Người dịch: Whistle
"Ngô. . ."
Mạc Cầu híp mắt, nhìn về hướng đông bắc:
"Bên kia có một nhóm Luyện Khí sĩ."
"Một nhóm?" Vương Kiều Tịch sững sờ.
Mặc dù nàng thành tựu Đạo cơ sớm hơn Mạc Cầu, nhưng luận về việc chưởng khống pháp thuật thì lại xa xa không bằng.
Nàng cũng không kỳ quái Mạc Cầu có thể phát hiện ra người khác trước, nhưng Luyện Khí sĩ ở thế giới người phàm cũng tụ thành tốp sao?
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, trên mặt cũng lộ ra vẻ không hiểu:
"Qua đó xem thử."
Hai người đồng thời độn tới, cũng không ẩn giấu khí tức trên người, cho nên đám người này đã sớm phát hiện được.
Có thể nhìn thấy, đám người này có phần hỗn loạn, xao động.
Đợi khi hai người tán đi độn quang, đáp xuống phụ cận thì còn có thể nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt bọn họ.
Một ông lão run run rẩy rẩy tiến lên, khom người thi lễ, giọng điệu sợ hãi:
"Tiểu. . . Tiểu lão nhân Mạc Nan, gặp qua hai vị tiền bối."
"Mạc?" Mạc Cầu cười nhạt:
"Ngược lại còn gặp được bản gia."
Liếc nhìn đám người, ngoại trừ Mạc Nan Luyện khí tầng mười ra, những người còn lại đa số là Luyện khí tầng năm tầng sáu.
Có nam có nữ, chừng hơn mười người, nhưng nhìn vào lại không phải người của một gia tộc tu tiên.
Hắn chậm rãi mở miệng hỏi:
"Các ngươi đang muốn đi nơi nào?"
"Phù phù!"
Vừa dứt lời, không ngờ là Mạc Nan và những người khác đều đồng thời quỳ rạp xuống đất.
"Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng, chúng tôi. . . Chúng tôi không phải muốn chạy trốn!"
"Chạy trốn?" Mạc Cầu nhíu mày, nói:
"Đứng lên mà nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Cái này. . ."
Đám người Mạc Nan ngẩng đầu, những vẫn đang sợ đến xanh cả mặt.
"Xem ra các ngươi đã hiểu lầm gì đó rồi." Mạc Cầu lạnh nhạt mở miệng:
"Ta và sư tỷ là tu sĩ khổ tu trong núi, nhiều năm chưa từng xuất sơn, cho nên tới tìm các ngươi để hỏi xem đây là nơi nào, năm nay là năm nào?"
Lại thuận miệng hỏi một câu:
"Người nào đang theo đuổi các ngươi? Các ngươi đang định bỏ chạy tới nơi nào?"
"A!"
Mấy người bán tín bán nghi, cũng không dám nhiều lời, ông lão tên Mạc Nan lập tức đứng dậy rồi nói:
"Tiền bối có chỗ không biết, vào mười mấy năm trước tà đạo đã xâm lấn Ngụy triều, những năm qua liền chưa từng dừng lại."
"Triều Ngụy, Lăng Vân sơn mạch, Sở quốc, thậm chí là Đại Tấn đều đã trở thành chiến trường, nơi này của chúng tôi cũng khó thoát được kiếp nạn này. . ."
"Khoan đã!" Vương Kiều Tịch nhấc tay, hỏi:
"Tình huống của triều Ngụy như thế nào rồi, ta nhớ được ở gần triều Ngụy có một dãy Lăng Vân sơn mạch, trong có một tông môn tu hành, tình huống của tông môn đó ra sao?"
"Hồi tiền bối, hơn mười năm trước thì triều Ngụy đã bị diệt vong."
Trên mặt Mạc Nan lộ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng đã tin tưởng chuyện hai người bế quan nhiều năm, nếu không thì tại sao lại không biết cả chuyện này được?
