Người dịch: Whistle
Trong mật thất.
Mùi huân hương nhàn nhạt quanh quẩn.
Dưới tác dụng của Linh thạch và trận pháp, Linh khí ở nơi này nồng đậm cơ hồ có thực chất.
Pháp nhãn có thể thấy được, linh quang nhàn nhạt giống như nước chảy, trải rộng trong phạm vi hơn 100 mét vuông này.
Chỉ cần hô hấp thôi là tu vi cũng đã tăng lên một chút rồi.
Nhìn qua thì Hỏa Nhiêm Tiên Trịnh Vi già hơn trước đây rất nhiều, thậm chí trên mặt còn xuất hiện những vết đốm mà chỉ phàm nhân mới có.
Một loại khí tức mục nát xuất hiện trên người Trịnh Vi.
Vết thương của ông ta rất nặng!
Lại thêm thọ nguyên vốn đã không nhiều, kiếp nạn lần này mọi người đều đã sáng tỏ, Trịnh Vi khó thoát một kiếp.
Chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Sau khi Mạc Cầu gặp đối phương thì cũng không nhiều lời, hắn được một người tên là Trịnh Tùng, con cháu của Trịnh gia, dẫn ra ngoài.
Hỏa Nhiêm Tiên đã bị thương nặng đến vô pháp mở mắt, càng đừng đề cập đến chuyện mở miệng bàn giao.
"Sư huynh."
Trịnh Tùng chính là cháu trai đời thứ năm của Trịnh Vi, tuổi chưa quá ba mươi, ở trong tông môn cũng chung thế hệ với Mạc Cầu.
Lúc này y ôm quyền chắp tay, nói:
"Làm phiền sư huynh đến đây thăm viếng, tình huống hiện giờ của gia tổ. . . , sư huynh cũng đã rất rõ ràng."
Nói xong bèn nhẹ nhàng thở dài.
"Trịnh sư đệ không cần nản chí." Mạc Cầu mở miệng an ủi:
"Có câu nói là người hiền tự có thiên tướng, huống chi Trịnh tiền bối pháp lực thâm hậu, nhất định có thể gặp dữ hóa lành."
"A. . ." Trịnh Tùng lắc đầu:
"Sư huynh, gia tổ sớm đã đoán được chuyện này, những năm nay chúng tôi cũng đã nhìn rất thoáng."
"Sinh lão bệnh tử, đây là thiên số, cho dù là những vị cao nhân tu thành Kim Đan, Nguyên Anh trong truyền thuyết cũng không phải bất lão bất tử."
"Ngược lại là sư huynh, huynh hẳn là nên đổi giọng!"
"Nha!" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:
"Có phải là sư tôn đồng ý rồi không?"
Trịnh Tùng há to miệng, có phần im lặng, ngươi đổi giọng cũng quá mức trôi chảy tự nhiên nha?
"Cả đời này của gia tổ xem trọng nhất chính là thành tín." Y kiềm chế những tạp niệm đang dâng lên trong lòng, nói:
"Sáu danh ngạch đệ tử lần này, cho dù là dựa theo xếp hạng số lượng vật liệu nộp lên thì sư huynh cũng là người đứng đầu."
"Huống chi. . ."
Trịnh Tùng lắc đầu nói:
"Hiện giờ, những đệ tử đáp ứng bái nhập môn hạ đệ tử ban đầu cũng chỉ còn lại Mạc sư huynh và một vị Vương sư huynh."
Mạc Cầu hiểu rõ.
Hiện giờ người tới bái phỏng Hỏa Nhiêm Tiên Trịnh Vi cũng chỉ có rải rác mấy vị.
Mạc Cầu cũng từng gặp qua vị đồng môn họ Vương kia, số phận không sai, nếu như dựa theo xếp hạng số lượng vật tư thì sẽ không đến lượt người này, nhưng những người xếp ở trước mặt người này đều đã chết trong bí cảnh, ngược lại để cho vị đồng môn này nhặt được tiện nghi.
"Đúng rồi." Trịnh Tùng nghĩ tới một chuyện bèn ngừng chân mở miệng:
"Chắc là sư huynh đã đắc tội với Tổ sư huynh phải không?"
"Không sai."
Mạc Cầu gật đầu.
"Vậy sư huynh phải cẩn thận chút." Thật ra Trịnh Tùng cũng không có ấn tượng quá tốt về Mạc Cầu, nhưng dù sao thì sau này hắn cũng là quan môn đệ tử của lão tổ nhà mình, cho nên quan hệ sẽ thân cận hơn những người ngoài một chút, bèn nói thẳng:
"Sư huynh cần phải trở về tông môn để ghi danh đệ tử Nội môn vào trong danh sách truyền thừa của tông môn thì danh ngạch này mới có hiệu lực."
