Người dịch: Whistle
Tiểu Lương sơn.
Khu rừng rậm ở dưới chân núi sớm đã bị người dùng Pháp thuật bình định.
Trong khu vực trống rỗng, có mấy chục người hoặc đứng hoặc ngồi đang nhìn chằm chằm chín cây cột đá trong sân với vẻ mặt ngưng trọng.
Một vài ngươi đang ngồi xếp bằng ở chính giữa, duỗi hai tay ra trước, Pháp lực hạo đãng tràn vào trận pháp.
"Ông. . ."
Cột đá run rẩy, những luồng lưu quang xuất hiện ở tầng ngoài, đại trận nơi này cũng từ từ mở ra.
"Đã qua lâu như vậy rồi, bên trong còn có được bao nhiêu người chứ?" Lý Si Mai vẫn luôn luôn lạnh lùng nhìn người lại lộ ra vẻ mặt lo lắng hiếm thấy:
"Hi vọng Kiều Tịch không có việc gì."
"Yên tâm." Hỏa Nha Đạo Nhân ở bên cạnh trầm giọng nói:
"Tu vi của Vương Kiều Tịch đã sớm đạt tới Luyện khí cực hạn, lại thêm trên người còn có thủ đoạn bảo mệnh mà muội lưu lại, cho dù gặp được mấy vị tu sĩ cùng giai vây công, muốn thoát khốn cũng hẳn là khó."
"Lời tuy như thế. . ." Đôi mắt đẹp của Lý Si Mai chớp động, than khẽ:
"Ta vẫn còn có chút lo lắng."
"Trong số sáu vị Luyện khí Chân truyền của Thương Vũ phái thì đã bốn người đang ở bên trong Bí cảnh." Phong chủ Thiên Vân phong Thành Huyền Anh mở miệng:
"Lại thêm một vị ở ngoài vừa mất mạng dưới tay Trần lão quái của Cửu Sát điện trước đó không lâu, nếu như bên trong lại bị tổn thất. . ."
"Mấy chục năm vun trồng, đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!"
Mỗi một vị đệ tử Chân Truyền đều cần tiêu hao đại lượng tài nguyên, ở trình độ nào đó bọn họ thậm chí có thể so được với tu sĩ Đạo cơ.
Mất đi người nào cũng đều là tổn thất lớn.
Mà nay.
Trong Thương Vũ phái to lớn chỉ còn mỗi một vị Chân truyền là hoàn hảo không chút tổn hại, điều này không khỏi làm cho người ta cảm thấy lo lắng.
"Đừng lo lắng." Hỏa Nha Đạo Nhân lại tỏ vẻ tùy ý:
"Hậu bối tự có số phận hậu bối, người khác không nhúng tay vào được, huống hồ những năm này chúng ta đã lấy được không ít chỗ tốt ở trong bí cảnh, lại bồi dưỡng thêm mấy vị Chân truyền cũng không phải việc khó gì."
"Không dễ dàng như vậy." Thành Huyền Anh cười khổ:
"Sư huynh, tình huống hiện giờ chắc sư huynh cũng biết rồi, chúng ta làm gì còn thời giờ để đi vun trồng hậu bối nữa?"
"Không sai." Lý Si Mai gật đầu:
"Hơn nữa chưa nói những phong khác, hơn phân nửa những đệ tử có thiên phú xuất chúng của Mê Nguyệt phong chúng ta đều ở bên trong."
"Lần này không biết có bao nhiêu người có thể đi ra đây?"
Vì khai phát bí cảnh này, Thương Vũ phái gần như toàn lực ứng phó, đầu nhập quá nhiều đệ tử tinh nhuệ.
Mà dựa vào tin tức từ bên trong truyền đến trước đó không lâu thì tình huống bên trong cực kỳ không ổn, toàn bộ đỉnh núi đều bị tổn thất nặng nề.
Lại thêm lần mở trận pháp này chính là cơ hội cuối cùng, người có thể trở về chắc chắn sẽ không nhiều.
"Tóm lại. . ." Thành Huyền Anh than nhẹ:
"Lần này, chúng ta chắc chắn sẽ tổn thất không nhỏ, chỉ hi vọng mấy vị đệ tử Chân Truyền có thể trở về."
"Như vậy cũng không uổng công chúng ta vun trồng."
"Ừm!"
Mấy người gật đầu.
. . .
Một bên khác.
Người của triều Ngụy đang nhỏ giọng trò chuyện.
"Lương quận chúa, Kha đại nhân, còn có anh em tán tu nhà họ Từ đều là những người có hi vọng dòm ngó Đạo cơ cảnh."