"Về phần Thương Vũ phái ở trong Lăng Vân sơn mạch, sơn môn đã bị chiếm từ lâu, những người còn lại cũng lác đác không có mấy, nghe nói là được tiên đảo an bài, cụ thể như thế nào thì lão hủ cũng không rõ ràng."
Mạc Cầu, Vương Kiều Tịch liếc nhau, đều nhìn ra biểu lộ của đối phương trầm xuống.
"Ngươi tiếp tục!"
"Vâng."
Mạc Nan đáo lại, tiếp tục nói:
"Từ khi triều Ngụy diệt vong, tà đạo liền bắt đầu xâm lấn với quy mô lớn, Tiên đảo cũng phái cao nhân ra mặt trao đổi với tà đạo."
"Tình huống cụ thể như thế nào thì chúng tôi không biết, nhưng nghe nói tà đạo yêu cầu những quốc gia ở xung quanh Tiên đảo như Ngụy, Sở, Tấn phải thuộc về bọn họ, đương nhiên là Tiên đảo sẽ không thể nào đáp ứng chuyện này, cho nên chiến loạn cũng liền xảy ra."
"Tiên đảo yêu cầu những người tu hành trong chư quốc, chư tông đều phải tham dự vào trận chiến này, đánh giết tà đạo."
"Chúng tôi. . . Chúng tôi tự hỏi thực lực không đủ, cho nên định rời đi nơi này, đổi chỗ khác tu hành."
Một câu cuối cùng cũng làm cho đoàn người lộ vẻ xấu hổ, nhưng lại không thể làm gì khác.
Bọn họ là những người tu hành trong thế giới phàm nhân, thực lực thấp, Pháp khí suy nhược, tại thế giới phàm nhân có thể làm mưa làm gió, nhưng nếu như so với tu sĩ tông môn chân chính thì lại khác rất xa.
Một khi bị điều động lên chiến trường thì chắc chắn sẽ cửu tử nhất sinh, chẳng bằng né tránh thay chỗ mưu sinh.
"Ừm."
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu, hỏi:
"Nơi này là chỗ nào?"
"Biên giới phía bắc của Triệu quốc."
Mạc Cầu nhíu mày.
Vậy mà lại xa như vậy?
Những người này chỉ là tu sĩ bình thường ở Triệu quốc, có người còn là tán tu, cho nên biết được cũng không nhiều.
Nhưng thiên hạ đại thế biến hóa thì cũng hiểu rõ đại khái.
Trong lúc hai người bế quan, người tu hành lấy Tiên đảo cầm đầu đã trải qua nhiều năm chém giết với đám tà đạo do Huyết Sát tông cầm đầu.
Hiện giờ thì tình hình chiến đấu đang làn ra ngày càng rộng.
Không ít tu sĩ Đạo cơ đã mất mạng, ngay cả Kim Đan Tông sư cao cao tại thượng, thỉnh thoảng đều sẽ nghe được tin vẫn lạc.
Có thể nghĩ được tình hình chiến sự đang kịch liệt như thế nào?
Cho dù là quốc gia nằm ở rất xa như Triệu quốc cũng bị liên lụy, bắt đầu phái tu sĩ ra tiền tuyến.
Hai người Mạc Cầu cũng không có ý định ngăn cản đám người này.
Mạc Cầu nhìn những người này rời đi, thật lâu sau mới mới thu hồi ánh mắt.
"Sư tỷ."
"Sau này sư tỷ có dự định gì không?"
Thế sự biến ảo đã vượt quá ý liệu của hai người.
Bọn họ không ngờ là thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi mà tà đạo vẫn chưa lui đi, mà cuộc chiến lại ngày càng ác liệt hơn.
Ngay cả Tiên đảo cũng chủ động ra sân.
Về phần hạ tràng của tông môn và triều Ngụy thì hai người họ cũng đã đoán được.
