Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 354 - Chương 354. Tao Ngộ

Chương 354. Tao Ngộ Chương 354. Tao Ngộ


Người dịch: Whistle

Tuy rằng đã có suy đoán chuyện này chẳng lành, nhưng hai sư đồ Đan Bất Quy và Kỷ Tuyết cũng không xem ra gì.

Dù sao thì khả năng quá thấp!

Cho dù gặp được người tu hành tà pháp thì chắc chỉ là một kẻ không biết từ chỗ nào nhận được một môn tà pháp thôi.

Chân chính truyền thừa đã ít càng thêm ít.

"Đi!"

Đan Bất Quy phất ống tay áo một cái, một đạo kiếm quang màu sắc hỗn hoàng chém ra ngoài, đánh nát đại môn.

Phẩm chất Pháp khí khác biệt thì linh quang sở hiển cũng sẽ không giống nhau.

Chỉ nhìn linh quang phi kiếm của lão ta liền biết, hỗn tạp không thuần, vầng sáng ảm đạm, phẩm chất chắc chắn là không cao.

Ngược lại thì hai thanh phi kiếm giống như đôi cánh ở sau lưng Kỷ Tuyết thì khác, linh quang càng thuần túy hơn.

"Kẻ nào?"

"Lớn mật!"

"Lại dám xông vào Miêu trang, muốn chết!"

Đại môn vỡ vụn, lập tức có tiếng rống giận dữ từ trong nội viện truyền ra, một vài người tập võ liên tục nhảy ra.

"Hừ!"

Đan Bất Quy thấy thế cười lạnh:

"Dã ngoại hoang vu, con đường không thông, loại địa phương này lại có nhiều võ giả ẩn giấu như vậy, quả nhiên là giấu giếm huyền cơ."

Đang khi nói chuyện, tay lão bấm kiếm quyết, phi kiếm run rẩy giữa không trung rồi hóa thành xiềng xích lao tới những người này.

"Bạch!"

Chỉ mới quấn khẽ liền có hai người té xỉu trên đất.

"Phi kiếm!"

"Tiên sư!"

Những người ở sau lưng thấy vậy đều sắc mặt đại biến, đấu chí trong lòng cũng lập tức tiêu tán, điên cuồng nhanh chóng lùi lại.

"Muốn chạy trốn?" Đan Bất Quy cười lạnh:

"Trốn được sao?"

Lão ta khẽ vung tay áo dài, dậm chân mà đi, tóc trắng, râu bạc bị gió thổi phất phới, trông như một vị cao nhân đắc đạo.

Phi kiếm hỗn hoàng du tẩu ở xung quanh hơn mười trượng, những nơi đi qua, người ngã ngựa đổ.

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu sợ hãi liên tục vang lên.

Dù rằng ngẫu nhiên cũng sẽ có người phát động phản công, nhưng bị song kiếm Kỷ Tuyết ép phải không công mà lui.

Đối hai sư đồ này, cho dù tu vi của phàm nhân có là Hậu Thiên đại thành hay viên mãn thì cũng giống nhau thôi.

Hai người họ vừa tiến lên vừa ngự kiếm, chỉ qua một lát, hai người đã xông vào hậu viện.

Đan Bất Quy nhẹ nhàng ngửi ngửi, trên mặt lập tức lộ ra ý cười, bấm tay điểm ra, phi kiếm lao tới một góc trong đình viện.

"Oanh. . ."

Phi kiếm nhẹ nhàng va chạm với mặt đất, một tiếng vang kịch liệt xuất hiện.

Một mảng đất lớn đã bị linh quang lật tung, lộ ra một cái cửa hang âm u tối đen như mực ở bên dưới.

Đan Bất Quy phất tay áo, hai người lập tức bay tới gần đó.

"Huyết khí thật là nồng nặc!"

Tu vi của Kỷ Tuyết không cao, nhưng cảm giác lại vượt qua sư phụ cao tuổi của nàng, nàng lập tức nhíu mày.

"Xem ta." Đan Bất Quy vươn tay quăng ra một tờ linh phù:

"Minh Quang phù!"

"Đốt!"

Linh phù hạ xuống, không hỏa tự đốt, một luồng ánh sáng yên lặng xuất hiện ở dưới cửa hang.

Sau đó, vầng sáng chói lọi.

"Hoa. . ."

