Người dịch: Whistle
(Tks bác lathavi đã ủng hộ và tặng kp)
Trong động, một đoàn liệt diễm đang cháy hừng hực.
Nhìn thật kỹ sẽ thấy đoàn liệt diễm này không phải từ ngoại vật mà là từ trên thân thể của một người toát ra.
Hỏa diễm hư ảo, trôi nổi theo gió đong đưa, thỉnh thoáng sẽ có tia lửa lóe lên.
Mạc Cầu bỗng nhiên hóa thành một tôn hỏa nhân.
Biến hóa trong cơ thể càng kinh người hơn.
Huyết dịch chảy xuống giống như nham tương cuồn chuộn, da thịt cũng giống như liệt hỏa thiếu đốt núi đá, khí tức giống như một ngọn núi lửa có thể bộc phát bất kỳ lúc nào.
Lực lượng hệ Hỏa nồng đậm tràn ngập toàn thân.
Trên da có thêm những đường vân màu đỏ, trên đầu cũng xuất hiện những sợi tóc đỏ.
Nhưng phàm là người có thường thức thì đều có thể nhìn ra Mạc Cầu đã bắt đầu biến hóa trở nên không phải con người.
Đây chính là phản ứng dị hoá của Ly Hỏa Quy Khư đan.
Hắn mở mắt ra, có hai luồng sách màu đỏ bắn về phía trước, trên vách núi nóng bỏng có thêm 2 cái lỗ đen.
Trong khi hô hấp, khí lưu hiện lên.
Trong miệng mũi toát ra một vài tia lửa, nhiệt độ cao còn làm cho không khí trở nên vặn vẹo.
Thứ làm cho người ta kiêng kị nhất chính là Thần hồn.
Liệt hỏa chi ý đang trong quanh quẩn thức hải, cuồng bạo và hung lệ, giờ nào khắc nào cũng đều đang ăn mòn tâm linh, thiêu đốt ý niệm của vạn vật.
May mà Thần hồn của Mạc Cầu rất mạnh, hắn lại vận chuyển Vạn Tượng Phù đồ, Thần ngục hạ xuống, tạp niệm tiêu hết.
Cứ đấu pháp không ngừng như vậy lại làm cho Thần hồn của hắn ngày càng mạnh hơn, mỗi ngày lại có thể thắp sáng hơn trăm viên tinh thần trong thức hải.
Về phần dị hoá của nhục thân. . .
Sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn lấy ra một bình đan dược, mở nó ra rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Đây là Địch Linh dịch.
Chính là Đan dược bí truyền của Thương Vũ phái, có tác dụng tẩy tủy dịch cân, thuần hóa khí huyết, gột rửa thần niệm.
Là kỳ dược có thể thay đổi dị hoá của bản thân.
Cho dù là so với các đại tiên tông thì Địch Linh dịch của Thương Vũ phái cũng là đan dược được xếp hạng.
Ly Hỏa Quy Khư đan là cổ phương.
Địch Linh dịch là bí dược đương thời.
Đồng thời phục dụng cả 2 loại thì vừa có thể nhanh chóng gia tăng tu vi cũng vừa ngăn cản được huyết mạch của bản thân bị dị hoá.
Đây chính là ý định của Mạc Cầu.
Huống hồ, trước đây khi hắn tu hành Vạn thú Ngưng Huyết công thì đã từng có kinh nghiệm thay đổi dị hoá, vững chắc bản thân.
Nghĩ đến, lần này chắc cũng sẽ không có sai lầm gì.
Nhưng hiện giờ xem ra, suy nghĩ của hắn có chút quá lý tưởng.
Đúng là dược hiệu của Ly Hỏa Quy Khư đan rất mạnh, ăn một viên thì tu vi đã nhanh chóng tăng lên.
Không hổ là Đan dược Tiên tông đỉnh tiêm thời thượng cổ.
Nhưng dược hiệu cường đại cũng đi kèm với dị hoá nhục thân mạnh mẽ, xa không phải Địch Linh dịch có khả năng chống cự hết được, chỉ có thể xem như miễn cưỡng có thể ngăn cản, hoặc là dùng nhiều thời gian hoặc là tăng số lượng dược tề lên để chống lại.
"Đáng giá!"
Sau khi nuốt Địch Linh dịch vào, huyết mạch đang xao động trong cơ thể cũng dần dần bình phục, Mạc Cầu nắm chặt song quyền:
"Luyện khí tầng chín!"
Chưa đến một năm mà đã tăng lên một tầng, có thể nói là kinh người.
Mặc dù dược hiệu đã bắt đầu suy yếu, nhưng Luyện khí tầng mười trong vài năm nữa cũng không còn là lời nói xuống.
Nếu thế. . .
Luyện khí viên mãn trước sáu mươi tuổi cũng không phải là không có khả năng.
Không!
Phải nói là có khả năng rất lớn.
Nếu là mình mà thành thật khổ tu giống như lúc đầu thì sợ rằng kiếp này đều sẽ vô vọng Trúc Cơ chi cảnh.
Cái Bí cảnh này đúng là một nơi phúc địa nha!