Dù sao lúc đó xuất hiện quá nhiều cao thủ tà đạo, tông môn không đỡ được cũng là chuyện rất bình thường.
"Dự định." Vương Kiều Tịch nghe vậy liền ngẩng đầu, đôi mắt đẹp lấp lóe:
"Nếu tông môn đã không còn thì cho dù có trở lại cũng không làm được gì, chẳng bằng tìm đường ra khác."
Mạc Cầu chau mày, trên mặt có vẻ hơi kinh ngạc.
"Đừng nhìn ta như vậy." Vương Kiều Tịch thấy vậy liền cười khổ:
"Không phải là ta bạc tình bạc ý, mà là trước khi đến đây, Lý sư thúc đã nói cho ta biết phải làm thế nào khi gặp được loại tình huống này."
"Lưu lại hạt giống, ngày khác nối tiếp truyền thừa, mà không phải liều lĩnh đồng quy vu tận với tà đạo."
"Như vậy. . ."
Nàng than khẽ:
"Mới có thể sống lâu dài, tông môn mới có hi vọng xuất hiện lại."
"Ừm." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu:
"Xem ra sư tỷ cũng đã có nơi muốn đến."
"Không sai." Vương Kiều Tịch lấy lại bình tĩnh, nói:
"Trên người của ta có một tín vật mà sư môn ban cho, có thể để cho chúng ta dùng thân phận đệ tử hạ tông bái nhập Chân Tiên đạo."
"Chân Tiên đạo?"
Trong mắt Mạc Cầu lộ vẻ bừng tỉnh, trong mười bảy năm bế quan này, đối phương đã từng nói qua, Thương Vũ phái và Chân Tiên đạo có nguồn gốc rất sâu.
Tương tự như Cửu Sát điện và Huyết Sát tông.
Một cái là hạ tông, một cái là thượng tông.
Nếu như trong tông môn có đệ tử siêu quần bạt tụy thì có thể dùng thân phận hạ tông để bái nhập thượng tông.
"Sư đệ." Vương Kiều Tịch nghiêng đầu nhìn sang, nói:
"Chân Tiên đạo chính là một trong tam đại chính đạo, nghe nói còn có cả Nguyên Anh Chân Nhân tọa trấn, truyền thừa vô số."
"Hai người chúng ta đã đúc thành Đạo cơ, lại có thêm tín vật tông môn, muốn tìm một chỗ đặt chân ở nơi đó cũng không khó."
"Ngày khác học có sở thành, cho đến khi không thể tiến thêm một tấc nào nữa, chúng ta cũng có thể xin ra, tái hiện Thương Vũ phái."
"Đến lúc đó. . ."
"Hai người chúng ta chính là truyền thừa chi tổ cách đời của tông môn!"
Đôi mắt đẹp của nàng chớp chớp, ánh mắt sáng rực, ngữ khí còn lộ ra vẻ kích động, hiển nhiên là cực kỳ hài lòng với lộ tuyến mà mình đã quy hoạch.
Mạc Cầu không lên tiếng.
Hắn không có bao nhiêu cảm tình với Thương Vũ phái, cũng không có ý định gánh vác trách nhiệm tái hiện tông môn.
Huống hồ.
Lần này chắc chắn không chỉ có hai người sống sót, nói không chừng còn có tiền bối Đạo cơ còn sống.
Như vậy thì đừng bàn đến cái gì truyền thừa chi tổ.
"Như thế nào?" Vương Kiều Tịch nhăn mày:
"Sư đệ có dự định khác sao."
"Không sai." Mạc Cầu gật đầu, nói:
"Sư tỷ cũng biết, tứ phong trong Thương Vũ phái đều có truyền thừa bất đồng."
"Thật ra Xích Hỏa phong đến từ Thái Ất tông, Xích Hỏa lão tổ còn là truyền nhân của Thuần Dương cung ở Thái Ất tông."