"Không biết là lần này có bao nhiêu người có thể trở về?"
"Chắc chắn là Vũ Tam Uổng đã cấu kết tà đạo, nơi gã ta xuất thủ cách trụ sở trận pháp trong bí cảnh không xa." Một ông lão mặc quan bào nhất phẩm vuốt râu mở miệng:
"Sợ là tổn thất lần này của chúng ta sẽ nhiều hơn Thương Vũ phái, người còn sống sót chắc chắn cũng sẽ ít hơn."
Nói xong, ông lão đành thở dài bất đắc dĩ rồi nghiêng đầu nhìn về phía một vị nam tử trung niên ở bên cạnh:
"Vương gia, không biết bên phía kinh thành nói như thế nào?"
"Kinh thành. . ." Vương gia nhắm mắt, nói:
"Huyết Sát tông, Hợp Hoan tông, Cửu Sát điện liên thủ, triều Ngụy của chúng ta há có khả năng ngăn cản?"
"Bệ hạ sớm đã truyền tiên cho Chân Tiên đạo rồi, nhưng ma. . ."
"Lần này đám tà đạo cũng không tự tiện giết hại phàm nhân, còn nâng đỡ Liễu gia, lấy danh nghĩa là thay đổi triều đại, Chân Tiên đạo không để ý tới, cũng không có ý định điều động cứu binh."
"Tại sao lại như thế?" Mấy người khác cũng nhao nhao biến sắc:
"Hành động lần này của tà đạo chẳng qua chỉ là che giấu tai mắt người khác, ngay cả chuyện này mà người của Chân Tiên đạo cũng nhìn không ra sao?"
"Sợ là không phải bọn họ không nhìn ra, chỉ là đang giả bộ hồ đồ thôi." Ông lão mặc quan bào lắc đầu, nói:
"Chân Tiên đạo xa cuối chân trời, vì chúng ta mà đắc tội với Huyết Sát tông, sợ là được không bù mất."
"Huống chi, còn có Hợp Hoan tông."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Có người nói:
"Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn hắn từ từ tới gần kinh đô sao?"
Không ai lên tiếng.
Cũng không có người cho ra đáp án.
Nhưng trong lòng của tất cả mọi người đều hiểu, cứ tiếp tục như vậy thì sợ là triều Ngụy thật sự sẽ phải cải thiên hoán địa.
"Bên phía triều Tấn có thuyết pháp gì không? Chẳng lẽ bọn họ không hiểu đạo lý môi hở răng lạnh sao?"
"Không có tin tức!"
Trong lòng mọi người phát lạnh.
Không ai ngờ rằng chuyện này sẽ diễn biến thành thế cục như hiện giờ, chỉ trong ngắn ngủi mấy tháng, triều Ngụy đã là long trời lở đất.
Ngay cả Thương Vũ phái cũng đã hiện ra suy bại chi tướng.
"Đến rồi!"
Bầu không khí trầm thấp, trong tràng đột nhiên truyền đến một tiếng hô to.
Đám người vội vàng hoàn hồn, nhìn về phía trận pháp, đồng thời trên thân cũng lóe lên các loại linh quang, chuẩn bị tùy thời động thủ.
Trận pháp liên thông bí cảnh thì không giả.
Nhưng không có người nào dám cam đoan là sẽ không có tu sĩ tà đạo thừa cơ chui vào làm loạn.
"Ông. . ."
Ở chính giữa chín cây cột đá chậm rãi xuất hiện một cái vòng xoáy sâu hun hút mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Dưới đáy vòng xoáy dường như nối liền mấy địa phương khác nhau, định thần nhìn lại, mơ hò có thể nhìn thấy những bóng người mơ hồ.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
"Bạch!"
Một đạo lưu quang từ bên trong xuyên ra, xông thẳng vào không trung rồi ngoặt lại rơi xuống trước mặt mọi người.
"Thương Vũ phong Diệp Việt, gặp qua chư vị tiền bối."
"Những người khác đâu?" Lý Si Mai tiến lên một bước, lo lắng truy vấn:
"Tại sao lại chỉ có một mình ngươi?"
"Cái này. . ." Sắc mặt Diệp Việt cứng đờ, cúi đầu nhỏ giọng mở miệng:
"Đệ tử tu vi nông cạn, may mắn lấy được một cây cột đá trận pháp, những ngày nay vẫn luôn ẩn giấu không dám thò đầu ra."
"Cho nên cũng không biết được tình huống của những người khác."
