Người dịch: Whistle
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh.
Từ lúc bắt đầu động thủ cho đến khi kết thúc chỉ qua có vài hơi.
Biến cố phát sinh chỉ trong chốc lát.
Ma Lão Cửu vốn uy phong bát diện nay đã trở thành một cỗ thi thể không đầu, mà Mạc Cầu vẫn luôn bất động thanh sắc lại bộc phát giết người.
Đại thủ duỗi ra trước, không xem những chướng ngại chặn đường ra gì, nhẹ nhàng hái xuống thủ cấp của một vị tu tiên giả, từ đầu đến cuối đều mặt không đổi sắc, từ đầu đến cuối đều bình thản không gợn sóng.
Giống như đang làm một chuyện đương nhiên vậy.
"Đát. . ."
Một cái đầu lâu trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin nổi đang lăn lông lốc trên mặt đất.
Hạng Lương run rẩy trong lòng, nhìn cái đầu lâu ở dưới chân, y cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Ma Lão Cửu là một vị ác nhân không thể nghi ngờ.
Nhưng dọc đường đi đều đối đãi với Hạng Lương chân tâm thật ý, bồi dưỡng y như đệ tử tâm phúc nối nghiệp.
Lúc này gã đã bỏ mình, làm cho Hạng Lương. . .
Một luồng sát khí lạnh như băng làm cho Hạng Lương rùng mình một cái, tạp niệm trong đầu lập tức tiêu tán.
"Tiền bối tha mạng!"
Y vội vã quỳ xuống đất dập đầu:
"Vãn bối cũng bị người này cưỡng ép, bất đắc dĩ mới đi theo tên tà đạo này, vãn bối thật sự không phải cam tâm tình nguyện."
"Vậy sao? " Mạc Cầu cúi đầu, trong mắt có linh quang chớp động.
Dưới Linh Quan pháp nhãn chiếu rọi, suy nghĩ trong đầu Hạng Lương đều bị Mạc Cầu nhìn thấy hết.
Ngay cả khí tức trên người y cũng bị nhìn không sót gì cả.
Khí chất rất thuần túy, là một người kế tục tu đạo nhất đẳng, có thể so với rất nhiều thiên tài trên tiên đảo.
Chỉ tiếc là tuổi tác hơi lớn một chút.
Về phần tà khí. . .
Xác thực là rải rác.
"Tiên. . . Tiên sư." Thẳng đến lúc này, Ô Trác mới hồi phục lại tinh thần, run rẩy mở miệng:
"Vừa. . . Vừa rồi, đúng là vị tiểu tiên sư này đã hỗ trợ nói không ít lời hữu ích, không phải người xấu."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, duỗi một tay ra, một cái túi tiền đang treo bên hông Hạng Lương liền rơi vào trong lòng bàn tay hắn:
"Nguyên Thai Tàng Linh đại?"
"Vâng, là Nguyên Thai Tàng Linh đại." Hạng Lương vội vã gật đầu:
"Theo Ma Lão Cửu nói thì cái túi này có thể thịnh phóng huyết nhục, mang theo sát khí của sinh linh, nó còn có thể thúc đẩy sát khí giết địch."
"Ta. . . Ta chỉ dùng nó để đựng dã thú, thi thể của người chết, chưa từng chứa đựng người sống."
Lại nói:
"Tiền bối, vãn bối cũng không cần loại vật hại người này, còn xin tiền bối thi pháp hủy đi."
Đám người Ô gia đang tỏ ra hiếu kì nhìn xem cái túi nghe vậu đều lộ ra vẻ hoảng sợ, vô thức lui lại.
"Tính ngươi cơ linh." Mạc Cầu quét mắt nhìn y một cái, lật tay lại, một đoàn Lôi Hỏa xuất hiện.
"Oanh. . ."
Liệt diễm vừa xuất hiện cũng lập tức biến mất, cái túi trong tay cũng hóa thành hư vô.
Loại pháp khí này là chiêu bài của đệ tử Cửu Sát điện, gần như mỗi một vị đệ tử Ngoại môn đều có một cái, có thể thôn phệ máu thịt của người sống, cũng có thể dùng nó để sát địch.
Người bình thường không thể ngăn cản.
"Ô Trác."
"A. . ." Ô Trác sững sờ, lập tức đáp:
"Tiểu nhân ở."