"Trước lúc đó, sư huynh cũng chỉ là đệ tử Ký Danh của lão tổ, sẽ tránh không khỏi bị tên Tổ Địch kia nhằm vào."
"Không sao." Mạc Cầu lạnh nhạt nói:
"Đa tạ sư đệ nhắc nhở."
"Đây là thứ yếu." Trịnh Tùng nhìn hắn một cái, nghiêm mặt nói:
"Chắc là sư huynh không biết, vật tư mà sư huynh nộp lên, cho dù khấu trừ ba thành mà gia tổ nên được, thì cũng có thể xếp vào 5 vị trí đầu trong danh sách đệ tử còn sống sót."
"Nói cách khác, có thể được chia một viên Trúc Cơ đan!"
Nghe vậy, hô hấp của Mạc Cầu không khỏi gấp rút.
Trúc Cơ đan, việc này quan hệ đến khả năng tiến thêm một bước của tu sĩ Luyện khí.
Không có Trúc Cơ đan thì khi trúc cơ sẽ muôn vàn khó khăn, mà có Trúc Cơ đan thì hi vọng lại thăng lên đến mấy thành.
Trịnh Tùng tiếp tục ung dung mở miệng nói: "Chắc là không có người nhắc chuyện này cho sư huynh đúng không?"
"Không sai." Mạc Cầu híp mắt:
"Chẳng lẽ trong này còn có biến số gì sao?"
"Đương nhiên." Trịnh Tùng gật đầu:
"Từ trước đến này thì Trúc Cơ đan đều có hạn, nhất là vào lúc tình cảnh như hiện giờ, có không ít người trong tông môn đều đang chờ đợi danh ngạch này chảy ra."
"Nói thật, lúc bí cảnh sinh biến, thật ra có không ít người ở trong tông môn rất cao hứng."
". . ." Mạc Cầu im lặng.
"Bất quá sư huynh yên tâm." Trịnh Tùng nhắc nhở xong lại bật cười lớn:
"Chỉ cần sư huynh trở lại tông môn, nên là của huynh thì sẽ là của huynh, chuyện này ta có thể lấy danh nghĩa của gia tổ để cam đoan!"
"Đa tạ!"
Mạc Cầu nghiêm mặt ôm quyền.
"Hẳn là."
Trịnh Tùng khoát tay.
. . .
Mạc Cầu trở về nơi ở mà tông môn an bài, bước vào tĩnh thất, nhắm mắt trầm tư thật lâu mới khẽ nhả một ngụm trọc khí.
Khi ở trong bí cảnh, trong lòng hắn vẫn luôn bị một dây cung đè ép.
Mà bây giờ đã ra khỏi bí cảnh, vốn cho rằng sẽ có chuyển biến tốt đẹp, không ngờ là vẫn khó thoát ngươi lừa ta gạt.
"Thực lực mới là căn bản, chỉ cần có đủ thực lực thì người khác cũng chẳng dám có ý kiến gì."
Lấy lại bình tĩnh, hắn lật tay lấy một cái Túi Trữ Vật ra.
Sau đó liền lần lượt lấy hết mọi thứ ra.
Chỗ hắn đang ở có dựng trận pháp, cho dù là tu sĩ Đạo cơ cũng không thể dòm ngó mà không bị phát hiện, cho nên nơi này cũng rất an toàn.
Thiên Lôi Kiếm!
Thiên Lôi Kiếm đã hồi phục lại hình dáng bình thường, nhìn qua vẫn không đáng chú ý như trước.
Nhưng này uy năng ẩn chứa trong thanh kiếm này lại rất kinh khủng.
Chỉ một kiếm!
Đã diệt sát được 'Lý Nguyên Cảnh' Luyện khí viên mãn có thực lực cường hãn và Triệu Vô Nhai.
Thậm chí nếu không phải lúc đó hắn chưa quen thuộc đặc chất của thanh kiếm này, không quen ngự sử, sợ rằng ngay cả Bạch Ngoại và Nhiếp Phong cũng không thể trốn thoát.
Phòng ngự, các loại thủ đoạn của bọn hắn, khi ở trước mặt lôi đình cuồn cuộn này giống như không có gì cả, chỉ cần vừa xé là nứt.
Nghĩ đến thủ đoạn của tu sĩ Đạo cơ chắc là cũng chỉ như vậy.
Mạc Cầu híp mắt khẽ vuốt thân kiếm, cảm nhận được lôi đình đao lao nhanh bên trong, hắn bèn tiện tay đặt sang một bên.
Kiếm này tốt thì tốt đấy, nhưng muốn kích phát lại quá khó khăn, hơn sau khi thi triển một kiếm thì bản thân cũng sẽ bị lực lượng lôi đình phản phệ.
