:
"Chẳng qua chỉ là may mắn, trước đây lấy được một cái trận đồ đơn giản, kỳ thật cũng không tính là cái gì."
"Trận pháp này. . ." Hải Vấn Thiên chớp chớp mắt, như có điều suy nghĩ:
"Hình như là Tiểu Ngũ Hành Điên Đảo trận?"
"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:
"Hải bộ đầu hảo pháp nhãn."
"Chắc là Mạc đạo hữu không biết." Hải Vấn Thiên nở một nụ cười nhạt:
"Tiểu Ngũ Hành Điên Đảo trận chính là Trận pháp mà Trấn Pháp ti chúng tôi thường sử dụng nhất, có pháp môn nhận biết đặc thù."
"Kì thực, đại đa số trận pháp này được lưu truyền trên phố đều từ Trấn Pháp ti chúng tôi bán ra."
Nói xong, trong mắt còn mang theo vẻ hiếu kỳ, như muốn biết Mạc Cầu làm cách nào mà có được loại Trận pháp này.
"Thì ra là thế." Mạc Cầu mặt không đổi sắc, hỏi:
"Thụ giáo, không biết trận pháp này của ta có phải cũng là của quý ti bán ra không?"
"Cái này thì ta không nhìn ra được." Hải Vấn Thiên thu hồi nhãn thần, lắc đầu nói:
"Trận pháp nhất đạo, bác đại tinh thâm, Hải mỗ còn chưa được tính là hiểu sơ, càng không có tư cách thăm dò nguồn gốc."
"Như vậy à. . ." Mạc Cầu gật đầu:
"Mời!"
Một đoàn người đi vào trong đình viện, ngồi xuống trong một tòa thạch đình đơn sơ.
"Sư đệ." Tô Huyền mở miệng:
"Bọn ta từ Sơn thành đến, đã gặp gia tộc đó rồi, đệ làm không tệ, người tuổi trẻ kia đều có thể Tiên Thiên."
Hình như là y đang cố kỵ có người ngoài ở đây, cho nên không nói tỉ mỉ, cũng không vạch trần chỗ ở của Ô gia.
"Hừ!" Xa Chí Đạo lại kinh thường hừ lạnh:
"Kêu ngươi chăm sóc cho bọn hắn, ngươi lại trốn ở chỗ này một mình tu hành, thật là biết bỏ bê công việc?"
"Không thể nói như vậy." Tô Huyền khoát tay:
"Mạc sư đệ dùng võ nhập đạo, hẳn là sẽ hiểu rõ hơn chúng ta cách dạy phàm như thế nào là tốt nhất."
"Về phần an toàn. . ."
"Nơi đây nằm cách Sơn thành không tính là xa, chỉ cần đưa tin thì hẳn là có thể tới kịp."
"Huống hồ, Sơn thành là nơi ở của phàm nhân, trọc khí sâu nặng, bất lợi cho tu hành, chuyện này cũng không có cách nào."
"Sư huynh nói đúng lắm." Mạc Cầu gật đầu.
Mặc dù vị đệ tử Thân Truyền của chưởng giáo này không có tiếng tăm gì trong tông môn, nhưng lại không phụ cái danh Đại sư huynh này.
Tao nhã lễ độ, tạo cho người ta cảm giác giống như gió xuân.
Khách quan mà nói, mấy vị Chân truyền khác liền cao lãnh hơn rất nhiều, để cho người ta khó mà thân cận.
"Ha ha. . ." Tô Huyền cười khẽ, chuyển chủ đề:
"Lần này hai vị đạo hữu đồng hành là vì có chuyện muốn hỏi sư đệ."
"Ồ." Mạc Cầu nghiêng đầu:
"Xin lắng tai nghe."
"Là như thế này." Hải Vấn Thiên nghiêm túc nói:
"Mấy năm gần đây, thành trấn ở phụ cận đều hồi báo là có con cháu của thế gia phàm nhân bị mất tích."
"Chuyện này vốn rất bình thường, dù sao chỗ nào đều sẽ có người mất tích."
"Chỉ là, vào vài ngày trước, có người giống như phát hiện tung tích của tu sĩ tà đạo ở phụ cận."
"Trấn Pháp ti lại tra xét những nhân khẩu ở phụ cận đã bị mất tích, phát hiện tỉ lệ ở nơi này cao hơn những địa phương khác rất nhiều."
"Không sai." Giang đạo hữu gật đầu nói:
"Vả lại đa số người mất tích đều có tu vi võ học nhất định, hơn nữa lại đều là xử nữ đồng nam."
"Chúng tôi hoài nghi có tu sĩ tà đạo đang tiềm ẩn ở gần đây, âm thầm dùng sinh linh để tế luyện tà pháp."
Đây cũng là chuyện thường gặp.
Những quốc gia xung quanh có dân số ức vạn (hàng tỉ), đối với một ít tu sĩ tà đạo mà nói, nơi này chính là một cái kho lúa tự nhiên.