"Thu thập một chút." Mạc Cầu trầm tư, nói:
"Mang theo tất cả những người có huyết mạch của Ô gia, nhất là Ô Liên Thành, ra khỏi thành tới chỗ của ta. . ."
"Được rồi, các ngươi đi tìm Tề Giáp trước đi."
"Ngươi!"
Mạc Cầu chỉ một ngón tay vào Hạng Lương:
"Đi theo bọn hắn."
"Vâng."
"Tiểu nhân tuân mệnh."
Hai người vội vàng đáp lời.
Chưa kịp nói xong thì thấy một làn khói bị gió thổi bay, bóng người của Mạc Cầu đã là biến mất không còn tăm hơi.
Mạc Cầu còn định an bài người của Ô gia tạm thời tới chỗ ở của hắn, nhưng lại phát hiện được nơi xa có biến cố.
Cho nên lâm thời đổi ý, để bọn hắn đi tìm Tề Giáp trước.
Từ trong lời nói của Ma Lão Cửu có thể nghe ra được, dường như người mang huyết mạch của Ô gia có quan hệ đến chuyện gì đó.
Sợ rằng chuyện này mới là mục đích mà Thương Vũ phái an bài hắn tới đây.
. . .
"Rầm rầm. . ."
Huyết sắc đại thủ xuất hiện giữa không trung, tựa như một mảnh màn sân khấu, hồng vân, bao phủ phạm vi vài mẫu.
Đại thủ nhấn xuống một cái, núi đá vỡ nát, rừng cây khô héo, vật sống bên trong đều tiêu tán sinh cơ.
"Hai con tiểu côn trùng kia, các ngươi chạy không thoát."
Trong huyết vân, một giọng nói lạnh như băng vang lên, truyền vào trong tai, trực tiếp công kích Thần hồn.
Bên dưới.
Hai bóng người nghe vậy liền run rẩy, không khỏi dừng lại, lập tức bị hồng vân đầy trời bao phủ.
"Ầm ầm. . ."
Núi đá lăn xuống, vạn vật tàn lụi.
Mà trong tình cảnh hỗn loạn này, lại có một vệt lưu quang bao phủ hai người, từ dưới lòng đất chạy về nơi xa.
"Lại nữa?"
Giọng nói trên bầu trời dường như mang theo một chút phẫn nộ.
Đại thủ lập tức lăn lộn giữa không trung, hóa thành một cây trường tiễn huyết hồng, đâm thẳng ra hơn một dặm.
Ở nơi đó, một mặt đất nào đó đột nhiên run lên, hai người lảo đảo xuất hiện.
"Tuyết Nhi, con đi mau!"
Đan Bất Quy quay đầu nhìn cây trường tiễn huyết sắc đã đuổi theo sát nút, sắc mặt không khỏi trở nên trắng bệch.
Lão lập tức hét lớn một tiếng, lấy ra tờ linh phù dán lên người Kỷ Tuyết, đẩy nàng về hướng tây.
"Đi!"
"Không!"
Kỷ Tuyết khóc thành tiếng, thân thể bị linh quang bao khỏa, không tự chủ được mà lao thẳng về phía xa.
Chỉ còn lại một mình Đan Bất Quy lưu lại, lão ngửa mặt lên trời gào thét:
"Lão quỷ!"
"Thật coi Đan mỗ sống uổng phí mấy chục năm này hay sao, lão già ta cũng không phải dễ chọc như vậy!"
Trong tiếng gầm gừ, lão ta mở rộng bàn tay, mấy chục tấm bùa theo thứ tự xuất hiện trên đầu lão.
"Thiên thông, Địa linh, lên!"
Dứt lời, Linh phù đầy trời điên cuồng lấp lóe.
"Ầm ầm. . ."
Chỉ một thoáng, hư không ở xung quanh giống như đang bị một lực lượng vô hình khổng lồ đè ép, chân trời đột nhiên vang lên những tiếng nổ.
Liền ngay cả cây trường tiễn huyết sắc có uy thế kinh khủng kia cũng bị ép cho dừng lại một chút, tầng ngoài còn xuất hiện những vết rách có thể nhìn thấy bằng mắt trần.
"Hả?"