"Công pháp mà ta đang tu luyện cũng thuộc về Thuần Dương cung, nếu như muốn tiến thêm một bước thì truyền thừa ở đó mới là tốt nhất."
"Thái Ất tông." Vương Kiều Tịch chớp chớp mắt:
"Sư đệ muốn gia nhập tông này? Nhưng mà ta nghe nói Thái Ất tông đối đãi với đệ tử ngoại lai cực vi hà khắc."
"Vả lại, tuy rằng Thái Ất tông rất tốt, nhưng lại không bằng Chân Tiên đạo."
Nàng vẫn hi vọng Mạc Cầu có thể ở chung với mình, có lẽ là vì có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Có lẽ là vì cái khác. . .
"Chân Tiên đạo đương nhiên là bất phàm." Mạc Cầu gật đầu, ôm quyền chắp tay:
"Cho nên Mạc mỗ ở đây chúc mừng sư tỷ trước, nhìn thấy sư tỷ đã quên mất thù hận, ngày khác đại đạo tất có thành tựu."
Trong tràng đột ngột yên tĩnh.
Vương Kiều Tịch cúi đầu xuống, không rên một tiếng.
Thật lâu sau.
Mới khàn giọng nói:
"Sư đệ có nắm chắc là mình có thể bái nhập vào Thái Ất tông không?"
Mạc Cầu mở miệng: "Trước khi Trịnh Tùng sư đệ tạ thế đã từng tặng cho ta một vật, dùng vật này liền có thể bái nhập vào Thái Ất tông."
"Như vậy à. . ." Vương Kiều Tịch chậm rãi gật đầu, lập tức ngẩng đầu lên, giọng nói mang theo một chút chờ mong:
"Không bằng sư đệ cũng mang ta tới Thái Ất tông đi, được không?"
Mạc Cầu sững sờ.
Hắn nhìn về phía Vương Kiều Tịch, dường như đã đoán được cái gì, thần sắc biến hóa, lâm vào trầm mặc.
Không thể nghi ngờ là Chân Tiên đạo sẽ tốt hơn, cũng càng thích hợp với Vương Kiều Tịch hơn, nhưng nàng lại nguyện ý đi Thái Ất tông.
Dừng một chút.
Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu:
"Xin lỗi, tín vật trong tay ta chỉ có thể để cho một người bái nhập tông môn, chỗ mà sư tỷ nên tới là Chân Tiên đạo."
"Thật sao?"
Vương Kiều Tịch lộ ra vẻ đắng chát, nỗi vui sướng khi vừa thoát khốn đã không còn sót lại chút gì.
Một tâm tình rất phức tạp đang quanh quẩn trong lòng nàng.
Vương Kiều Tịch hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
"Nếu như vậy thì chúng ta cũng không cần phải tiến về Tiên đảo nữa, trực tiếp đi Chân Tiên đạo, Thái Ất tông là được, cũng có thể đồng hành một khoảng thời gian."
Trong giọng nói của nàng lộ ra một chút không bỏ.
"Không cần." Mạc Cầu lắc đầu:
"Sư tỷ đã nhập Đạo cơ, thiên hạ rộng lớn chỗ nào cũng có thể đi, ta còn có việc phải về Tấn quốc một chuyến, liền không đồng hành với sư tỷ."
"Tấn quốc?" Vương Kiều Tịch ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt chẳng biết tại sao lại có hơi ướt át, hỏi:
"Ta nhớ sư đệ từng nói mình là người của Tấn quốc, chỗ này hiện giờ cũng đã bị chiến loạn lan đến, có phải là đi tìm cố nhân?"
"Không sai." Mạc Cầu gật đầu.
"Nữ nhân?"
"Đúng."
"Thì ra là vậy."
Vương Kiều Tịch cúi đầu, than nhẹ một tiếng, khẽ lắc đầu, thải tú nhẹ phẩy liền độn về phương xa.
Chỉ còn lại một mình Mạc Cầu đứng trong hư không, cô đơn lẻ bóng.