Mạc Cầu ngồi dậy, nhẹ nhàng hoạt động gân cốt, trên người liền có một luồng ý chí khốc nhiệt hiện lên.
Huyết mạch đã bị dị hoá một phần, nhưng cũng có những chỗ tốt khác.
Giống như.
Khi thi triển Pháp thuật hệ Hỏa thì uy lực đã tăng lên rất nhiều, coi như là ở trong Bí cảnh này thì cũng còn bị ảnh hưởng bao nhiêu nữa.
Mạc Cầu đi ra khỏi nơi bế quan, bên ngoài là thạch thất rộng rãi, hai bên đều có một căn phòng.
Một phòng là nơi dùng để luyện đan.
Mạc Cầu đẩy ra một cánh cửa đá, bên trong đã bị phủ đầy mạng nhện, vài con nhện lớn chừng quả đấm đang nằm trên đó.
Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, duỗi tay ra, từng sợi tơ nhện tựu bị hắn dùng Pháp lực hút tới.
Sau đó, năm ngón tay gảy nhẹ, một sợi tơ màu đỏ lặng yên chui vào trong tơ nhện, bắt đầu đốt cháy luyện hóa.
Trải qua quá trình luyện chế đơn giản, hắn liền tiện tay bện ra một cái lưới đánh cá đơn sơ.
Loại lưới đánh cá này có thể chịu được nhiệt độ cao của nham tương, lại còn rất dẻo dai, có thể dùng để đánh bắt Ly Hỏa Kim Vĩ Thu, cho dù chỉ có thể dùng một lần, nhưng có rất nhiều tơ nhện ở chỗ này.
Mạc Cầu cầm lưới đánh cá ra ngoài, dùng Linh Quan Pháp Nhãn nhìn xung quanh một lượt rồi tìm một chỗ vứt lưới đánh cá xuống.
"Chi chi. . ."
Tiếng kêu quỷ dị từ phần bụng của Mạc Cầu phát ra, Ly Hỏa Kim Vĩ Thu đang ẩn thân bên dưới nham tương khi nghe tiếng liền trở nên xao động.
Không bao lâu sau, bọn chúng liền rời khỏi nơi ẩn thân, bị lưới đánh cá bắt giữ.
. . .
"Rầm rầm. . ."
Chỗ sâu trong nham tương, một luồng sáng màu đỏ sậm đang lao về phía trước với một tốc độ kinh người.
Một lúc nào đó.
Luồng sáng đình trệ, rồi lại đột nhiên gia tốc vọt tới phía trước.
Không bao lâu sau, chỉ thấy vài con Ly Hỏa Kim Vĩ Thu dài chừng mấy thước đang từ trong đống bùn hỏa dưới lòng đất chui ra, bơi lên phía trên.
"Bốn con!"
"Thật là may mắn."
Bóng người ở bên trong luồng sáng âm thầm hân hỉ.
Đang định lấy Pháp khí ra để bắt mồi, chợt thấy mấy con Ly Hỏa Kim Vĩ Thu đã xông thẳng vào trong một cái lưới đánh cá.
"Chi chi. . ."
Tiếng thét chói tai vang lên.
Định thần nhìn lại, bên trong chiếc lưới đánh cá kia còn có mấy con Ly Hỏa Kim Vĩ Thu đã được bắt giữ từ trước, tổng số đã vượt qua mười con.
"Tại sao lại như vậy?"
Luồng sáng dừng lại.
Ly Hỏa Kim Vĩ Thu không phải là dã thú bình thường, nó rất có linh tính, vả lại còn rất nhanh trí.
Dùng lưỡi câu và lưới đánh cá thì không có khả năng bắt được.
Nhưng bây giờ. . .
Nó giống như đã bị một thứ gì hấp dẫn nên tự chui đầu vào lưới.
Tại sao?
Trong lòng người này nghi hoặc, nhưng hơn mười con Ly Hỏa Kim Vĩ Thu đang ở trước mắt, dường như người này cũng đã tâm động.
Cái lưới đánh cá này chắc đã được người khác bỏ xuống trước, chủ nhân lại không ở đây.
Nếu như. . .
Nghĩ như vậy, một luồng đao quang tối tăm lặng yên xuất hiện rồi chém về phía cái lưới đánh cá ở trước mặt.
Đúng lúc này.
"Rầm rầm. . ."
Một lực lượng vô hình xuất hiện, kéo theo cái lưới đánh cá tràn đầy Ly Hỏa Kim Vĩ Thu bay lên trên.
Trên núi đá, Mạc Cầu bắt lấy lưới đánh cá, đồng thời dùng Pháp lực kiềm chế những con Ly Hỏa Kim Vĩ Thu đang xao động bên trong.
Sau đó mới nhìn xuống một khu vực nào đó ở bên dưới.
"Ha ha. . ."
Một luồng sáng màu đỏ xuyên thủng nham tương rồi nhảy lên thật cao:
"Ta tưởng là ai có thủ đoạn cao minh như vậy, có thể bắt được nhiều Linh ngư như thế chỉ trong một lần, thì ra là Mạc sư huynh."
"Là ngươi." Thấy rõ người tới, ánh mắt Mạc Cầu chớp động, nói:
"Lưu sư đệ, sợ là nơi này nằm cách địa bàn của sư đệ không gần nha?"
Người tới thân cao mã đại, hình thể khôi ngô, đầy mặt hào sảng, chính là người vào Bí cảnh cùng lúc với hắn - Lưu Luy.
Người này vốn là một giới tán tu, nghe nói gặp được kỳ ngộ lạ thường, tuổi không lớn lắm cũng đã là Luyện khí tầng chín.
Chẳng qua là vì nhập môn muộn, cho nên trước mắt còn chưa bái nhập Nội môn.
Ngày đó khi Tổ Địch thương nghị danh ngạch đệ tử của Hỏa Nhiêm Tiên, gã ta đã nhiều lần mở miệng cho nên Mạc Cầu có ấn tượng rất sâu.
"Xác thực không gần." Lưu Luy gật đầu, trên mặt không nhìn thấy vẻ khó xử nào:
"Thực không dám giấu giếm, Lưu mỗ đang đuổi theo một con Ly Hỏa Kim Vĩ Thu, bất tri bất giác đã chạy tới nơi này."
"Có chỗ lỗ mang, mong rằng sư huynh bỏ qua cho."
Nói xong liền ôm quyền chắp tay.
Mạc Cầu híp mắt quan sát đối phương một lát rồi mới chậm rãi gật đầu:
"Không sao."
"Bất quá, mỗi người đều có một địa bàn của mình, sau này Lưu sư đệ đừng nên chạy loạn mới tốt."
Khóe miệng Lưu Luy giật giật:
"Vâng."
Lưu Luy chẳng qua chỉ là đang khách khí mà thôi, vậy mà đối phương lại thật sự nghĩ mình là sư huynh?
Bốn mươi năm mươi tuổi Luyện khí tầng tám. . .
Ồ!
"Chúc mừng Mạc sư huynh, không ngờ tu vi của sư huynh lại có tăng tiến, đã là Luyện khí tầng chín." Trên mặt Lưu Luy nở nụ cười, nói:
"Sư huynh lại tiến thêm một bước trên đại đạo, thật là đáng mừng!"
"Không tính là gì." Mạc Cầu lắc đầu, sắc mặt lạnh nhạt:
"Không bằng sư đệ, không đủ bốn mươi tuổi đã Luyện Khí tầng chín, ngày khác Luyện khí viên mãn, đúc thành Đạo cơ cũng không phải không thể."
"Ha ha. . ." Lưu Luy nghe vậy cười to:
"Chẳng qua là trước đó Lưu mỗ gặp may mà thôi, chung quy cũng là ngoại nhân, tông môn chưa chắc tin được."
Nói xong liền nhẹ nhàng lắc đầu.
Đây đều là những trở ngại của cộng đồng tán tu.
Không thông qua trùng điệp khảo nghiệm thì sẽ được tông môn tán thành, sau này cũng sẽ không nhận được quá nhiều tài nguyên.
Ngược lại thì mặc dù Mạc Cầu cũng đã lớn tuổi, nhưng đã sớm nhập môn khi còn ở Tiên Thiên cảnh giới, xem như nhất mạch tương thừa.
Mạc Cầu bình thản nói:
"Không nhập Nội môn thì cũng như nhau thôi."
"Thừa sư huynh cát ngôn, tiếc là chỉ có mấy cái danh ngạch, hiện giờ Lưu mỗ cũng không có lòng tin." Lưu Luy thở dài, lại mở miệng nói:
"Sư huynh thật sự là hảo thủ đoạn, một lưới đã bắt được mười mấy con Linh ngư, thật là làm cho người ta hâm mộ."
". . ." Mạc Cầu hé miệng:
"Sư đệ, nếu như không có chuyện khác thì trở về đi, đừng có tự ý rời khỏi khu vực của mình."
"Vâng, vâng." Lưu Luy liên tục gật đầu, tròng mắt xoay chuyển, nói:
"Sư huynh, ngài thấy ta đã vất vả đuổi theo con Ly Hỏa Kim Vĩ Thu hơn trăm dặm, lúc sắp bắt được lại rơi vào trong lưới của sư huynh."
"Có thể hay không. . ."
Y nuốt một ngụm nước miếng, nói:
"Nể tình sư đệ đã vất vả một tràng mà nhường lại, sư huynh cũng không giống như người thiếu Ly Hỏa Kim Vĩ Thu."
"A. . ."
Đây là lần đầu tiên mà Mạc Cầu gặp được một vị tu tiên giả vứt bỏ hết liêm sỉ như vậy, hắn lập tức phất tay áo:
"Sư đệ, mời trở về đi!"
"Sư huynh." Lưu Luy nhíu mày. Trầm giọng nói:
"Không nể mặt vậy sao?"
"Hả?"
Mạc Cầu nhíu mày, sắc mặt từ từ trở nên âm trầm, một ý chí cuồng bạo từ từ tràn ra trong đôi mắt.
Nham tương ở trong phạm vi một trăm mét xung quanh lặng yên nổi sóng, chân trời cũng đột nhiên trở nên u ám.