Thậm chí, ngay cả một ít tu sĩ cấp cao, vì tế luyện tà pháp, Pháp khí, cũng sẽ ngẫu nhiên đến đây thu hoạch một đợt.
Việc mà Trấn Pháp ti cần làm là tìm ra những tên tà đạo này, sau đó liền giải quyết từng người một.
"Mạc đạo hữu ở chỗ này đã mấy năm rồi, không biết có phát hiện ra chỗ nào không đúng không?"
"Chuyện này thì không có." Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu:
"Mặc dù hàng năm ở Sơn thành đều có người mất tích, nhưng dường như không có quan hệ gì với tu sĩ tà đạo."
"Đây mới là chuyện không bình thường." Hải Vấn Thiên trầm giọng mở miệng:
"Thành trì ở phụ cận đều có người có điều kiện đặc biệt mất tích, duy chỉ có Sơn thành là không có, há không kỳ quái sao?"
"Có lẽ, tên tà đạo kia đang e ngại Mạc đạo hữu?"
"Hải bộ đầu nói đùa." Mạc Cầu lắc đầu:
"Tại hạ chỉ mới tới đây được vài năm, cơ hồ chưa hề lộ mặt, cho dù có chút uy vọng thì sợ rằng còn chưa đủ."
"Ừm." Giang đạo hữu gật đầu:
"Giang mỗ đều có nghe danh những đồng đạo ở phụ cận, đúng là chưa từng nghe qua danh hào của Mạc đạo hữu."
"Thực tế. . ."
Giang đạo hữu cười ngượng một tiếng, nói:
"Nếu như không nhờ mấy vị đạo hữu dẫn ta tới đây, sợ là Giang mỗ sẽ không biết nơi này có vị cao nhân tiên tông đang tọa trấn."
"Không dám nhận." Mạc Cầu chắp tay:
"Bất quá chỉ là một đệ tử Ngoại môn mà thôi, trước đây Mạc mỗ còn là một phàm nhân, không tính là gì."
"Vậy liền kì quái." Hải Vấn Thiên sờ cằm, nói:
"Chẳng lẽ tên tà đạo kia có nguồn gốc gì với Sơn thành sao, hay là, thỏ không ăn cỏ gần hang?"
Mạc Cầu không lên tiếng.
"Chuyện này còn phải điều tra thêm nữa." Hải Vấn Thiên trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nhìn lên:
"Khoảng thời gian sau này, sợ là Hải mỗ sẽ phải quấy rầy Mạc đạo hữu nhiều, mong rằng đạo hữu rộng lòng tha thứ."
"Không sao." Mạc Cầu gật đầu:
"Có Tà tu ở phụ cận thì Mạc mỗ cũng khó mà có thể ngủ say, Hải bộ đầu có việc thì cứ mở miệng."
"Quyết định vậy đi." Hải Vấn Thiên vỗ lên đầu gối, nói:
"Hôm nay chỉ là gặp mặt nhận biết, ta và Giang huynh phải đi Sơn thành trước, nên không ở chỗ này làm phiền thêm nữa."
"Cái này. . ." Mạc Cầu yên lặng:
"Không ngồi thêm một chút sao?"
"Sau này còn có thời gian." Hải Vấn Thiên khoát tay, phong cách làm việc hùng hùng hổ hổ, cũng tương tự như khí chất của y:
"Làm phiền mở Trận pháp ra một chút."
Sau khi đưa tiễn hai người Hải bộ đầu, Tô Huyền bàn giao một chút rồi cũng đứng dậy cáo từ.
Lần này, Tô Huyền đến tuần sát Kiếm Nam đạo chủ yếu là vì giới thiệu Xa Chí Đạo cho đồng môn nhận biết.
Bởi vì sau đó y còn phải quay về tông môn để phục dụng Trúc Cơ đan, thử xung kích cảnh giới cao hơn.
Xa Chí Đạo chính là một trong những người tiếp nhận vị trí của Tô Huyền.
"Sư huynh."
Trước khi y đi, Mạc Cầu thuận miệng hỏi:
"Có phải là người của Ô gia có quan hệ với tiền bối tông môn đúng không, cho nên mới sai ta đến đây chiếu cố?"
"Chuyện này. . ." Trên mặt Tô Huyền lộ vẻ chần chờ.
"Không nên hỏi thì đừng hỏi." Xa Chí Đạo ở bên cạnh hừ lạnh:
"Ngươi chỉ là một đệ tử Ngoại môn, làm tốt chuyện của mình là đủ rồi, đừng có hiếu kỳ cái khác."
"Xa sư đệ không thể như vậy." Tô Huyền nhíu mày, lắc đầu nói:
"Nhưng mà đúng là chuyện này không tiện nhiều lời, Mạc sư đệ thứ lỗi, ngày khác sư đệ sẽ biết rõ."