Giọng nói u lãnh mang theo vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy huyết quang giữa không trung lập tức giãn ra, giống như một con cự thú bị nhốt trong lồng trúc đang thư giãn gân cốt, vô tận cự lực nhào tới lồng giam đang trói buộc nó.
"Oanh!"
Không khí rung động.
"Phốc!"
Đan Bất Quy phun ra một ngụm máu tươi, còn chưa tới kịp phản ứng lại liền bị huyết quang nhào tới trước mặt thôn phệ.
"Phù pháp không sai, chỉ là tu vi quá thấp!"
Trong huyết quang, giọng nói lạnh lùng kia bình phán một câu, sau đó huyết vân lập tức xoay quanh rồi xông thẳng không trung, tốc độ vẫn rất kinh người.
"Bạch!"
Huyết sắc trường hà giống cửu thiên chi thượng khuynh đảo mà xuống, vô tận uy áp ghìm chặt bóng người kia.
Đối với gã ta mà nói, cho dù có chạy xa vài dặm thì cũng chỉ là chuyện tiêu hao thêm một chút thời gian mà thôi.
Trong lòng gã ta đã nảy sinh sát niệm.
Hai người dám phá hỏng chuyện thôn phệ huyết thực của gã, ai cũng đừng hòng chạy trốn!
Kỷ Tuyết vừa mới từ dưới mặt đất thò đầu ra liền lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, khóc một tiếng, ngự kiếm nghịch thế chém lên.
"Coong!"
Kiếm quang rên rỉ, lập tức đại thịnh.
Nhưng mà.
Cho dù nàng có dốc hết toàn lực, liều lĩnh nghiền ép tiềm lực của bản thân để chém ra một đạo kiếm quang.
Nhưng cũng chỉ có thể làm cho huyết quang hạo đãng ở trước mặt này dừng lại một chút, sau đó liền bị bao phủ triệt để.
Huyết quang cuốn theo Kỷ Tuyết đang muốn h bay trở về thì đột nhiên bị trì trệ giữa không trung.
"Như thế nào?"
Một gương mặt màu máu to lớn chậm rãi xuất hiện trong huyết quang, nhìn về hướng một đỉnh núi ở phía xa:
"Ngươi muốn ngăn ta?"
"Thì ra là cao nhân Huyết Sát tông." Trên tảng đá ở đỉnh núi, vạc áo Mạc Cầu bay múa, xa xa chắp tay:
"Đệ tử Ngoại môn của Thương Vũ phái Mạc Cầu, ở đây gặp mặt."
"Hắc hắc. . ." Huyết diện cười lạnh:
"Nếu như đã biết ta là người của Huyết Sát tông, vậy thì ngươi nên biết, chỉ là một cái Thương Vũ phái thì sẽ không thể nào dọa được ta."
Huyết Sát tông chính là Tiên đạo tông môn đỉnh tiêm trong đương thế.
Là thế lực có thể tranh phong với Chân Tiên đạo, Thượng Thanh tông, đương nhiên là sẽ không đặt Thương Vũ phái vào trong mắt, huống chi còn chỉ là một vị đệ tử Ngoại môn.
"Không dám." Mạc Cầu thu hồi hai tay, lạnh nhạt mở miệng:
"Chẳng qua hai người vừa mới bị đạo hữu quấn lấy kia có chút quan hệ với Mạc mỗ, không biết có thể mở một mặt lưới, tha cho bọn hắn một mạng hay không?"
"Ngươi muốn cầu tình cho bọn hắn?" Huyết diện nhúc nhích, hai người bị huyết quang bao phủ từ trong huyết vân hiện ra:
"Tiểu tử, sở dĩ ngươi có thể yên ổn ở đây nhiều năm như vậy là bởi vì ta không thèm để ý đến người."
"Ngươi hẳn là thỏa mãn!"
Sóng âm chấn động trên không trung, tạo ra những cơn cuồng phong, cũng làm cho Mạc Cầu híp mắt lại.
"Cần gì chứ. . ."
Mạc Cầu thở dài:
"Nếu là bản thể của ngươi ở chỗ này thì Mạc mỗ có thể sẽ còn nhượng bộ lui binh, hiện nay chẳng qua chỉ là một món Pháp khí ký thác phân thần, các hạ thật sự nghĩ rằng có thể hù dọa tại hạ hay sao?"
"Hửm."
Huyết diện trì trệ, không nhịn được lộ ra vẻ ngưng trọng:
"Hảo nhãn lực!"
"Nghe nói trong chư đại tiên tông có pháp môn có thể làm cho người ta đoạt xá ký sinh, chỉ cần Thần hồn đủ mạnh." Mạc Cầu mở miệng:
"Mặc dù có rất nhiều hạn chế, nhưng cũng cho những người vô vọng Trúc Cơ một cơ hội."
"Hôm nay nhìn thấy, quả thật cao minh!"
"Không sai." Huyết diện biến sắc, nói:
"Cung mỗ tự hỏi thiên phú bất phàm, cũng nhất tâm hướng đạo, nhưng mà lại bước vào tiên đồ chậm hơn người bên ngoài mấy năm."
"Dù đã Luyện khí viên mãn, nhưng cũng bỏ lỡ một giáp đại nạn."
"Ta. . ."
"Sao cam tâm!"
Huyết diện gào thét giữa không trung:
"Tiểu tử, đừng chọc ta, nhanh cho ta. . ."
"Coong!"
Tiếng kiếm ngâm khẽ.
Một luồng kiếm quang đã xuyên thủng hư không, xuyên qua gần dặm, chém vào bên trong huyết vân.
Vào lúc này, thời gian dường như dừng lại.
Lưu quang!
Kiếm ngừng, thời gian khôi phục lưu động.
Huyết vân đang trôi nổi ở giữa không trung lập tức trì trệ, lập tức bắt đầu tiêu tán.
Huyết quang đầy trời giống như tuyết trắng tan rã, từng mảnh từng mảnh tán đi, cuối cùng lộ ra một thanh đoản kiếm màu máu.
"Bạch!"
Âm Phong Vô Ảnh kiếm quay về, mang theo hai người Đan Bất Quy đang hôn mê bất tỉnh.
"Nói nhảm nhiều quá." Mạc Cầu vung tay áo, trên mặt nở một nụ cười lạnh lùng:
"Thật coi người khác thích nghe ngươi phát biểu cảm nghĩ, biểu đạt cảm tưởng hay sao, nếu như không phải vì không thấu chỗ của chân thân người thì Mạc mỗ đã sớm một kiếm trảm chết rồi."
"Ngươi. . . Ngươi. . ." Giọng nói u lãnh mang theo vẻ bi phẫn, dường như còn đang rất tức giận, không nhịn được gầm lên một tiếng:
"Ngươi muốn chết!"
Trong tiếng rống giận dữ, huyết kiếm run rẩy giữa không trung, những đạo huyết ảnh xuất hiện, tạo thành trường hà vọt mạnh mà tới.
Mạc Cầu híp mắt, hạ thể kéo căng.
Đây là lần đầu tiên mà hắn đối đầu trực diện với cao thủ Luyện khí viên mãn, cũng có thể cảm nhận được áp lực mà trước đó chưa từng có.
Bất quá.
Lần này chỉ là một cái phân thần, cho dù là đang điều khiển Pháp khí Thượng phẩm thì Mạc Cầu cũng không cần e ngại.
Đưa tay, suy nghĩ khẽ động.
"Hô. . ."
Chín con hỏa long gào thét bay ra, lao về phía phi kiếm, va chạm.
Cực hạn liệt diễm, nội uẩn Lôi hỏa nồng đậm, giống như chất lỏng sềnh sệch, oanh nhiên đụng vào nhau.
"Ầm ầm. . ."
Trên bầu trời, huyết quang, liệt diễm bộc phát, chiếu rọi một phương chân trời.
. . .
Dưới lòng đất Mục phủ.
"Đáng chết!"
Người áo đen mở to hai mắt:
"Dám hủy phân thần mà ta cực khổ lắm mới tế luyện ra, ta muốn mạng của ngươi!"
Trong tiếng rống giận dữ, thân gã hóa thành một đạo huyết quang từ dưới lòng đất xông ra, đang định lao về phương xa.
Đúng lúc này.
Huyết quang trì trệ giữa không trung, gã lấy từ bên hông ra một vật, nhìn qua, trong mắt lộ ra vẻ kinh nghi bất định.
"Huyết Long Tử Triệu Vô Nhai."
"Y tới làm gì?"