Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 386 - Chương 386. Điện Náo

Chương 386. Điện Náo Chương 386. Điện Náo


Người dịch: Whistle

Một canh giờ sau.

Người của Thương Vũ phái tề tụ trong một tòa thạch điện.

Những vị tu sĩ Đạo cơ đang ngồi ngay ngắn ở phía trên đều nhìn mấy người bên dưới với vẻ mặt phức tạp.

Mấy trăm tinh nhuệ trong tông môn, trải qua một kiếp bí cảnh, chỉ còn lại rải rác chừng hai ba mươi người trước mặt.

Mặc dù không đến mức đoạn tuyệt truyền thừa, nhưng mấy chục năm tâm huyết cũng đã nước chảy về biển đông.

Chỉ khi ánh mắt của bọn họ đảo qua Vương Kiều Tịch thì nét mặt mới buông lỏng một hơi.

May mà vẫn còn lưu lại hạt giống Chân truyền.

"Bí cảnh chi kiếp, trước đó không người biết được, các ngươi có thể từ trong đó thoát ra chính là do cơ duyên thiên số gây ra."

Thành Huyền Anh cao giọng nói:

"Trải qua kiếp nạn lần này, các ngươi phải nhớ, đại đạo long đong, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng quên sơ tâm."

"Tục ngữ có câu, đại nạn không chết tất có hậu phúc, kiếp nạn như vậy mà cũng có thể không tổn hao gì, ngày khác nhất định sẽ có đại thành tựu."

"Vâng!"

Đám người ở dưới điện nhao nhao xác nhận.

"Bởi vì biến cố đột phát, quy củ lúc trước sẽ không còn tác dụng nữa, cho nên giải cấm Túi Trữ vật cũng sẽ không phạm môn quy." Thành Huyền Anh tiếp tục mở miệng:

"Vả lại kiếp nạn lần này cũng là vì tông môn kiểm tra thất trách, cho nên đáng ra không nên đòi hỏi thu hoạch của các ngươi ở bên trong bí cảnh."

Lời ấy vừa ra, đám người dưới điện không khỏi ý cười đầy mặt.

"Bất quá. . ."

Thành Huyền Anh tiếp tục nói, thấy mọi người đều ngẩng đầu lo lắng xem ra, mới cười nhạt mở miệng:

"Các ngươi yên tâm, chẳng lẽ tông môn sẽ còn trắng trợn cướp đoạt thu hoạch của các ngươi hay sao, bất quá nghĩ đến đa phần đồ vật ở bên trong bí cảnh các ngươi đều không dùng được."

"Cho nên tông môn sẽ dùng vật phẩm trong bảo khố để đổi với các ngươi."

"Ừm. . ."

Thành Huyền Anh nhìn về phía đám người của Xích Hỏa phong, nói:

"Xích Hỏa phong nhất mạch, có ít người đã đáp ứng yêu cầu của Trịnh sư huynh, cho nên không nằm trong số này."

Mạc Cầu nhíu mày.

"Sư huynh chỉ cần ba thành thu hoạch." Hỏa Nha Đạo Nhân trầm giọng mở miệng:

"Ngoài ba thành này ra, số còn lại đều có thể giao dịch với tông môn, chuyện này phải xem trên tay các ngươi có bao nhiêu đồ vật."

"Đệ tử không dám." Vương Kiều Tịch tiến lên một bước, chắp tay trình lên một cái Túi Trữ Vật:

"Mọi thứ của Kiều Tịch đều là do tông môn ban tặng, bây giờ tông môn gặp nạn, không dám tư tàng linh vật."

Lời nói của nàng làm cho mấy vị tu sĩ Đạo cơ vui mừng, nhưng cũng khiến cho mấy người phía dưới lộ ra dị dạng.

"Ngươi có tấm lòng này đã là vô cùng tốt rồi." Hỏa Nha Đạo nhân ít khi lộ ra ý cười, biểu thị tán thưởng, lại lắc đầu nói:

"Bất quá nhân tâm có tư, khó mà thiện chuyên, hành động lần này có bội thường tình, kì thực cũng không phải là thiện pháp."

"Đồ thì tông môn sẽ đổi, không thể nào lấy không được."

"Vâng." Vương Kiều Tịch xác nhận, nghiêm mặt chắp tay:

"Là đệ tử sai."

"Ngươi không sai." Trong mắt Lý Si Mai hiện ra vẻ nhu hòa:

"Chẳng qua ngươi làm vậy sẽ khiến cho người khác vô pháp tự xử, sau này suy nghĩ nhiều thêm là dược."

"Cẩn tuân dạy bảo."

