Người dịch: Whistle
Mạc Cầu thúc giục pháp lực, liệt diễm trong tràng lập tức chói lọi, tiếng kêu thảm thiết cũng im bặt.
"Tang sư muội." Sắc mặt Mạc Cầu nghiêm lại:
"Muội chặn hết những người khác trong đạo quán lại, ta đi xem tình huống bên dưới, hai người các ngươi đi hậu viện."
Tam nữ hoàn hồn, chỉ thấy Mạc Cầu đưa tay nhiếp lấy Vạn Quỷ Phiên, thân hóa một làn khói xanh lao xuống một dưới mặt đất.
Các nàng liếc nhìn nhau, không chút nghĩ ngợi liền phóng lên chỗ cao.
Bây giờ xem ra lai lịch của Vân quán chủ xác thực có vấn đề, không phải là giết nhầm người.
Ngược lại là sự quyết đoán của Mạc Cầu làm cho người bội phục.
Lấy thực lực của bọn họ ngăn cản một vài đệ tử chỉ có tu vi Luyện khí trong đạo quán là chuyện dễ như trở bàn tay.
Bên phía Mạc Cầu cũng rất nhanh.
Không bao lâu sau, hắn liền từ dưới lòng đất nhảy lên, lắc đầu với Tang Thanh Hàn, vẻ mặt tiếc nuối, đưa ra một cái Túi Trữ Vật:
"Trận pháp đã vỡ vụn, đại đa số đồ vật bên dưới đều đã bị hủy, chỉ còn lại những này, chẳng qua dùng để xác nhận thân phận cũng đủ rồi."
Tang Thanh Hàn đưa tay nhận lấy, thần niệm quét qua, gương mặt xinh đẹp đã phát lạnh.
"Nhiều như vậy. . ."
"Hừ!"
Tang Thanh Hàn hừ lạnh một tiếng, nói:
"Xem ra, vụ án những người mất tích ở phụ cận Minh Đình Sơn Thành này là do lão ta làm."
"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:
"Tên Vân quan chủ này tới đây từ bảy mươi năm trước, sở dĩ không có tiếng tăm gì cũng không phải vì một lòng tiềm tu, mà là để tiện cho việc dùng người sống luyện bảo, sợ náo ra động tĩnh dẫn tới phiền phức."
"Người này giấu thật sâu." Tang Thanh Hàn nói:
"Ở ngoài thì làm ra vẻ là người hiền lành, nhưng trên thực tế lại là một lão ma đầu giết người như ngóe."
"Vậy mà lại giấu diếm được nhiều người trong nhiều năm như vậy!"
Hai người Trác Bạch Phượng và Diệp Tử Quyên ở bên cạnh nghe vậy cũng lộ vẻ mặt xấu hổ.
Trước đây, hai người còn đối đãi với đối phương giống như ẩn sĩ cao nhân.
Hiện nay nghĩ lại.
Nếu là người này bỗng nhiên xuất thủ, sợ là nhóm người của hai nàng, bao gồm cả Trác Bạch Phượng cũng khó mà may mắn thoát khỏi.
"Vậy thì chưa chắc." Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm, nói:
"Thật ra Vương gia đã biết được lai lịch của người này, chẳng qua là không nói ra mà thôi."
"Hả?"
"A!"
Tam nữ sững sờ.
Mạc Cầu lấy ra một vật từ trong Túi Trữ Vật đưa cho Tang Thanh Hàn:
"Mặc dù Vân quán chủ không có thói quen viết nhật ký, nhưng cuối cùng vẫn là lưu lại một chút manh mối."
"Theo quyển sách này viết thì pháp môn mà người này học được cũng không hoàn chỉnh, trong lúc vô tình biết được Vương gia có truyền thừa nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối."
"Cho nên lão ta đi vạn dặm xa xôi tới nơi này cũng vì nguyên nhân này, nhưng lại không thể lấy được pháp môn của Vương gia."
Mạc Cầu vừa nói vừa chỉ vào một đoạn nội dung trong quyển sách cho ba nàng xem.
Trước đây lão Vân quan chủ này chính là một giới tán tu.
Nhưng truyền thừa không hoàn chỉnh, sau khi tiến giai Đạo cơ thì tu vi đã vô vọng tiến thêm một bước, cho nên đổi thành nghiên cứu trận pháp.
Lão ta cũng rất có thiên phú về trận pháp, chỉ là trong lòng vẫn không cam lòng dừng bước tại đây.
Sau này lão ta biết được công pháp của Vương gia có thể bù đắp truyền thừa của mình nên liền chạy đến nơi này để tìm kiếm pháp môn.
Vì chuyện này mà lão còn giúp Vương gia bày trận, có lòng kết giao, từng có một đoạn thời gian quan hệ không tệ.
Nhưng mà.
Cuối cùng vẫn là trở mặt rồi.
Trác Bạch Phượng lại có phần không hiểu: "Nếu Vương gia đã biết được người này là tu sĩ tà đạo, còn mưu đồ công pháp của gia tộc mình, vậy thì tại sao lại không báo cho tông môn?"
"Bạch Phượng." Diệp Tử Quyên lắc đầu tiếp lời:
"Nếu như lão Vân quán chủ là tu sĩ tà đạo, dựa vào giết người để tu hành luyện bảo, vậy muội cho rằng Vương gia là hạng lương thiện sao?"
"Báo lên tông môn?"
"Sợ là Vân quán chủ còn chưa xảy ra chuyện thì Vương gia đã bị tông môn cầm xuống rồi."
"Không sai." Tang Thanh Hàn gật đầu, nở một nụ cười lạnh:
"Sợ là không chỉ như vậy, Vân quán chủ mưu đồ công pháp của Vương gia, Vương gia há lại không ngấp nghé truyền thừa của lão?"
"Không được!"
Nói đến đây, sắc mặt của nàng bỗng nhiên biến đổi:
"Hà Thừa Nghiệp còn đang ở Vương gia!"
"Gã gặp nguy hiểm."
. . .
Minh Đình Sơn Thành.
Vương phủ.
Trong đại điện.
Đèn đuốc sáng trưng, ca múa không ngừng.
Hà Thừa Nghiệp vẫn đang được người dụng tâm phục hầu, thân trong ôn nhu hương.
Bất quá, vẻ mặt lúc này của gã lại không có vẻ hưởng thụ gì, mà sắc mặt tái xanh, vẻ mặt tức giận hỏi:
"Vương Thủ, ngươi muốn làm gì?"
Gã ngồi phịch trên ghế dựa mềm mại, liều mạng muốn thôi động pháp lực, nhưng mà lại không sử dụng được một chút sức lực nào.
Độc!
Vương gia lại dám hạ độc mình.
"Hà đạo hữu chớ trách, Vương mỗ cũng không còn cách nào." Vương Thủ than nhẹ, vung tay áo tế ra một cây trường phiên, nói:
"Cây bảo phiên này của ta đã gần đại thành rồi, duy chỉ còn thiếu một hồn phách định phiên, cần một vị tu sĩ Đạo cơ xả thân tọa trấn."
Sắc mặt Hà Thừa Nghiệp tái nhợt.
Xả thân tọa trấn?
Nói thật dễ nghe, là giết người đoạt hồn luyện bảo a!
"Ngươi. . . Ngươi thật to gan!"
Trong miệng thì gã quát mắng, nhưng trong lòng thì đã hoảng hốt.
"Đạo hữu đừng sợ." Vương Thủ cười nhạt mở miệng:
"Vương mỗ cũng không có ác ý, chỉ muốn giao dịch với đạo hữu."
"Giao dịch?"
"Không sai."
Vương Thủ gật đầu, nói:
"Ta thấy đạo hữu đối với Tang tiên tử tình hữu độc chung, Vương mỗ có thể thiết pháp thành toàn hai vị."
"Bất quá. . ."
"Đạo hữu cần giúp ta làm vài chuyện."
Ông ta nhếch miệng cười, trong mắt hiện ra vẻ ngoan lệ, cây trường phiên bên cạnh còn tỏa ra những làn khói đen.
Đêm, đã sâu.
Độn quang bay lượn ở chân trời, từ Thanh Phong Quán lao thẳng đến Minh Đình Sơn Thành.
Mặc dù trong lòng Tang Thanh Hàn vẫn luôn không thích Hà Thừa Nghiệp, nhưng dù sao cũng là đồng môn, cho nên cũng không muốn nhìn thấy gã ta gặp nạn.
Nhất là ở dưới tình huống bị bản thân nàng liên lụy.
"Thái Ất tông lập phái mấy ngàn năm, trong đó khó tránh khỏi có các thế lực lớn nhỏ rắc rối khó gỡ."
"Trong các thế lực thì lấy người thân đồng tộc là nhất."
Trong lúc phi độn, Tang Thanh Hàn nhỏ giọng mở miệng:
"Trong tông môn có bốn gia tộc đứng đầu là Hà, Liễu, Nam Cung, Hạ Hầu, trong đó Hạ Hầu lão tổ chính là Nguyên Anh Chân Nhân, chẳng qua vị lão tổ này đã chưa từng lộ diện hơn trăm năm rồi, thái độ đối với hậu nhân cũng có chút đạm mạc, cho nên cũng không ảnh hưởng gì nhiều."
Mạc Cầu chau mày, chậm rãi gật đầu.
Thọ nguyên của Nguyên Anh Chân Nhân rất dài, huyết mạch còn sống hiện giờ cũng đã không phải là cố nhân khi xưa.
Tình cảm cũng đã mờ nhạt.
Đừng nói là Nguyên Anh Chân Nhân, Mạc Cầu cũng không có bao nhiêu cảm tình với hậu đại của những cố nhân khi xưa vậy.
Nếu như gặp được thì cũng lắm chỉ giúp đỡ dìu dắt một chút mà thôi.
"Hà gia có vị Kim Đan iwr Thanh Vân cung." Tang Thanh Hàn tiếp tục mở miệng:
"Vị kia cao cao tại thượng, chúng ta khó mà lọt vào mắt, nhưng Hà Thừa Nghiệp có một vị thân huynh trưởng hơi nổi danh."
"Bắc Đấu cung Hà Linh!"
"Đã từng nghe qua." Mạc Cầu gật đầu:
"Vị đại sư huynh chấp chưởng Thiên Cơ nhất mạch trong Bắc Đấu Thất Sát Kiếm, nghe nói tâm tính cương trực công chính, sát phạt quả đoán."
"Có phải là cương trực công chính hay không thì muội cũng không rõ, nhưng sát phạt quả đoán thì lại là thật." Tang Thanh Hàn nói:
"Ba mươi năm trước, Nhạn Đãng sơn mạch bỗng dưng xuất hiện một đám tà đạo giết người cướp của, được xưng là Hoàng Sơn Thập Quái."
"Người dẫn đầu của bọn chúng là Đạo cơ viên mãn, những người khác cũng đều bất phàm, gây ra vô số vụ hỗn loạn."
"Khi đó, Hà sư huynh xuất thủ, một người một kiếm giết tới hang ổ của Hoàng Sơn Thập Quái, tốn thời gian mấy năm, truy tung vạn dặm, diệt sạch hết mười người này, nhất cử thành danh, còn trở thành đại sư huynh của Thiên Cơ nhất mạch."
"Ta cũng đã từng được nghe nói về chuyện này." Trác Bạch Phượng gật đầu:
"Bắc Đấu cung chúng tôi vãn luôn rất bội phục Hà sư huynh, bất quá. . . Sư huynh cũng có chút bao che khuyết điểm."
Nói xong liền nở một nụ cười xấu hổ.
Lần đi Minh Đình Sơn Thành này, hai người Trác Bạch Phượng và Diệp Tử Quyên cũng cùng đi theo.
Dù sao cũng là đồng môn xảy ra chuyện, dựa theo quy củ thì không thể chỉ đứng ngoài cuộc quan sát.
"Chắc là sẽ không có chuyện gì đâu." Tang Thanh Hàn nói cho người khác nghe, cũng là đan an ủi bản thân:
"Bởi vì Mạc sư huynh nên chúng ta đã xử lý nhiệm vụ lần này rất nhanh, sợ là Vương gia vẫn còn chưa kịp phản ứng."
"Nên như vậy!"
Nói xong liền gật đầu thật mạnh.
Khi bốn người về tới Sơn thành thì sắc trời đã nhá nhem tối, lúc này cũng mới qua hai canh giờ mà thôi.
Thời gian không dài.
Vừa tra rõ tai ương của Lý gia, tìm được tung tích của tà đạo, còn chém giết một trận.
Nếu như không phải còn có Vương gia, theo Tang Thanh Hàn thì chuyện hôm nay đã làm rất gọn gàng rồi.
Nghĩ nghĩ, nàng không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Cầu.
Vị Mạc sư huynh này vẫn luôn trầm mặc ít nói, bất thiện lời nói, nhưng khi xử lý sự việc thì lại khiến cho người ta tin phục.
"Sư huynh đang suy nghĩ gì vậy?"
"Nha!" Mạc Cầu hoàn hồn, nói:
"Đang nghĩ trận pháp mà Vân quán chủ lưu lại."
"Làm sao vậy?" Trác Bạch Phượng chớp chớp đôi mắt đẹp:
"Tiền bối cũng có nghiên cứu về trận pháp sao?"
"Có hiểu biết mà thôi." Mạc Cầu lắc đầu:
"Hình như trận pháp truyền thừa của Vân quán chủ có lai lịch khác, « Bí Lục Tam Thập Lục Trận » hầu như bác đại tinh thâm."
"Trận pháp nhất đạo, tinh vi khó dò, ngay cả tông ta cũng có rất ít người tinh thông." Tang Thanh Hàn gật đầu:
"Mặc dù pháp này tinh diệu, nhưng lại lãng phí quá nhiều thời gian, lại rất xem trọng thiên phú, cho dù là Tông sư Kim Đan cũng không muốn hao tâm tổn trí để nghiên cứu."
"Sư huynh cũng không cần phải trầm mê quá mức."
Đây là lương ngôn tương khuyến.
Kì thực.
Không chỉ có trận pháp, chỉ cần trầm mê ngoại đạo thì tu vi đại đa số người đều khó mà có được thành tựu.
Luyện đan, chế phù cũng là như thế.