Ít nhất là trong vòng nửa ngày, toàn thân sẽ bị tê liệt, thực lực hao tổn nghiêm trọng.
"Hoa. . ."
Hai cây trường phiên đen thui bị hắn lấy ra.
Diêm La Phiên!
Vạn Quỷ Phiên!
Mới nhìn thì hai cây này gần như giống nhau như đúc, nhưng tinh tế quan sát sẽ có thể phát hiện ra những chỗ khác nhau rất nhỏ.
So với Vạn Quỷ Phiên thì màu sắc của Diêm La Phiên càng thâm thúy hơn, dường như ở tầng ngoài có thêm một tầng mực đậm.
Cho dù là với thần hồn định lực hiện giờ của Mạc Cầu, chỉ cần nhìn nhiều hai mắt thì sẽ cảm thấy thần hồn rung chuyển, trong lòng tạp niệm mọc thành bụi, khí tức chập trùng trong cơ thể, mơ hồ có dấu hiệu phá thể mà ra.
Ngược lại thì Vạn Quỷ Phiên lại không chuyện đặc dị này.
Chẳng qua ở trong tay hắn thì uy năng của hai thứ này cũng không có gì khác biệt.
Nhưng nếu như vật này đã làm cho 'Lý Nguyên Cảnh' nhớ mãi không quên thì chắc chắn sẽ có tác dụng mà hắn không biết.
Đặt hai cây cờ xuống, Mạc Cầu lại nhìn những thứ khác.
Trảm Niệm Đao, lấy được từ trên người của Lý Trần Chu.
Trường Hà Kiếm, Thất Tinh Bảo Đỉnh, từ trên thân của 'Lý Nguyên Cảnh' đoạt được.
Huyết Đao, Linh Tường Pháp Y, Bạch Cốt Xá Lợi vv. . . , lấy được từ trên người của một đám tà đạo và Huyết Long Tử Triệu Vô Nhai.
Còn một chút vài món Pháp khí Trung phẩm và Hạ phẩm.
Hồ lô, Kiếm phù, bảo châu, ngọc xích, quỷ phiên vân vân.
. . .
Mạc Cầu lấy ra năm cây Kim Cương Hàng Ma Xử, bên trên có Đại Thừa Đại Tập Địa Tàng Thập Luân Kinh.
Đây là một món Pháp khí Hạ phẩm, nhưng kinh văn được ghi trên này lại có diệu dụng giống như tổng cương Thương Vũ phái.
Dùng kinh văn này dẫn động thì uy lực của Kim Cương Bạc và Trảm Niệm Đao sẽ lập tức tăng lên chừng năm thành.
Có thể nói là kinh khủng!
Chẳng qua nếu là tổng cương thì tác dụng chủ yếu của nó chính là lãnh đạo, không có pháp môn Thần thông cụ thể.
Cũng chính là, cảnh giới tuy cao, vào tay không cửa.
"Cộc cộc. . ."
Mạc Cầu gõ nhẹ Hàng Ma Xử rồi lắc đầu, lại lấy ra một vật.
Đây là một tấm vải màu đen.
Vật này là của 'Lý Nguyên Cảnh', bị gã ta khoác lên mình, chính nó đã thả ra linh quang có thể so với Pháp khí phòng ngự Thượng phẩm.
Cho dù là Trảm Niệm Đao toàn lực ứng phó cũng có thể bị nó mở ra, thậm chí là ngăn cản chính diện.
"Ngô. . ."
Mạc Cầu đưa tay khẽ vuốt, biểu lộ khẽ biến.
"Thứ này là. . ."
"Da người!"
Xúc giác tuyệt không lừa được hắn, thứ này rõ ràng là một tấm da người, vả lại còn là da của một vị nữ nhân.
"Tại sao lại như vậy?"
Trên mặt Mạc Cầu lộ vẻ không hiểu.
Cho dù là tu sĩ Đạo cơ, sau khi mất mạng thì khí huyết cũng sẽ tiêu tán, cùng lắm thì da thịt cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút.
Cho dù là dùng tà pháp tế luyện, theo lý mà nói, thì cũng không có khả năng đạt tới trình độ này mới phải?
Đa số Pháp khí bằng da cũng chỉ dùng yêu thú.
Tuy nói da người càng dễ câu thông Pháp lực, nhưng bản chất tự nhiên của nó đã yếu hơn Yêu thú.
Trừ phi. . .
Đây là da của Kim Đan Tông sư!
Nghĩ nghĩ, trong lòng Mạc Cầu bỗng nhiên phát lạnh, cơ hồ vô thức muốn vứt thứ này đi.
Sau khi bình tĩnh lại, ổn định suy nghĩ, dường như đã phát hiện được cái gì, trong mắt Mạc Cầu bỗng nhiên hiện ra hàn quang, hai tay chợt hiện ra một đoàn liệt diễm.
