Người dịch: Whistle
Bên ngoài Bí cản.
Lý Nguyên Cảnh nhìn một tòa động phủ ở trước mặt với vẻ mặt âm trầm.
"Vậy mà lại vào Bí cảnh?"
Gã ta cắn chặt răng, trên mặt lộ vẻ dữ tợn:
"Vất vả lắm ta mới từ bên trong đi ra, vừa nhìn thấy hắn thì hắn lại tiến vào?"
"Chuyện này chỉ có thể trách ngươi thời vận không tốt." Một giọng nói lười biếng vang lên trong đầu gã:
"Theo ta thì ngươi sớm nên cưỡng ép động thủ, cùng lắm thì thoát ly Thương Vũ phái mà thôi."
"Đúc thành Đạo cơ, nơi nào không thể tiêu dao?"
"Hừ!" Lý Nguyên Cảnh hừ lạnh:
"Giống như ngươi vậy, trốn đông trốn tây, cuối cùng ngay cả hài cốt cũng không còn, Thần hồn phải ký thác ngoại vật?"
"Tiểu tử, đừng có kích ta." Giọng nói này từ tốn nói:
"Vấn đề hiện giờ là nếu như không có cây Vạn Quỷ phiên kia thì ngươi sẽ không thể Trúc Cơ, những năm ở trong Bí cảnh này ngươi cũng đã Luyện khí tầng mười hai rồi, hiện giờ chỉ còn kém một bước nữa thôi."
"Lý sư huynh!" Lúc này, một người từ xa chạy như bay đến đây:
"Phong chủ có lệnh, sư huynh phải dẫn đội đi lên tiền tuyến để chặn giết đệ tử của Cửu Sát điện và Huyết Sát tông."
"Ừm." Lý Nguyên Cảnh gật đầu, hai gò má lập tức run run, âm thầm mở miệng:
"Nhiều nhất là hai năm, ta sẽ trở về, đến lúc đó tích lũy cũng đủ rồi, có thể nhất phi trùng thiên!"
"Thật sao?" Giọng nói buồn bực ngán ngẩm:
"Hi vọng ngươi đừng chiến tử ở bên ngoài, nếu không lão phu còn phải đi tìm một người khác."
"Yên tâm." Lý Nguyên Cảnh hừ nhẹ, vung tay lên, một vệt ư kiếm quang bao phủ toàn thân.
"Bạch!"
Kiếm quang bay lên không trung, tốc độ nhanh đến doạ người.
"Lý sư huynh quả thật cao minh." Mấy người ở sau lưng gã liếc mắt nhìn nhau:
"Nghe nói cách đây ít năm Lý sư huynh đạt được kỳ ngộ ở bên ngoài, còn lấy được mấy món Pháp khí và rất nhiều Bí pháp."
"Hiện giờ tu vi của Lý sư huynh đã là Luyện khí tầng mười hai rồi, chắc là thực lực cũng không thua gì đệ tử Hạch Tâm của tông môn?"
"Nên như thế!"
"Chúng ta cũng đi thôi!"
"Đúng."
. . .
Núi cao ba ngàn trượng, đất rộng vô ngần.
Chỗ đập vào mắt, tuyết bay và liệt diễm đồng thời tồn tại, đầm lầy và hoang mạc ngang bằng.
Nhìn lên cao, không trăng không sao, hư không một mảnh trắng xóa, khó phân biệt ngày đêm.
Cúi đầu xuống, mặt đất long đong gập ghềnh, lăng lệ dữ tợn, không phải đất lành có thể dưỡng sinh.
Nơi này chính là Bí cảnh!
Mạc Cầu nhắm mắt lại, ở trong cảm nhận, khí tức thiên địa giống như thủy triều dũng mãnh lao tới, cuồng bạo lại hỗn loạn.
Ở chỗ này, Âm dương, Ngũ hành, vạn vật khí cơ đều đã triệt để mất đi, thần niệm ly thể mấy trượng liền bị một lực lượng vô hình xé rách vỡ nát.