Nghe vậy, không ít người đều nhẹ nhàng thở ra.

Đợi cho Thành Huyền Anh mở Túi Trữ Vật của Vương Kiều Tịch ra, lực chú ý của đám nhân mới bị những loại đồ vật trong túi hấp dẫn.

"Linh quáng, sáu vạn cân!"

"Ba mươi hai cây Thất Diệp Hà, mười một cây Thiên Niên Đằng, ba trăm bảy mươi hai chiếc lông của Phi Linh điểu. . ."

Rất nhiều linh tài, linh dược làm cho người nhìn cảm thấy thòm thèm, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Ngay từ đầu thì Mạc Cầu cũng có chút không hiểu.

Theo lý mà nói, dù thực lực của Vương Kiều Tịch mạnh hơn thì cũng không nên tích cóp được nhiều linh vật như vậy mới đúng.

Bất quá chỉ trong nháy mắt hắn liền tỉnh ngộ.

Vương Kiều Tịch là đại sư tỷ trong Bí cảnh, đồng thời còn có trách nhiệm thu thập và giao nộp linh vật.

Đồ ở trên người chắc chắn không chỉ là thu hoạch của một mình nàng.

Chỉ là không biết những vật này được tính hết lên người này hay là một phần trong đó được tính cho tông môn?

Nếu như chỉ thuộc về một mình nàng, vậy liền kiếm bộn rồi.

"Đệ tử Chu Lâu Vân, nguyện trình lên linh vật."

Sau Vương Kiều Tịch liền là Chu Lâu Vân xung phong nhận việc, trình lên Túi Trữ Vật của mình.

"Năm phần tinh huyết Khuê Đồn, mười ba cây ngàn năm Linh thảo, một ngàn hai trăm cân Linh quáng. . ."

"Đệ tử Hà Thăng. . ."

"Mười một cây Linh thảo, một ngàn cân Linh quáng. . ."

"Đệ tử Hàn Oánh. . ."

Mười mấy người trở về chung với Vương Kiều Tịch lần lượt bước tới trình lên vật tư trong tay mình.

Linh vật nhiều đến mức làm cho những người khác cực kỳ hâm mộ.

Mạc Cầu quét mắt nhìn lại, có thể nhìn thấy vẻ tươi vui trên mặt của đoàn người Chu Lâu Vân.

Ngược lại thì sắc mặt của Vương Kiều Tịch vẫn luôn đạm mạc, không có chút rung động nào.

Hảo thủ đoạn!

Trong lòng của hắn than nhẹ.

Chỉ dựa vào thực lực của đám người Chu Lâu Vân thì chắc chắn sẽ không thể thu tập được nhiều vật tư như vậy.

Mà mỗi người trong số mười mấy người này lại có nhiều như vậy, lai lịch, không nói cũng hiểu.

Vương Kiều Tịch cho!

Cô nàng này không hổ là đại sư tỷ của tông môn, thủ đoạn như thế, khó trách nhiều người trung thành tuyệt đối với nàng như vậy.

Thu hồi nhãn thần, Mạc Cầu không tiếp tục xem nữa.

Thẳng đến khi tới lượt thì hắn mới tiến lên, đẩy cái Túi Trữ Vật đã chuẩn bị từ trước.

"Đệ tử Ngoại môn Xích Hỏa phong Mạc Cầu, Linh quáng. . ."

Tên đệ tử đếm xong số lượng thì ngừng lại, kinh ngạc nhìn Mạc Cầu một mắt mới tiếp tục nói:

"Linh quáng, ba vạn bảy ngàn cân!"

"Hoa. . ."

Trong tràng lập tức ồn ào.

Ngay cả mấy vị tu sĩ Đạo cơ cũng ghé mắt nhìn lại, trên mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên.

"Ly Hỏa Kim Vĩ Thu, bốn mươi bảy con, Tinh huyết Độc Long, ba mươi hai cân, ngàn năm Linh thảo, mười tám cây. . ."

"Chư vị tiền bối."

Lúc này, khuôn mặt Tổ Địch giật giật, đột nhiên tiến lên một bước, hai đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói:

"Vãn bối có việc hồi bẩm!"

"Ngô. . ." Thành Huyền Anh nhíu mày:

"Nói."

"Vâng." Tổ Địch trả lời, ngẩng đầu, tức giận trừng Mạc Cầu:

"Tiền bối, người này tâm tính độc ác, ở trong bí cảnh nội thấy đệ tử gặp nạn, không chỉ không ra tay giúp đỡ, ngược lại còn thừa cơ cướp đi đồ vật trên người vãn bối, bao quát một viên nội đan."

