Người dịch: Whistle
Ba tháng sau.
Đại Tấn, quận Xương Tu.
Phái Linh Tố.
Mạc Cầu đứng dưới chân núi ngẩng đầu lên nhìn sơn môn được đúc từ cự thạch cùng với ba chữ to trên đó, ánh mắt không khỏi có phần phức tạp.
Đã xa cách nhiều năm.
Đổng Tịch Chu vẫn còn ở nơi này, lại còn xây dựng một phái Linh Tố, vả lại còn trở thành thế lực lớn nhất ở quận này.
Sơn môn quen thuộc, thềm đá quen thuộc.
"Mạc tiên sinh, nơi này chính là phái Linh Tố." Một vị phu nhân đoan trang từ xe ngựa phía sau bước xuống, nói:
"Đổng chưởng giáo của phái Linh Tố y đạo cao minh, có năng lực diệu thủ hồi xuân, chỉ tiếc là tuổi tác đã lớn, mấy năm này cũng không còn xuất thủ nữa, ta cũng chỉ gặp được ngài mấy lần khi còn nhỏ."
"Chẳng qua môn hạ đệ tử của Đổng chưởng giáo đều là người bất phàm, có Giang Mộng Thư của Giang gia, Cầu Lương, còn có Tuân đại hiệp, chỉ cần bọn họ có thể xuất thủ thì cho dù là bệnh dữ cũng có thể nhẹ nhõm chẩn trị."
"Tuân đại hiệp?" Một cái tên quen thuộc, làm cho Mạc Cầu có phần hoảng hốt.
"Đúng vậy." Phu nhân gật đầu, dường như nàng rất có hảo cảm với với người nam tử trung niên ngẫu nhiên gặp được trên đường này, nói:
"Tuân Trường Thọ Tuân đại hiệp, không chỉ y thuật cao minh, nghe nói võ nghệ cũng rất lợi hại, là cao thủ Tiên Thiên, cũng là đệ nhất cao thủ quận Xương Tu."
"Tuân Trường Thọ, Tiên Thiên. . ." Mạc Cầu than nhẹ:
"Trưởng bối của những người này đâu?"
"Trưởng bối?" Phu nhân lộ vẻ mờ mịt:
"Tuổi tác của mấy vị này đều đã không nhỏ, trường bối của bọn họ sợ là đã không còn tại thế."
"Thật sao?"
Mạc Cầu gật đầu, cất bước đi lên trên núi.
Bước chân của hắn không phải rất dài, tốc độ cũng không thấy nhanh, nhưng chỉ trong chớp mắt liền biến mất không thấy gì nữa.
Phu nhân ở sau lưng sững sờ, một đám người tùy hành cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ có một vị võ giả Hậu Thiên bỗng nhiên kéo căng thân thể.
"Cao thủ!"
"Phu nhân, sợ là vị Mạc tiên sinh này không hề đơn giản, thân pháp như vậy. . . Quả thật là tại hạ cũng rất ít nhìn thấy."
"Thật sao?" Phu nhân trừng mắt nhìn, lập tức cười nhạt một tiếng:
"Không sao, cử chỉ của Mạc tiên sinh đều lộ ra vẻ bất phàm, hiển nhiên không phải người bình thường."
"Có lẽ là đang vội vàng xin thuốc, không cần phải để trong lòng."
"Vâng."
Hộ vệ cúi đầu xác nhận.
Thềm đá quen thuộc, kiến trúc quen thuộc, cảnh tượng trước mắt làm cho Mạc Cầu sinh lòng hoảng hốt.
Nơi này là phái Linh Tố của quận Xương Tu hay là phái Linh Tố ở Đông An phủ?
Tại sao. . .
Lại giống nhau đến vậy?
Mạc Cầu dừng chân trước cửa dược đường, rất nhiều người đang vội vã đi qua đi lại tầm y vấn dược, giống như trong ký ức.