"Bồng!"
Liệt diễm lập tức bao phủ lấy tấm da người này.
"Không!"
Đột nhiên, trên tấm da người truyền đến những tiếng gào thét hoảng sợ:
"Tiểu tử, ngừng tay, mau ngừng tay!"
Mặc dù đây là lần đầu tiên mà Mạc Cầu nghe được giọng nói này, nhưng ngữ khí lại không khác gì 'Lý Nguyên Cảnh' lúc đó.
Mạc Cầu bất vi sở động, thân thể ngược lại còn chấn động, hai còn hỏa long xuất hiện trên hai cánh tay, há miệng rồi phun ra những đoàn liệt hỏa lên tấm da dường.
"Không!"
Trên da người phun trào khói đen, mơ hồ có thể nhìn ra một gương mặt người:
"Tiểu tử, ngươi mau dừng tay, ta chính là tu sĩ Đạo cơ Bách Quỷ Tẩu, ta biết vài chỗ tàng bảo, đồ ở những nơi đó, cho dù là sau khi ngươi tiến giai Đạo cơ thì cũng có thể cần dùng đến."
"Nha!" Mạc Cầu lạnh nhạt nói:
"Thật sao?"
"Đúng, đúng." Mặt người vội vã gật đầu, nhưng lại phát hiện liệt diễm đánh tới không những không giảm mà ngược lại còn tăng lên, Bách Quỷ Tẩu không khỏi kinh sợ kêu to:
"Ngươi làm gì, chẳng nhẽ ngươi không muốn biết những tàng bảo địa kia sao?"
"Hừ!"
Mạc Cầu hừ nhẹ, hai mắt sáng lên, hai đạo hồng mang chói mắt lao thẳng vào giữa mặt quỷ.
Linh Quan Pháp Nhãn!
"A!"
Mặt quỷ kêu thảm, điên cuồng vặn vẹo trên da người, nhưng mà cuối cùng vẫn không thoát được liệt diễm thiêu đốt.
"Tha mạng, tha mạng!"
"Ta biết bảy loại Bí pháp Thần thông, ba môn Công pháp Đạo cơ, còn có một môn đại pháp trực chỉ Kim Đan."
Mặt quỷ thấy tình thế không đúng liền bắt đầu liều mạng cầu xin tha thứ, lớn tiếng nói:
"Ngươi tha cho ta, ta sẽ nói hết toàn bộ cho ngươi biết!"
"A. . ."
"Ta còn biết một môn Công pháp của Thương Vũ phái, Lý Nguyên Cảnh còn lấy được Bí pháp bất truyền trong Tam Thập Lục Vân Triện từ tay đệ tử Chân Truyền của Thiên Vân phong, ta đều có thể truyền lại cho ngươi những môn này."
"A!"
Trong miệng lão ta không ngừng tuôn ra những lời dụ hoặc.
Nhưng mà.
Mạc Cầu thủy chung bất vi sở động, chỉ cổ động Pháp lực, thôi phát liệt diễm, liều mạng luyện hóa thần niệm trên tấm da người.
"Tiểu bối!"
Mặt quỷ gầm thét, trong giọng nói đều tràn đầy không cam lòng:
"Ta liều mạng với ngươi!"
Dứt lời, một đoàn bạch quang mông lung từ trên da người nhảy lên, không thèm quan tâm đến liệt diễm mà bổ nhào vào mi tâm của Mạc Cầu.
"Hừ!"
Mạc Cầu cười lạnh, mi tâm lập tức sáng lên, Kim Cương Bạc biến nhỏ như viên đan dược rồi quấn lấy bạch quang đột kích vào trong.
Vật này không chỉ có thể phòng ngự các loại Pháp thuật Thần thông, mà còn có tác dụng áp chế tác các loại bí thuật Thần hồn.
Nhưng, chỉ trong một cái chớp mắt, sắc mặt của Mạc Cầu liền thay đổi.
Thần niệm điên cuồng và hỗn loạn mà Kim Cương Bạc đang bao phủ lại không phải của Bách Quỷ Tẩu, mà là tàn hồn của Lý Nguyên Cảnh.
"Ha ha. . ."
"Ngươi bị lừa rồi!"
"Đoạt Xá Đại Pháp!"
Trên da người lại xuất hiện một sợi bạch quang, lấy tốc độ mà cảm giác cũng khó cảm nhận được, trong nháy mắt đã chui vào trong mi tâm Mạc Cầu.
"Thật sao?"
Mạc Cầu híp mắt, Thần hồn run lên.
Vạn Tượng Phù Đồ!
Thần Ngục!
Ầm ầm. . .
Bên trong thức hải, thần niệm như lồng, hóa thành Địa Ngục tĩnh mịch, trong nháy mắt đã trấn áp Thần hồn đột kích.