"Đồ vật hiện giờ trên hắn ta, tám chín phần mười đều đến từ vãn bối hoặc là những đồng môn ngộ hại khác!"

"Cái gì?"

"Còn có chuyện như vậy?"

"Xoạt!"

Trong điện lập tức ồn ào.

Chẳng qua khác với vừa rồi, lần này ánh mắt của đám người không còn là vẻ cực kỳ hâm mộ nữa, mà là chống đối.

Sắc mặt của đám tiền bối tông môn càng trở nên âm trầm.

"Sư huynh." Ánh mắt Mạc Cầu co rụt lại, nói:

"Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói lung tung được, vô duyên vô cớ bôi nhọ thanh bạch của người khác cũng là đại tội đấy, ta đoạt đồ vật trên người của sư huynh khi nào?"

Đây là sự thật, Mạc Cầu chẳng hề đụng vào một vật trên người đối phương, ngay cả nội đan cũng là do hắn đoạt được từ trong tay tu sĩ tà đạo.

"Hừ!" Tổ Địch hừ lạnh:

"Họ Mạc, có làm hay không thì chính ngươi rõ ràng, lúc đó Hoàng sư muội cũng ở hiện trường."

Nói xong gã ta liền nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Mẫn:

"Sư muội, muội nói đi, có phải lúc đó hắn đã lấy viên nội đan vốn thuộc về ta hay không?"

Trên mặt của gã tràn đầy chờ mong, nhưng không ngờ là Hoàng Mẫn lại cau mày nói:

"Sư huynh, nội đan là của tất cả chúng ta, là do chúng ta đồng thời động thủ mà có được, há có thể thuộc về một mình huynh được?"

"Lại nói, lúc đó tình huống khẩn cấp, sau có tà đạo truy binh, là Mạc sư huynh xung phong nhận việc cầm nội đan hấp dẫn truy binh, sau đó nội đan bị Mạc sư huynh đoạt được cũng là chuyện đương nhiên."

"Cái gì?" Tổ Địch sững sờ, nhìn Hoàng Mẫn bằng ánh mắt không thể tin nổi:

"Sư muội, lúc đó tên họ Mạc này chính miệng uy hiếp ta giao nội đan ra, muội đã tận mắt nhìn thấy mà."

". . ." Hoàng Mẫn bĩu môi:

"Chắc là sư huynh nhớ lầm rồi, nếu như thật sự giống như lời huynh nói, lúc đó Mạc sư huynh còn chưa phục dụng nội đan, tu vi yếu ớt, làm sao có thể là đối thủ của đám người Luyện khí Đại thành kia được?"

"Còn về phần hiện tại, sợ là thực lực của Mạc sư huynh còn không bằng huynh, chứ đừng nói đến chuyện đoạt viên nội đan từ trong của sư huynh?"

Dứt lời, trong tràng yên tĩnh, đám người hai mặt nhìn nhau, không ít người đều lộ vẻ hồ nghi, Hoàng Mẫn nói đúng là rất có đạo lý.

"Sư bá!" Tổ Địch bị tức đến run người, vội vàng nhìn về phía Hỏa Nha Đạo Nhân, nói:

"Ả nói láo, bọn họ là cùng một bọn, lúc đó hai người bọn họ đã ở cùng nhau!"

"Chư vị tiền bối, các vị có thể dùng sưu hồn pháp lục soát thần hồn bọn họ, lúc đó sẽ biết vãn bối nói thật hay giả."

"Còn có, mặc dù tu vi của họ Mạc không cao, nhưng thực lực lại không yếu, trên người còn có Pháp khí Thượng phẩm, chỉ cần lục soát là sẽ biết được!"

"Đủ rồi!" Lúc này, Lý Si Mai đột nhiên quát lớn, vẻ mặt tức giận:

"Náo đủ chưa!"

Sưu hồn?

Vậy mà gã cũng nói ra được.

Đối môn nhân đệ tử sưu hồn, cho dù là tâm tính cứng cỏi thì cũng sẽ để lại thương tích không thể vãn hồi trong Thần hồn.

Trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không thì tuyệt đối không thể làm vậy.

Bây giờ Mạc Cầu đã là Luyện khí tầng mười một, phóng nhãn toàn bộ Thương Vũ phái, dưới tình huống đệ tử Chân truyền và hạch tâm liên tiếp bị hao tổn, hắn tuyệt đối thuộc về hàng ngũ nhân tài kiệt xuất, hơn nữa tuổi tác vẫn còn, ngày khác chưa chắc vô vọng Đạo cơ, há có thể sưu hồn hủy đi đạo đồ của hắn được?