Ánh mắt chớp động, thân hình của hắn lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Trong dược đường có rất nhiều người, nhưng lại dường như không có người nào nhìn thấy cảnh này, cho dù có người nhìn thấy thì cũng sẽ vô thức xem nhẹ.
Hậu sơn.
Trong một đình viện yên tĩnh.
"Kẽo kẹt. . ."
Cửa sân bị người nhẹ nhàng đẩy ra, một ông lão đang nằm trong đình viện nghỉ ngơi nghe được tiếng động liền nhẹ nhàng nhíu mày.
"Có việc?"
Giọng nói của ông lão khàn khàn, bất lực, mang theo vẻ tang thương, còn có vẻ rệu rã.
"Đát. . . Đát. . ."
Không có người trả lời, chỉ có tiếng bước chân đang từ từ tới gần.
"Haizz!"
Đổng Tịch Chu thở dài, cố gắng mở mắt ra, đôi mắt đục ngầu hiện ra một bóng người.
"Ngươi là. . ."
Bóng người lạ lẫm mà lại có chút quen thuộc thân ảnh này khiến cho ông lão có chút chần chờ.
"Đổng tiền bối." Mạc Cầu dừng bước, chắp tay:
"Nhiều năm không gặp, tiền bối vẫn khỏe chứ?"
"Ngươi. . ."
Giọng nói quen thuộc này làm cho thân thể Đổng Tịch Chu run lên, đôi mắt đột nhiên trợn lên:
"Mạc Cầu!"
"Là vãn bối."
. . .
Trong phòng.
Hương khói lượn lờ.
Đổng Tịch Chu còng lưng, khom người, cố hết sức bưng trà lên, phất tay cự tuyệt Mạc Cầu trợ giúp, tự mình động thủ rót đầy chén trà:
"Đây là loại trà thơm mà ta trồng trong dược cốc, hạt giống được mang tới đây, hiện giờ cũng đã trồng được một mảnh ở chỗ này."
"Nếm thử!"
"Tạ tiền bối."
Mạc Cầu nhận lấy, thu hồi ánh mắt đang nhìn trên người đối phương.
Đổng Tịch Chu đã già, trên mặt tràn đầy da đồi mồi, tinh khí toàn thân tiêu tán, giống như một ngón nến tàn trong gió.
Có lẽ.
Một cơn gió lạnh, một cú hắt hơi, cũng có thể mang đối phương đi xa.
"Trà ngon!"
"Đương nhiên là trà ngon."
Đổng Tịch Chu nhếch miệng cười, hàm răng của ông ta sớm đã rụng sạch, giọng nói cũng trở nên suy yếu, nhưng hình như tinh thần lại cực kỳ tốt, hai mắt cơ hồ tỏa ra ánh sáng.
Có lẽ.
Là bởi vì gặp được cố nhân.
"Uyển nhi đã từng trở về." Đổng Tịch Chu chậm rãi mở miệng.
"Nha!" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:
"Sư tỷ hiện giờ thế nào?"
"Đó là chuyện của hai mươi năm trước, nó đã dùng võ nhập đạo, Luyện khí tầng bảy, có tiền đồ hơn ta nhiều." Đổng Tịch Chu nở một nụ cười vui mừng, rồi lại thở dài:
"Đáng tiếc, nó không thể gặp lại mẹ mình trên Tiên đảo, nghe nói là nàng và nam nhân kia đều xảy ra chuyện, chết trên đường tới Tiên đảo."
"Như vậy cũng tốt, thiếu đi một nỗi tưởng niệm."
Mạc Cầu đặt chén trà xuống, không có lên tiếng.
"Lục tiểu thư thiên phú bất phàm, có hi vọng Đạo cơ, có lẽ hiện nay đã thành tựu tu sĩ Đạo cơ cao cao tại thượng kia." Đổng Tịch Chu ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp:
"Ta kêu Tiểu Uyển đi theo Lục tiểu thư, không nên quay lại, ta. . . Ta ở chỗ này sống rất tốt."
"Cho nên trong hai mươi năm này, nó chưa bao giờ trở lại."
Lời tuy như thế, nhưng giọng nói của ông ta vẫn có chút rung động.
Mạc Cầu nhìn Đổng Tịch Chu một cái, sắc mặt đạm mạc, chỉ bưng lên chén trà lên che khuất tầm mắt.
"Hô. . ."
Đổng Tịch Chu hít sâu một hơi, gượng cười:
"Ngươi biết là người già thì luôn luôn thích lải nhải mấy chuyện trước kia, cũng nhớ tới những cố nhân lúc trước."
"Ừm."
Mạc Cầu gật đầu.
"Ngươi trở về chắc là muốn gặp được Tần cô nương đúng không." Đổng Tịch Chu mở miệng:
"Nàng không ở nơi này."
"Nàng đi đâu rồi?"
"Giác Tinh thành." Đổng Tịch Chu nói:
"Tốt nhất là ngươi nên đi nhanh lên, thời gian của nàng đã không còn nhiều nữa."
Giác Tinh thành.
Hiệu thuốc Thanh Nang.
Hậu viện.
Tần Thanh Dung đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, nàng muốn mở mắt ra, nhưng dù nàng có dùng hết toàn lực thì cũng không làm được.
"Tình huống thế nào?"
Giọng nói của hảo hữu Liễu Cẩn Tịch bay vào trong tai, như hư như ảo, giống như ở bên cạnh, lại giống ở chân trời.
"Hồi lão phu nhân." Giọng của Hà đại phu trong hiệu thuốc vang lên, thở dài nói:
"Gia chủ tuổi già lực suy, khí huyết khô kiệt, đây là bệnh già, lại nhiễm hàn tật, đã. . . Dược thạch đã không thể cứu chữa được nữa."
Trong phòng yên tĩnh.
Bên tai chỉ còn lại tiếng ve kêu trong mùa động lạnh giá, giống như đã sắp dùng hết chút sức lực cuối cùng trước khi bỏ cuộc.
Hô hấp của Tần Thanh Dung bỗng nhiên dừng lại một chút, giống như đang đình chỉ sự giãy dụa vô vị, lựa chọn chấp nhận.
"Dược thạch không cứu được sao. . ."
Giọng của Liễu Cẩn Tịch bay vào trong tai, mang theo sự bi thương nhàn nhạt.
Trong những năm này, Liễu Cẩn Tịch đã đưa tiễn không ít bạn cũ, cũng đã quen với việc những người bên cạnh rời đi.
Nhưng, Tần Thanh Dung thì khác.
Trong phòng.
Có hai người một đứng một nằm, dường như cũng trở lại thời gian cực kỳ lâu trước đây.
Lúc đó, các nàng còn thanh xuân tuổi trẻ, phong nhã hào hoa, mỗi ngày đều không ngừng tươi cười.
Lúc đó, ở trong mắt của các nàng, tử vong dường như là chuyện mãi mãi cũng sẽ không bao giờ xảy ra.
Mà nay!
Liễu Cẩn Tịch cúi đầu, nhìn khuê trung lão hữu đang nằm trên giường không nói tiếng nào, ánh mắt hiện lên vẻ bi thương, nàng chậm rãi nhắm mắt lại.
"Các ngươi đã bận rộn nửa ngày rồi, cũng đã mệt mỏi, Thanh Dung cũng cần nghỉ ngơi tức, đều. . . Lui xuống đi."
"Vâng."
Mấy người đáp lại, lập tức có những tiếng bước chân thận trọng vang lên, càng ngày càng xa.
Tần Thanh Dung có thể cảm nhận được đệm chăn trên người mình đang bị người thận trọng thu lại.
Một bàn tay thô ráp quen thuộc đang nhẹ nhàng phất qua gò má, giúp đỡ sửa sang lại mái tóc.
Không biết khi nào, khóe mắt của Tần Thanh Dung có hai giọt nước mắt lăn xuống.
Động tác của Liễu Cẩn Tịch cứng đờ, sau đó tay run run, giúp Tần Thanh Dung lau đi nước mắt trên mặt.
"Thanh Dung, ngủ đi, ngủ đi."
Giọng nói quen thuộc, già nua, chầm rãi này khiến cho Tần Thanh Dung sinh lòng hoảng hốt, cảnh tượng này dường như đã từng xảy ra.
Một hình ảnh trong trí nhớ lặng yên xuất hiện.
Khi đó hai người còn nhỏ tuổi, giấu phụ thân ở trong phòng chơi đùa, buồn ngủ, mệt mỏi, chính là như vậy, một người nằm một người ngồi, nhỏ giọng nói chuyện gì đó.
"Ngủ đi!"
"Ngủ rồi thì mọi chuyện đều sẽ qua, khi mở mắt ra, chúng ta sẽ lại gặp mặt."
Liễu Cẩn Tịch vuốt ve vầng trán của hảo hữu, nghe tiếng hô hấp dần dần thâm trầm của đối phương, thật lâu sau mới chậm rãi đứng lên.
Liễu Cẩn Tịch sửa sang lại giường chiếu một hồi, hi vọng hảo hữu có thể ra đi ttrong thể diện, không cần phải thống khổ giống như Văn Oanh.
"Haizz!"
Liễu Cẩn Tịch thở dài một tiếng rồi khép kín cửa, tiếng bước chân cuối cùng cũng dần rời xa đến khi không còn nghe được nữa.
Tần Thanh Dung từ từ nhắm mắt, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Từng chuyện xảy ra trước đây đều xẹt qua trong thức hải, ngoại trừ một bóng người mà nàng khó có thể quên được, những thứ khác sớm đã mơ hồ.
Không biết khi nào.
Tiếng mở cửa lại truyền đến, lần này, tiếng bước chân đã không giống với lúc trước.
Người này tới bên cạnh giường, cầm lấy tay của nàng.
'Là muốn dẫn mình đi sao?'
'Không biết người được gọi là Câu hồn sứ giả này rốt cuộc có bộ dáng gì, đáng tiếc. . . , mình không cam lòng.'
'Hắn đã từng nói là sẽ trở lại gặp mình, nhưng mình lại không thể đợi được. . .'
Bỗng nhiên.
Thân thể của nàng cứng đờ, dường như đã đoán ra cái gì đó, cổ họng lăn tăn, cật lực mở miệng:
"Mạc Cầu?"
"Là ta."
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, còn có một luồng khí tức ấm áp chui vào trong cơ thể suy kiệt của nàng.
Tần Thanh Dung run rẩy mở hai mắt ra, trong tầm mắt là một gương mặt già nua nhưng lại rất quen thuộc.
"Đệ già rồi."
"Chúng ta đều già rồi."
"A. . ."
Hai mắt Tần Thanh Dung đỏ lên, chậm rãi ngồi dậy, đưa tay vuốt ve gương mặt của người trước mặt, hoảng hốt nói:
"Nếu như đây là một giấc mơ, ta hi vọng mình vĩnh viễn cũng đừng tỉnh lại."
"Đây không phải là mơ."
Mạc Cầu chậm rãi nói, ánh mắt phức tạp:
"Xin lỗi, ta tới chậm."
"Không, không chậm." Cổ tay Tần Thanh Dung run rẩy:
"Chuyện này thật sự không phải là mơ sao."
Nếu không phải là mơ, thì tại sao mình lại có thể mở mắt?
Nếu không phải là mơ, thì sao mình lại có thể ngồi dậy?
Nếu không phải là mơ. . .
Sao mình lại có thể nhìn người ở trước mặt?
Nhưng.
Cho dù là mơ thì nàng cũng nguyện ý.