Người dịch: Whistle
Thời gian đấu pháp càng dài thì sắc mặt của 'Lý Nguyên Cảnh' cũng càng khó coi.
'Hắn' đường đường là tu sĩ Đạo cơ, mặc dù đã mất đi túi da, đã mất đi Pháp lực, nhưng cũng đã dùng bí pháp bảo vệ Thần hồn.
Kinh nghiệm, cảm ngộ lúc trước đều còn.
Mà nay đang khống chế nhục thân của một vị tu sĩ Luyện khí viên mãn, dưới tình huống tu vi, Pháp khí và Công pháp đều mạnh hơn đối thủ, vậy mà lại không làm gì được một tên tiểu tu sĩ Luyện khí tầng mười một.
Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi!
"Vạn Quỷ Sưu Hồn Trảo!"
Một tiếng kêu vang lên, trong tràng lập tức xuất hiện quỷ trảo đầy trời.
Đây là một pháp môn xen lẫn giữa võ kỹ và thuật pháp, quỷ trảo lăng lệ, nội uẩn bí pháp sưu hồn đoạt phách, uy năng cường hãn.
Mạc Cầu ở đối diện lại mặt không đổi sắc, khẽ vung tay áo dài, hơn mười đạo kiếm quang lập tức quét ngang toàn trường.
Lôi Trạch Âm Hỏa Kiếm!
Môn cấm pháp này đã hóa thành bản năng trong tay hắn, giơ tay nhấc chân đều có thể thi triển.
Mà kiếm quang xuất hiện càng suy diễn ra các loại võ kỹ tinh diệu, trảm diệt quỷ trảo đột kích dễ như trở bàn tay, có thể xưng là không gì không phá.
'Lý Nguyên Cảnh' biến hóa thân pháp, Trường Hà Kiếm, Vạn Quỷ Phiên hóa thành một âm một dương, đan xen chém tới.
Mạc Cầu bấm tay gảy nhẹ, Âm Phong Vô Ảnh Kiếm, Trảm Niệm Đao hóa thành một cương một nhu, nghênh đón tiếp lấy.
"Bành!"
Hai phe đụng nhau, sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt trần xuất hiện ở trung tâm, trong chớp mắt đã quét ngang phạm vi gầm một dặm.
"Tốt!"
Thấy thế, cho dù là địch nhân, nhưng 'Lý Nguyên Cảnh' cũng không thể không tán thưởng một tiếng:
"Tiểu bối, thuật khống hỏa và ngự kiếm pháp của ngươi đã đứng đầu trong hàng ngũ đệ tử của Thương Vũ phái rồi."
"Cho dù là tất cả Chân truyền trên tứ phong đều xa xa không sánh bằng người!"
"Tiền bối quá khen." Mạc Cầu lạnh nhạt nói:
"Không so được với đạo pháp tinh xảo của tiền bối."
"Cái này thì ngươi thực sự không so được." Mặc dù rất kinh ngạc với độ khó chơi của Mạc Cầu, nhưng 'Lý Nguyên Cảnh' vẫn đang tràn đầy tự tin:
"Thiên tư như vậy mà hôm nay lại phải mất mạng, không biết hành động lần này của lão hủ có bị thiên kị hay không?"
"Đáng tiếc!"
Lão ta mở miệng than nhẹ:
"Hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!"
Dứt lời, kiếm quang và trường phiên lại chấn động, bằng vào phẩm giai cao hơn nên đã áp chế gắt gao một đao một kiếm của Mạc Cầu.
Đồng thời há mồm phun ra một chiếc bảo đỉnh, bảo đỉnh xoay tròn giữa không trung rồi ập xuống chỗ Mạc Cầu.
Chiếc bảo đỉnh chính là một món Pháp khí Thượng phẩm đỉnh tiêm!
Trường Hà Kiếm, Vạn Quỷ Phiên, tăng thêm tầng linh quang có lực phòng ngự kinh người trên thân gã ta, còn có cái bảo đỉnh này. . .
Trên người của 'Lý Nguyên Cảnh' có bốn món Pháp khí Thượng phẩm.
Vả lại, phẩm giai của mỗi món đều không thua kém gì Trảm Niệm Đao, có thể được xưng là Cực phẩm trong hàng ngũ Thượng phẩm!
Trên thân người này có nhiều bảo vật, Pháp thuật lại tạp, cho dù là những đệ tử chân truyền đang vây công cũng lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ.
Mà có thể đồng thời ngự sử bốn món Pháp khí Thượng phẩm, thủ đoạn của người này không thể nghi ngờ là cực kỳ cao minh.
Mạc Cầu thấy vạy, sắc mặt rốt cục biến đổi.
Mặc dù kiếm quyết của hắn tinh diệu, võ kỹ thông huyền, Thần thông cũng không yếu, nhưng chung quy vẫn là ở vào thế hạ phong.
Trước đây muốn ngăn cản cũng đã dùng hết toàn lực, hiện giờ. . .
"Ông!"
Bảo đỉnh đón gió bành trướng, thoáng cái đã biến lớn tới mấy trượng, xoay tròn giữa không trung, bên dưới có thất thải hào quang.
Vầng sáng vừa rọi xuống, thân hình của Mạc Cầu lập tức trì trệ.
Cho dù là U Minh pháp thể đại thành viên mãn cũng bị vầng sáng áp chế, không thể bức ra.
Giống như trên vai đang mang theo một tảng đá lớn nặng vạn cân vậy, đừng nói là phi độn, cho dù là di chuyển cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
"Ừm!"
Trong tiếng rên rĩ, không khí dưới chân Mạc Cầu cũng khẽ run lên.
"Tiểu bối."
'Lý Nguyên Cảnh' ngửa mặt lên trời thét dài:
"Có thể ép ta đến mức độ này, ngươi đủ kiêu ngạo rồi, hiện tại. . . , liền đi chết đi!"
Dứt lời.
Quỷ trảo, Pháp nhãn, Âm phong, rất nhiều Pháp thuật đồng thời vọt tới, giống như ong vỡ tổ đánh tới thân hình đang bị quản chế của Mạc Cầu.
"Ầm ầm. . ."
Chỉ thấy từng đoàn linh quang nở rộ giữa không trung, uy thế mạnh mẽ làm cho mấy người vây công cũng phải lui lại.
Trên mặt Lương Tuyết Quân còn lộ ra vẻ lo lắng.
So với Lý Nguyên Cảnh đã lâm vào điên cuồng, nàng càng có khuynh hướng Mạc Cầu trông bình thường một chút.
Nhưng nhìn tình huống thì cũng không lạc quan lắm.
Trên mặt của ba vị tà đạo Chân truyền thì đang nở một nụ cười nhạt.
Đối với bọn hắn mà nói, hai người ở bên trên ai thắng ai thua cũng đều là chuyện tốt, tốt nhất là lưỡng bại câu thương.
"Ông. . ."
Chính giữa linh quang có một đoàn Phật quang nhàn nhạt xuất hiện.
Mặc dù Phật quang chỉ là một tầng rất mỏng, nhưng lại giống như vạn kiếp bất diệt, đứng vững phía trước.
Kim Cương Bạc!
"Hảo tiểu tử!" 'Lý Nguyên Cảnh' nhướng mày:
"Không ngờ là ngươi lại còn có phật bảo như vậy, chỉ tiếc, dù có như vậy thì cũng không thể nào cứu được mạng ngươi!"
Đang khi nói chuyện, động tác của gã ta cũng không hề dừng lại, thân hóa thành một làn khói đen vờn quanh Phật quang.
Đồng thời còn không ngừng oanh ra các loại thế công.
Thậm chí bởi vì Mạc Cầu phân tâm ngự sử Kim Cương Bạc, bất lực ngự kiếm, cho nên Trường Hà Kiếm đang được rảnh rỗi cũng hung hăng chém xuống.
"Bành!"
Kiếm quang rơi xuống, Phật quang rốt cục cũng rung động.
Bên trong phật quang, trong lòng Mạc Cầu trầm xuống.
Chuyện đã tới nước này, hắn đã thi triển hết tất cả thủ đoạn, nhưng từ đầu đến cuối đều không hề nhìn thấy chút phần thắng nào.
Không. . .
Hắn nhìn xuống bên dưới, đảo qua Thiên Lôi Kiếm ở bên hông.
Còn có cơ hội!
Nhưng, cần thời gian.
Hiện nay, Phật quang tràn ngập nguy hiểm, thủ đoạn của mình đã dùng hết, phải làm thế nào mới có thể kéo dài thời gian đây?
Nghĩ nghĩ, đôi mắt của hắn đột nhiên ngưng tụ.
Trong thức hải lập tức xuất hiện một màn sáng, rất nhiều văn tự đang được khắc họa trên đó, rất nhiều tinh thần tích lũy nhiều năm đều đồng thời ảm đạm.
"Ông. . ."
Đại Thừa Đại Tập Địa Tàng Thập Luân Kinh!
Hắn lấy được kinh này trên một món Pháp khí của Lưu Luy, Mạc Cầu cũng không biết huyền diệu trong này, chỉ biết muốn cảm ngộ kinh này cần hao phí rất nhiều tinh thần.
Bởi vì không biết tác dụng cụ thể là để làm gì, cho nên vẫn luôn gác lại.
Hiện nay.
Liều một phen!
Rất nhiều kinh văn áo nghĩa từ trong thức hải dâng lên, vô số thiền lý chí đạo cũng làm cho khí tức trên người hắn biến đổi.
Một cỗ thiền ý nhàn nhạt xuất hiện ở trên người hắn.
"A Di Đà Phật!"
Mạc Cầu vô thức chắp tay trước ngực, miệng tụng phật hiệu, âm như trầm, quanh quẩn giữa không trung:
"Vô thường đại quỷ, bất kỳ nhi đáo, minh minh du thần, vị tri tội phúc, thất thất nhật nội, như si như lung, hoặc tại gia ti biện luận nghiệp quả."
"Nhất hằng hà sa, nhất sa nhất giới, nhất giới chi nội, nhất trần nhất kiếp."
Giọng nói to lớn, vang vọng tứ phương.
Trong ý niệm xuất hiện một tôn đại phật màu vàng, Pháp lực chảy xuôi trong cơ thể, phật tượng dần dần ngưng thực ở bên ngoài.
Kim Cương Bạc nhẹ nhàng run rẩy, phật quang lưu chuyển, một tôn phật tượng mặt hiện từ bi bỗng dưng sinh ra, phụ thuộc trên đó.
Tay trái của phật tượng nắm chặt bảo châu, tay phải cầm tích trượng, ánh mắt từ bi, đang ngồi xếp bằng trên Thiên Diệp Thanh Liên Hoa, vẻ mặt uy nghiêm, còn có một cỗ ý chí trấn áp vạn vật.
Vừa mới rơi xuống, vạn pháp bất triêm.
"Địa Tạng Vương Bồ Tát Tướng!"
Mí mắt của Bạch Ngoại run lên, vô thức lui lại một bước, trên mặt tràn đầy khó có thể tin:
"Trong đệ tử Chân truyền của Phật môn cũng hiếm người có thể tụ được tướng này, người này. . . Người này rốt cuộc có lai lịch gì?"
"Ha ha. . ." Trên bầu trời, 'Lý Nguyên Cảnh' thấy thế lại ngửa mặt lên trời cười dài:
"Tiểu bối, nếu như không phải Thần hồn của ngươi không có việc gì, ta còn cho rằng ngươi là vị cao tăng đại đức nào đó chuyển thế."
"Thủ đoạn như vậy. . ."
"Xác thực cao minh!"
"Bất quá, cho dù là vậy thì ngươi cũng khó thoát một kiếp!"
Trong tiếng thét dài, quỷ diễm cuồn cuộn, bao phủ một phương, vây xung quanh Phật tượng.
Ngay cả Phật Đà xuất trần cũng bị kéo vào U Minh.
"Ầm ầm. . ."
Còn có những tiếng động ‘ầm ầm’ vang lên, từng làn sóng xung kích hình khuyên có thể nhìn thấy bằng mắt trần liên tục xuất hiện.
"Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, sợ là ta sẽ coi đây là trận đấu pháp của cao nhân Đạo cơ." Triệu Vô Nhai ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt kinh sợ.
"Đúng vậy đấy!" Nhiếp Phong gật đầu phụ họa:
"Chẳng qua xem ra, mặc dù Lý Nguyên Cảnh đã điên, nhưng thực lực đúng là rất kinh khủng, có lẽ sẽ thắng được."
"Hừ!" Bạch Ngoại hừ nhẹ:
"Người này sợ rằng đã không còn là Lý Nguyên Cảnh nữa."
"Nha!" Hai người khác nhíu mày, lập tức gật đầu:
"Không sai, có thể có được thực lực ở Đạo cơ cảnh, nếu là Lý Nguyên Cảnh, thì đúng là không thể nào nói nổi."
"Nhưng một người khác thì sao?"
"Ai biết được?"
Bạch Ngoại nhún vai, vẻ mặt kiều mị.
. . .
Bên trong phật quang, Mạc Cầu sớm đã nhắm tịt hai mắt, chẳng hề quan tâm đến ngoại vật, chỉ gỡ thanh trường kiếm bên hông xuống rồi nhẹ nhàng nắm trong hai bàn tay.
Thiên Lôi Kiếm!
Từ khi Mạc Cầu lấy được thanh kiếm này, lại trải qua quá trình luyện chế.
Hiện giờ nó đã dài ba thước ba tấc, lưỡi kiếm vô phong, toàn thân u ám, giống như nhất khối sắt thường hình kiếm, thường thường không có gì lạ.
Nhưng nếu đặt thần niệm vào trong thì sẽ cảm nhận được khác biệt rất lớn.
Bên trong giống như có ngàn vạn lôi điện toàn xạ, điện quang, lôi đình không ngừng lao nhanh gào thét.
Vô số lôi điện hội tụ thân kiếm, nhưng lại bị giới hạn bởi chất liệu tự nhiên, bên ngoài không hiển lộ chút nào, thần quang đều nội liễm.
Mà nay.
Việc hắn cần phải làm là dùng lực lượng của bản thân để khai phong kiếm này, dẫn động lực lượng lôi đình bên trong.
Hàn lão sớm đã truyền thụ pháp môn này cho hắn rồi.
Chẳng qua nếu như muốn dẫn động thì chắc chắn sẽ tốn rất nhiều thời gian, mà trong lúc đó cũng không thể bị quấy nhiễu, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.
"Oanh. . ."
"Bành!"
Sấm rền oanh minh, quỷ khóc thần hào, âm phong trận trận bên tai, một khắc đều không được an bình.
Mạc Cầu ngồi xếp bằng, ánh mắt yên tĩnh, không bị ảnh hưởng chút nào.
Chuyện này cũng nhờ vào Phật pháp, nếu không, trước đây hắn tuyệt đối không làm được tới trình độ này.
Đại Thừa Đại Tập Địa Tàng Thập Luân Kinh tinh vi khó dò, tuy rằng không có pháp môn cụ thể, nhưng lại có thể dẫn động pháp môn thiền đạo trên Kim Cương Bạc dễ như trở bàn tay, càng làm cho Thần hồn của hắn trở nên siêu nhiên.
Giống như cảnh giới đột nhiên được kéo lên một đoạn, cảm giác, ý niệm cũng đều có chút khác biệt với lúc trước.
Núi lở mà không biến sắc, đất nứt mà không kinh hãi.
Sinh tử, bình chân như vại.
"Đinh. . ."
Thiên Lôi Kiếm run rẩy.
"Tranh. . ."
"Đôm đốp!"
Một tia điện quang từ thân kiếm xuất hiện, nhẹ nhàng bật lên, lập tức lại ẩn vào trong trường kiếm biến mất không thấy gì nữa.
Ngoại giới.
'Lý Nguyên Cảnh' cũng không thể nhìn thấy chuyện phát sinh bên trong phật quang, nhưng Thần hồn cảm ứng ở Đạo cơ cảnh giới lại ẩn ẩn phát giác được một loại dị dạng nào đó.
Không thể kéo dài nữa!
Nếu không sợ là sẽ có biến cố phát sinh.
Nghĩ nghĩ, sắc mặt gã ta hung ác, hai tay đột nhiên triển khai, trường bào trên người khuếch trương.
Dưới trường bào, không dưới trăm viên lôi châu lớn chừng đan dược không biết đã ngưng kết thành hình khi nào.
"Đi!"
Gã ra lệnh một tiếng, rất nhiều lôi châu bay ra nhanh như điện thiểm, lao vào trong đám mây đen nồng đậm.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
"Oanh!"
"Đôm đốp. . ."
Lôi quang u ám liên tục nổ tung giữa không trung, lôi đình vô tận giống như muốn xé rách hết thảy, càng làm cho kia tôn Phật tượng kham nhiên kia xuất hiện vết rách.
"Răng rắc. . ."
Tiếng nứt vang lên.
Trên mặt 'Lý Nguyên Cảnh' hiện ra vẻ vui mừng, thân hình vội vàng xông tới, một làn khói đen giống như vô số cương châm đâm thẳng vào khe hở trên Phật tượng.
"Răng rắc!"
"Bành!"
Tiếng vỡ vụn vang lên lần nữa.
"Mở cho ta!"
'Lý Nguyên Cảnh' gầm thét, làn khói đen bỗng nhiên mạnh rồi, Phật Đà hư tượng cũng lập tức băng liệt, bóng người ở bên trong lộ ra.
Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền.
Trong lòng bàn tay hắn đang nâng một đạo lôi đình.
Không!
Đó là một thanh Lôi đình trường kiếm.
Một thanh Lôi đình trường kiếm dùng Cửu Thiên Lôi Đình làm cốt, lấy ngàn vạn lôi điện làm mũi.
Khí tức này. . .
Pháp bảo!
"Không được!"
'Lý Nguyên Cảnh' đột nhiên biến sắc, không kịp nghĩ nhiều, thân thể nhoáng một cái đã hóa thành vô số làn quỷ yên tán đi bốn phía.
Sau một khắc.
Mạc Cầu mở mắt.
"Oanh. . ."
Phía chân trời đột nhiên xuất hiện lôi quang chói mắt.
Một đạo kiều thiên lôi đình xuyên qua hư không, trong chớp mắt đã xuyên thủng phạm vi gần một dặm, chỉ vừa mới đơn giản quét ngang, tất cả âm quỷ tạp khí ở chân trời đã lập tức đãng không.
Kiếm quang vừa rơi xuống, Triệu Vô Nhai còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã băng liệt tại chỗ, hài cốt không còn.
Hai vị tà đạo Chân truyền còn lại cũng sắc mặt trắng bệch, lóe lên một cái đã bỏ chạy về phía xa.