"Các ngươi có thể đào thoát kiếp nạn trong bí cảnh cũng đã là may mắn rồi, là thành tựu khổ tu nhiều năm của các ngươi, còn là kết quả đồng môn tương trợ lẫn nhau." Thành Huyền Anh thở dài, nói:

"Các ngươi có thể cùng nhau sống sót trở về, hẳn là nên cảm niệm quá trình trải qua sinh tử này, mà không phải nên oán trách, cừu thị lẫn nhau."

"Đều là đồng môn, phải lấy tình nghĩa làm trọng, há có thể như thế?"

Thành Huyền Anh nhẹ nhàng lắc đầu, biết rằng dù có những lời này nói thì cũng không có tác dụng gì lớn, lập tức bất đắc dĩ khoát tay:

"Thôi!"

"Chuyện đã xảy ra bên trong bí cảnh thì hiện giờ không cần phải nhiều lời, chuyện quá khứ thì cứ để cho nó qua đi, các ngươi tự giải quyết cho tốt."

"Đều ra ngoài đi!"

"Vâng!"

Đám người đáp lời, nhao nhao lui ra đại điện.

Chỉ còn lại Tổ Địch đang ngu ngơ quỳ gối tại chỗ, cứng họng, không biết nên nói cái gì.

"Còn chưa cút ra ngoài!" Hỏa Nha Đạo Nhân trừng to mắt, cả giận nói:

"Thứ mất mặt xấu hổ."

"Vâng, vâng." Tổ Địch sững sờ, lúc này mới vội vã cúi đầu, chống tay đứng dậy, có vẻ hốt hoảng chạy ra đại điện.

Mấy người trong điện thấy vậy đều nhẹ nhàng lắc đầu.

Tâm tính của kẻ này như vậy, cho dù đã Luyện khí viên mãn thì sợ là cũng không có cơ hội đúc thành Đạo cơ.

Về phần chuyện tranh chấp giữa Mạc Cầu và kẻ này. . .

Đám người cũng không thèm để ý.

Nói trắng ra là, chỉ là một viên nội đan có thể gia tăng tu vi của tu sĩ Luyện khí mà thôi.

Đối với tu sĩ Đạo cơ mà nói nó chẳng đáng là gì.

"Tiếp theo chúng ta phải làm gì?"

Đợi khi các đệ tử đều rời đi, sắc mặt Thành Huyền Anh mới trở nên ngưng trọng, chậm rãi mở miệng.

"Triều Tấn không có hồi âm, lần này sợ là triều Ngụy không ổn rồi." Hỏa Nha Đạo Nhân trầm trầm nói:

"Chẳng qua vị trí của tông môn không thể xảy ra sai sót, Lăng Vân sơn mạch cũng đã xuất hiện biến cố, không bằng sớm trở về thủ hộ tông môn."

"Không sai." Lý Si Mai gật đầu:

"Bây giờ Bí cảnh đã bị chiếm, chúng ta cũng không cần thiết phải bị cuốn vào loạn cục của triều Ngụy, đi sớm vi diệu."

"Đi?" Thành Huyền Anh ngẩng đầu, sắc mặt phức tạp:

"Tình huống hiện nay đã như vậy rồi, chúng ta nói đi là có thể đi sao?"

. . .

Sau khi Mạc Cầu trở lại nơi nghỉ ngơi được tông môn an bài chờ một hồi mà cũng không thấy Tổ Địch đến hỏi tội, ngược lại thì thấy Chu Lâu Vân tới bái phỏng với vẻ mặt cảm khái.

Sau một hồi trò chuyện thì Hoàng Mẫn liền tìm đến.

"Sư muội." Mạc Cầu gật đầu ra hiệu:

"Vừa rồi làm phiền sư muội mở miệng tương trợ."

"Hẳn là." Hoàng Mẫn cười ngọt ngào:

"Chuyện vốn là như thế, muội chỉ nói ra sự thực mà thôi, là do Tổ Địch đố kỵ sư huynh, thực ra chuyện này cũng không gạt được pháp nhãn của chư vị tiền bối."

"Đúng rồi."

Nàng nhìn Chu Lâu Vân ở bên cạnh một cái ròi nói:

"Sư huynh, Xích Hỏa phong Trịnh tiền bối đang bị trọng thương, hình như lại triệu tập đệ tử."

"Có phải sư huynh cũng nên đi qua một chuyến không?"

"Trọng thương?" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, chậm rãi gật đầu:

"Là nên qua đó một chuyến."

Bình Luận (0)
Comment