"Có thể. . ."
"Còn là một tràng cơ duyên của sư đệ."
"Ừm." Đối phương nói bằng giọng lập lờ nước đôi, Mạc Cầu biết là có hỏi cũng sẽ không ra đáp án, dứt khoát gật đầu:
"Vậy thì tại hạ sẽ yên lặng theo dõi kỳ biến."
"Cáo từ!"
Tô Huyền gật đầu, bấm tay thi triển kiếm quyết, kiếm quang nở rộ, bao phủ hai người bọn họ, trong nháy mắt đã xông thẳng về phía chân trời, biến mất trong mây mù mênh mông.
Ngự kiếm phi hành!
Mạc Cầu ngẩng đầu, trong mắt hiện ra vẻ mê mẩn.
Phi thiên độn địa, ngao du cửu tiêu, chỉ có người mang loại thủ đoạn này mới được xem như Tiên gia chân chính.
Bất quá.
Để cho một vị đệ tử Ngoại môn của Thương Vũ phái tiêu hao mấy năm thời gian đi bồi dưỡng một vị phàm nhân Tiên Thiên.
Loại mua bán lỗ vốn này cũng làm, không biết rốt cuộc là vì cái gì?
. . .
Đêm
Không trăng không sao
Trên một sườn núi nào đó ở phụ cận Sơn thành, có hai bóng người đang lặng lẽ xuất hiện, nhìn xuống địa phương u ám bên dưới.
"Huyết khí ngưng mà không tán, oán khí ngưng kết thành hình, dùng người sống luyện pháp, xem ra, quả thật là tà đạo không thể nghi ngờ."
Hải Vấn Thiên vỗ nhẹ hộp kiếm sau lưng, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Đan:
"Giang đạo hữu, huynh ở bên cạnh áp trận, ta lặn xuống phụ cận để xem thử tình huống, nếu như có gì bất thường thì hãy cầm Ẩn Tức phù đào tẩu trước, tới Trấn Pháp ti ở Đạo phủ để hồi bẩm tình huống nơi này."
"Hải bộ đầu nói đùa." Giang Đan cười lắc đầu:
"Lấy tu vi của ngài, liền là so với đệ tử Nội môn của Thương Vũ phái cũng có thể thuộc hàng đỉnh tiêm, chỉ là một tên tà đạo ẩn giấu ở nơi đây thì tính là cái gì?"
"Không thể chủ quan." Hải Vấn Thiên híp mắt:
"Pháp môn ngưng luyện Huyết Sát khí cô động như vậy không phải loại bình thường, sợ là có truyền thừa nhất định, chỉ là không biết bối cảnh của người này ra sao."
Hải Vấn Thiên nhỏ giọng thầm thì hai câu, thân hình nhoáng một cái liền hóa thành một sợi kiếm quang vô hình vô ảnh lao xuống bên dưới.
Không bao lâu sau.
"Oanh. . ."
Một đoàn huyết quang kinh khủng đột nhiên bạo tán, trong chớp mắt đã bao phủ phạm vi gần trăm mẫu.
Trên sườn núi, trên mặt Giang Đan lộ ra vẻ hoảng sợ, trong mắt đều là hồng mang.
. . .
Sau nửa canh giờ.
"Bạch!"
Mạc Cầu xuất hiện ở trên sườn núi, sắc mặt âm trầm, mắt hiện linh quang liếc nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn xuống địa phương hoang vu quỷ dị lớn chừng vài mẫu bên dưới.
Sau một khắc.
Vân Triện độn pháp!
Môn độn pháp này là do hắn vơ vét được từ trên người Vạn Nhậm Bình, chính là chân truyền Thiên Vân phong của Thương Vũ phái.
Pháp lực dẫn đạo, thân hóa mây mù, nhìn như chậm chạp, nhưng kì thực là nhanh như điện thiểm lướt xuống dưới núi.
Không bao lâu sau.
Hai cỗ thi thể lọt vào trong tầm mắt.
Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, trong lòng nảy sinh điềm báo, không kịp nghĩ nhiều, thân thể nhảy lên thật cao chỉ trong trong nháy mắt.
"Oanh. . ."
Từng đoàn huyết quang quỷ dị từ xuất hiện xung quanh, đan xen thành lưới, đang điên cuồng lao tới chỗ của hắn.
"Bạch!"
"Ngâm. . ."
Thân hình lấp lóe, thân kiếm khẽ ngâm.
Sắc mặt Mạc Cầu lạnh nhạt, cơ thể giống như một con cá đang bơi linh động, nhảy lên tránh khỏi huyết quang, chỉ lệch một ly.
Âm Phong Vô Ảnh kiếm nhẹ nhàng run rẩy, xoay tròn xung quanh người, rất nhiều huyết quang bị trảm diệt.
Sau lưng lập tức xuất hiện âm phong, nâng cơ thể Mạc Cầu lơ lửng trên không.