Chỉ có mượn nhờ Pháp khí mới có thể duy trì được cảm giác.
Đến nỗi Pháp thuật. . .
Chí ít đã suy yếu bảy thành!
Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống.
Bí pháp Cửu Hỏa Thần Long Tráo được xem là một trong những lá bài tẩy của hắn, lúc này chỉ có thể dùng để hộ thể.
Dùng để giết địch thì uy lực sợ rằng còn không bằng Pháp khí Hạ phẩm.
"Tất cả tập hợp!"
Một tiếng rống to cắt ngang suy nghĩ của Mạc Cầu, theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy Tổ Địch đang ở cách đó không xa chào hỏi đám người.
Nơi này là một cái bình đài ở gần đỉnh núi, ở giữa bình đài cũng có chín cái cột đá nhỏ hơn ngoại giới một vòng đang lơ lửng trên không, vòng xoáy chính giữa đang chậm rãi thu nhỏ.
Phải đợi đến tháng sau thì cửa vào mới có thể mở ra lần nữa.
Bên cạnh là một vách đá, có hai người đứng sóng vai, làm cho người ta phá lệ chú mục.
Một người tóc dài phi dương, mày rậm như lửa, thân như Cự Linh thần, trong mắt hiện ra Linh quang chói lọi, hỏa diễm trường bào tung bay phất phới, y chính là đệ tử Chân truyền của Xích Hỏa phong Triệu Bạt.
Một vị khác là nữ tử, mắt ngọc mày ngài, dung nhan tuyệt mỹ, toàn thân áo trắng giống như tiên tử trong tranh, nhẹ nhàng lơ lửng trên không trung, nàng chính là đệ tử Chân truyền của Mê Nguyệt phong Vương Kiều Tịch.
Nơi đây còn có một vị Chân truyền khác, Cao Dương đến từ Thương Vũ phong, chẳng qua là hiện giờ không có ở đây.
"Triệu sư đệ." Vương Kiều Tịch chớp mắt nhìn gã nam tử bên cạnh:
"Lần này người của Xích Hỏa phong là nhiều nhất, chuyện tiếp theo sẽ do sư đệ phụ trách an bài."
"Vâng."
Triệu Bạt ở trong Thương Vũ phái vẫn luôn nổi danh là có tính cách lỗ mãng, nhưng lúc này khi đứng trước Vương Kiều Tịch thì lại dịu dàng ngoan ngoãn giống như mèo nhà:
"Nếu như đệ có chỗ nào làm được không tốt thì xin sư tỷ chỉ chính."
"Ừm."
Vương Kiều Tịch gật đầu.
Nàng là người phụ trách ở nơi này, những năm qua cũng đã tích lũy đủ chỗ tốt, đối với lần xung kích Đạo cơ cảnh này cũng có bảy thành nắm chắc.
Bảy thành nhìn như rất ít, nhưng kì thực đã là muôn vàn khó khăn.
Nếu như không phải trưởng bối khăng khăng an bài, nàng đã sớm rời khỏi Bí cảnh, trở về tông môn nếm thử phục dược Trúc Cơ.
Lúc này đương nhiên là sẽ càng không thèm để ý đến những việc vặt vãnh này.
"Tất cả mọi người tới trước đăng ký!"
"Sau đó dựa theo an bài mà làm việc, mỗi người phụ trách một khu vực năm mươi dặm, mỗi tháng đúng hạn nộp lên vật tư để tính công lao."
Triệu Bạt tiến lên một bước, sắc mặt trầm xuống, một cỗ uy áp vô hình của thượng vị giả lập tức bao phủ toàn trường:
"Đệ tử của Xích Hỏa phong thì tuyển chọn những địa phương tràn đầy hỏa tính, đệ tử của Thương Vũ phong thì chọn núi cao mà ở. . ."
"Tổ Địch, Liễu Ung, các ngươi sẽ là người dẫn đội, an trí đệ tử của Xích Hỏa phong."