Trong lúc ánh sáng khuếch tán, một cái ao màu đỏ hồng ở trong lòng đất u ám cũng bị lộ ra.

Cái ao có diện tích chừng vài trượng, ở giữa phun nước cuồn cuộn giống như suối phun.

Ao nước đỏ hồng này rõ ràng là. . .

Huyết dịch!

Vào lúc huyết trì hiển ra, những cảm xúc như quỷ dị, hung lệ, khát máu đều xông vào trong thức hải của hai người này.

"Hóa Huyết trì!"

Hai mắt Đan Bất Quy co rụt lại, thân thể lạnh buốt, đột nhiên hét lớn một tiếng:

"Mau trốn đi!"

Linh quang lập tức phun trào, nhanh chóng lùi lại.

Trong thiên hạ có rất nhiều tông môn, ngoại trừ những môn phái chính đạo thì vẫn còn một số môn phái tà đạo.

Huyết Sát tông chính là một trong số đó.

Mà Hóa Huyết trì chính là dấu hiệu độc môn của Huyết Sát tông, không phải tu sĩ cao tầng Luyện khí thì không thể tế luyện.

Đối hai sư đồ Đan Bất Quy mà nói.

Gặp phải đệ tử cao giai của Huyết Sát tông không thể nghi ngờ là tình cảnh xấu nhất trong tất cả dự đoán.

"Trốn?"

Trong Huyết Trì, huyết thủy phun trào, một giọng nói lạnh như băng vang lên:

"Trốn được sao?"

Sau một khắc, huyết thủy dâng lên, một cái huyết thủ che khuất bầu trời từ đó xuyên ra.

"Oanh!"

Đại thủ rơi xuống, đình viện to lớn lập tức bị nó nghiền nát.

Khí huyết của sinh linh ở bên trong cũng bị huyết thủ thôn phệ hết, hóa thành một bộ phận làm cho nó cường đại.

Chỉ có một vòng linh quang lặng yên chui xuống dưới lòng đất, dùng một loại tốc độ kinh người bỏ chạy về phía xa.

"Độn Địa phù?"

"Thú vị!"

. . .

Ô phủ.

Ma Lão Cửu nhiếp chiếc ghế dựa lớn tới, đại mã kim đao ngồi ở chính giữa đình viện, liếc nhìn xung quanh.

"Vẫn còn có mấy người chưa về?"

Ở trước mặt gã đại hán chính là 13 người của Ô gia cộng thêm 10 vị nô bộc trong phủ, tất cả những người này đều đang quỳ rạp xuống đất.

Người nào người nấy đều run lẩy bẩy, trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ, hai mắt rưng rưng, nhưng không có người nào dám khóc thành tiếng.

Bởi vì.

Phàm là người khóc thành tiếng đã sớm mệnh tang hoàng tuyền.

"Hồi. . . Hồi tiên sư." Quản sự của Ô gia quỳ xuống đất run rẩy tới gần, cúi đầu, nhỏ giọng mở miệng:

"Hai vị tiểu thiếu gia đang chơi đùa phụ cận, tiểu nhân đã sai người đi gọi rồi, chắc là sẽ lập tức quay về."

"Liên Thành công tử và phu nhân đã đi tới trụ sở ở ngoài thành để gặp mặt hai vị tiên sư, còn. . . Còn chưa trở về."

"Hai vị tiên sư?" Ma Lão Cửu sờ cằm:

"Thật thú vị, một địa phương nhỏ bé như chỗ này mà còn có thể gặp được những người tu hành khác."

"Sư phụ." Hạng Lương chớp mắt, nói:

"Nếu đã có những vị tiên sư khác ở đây, vậy thì chúng ta có nên rời đi trước không, miễn cho bị người khác để mắt tới."

"Như thế nào?" Ma Lão Cửu nghiêng đầu nhìn về Hạng Lương, nói:

"Ngươi sợ sao?"

"Có một chút." Hạng Lương ngượng ngùng mở miệng:

"Không phải sư phụ cũng đã nói rồi sao, chúng ta không được chào đón ở chỗ này, Thương Vũ phái và Trấn Pháp ti đều là đối đầu."

"Ngươi nói không sai, Thương Vũ phái và Trấn Pháp ti đúng là không dễ chọc." Ma Lão Cửu cười gằn:

"Nhưng chỉ là những kẻ tán tu trà trộn trong chốn phàm nhân thì vi sư có thể giải quyết rất dễ dàng."