"Phế vật!" Sắc mặt Lý Si Mai trầm xuống, cả giận nói:
"Một tên Luyện Khí tầng tám như ngươi trở về thì có ích lợi gì? Còn lãng phí mất một cơ hội."
Thân thể Diệp Việt cứng đờ, cũng không dám phản bác, chỉ đành cúi đầu xuống, vẻ mặt ngoan ngoãn tiếp nhận răn dạy.
"Được rồi." Thành Huyền Anh thở dài:
"Có thể trở về thì dù sao cũng so không về được tốt, muội bình tĩnh lại đi, đừng hơi một tí là nổi giận."
Lời tuy như thế, nhưng sợ là người tên Diệp Việt này đã bị bọn họ âm thầm ghi ở trong lòng.
Sau này chắc chắn sẽ khó được yên lành.
Dù có ở trong thế lực nào thì loại người chỉ cầu bảo vệ tính mạng mà không quan tâm đến tình đồng môn đều sẽ bị người không thích.
"Lại có người đi ra!"
Lúc này, một tiếng kêu to vang lên, hơn mười đạo lưu quang từ bên dưới lao ra, người dẫn đầu rõ ràng là đệ tử Chân truyền của Mê Nguyệt phong Vương Kiều Tịch.
"Kiều Tịch!"
Lý Si Mai đại hỉ, vội vàng nhanh chân bước tới nghênh đón, kích động vỗ nhẹ bả vai của Vương Kiều Tịch:
"Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt."
"Sư thúc." Vương Kiều Tịch rưng rưng, nói:
"Đệ tử vô năng, không cứu được quá nhiều người, dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể mang về mười mấy người."
"Đã rất tốt rồi." Lý Si Mai gật đầu, liếc nhìn một người ở sau lưng, lạnh lùng nói:
"Còn mạnh hơn một kẻ chỉ biết ôm lấy cây cột đá trốn chui trốn nhủi."
"Kiều Tịch." Thành Huyền Anh tiến lên một bước, hỏi:
"Tình huống cụ thể ở trong đó như thế nào, những người khác ra sao rồi?"
"Sư bá." Vương Kiều Tịch chắp tay, gục đầu xuống, tiếng nói nghẹn ngào:
"Cao sư huynh bị mấy gã tà đạo Chân truyền vây giết, không thể trốn qua một kiếp, Triệu sư đệ cũng bị thương nặng, chẳng biết đi đâu, sợ là. . ."
"Tình huống rất không ổn."
"Còn Ngô sư huynh, từ khi tà đạo xông vào Bí cảnh thì sư huynh vẫn luôn thân hãm trại địch, sinh tử chưa biết."
Sinh tử chưa biết?
Tình huống không ổn?
Cái này tương đương với việc bị phán tử hình nha!
Nghe vậy, thân thể của Thành Huyền Anh nhoáng một cái.
Sắc mặt của những người khác cũng cực kỳ khó coi, ngay cả người vẫn luôn có thái độ lạnh lùng như Hỏa Nha Đạo Nhân thì sắc mặt cũng đã trở nên âm trầm.
Bốn vị Chân truyền, duy nhất một lần tổn thất ba vị.
Tăng thêm một vị ở trong tông môn.
Nói cách khác, sáu vị Chân truyền mà Thương Vũ phái hao phí đại lượng tâm huyết bồi dưỡng nhiều năm qua bây giờ chỉ còn sót lại hai người.
"Rầm rầm. . ."
Đang khi nói chuyện, vòng xoáy bên dưới bỗng nhiên nhanh chóng run run, mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều bóng người đang chém giết bên dưới.
"Hừ!"
Một vị Đạo cơ của triều Ngụy tiến lên một bước, đột nhiên duỗi tay ra, một luồng linh quang bay vào bên trong vòng xoáy.
Chỉ thấy trên không trung của rất nhiều bóng người kia đột nhiên xuất hiện một bàn tay to lớn che khuất cả bầu trời đang hung hăng rơi xuống.
"Bành!"
Trong bí cảnh đất rung núi chuyển.
Hơn mười vị tà đạo tu sĩ trực tiếp bị đánh thành phấn vụn, những người còn lại cũng nhao nhao chạy trối chết.
Đại thủ thuận thế bắt lấy mấy người còn lại, nhanh chóng lôi ra ngoài vòng xoáy.
"Bạch!"
Một đám người của Trấn Pháp ti cũng xuất hiện bên ngoài, cầm đầu là một vị đại hán, càng không nhịn được ngửa mặt lên trời cười ha hả.
"Ha ha. . ."
"Không ngờ là chúng ta thật sự đã trốn thoát?"