"Vâng!"
"Niệm Song và Liễu Hà, hai vị sư muội sẽ phụ trách đệ tử của Mê Nguyệt phong."
"Vâng!"
Triệu Bạt hạ lệnh, bên dưới liền có người nhận lệnh, không bao lâu sau đã an bài thỏa đáng.
"Sư tỷ có muốn nói hai câu không?"
"Không cần."
Vương Kiều Tịch khoát tay:
"Thông báo những điều cấm kỵ trong Bí cảnh cho bọn hắn biết, dựa theo quy củ lúc đầu thích ứng ba ngày, sau đó mang đi các nơi."
"Đợi đến thời điểm thu hoạch của tháng sau rồi tính tiếp."
"Vâng."
Một bên khác.
Khu vực của Trấn Pháp ti triều Ngụy, văn võ quan viên và một vài tán tu cũng liên tục xuất hiện rồi bị người triệu tập qua.
Nhìn ra được, địa vị của Lương Tuyết Quân ở trong này cực cao, tương đương với Vương Kiều Tịch của Thương Vũ phái.
Không bao lâu sau.
Những đạo lưu quang từ đỉnh núi bắn ra, lao ra khắp tứ phương.
Mạc Cầu bị một đạo Linh quang bao phủ, quét mắt tứ phía, trong lúc nhất thời mắt hiện thần mê.
Ở nơi này, chỉ là tu sĩ Luyện khí cao giai có thể ngự khí phi hành thôi cũng đã nhiều đến mấy chục người rồi.
Quần kiếm phá thiên, phàm nhân làm sao có thể thưởng thức được vẻ đẹp này?
. . .
Ba ngày sau.
Một đạo lưu quang xuyên thủng chân trời, đáp xuống một đỉnh núi tràn đầy hỏa hồng, không có chút nào sinh cơ.
"Mạc Cầu."
Diêu Nghị của Xích Hỏa phong để hắn xuống, nói:
"Xem khu vực này là trung tâm, xung quanh năm mươi dặm đều là khu vực mà ngươi phụ trách, có thể ở chỗ này tìm kiếm Linh dược, Linh tài, Linh quáng."
"Cứ cách mỗi nửa tháng liền sẽ có người đến đây thu hồi vật tư, ba tháng sẽ có một cơ hội xin rời khỏi Bí cảnh."
"Trong lúc này nhớ dụng tâm tìm kiếm."
"Vâng."
Mạc Cầu xác nhận, giương mắt nhìn đối phương rời đi.
Đợi khi lưu quang đi xa thì hắn mới quay đầu nhìn lại địa phương mà mình sẽ thường trú sau này.
Lửa!
Nhiệt độ cao!
Chỗ đập vào mắt, ngoài một chút núi đá khô cạn ra thì đều là nham tương và liệt hỏa.
Đổi lại là những đệ tử ở những phong khác sợ là sẽ khó thích ứng với loại địa phương này.
Mà phàm nhân. . .
Hiểm cảnh như vậy, cho dù là cao thủ Tiên Thiên đỉnh tiêm thì cũng khó mà trụ lâu ở chỗ này.
Sau khi ổn định tâm thần, hắn cong tay búng ra, Âm Phong Vô Ảnh kiếm xuyên thủng hư không, đâm về phía một núi đá ở bên cạnh.
"Đinh. . ."
Phi kiếm va chạm với núi đá bắn ra những tia lửa tung tóe.
Núi đá ở chỗ này cứng rắn đến đáng sợ, cơ hồ có thể xem như tài liệu Luyện khí.
Thấy thế, Mạc Cầu mặt không đổi sắc, chỉ thay đổi Ngự Kiếm pháp quyết, kiếm quang đột nhiên đại thịnh.
"Răng rắc răng rắc. . ."
Chỉ thấy núi đá toái liệt, không bao lâu sau, một tòa động phủ đơn sơ đã xuất hiện.
Mạc Cầu hài lòng gật đầu, khẽ vung tay áo, một con diều hâu và vài con nhện xuất hiện.
"Li!"
Diều hâu thét dài rồi bay thẳng lên không trung, nhện thì bắt đầu nhả tơ dệt lưới, gia cố hang động.
Mạc Cầu lại phất tay, Tiểu Ngũ Hành Điên Đảo trận xoay tròn bay ra, vây kín không gian xung quanh.
Chờ khi làm xong mọi thứ thì hắn mới đi vào tòa động phủ giản đơn này.
Sau khi dọn dẹp một chút, Mạc Cầu cũng không vội đi tìm kiếm vật tư, mà ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, bắt đầu kiểm kê đồ đạc của mình.
Phi kiếm!
Hắn lấy ra thanh Phi kiếm mua từ chỗ của Lỗ Thử, tháo đống bảo thạch trên đó ra, bên trong còn có mấy món Pháp khí khác.
Vạn Quỷ phiên, Luyện Đan lô, Thiên Lôi kiếm Kiếm phôi chờ. . .
Sau đó hắn lại lấy ra một bình đan dược, trầm ngâm một chút, sắc mặt như có điều suy nghĩ.
Hồi lâu sau.
Một sợi khói xanh từ trong động phủ bay ra, lao xuống dòng nham tương cuồn cuộn bên dưới.
"Phù phù!"
Người khác sợ nham tương, nhưng đối với Mạc Cầu thì nó cũng chẳng khác gì dòng nước bình thường, nhẹ nhàng chui vào trong đó.
"Ba mươi cân Hỏa Diệu Linh thạch, chín cây Hỏa Hô trúc, hoặc là một trăm vĩ Ly Hỏa Kim Vĩ Thu."
Đây chính là hạn ngạch nhiệm vụ mỗi tháng của hắn.
Hỏa Diệu Linh thạch thì giấu ở chỗ sâu trong núi đá, núi đá nơi này cứng rắn đến đâu thì không cần nhiều lời.
Càng khiến người ta khó mà tiếp nhận là thần niệm khó mà nhận biết khi rời khỏi thể xác, Linh Quan Pháp nhãn cũng không nhìn được quá sâu.
Cho nên.
Muốn tìm kiếm Hỏa Diệu Linh thạch sẽ cực vi tốn công sức.
May mà đa số Linh thạch đều tập hợp ở một chỗ, đi ra Linh mạch, chỉ cần tìm được một chỗ thì mấy tháng cũng không cần phải lo về nó.
Đến nỗi Hỏa Hô trúc, trúc này mọc nhiều ở chỗ sâu trong Hỏa mạch dưới lòng đất, cho dù là người có tu vi Luyện khí viên mãn cũng không dễ gì tới gần.
Muốn thu thập cũng rất khó khăn.
Còn có Ly Hỏa Kim Vĩ Thu, tốc độ nhanh kinh người, dù là Phi kiếm cũng có khi không đuổi kịp.
Lại thêm bản lãnh ẩn vào bên trong liệt diễm của nó, rất khó bắt được.
May mà nó cũng cần lấy hơi, mỗi cách một đoạn thời gian đều sẽ nhảy ra khỏi nham tương, lúc đó chính là cơ hội.
Ly Hỏa Kim Vĩ Thu không chỉ là Linh vật hiếm thấy, bản thân nó cũng là một vật đại bổ, có thể tăng trưởng tu vi, gia tăng lực lượng nhục thân.
Phàm nhân ăn vào, chỉ cần không bị dược lực chèn cho bể bụng, ăn một con liền có thể gia tăng lực lượng ngàn cân.
Đương nhiên, dược hiệu cũng có cực hạn.
Đương nhiên là nó cũng có thể dùng làm thuốc nữa!
"Rầm rầm. . ."
Nửa ngày sau, Mạc Cầu mang theo hai còn cá dài chừng ba thước, phần đuôi màu đỏ vàng nhảy ra khỏi nham tương.