"Huống chi. . ."

Giọng gã hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên trên:

"Còn có một vị sư huynh của thượng tông ở gần đây, cho dù có người muốn đi thì cũng nên là bọn hắn."

"Vâng, vâng."

Sắc mặt Hạng Lương trắng bệch, nhìn đám người Ô gia đang quỳ gối trong đình viện, trên mặt hiện ra vẻ không đành lòng.

"Sư phụ, nếu như vạn nhất. . ."

"Không có vạn nhất." Ma Lão Cửu trợn trắng mắt:

"Đồ nhi đang xem thường vi sư sao?"

"Dù có nói thế nào thì Ma Lão Cửu ta cũng là đệ tử Nội môn của Cửu Sát điện, tu sĩ Luyện khí tầng chín, hơn nữa còn bày ra Ngũ Uẩn trận ở nơi này, cho dù là tu sĩ tầng mười một tới thì ta cũng không sợ."

Mà bộ đầu kim bài Luyện khí viên mãn của Trấn Pháp ti, đệ tử chân truyền, Hạch Tâm của Thương Vũ phái thì có được bao nhiêu người chứ?

Đang khi nói chuyện, có người ở bên ngoài gõ cửa.

"Thùng thùng. . ."

"Tiểu thiếu gia về vẻ."

Hai mắt quản sự sáng lên, lập tức lặng yên, bọn người Ô Trác ở bên dưới thì đang nghiến răng nghiến lợi.

Muốn mở miệng hét, nhưng lại không thể phát ra tiếng nào.

"Kẽo kẹt. . ."

Ngoại môn bị mở ra, ngoài tiểu thiếu gia đã đi ra ngoài thì còn có một vị nam tử trung niên bước vào.

Nam tử có tóc mai màu trắng, mắt hiện vẻ tang thương, một tay đang nắm một đứa bé, một tay đang ôm một đứa khác bước vào đình viện.

Chỉ thấy nhiều người Ô gia đang cùng nhau quỳ rạp xuống đất, giống như bị một lực lượng vô hình áp chế đến không thể động đậy.

Trên mặt hai đứa bé lại vô cùng nghi hoặc, nam tử trung niên thì mặt không đổi sắc, chỉ nhẹ nhàng đặt hai người xuống:

"Đi tìm người nhà của các con đi."

"Tạ ơn đại thúc."

Hai người cao hứng gật đầu, hoàn toàn không biết tình huống trước mắt đại biểu cho cái gì, chạy chậm về phía gia chủ Ô Trác.

Mà lúc này trên mặt Ô Trác lại hiện ra vẻ cuồng hỉ.

Mặc dù lần gần nhất ông ta nhìn thấy Mạc Cầu đã là chuyện của mấy năm trước, nhưng tướng mạo của đối phương đã được ông ta khắc sâu trong tim.

Nhoáng một cái đã mấy năm, tiên sư vẫn phong độ như vậy.

Lần này được cứu rồi!

"Ngô. . ."

Ma Lão Cửu hơi ngồi thẳng người lên, híp mắt quan sát Mạc Cầu:

"Phàm nhân?"

"Không, liễm tức pháp thật là cao minh, bội phục, bội phục, không biết các hạ xưng hô như thế nào?"

"Đệ tử Ngoại môn của Thương Vũ phái Mạc Cầu, gặp qua đạo huynh." Mạc Cầu chắp tay với đối phương, lạnh nhạt nói:

"Tổ tiên của Ô gia có duyên với phái ta, Mạc mỗ phụng mệnh đến đây chăm sóc, còn mong đạo huynh thủ hạ lưu tình."

Nói xong liền hiển lộ tu vi.

"Luyện khí tầng tám, đệ tử Ngoại môn." Trong mắt Ma Lão Cửu hiện ra linh quang, nhếch miệng:

"Ta thấy ngươi căn bản là không biết lai lịch của Ô gia, cái gì mà có duyên với tông môn của các ngươi?"

"A. . ."

"Nha." Mạc Cầu mặt không đổi sắc:

"Đạo hữu có gì chỉ giáo."

"Đừng phí tâm tư này." Ma Lão Cửu khoát tay:

"Lấy tu vi của ngươi, nếu muốn kéo dài thời gian để khám phá Trận pháp ở nơi này thì chỉ là chuyện vọng tưởng."