"Đúng vậy nha!" Một người ngã xuống trên mặt đất, nói:
"Đoạt được cột đá trận pháp của tà đạo, lại hủy đi hai cây khác, chắc chắn là bọn hắn sẽ không thể thiếu phiền phức."
Mấy người dăm ba câu đã miêu tả ra một tràng chiến dịch kinh tâm động phách, làm cho không ít người vì đó động dung.
Bất quá hiện giờ không phải là thời điểm truy vấn, vòng xoáy tiếp tục rung động, có mấy người từ bên trong nhảy lên.
"Quận chúa!"
"Lương Tuyết Quân!"
Người đầu tiên lộ diện chính là Lương Tuyết Quân với sắc mặt tái nhợt, khí tức hư nhược.
Đoàn người triều Ngụy vội vàng nghênh tiếp, một vị Đạo cơ trong tràng còn tự mình xuất thủ trợ giúp nàng ổn định khí tức.
Ở bên này, Mạc Cầu và Hoàng Mẫn cũng đã đi đến trước mặt của đám người Thương Vũ phái:
"Đệ tử Ngoại môn Xích Hỏa phong Mạc Cầu, gặp qua chư vị tiền bối."
"Mạc Cầu, đệ tử Ngoại môn?" Lý Si Mai nghe vậy bèn nhăn mày, quan sát hắn từ trên xuống tới một hồi:
"Hình như ta nhớ được ngươi."
"Tiền bối." Mạc Cầu chắp tay:
"Vãn bối đến từ Tiên đảo, cũng là kẻ phàm nhân duy nhất may mắn bái nhập tông môn năm đó."
"Là ngươi!"
Lúc này, không chỉ Lý Si Mai, mà ngay cả Thành Huyền Anh và Hỏa Nha Đạo Nhân vậy nhớ lại chuyện xưa.
Thành Huyền Anh càng gật đầu nói:
"Không sai, năm đó một giới phàm nhân, hiện nay đã là Luyện khí tầng mười một, ngày khác chưa chắc không thể tiến thêm một bước."
"Ngô. . ."
"Tu vi của ngươi?"
"Vãn bối may mắn lấy được một viên nội đan ở trong bí cảnh, cho nên mới có thể tu tới Luyện khí tầng mười một."
"Thì ra là như vậy." Hỏa Nha Đạo Nhân gật đầu:
"Khó trách khí tức trong cơ thể không thuần, bất quá căn cơ rất vững chắc, Huyền Hỏa Thập Nhị Cung tu luyện không sai."
"Đa tạ tiền bối tán dương." Mạc Cầu vội vàng chắp tay.
Lúc này, Hoàng Mẫn ở bên cạnh cũng bước tới hành lễ, cẩn thận từng li từng tí nhìn Mạc Cầu một cái, không có nhiều lời.
Hoàng Mẫn vốn nghĩ là khi ra khỏi bí cảnh sẽ báo cáo chuyện mình bị người này quản chế.
Nhưng mà sau khi trải qua một phen kinh lịch thì nàng lại cảm thấy mình cũng không cần phải báo cáo Mạc Cầu nữa.
Thậm chí, trong lòng còn có ý nghĩa phụ thuộc.
Thực lực của vị này không hề yếu hơn đệ tử Chân Truyền, không biết có bao nhiêu người muốn trèo lên cành cây cao mà không được, huống hồ vạn nhất tiền bối tông môn không giải được Cấm chế hoặc là đến không kịp giải khai thì sẽ như thế nào?
"Các ngươi đứng sang một bên trước đi, chờ khi chuyện này kết thúc rồi nói."
"Vâng."
Hai người đápl ời, lui sang một bên, chuyện trò dăm ba câu với đồng môn mà mình quen thuộc.
Chu Lâu Vân lại đi theo Vương Kiều Tịch trốn thoát.
Ngược lại thì Sơ Dao. . .
Nghe nói bị người của Hợp Hoan tông bắt được, sợ là đã gặp nạn, đối với chuyện này, Mạc Cầu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau đó.
Lại có mấy đám người từ trong vòng xoáy nhảy ra.
Có nhiều có ít, nhưng số người nhiều nhất cũng chẳng quá năm người.
So với mấy trăm người tu hành tiến vào bí cảnh lúc trước thì người có trốn ra lần này có thể nói là lác đác không có mấy.
Cho đến khi trận pháp không còn cầm cự được nữa, mắt thấy là phải vỡ vụn, lại có mấy người từ trong đó nhảy lên.
Một người trong đó chính là Tổ Địch của Xích Hỏa phong!