Ly Hỏa Kim Vĩ Thu!
Trong tay còn lại là một thứ giống như nước bùn, nhưng nó lại đang nhẹ nhàng nhúc nhích.
Sau khi trở về động phủ, Mạc Cầu cũng không nghỉ ngơi, mà lấy Luyện đan lô ra.
Sau đó liền há mồm phun ra một đạo liệt diễm, Luyện đan lô đang lơ lửng giữa không trung.
"Ầm. . ."
Nắp đan lô bị xốc lên, đạo đạo pháp quyết đánh vào, một lực lượng huyền diệu bắt đầu xuất hiện.
"Chi chi. . ."
Ly Hỏa Kim Vĩ Thu thét lên, giãy dụa nhưng lại bị Pháp lực áp chế, rồi bị quăng vào trong lò luyện đan.
"Hô. . ."
Liệt diễm đại thịnh.
"Ầm. . ."
Nắp của đan lô khép lại.
Mạc Cầu đứng đó trầm ngâm một lát, lập tức để cho lửa cháy tùy ý, hắn lại đi ra ngoài động phủ.
Mấy ngày tiếp theo, hắn ẩn hiện ở xung quanh, thỉnh thoảng thu thập các loại Linh vật bỏ vào Đan lô.
Dường như đã quên mất nhiệm vụ mà tông môn giao cho.
Bảy ngày sau.
"Oanh!"
Một lực lượng hệ Hỏa nồng đậm từ trong lò đan tràn ra, trong nháy mắt đã lật tung cái nắp đan lô.
Mạc Cầu vẫy tay một cái, Tiên Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã Thủ chụp tới, vớt ra một viên đan dược lớn chừng quả đấm.
"Ly Hỏa Quy Khư đan!"
Loại đan dược này đến từ một tấm cổ phương, hắn lấy được thứ này từ trong đống tạp vật của ả yêu nữ Hợp Hoan tông.
Cổ phương sở dĩ được gọi là cổ phương là vì hiện giờ không thể nào luyện thành.
Có rất nhiều nguyên nhân khác nhau.
Có vật liệu khan hiếm, có thiếu thốn pháp quyết, cũng có nguyên nhân khác nữa. . .
Viên đan dược này có dược hiệu kinh người, nhưng mà lại có quá nhiều tạp chất, làm cho người dị hoá, cuối cùng hỏng đạo hạnh.
Thời cổ có một loại Bí pháp có thể loại bỏ tạp chất, nhưng mà hiện giờ thì đã thất truyền.
Lại thêm tài liệu dùng để luyện chế đan này cực kỳ hiếm thấy, thời gian trôi qua liền không có người biết.
Khi Mạc Cầu lấy được tin tức về Bí cảnh từ trên người Lỗ Thử thì không nhịn được có hơi kích động.
Bởi vì, chủ dược Ly Hỏa Kim Vĩ Thu của cổ phương này đang ở trong Bí cảnh.
Phải biết, theo cổ phương thì viên đan dược này thuộc về một tông môn không thua gì Tiên tông đỉnh tiêm Chân tiên đạo.
Tông môn này có sở trường về Hỏa pháp, một viên Ly Hỏa Quy Khư đan đã từng được bán với giá trên một trăm Linh thạch.
Cho dù là loại kém chất lượng thì dược hiệu cũng rất kinh người!
Về phần tạp chất. . .
Mạc Cầu chớp mắt, từ trên thân lấy ra một bình đan dược, trầm tư một chút rồi ngửa đầu nuốt vào.
Sau đó năm ngón tay nắm chặt, bóp viên đan dược nhỏ lại thành một quả trứng cút rồi nuốt vào trong bụng.
Sau một khắc.
"Oanh. . ."
Một đoàn liệt diễm từ trên người hắn bốc lên.
Khí tức trong người giống như liệt hỏa nấu dầu, bắt đầu tăng mạnh với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.