Nghe vậy, ánh mắt của Hạng Lương và Ô Trác đều biến đổi.

Theo khẩu khí của Ma Lão Cửu liền biết, gã ta chẳng những không sợ Mạc Cầu, thậm chí còn có chút khinh thường.

Một vị là đệ tử Nội môn của Cửu Sát điện, một người là đệ tử Ngoại môn của Thương Vũ phái, cho dù là không hiểu thì cũng có thể đoán ra thân phận cao thấp của hai người này.

Vẻ mừng rỡ vừa mới nhen nhóm trong lòng cũng đã bị rơi xuống thung lũng.

"Ngũ uẩn mê thần, điên đảo cảm giác." Mạc Cầu ngẩng đầu, quét mắt bốn phía, trong cảm giác có rất nhiều linh quang không chừng lấp lánh:

"Xác thực cao minh."

Ngũ Uẩn trận này có công hiệu giống như Tiểu Ngũ Hành Điên Đảo trận của hắn.

Chẳng qua Điên Đảo trận là dựa vào dẫn động khí tức biến hóa trong thiên địa để làm cho người ta sinh ra ảo giác.

Mà Ngũ Uẩn trận thì là trực tiếp mê hoặc cảm giác của người khác, ngươi cho rằng mình đang chạy nhanh về phía trước, nhưng kì thực lại là đang chạy về hướng đông nam.

Cao thủ tranh chấp, chỉ sai một bước cũng đều có thể muốn mạng, huống chi như thế.

Luận cao thấp, cuối cùng vẫn là Tiểu Ngũ Hành Điên Đảo trận cải biến khí tức biến hóa trong thiên địa cao hơn một bậc.

"Đáng tiếc!"

Mạc Cầu than nhẹ.

Sắc mặt Ma Lão Cửu trầm xuống, đột nhiên vung tay áo.

"Bạch!"

Một thanh đoản mâu màu đen lập tức phá vỡ hư không mười trượng, xuất hiện trước chân mày của Mạc Cầu.

"Nói khoác lác cái gì, đi chết đi!"

Ma Lão Cửu cười lạnh.

Sau một khắc.

Ý cười trên mặt của gã ngưng lại.

"Đinh. . ."

Mũi thương sắc bén đâm tới trái của Mạc Cầu, thổi cho mái tóc dài của hắn bay phất phới ra sau.

Mà chỗ mi tâm của Mạc Cầu chỉ bị lõm vào một chút.

"Chuyện này không có khả năng!" Ma Lão Cửu 'Vụt' một tiếng, từ trên chỗ ngồi đứng lên, trừng to hai mắt:

"Vô Hạ chân thân!"

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

" Đệ tử Ngoại môn của Thương Vũ phái, Mạc Cầu."

Mạc Cầu lạnh nhạt mở miệng, dưới chân bước nhẹ một bước, thân thể lập tức xuất hiện trước mặt Ma Lão Cửu.

Ngũ Uẩn trận lại không thể ảnh hưởng đến động tác của hắn một chút nào.

"Bạch!"

Vừa chạm mặt liền có một đạo đao mang đen thui chém tới.

Sắc mặt Ma Lão Cửu âm trầm, tế ra thiếp thân Trảm Sát đao, cây xà trượng ở bên cạnh cũng biến thành một làn khói đen lao về phía Mạc Cầu.

Đồng thời thân thể nhanh chóng lùi lại.

"Đinh. . ."

Đao quang của Trảm Sát đao bị một vòng hỏa diễm mỏng manh ngăn cản, liệt diễm nổi lên gợn sóng.

Đồng thời đột nhiên có vài con hỏa long xuất hiện, nghịch thế hung hăng va chạm với xà trượng.

Cực hạn liệt hỏa oanh nhiên phun ra.

"Phốc!"

Pháp khí tâm huyết tương liên đột nhiên thụ trọng thương, sắc mặt Ma Lão Cửu tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.

"Ngươi. . ."

Gã há mồm muốn nói, nhưng lại phát hiện một bộ thi thể không đầu xuất hiện trong tầm mắt của mình.

Đó là. . .

Mình!

Trước mắt tối đen, ý thức triệt để lâm vào bóng đêm vô tận.

Mạc Cầu buông tay, đầu lâu rơi xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment