Người dịch: Whistle
Trong thiên hạ, ngoại trừ Yển tông có lối đi riêng, có thể vừa luyện chế khôi lỗi lại vừa gia tăng tu vi ra, thì những ngoại đạo khác đều không thể làm được.
So ra mà nói, luyện đan vẫn là tốt nhất.
Dù sao có những loại đan dược có thể giúp tăng trưởng tu vi, có có thể tiếp diễn tuổi thọ, có giúp ích đối với việc tu hành.
"Ta biết."
Mạc Cầu gật đầu, ngẩng đầu nhìn phương xa, nói:
"Có người tới."
Tam nữ ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời Sơn Thành ở xa có hai vệt độn quang trì trệ đang nhìn về phía bên này.
Vương Thủ, Hà Thừa Nghiệp.
Ở sau lưng bọn hắn không xa còn có mấy vị hậu bối của Hà gia, đều là tu vi Luyện khí có thành tựu.
"Đúng dịp." Tang Thanh Hàn chớp chớp đôi mắt đẹp, hạ giọng mở miệng:
"Sư huynh dẫn Vương Thủ đi trước đi, bọn muội sẽ lén lút báo tình huống bên này lại cho Hà sư huynh."
"Đến lúc đó, chúng ta đồng loạt ra tay cầm xuống Vương gia!"
"Ngô. . ." Mạc Cầu trầm ngâm một chút, gật đầu nói:
"Có thể."
"Mọi người cẩn thận."
. . .
"Bọn hắn tới rồi."
Vương Thủ dừng lại, nhìn Hà Thừa Nghiệp ở bên cạnh:
"Hà đạo hữu , lát nữa ta sẽ dẫn gã họ Mạc đi ra chỗ khác, đạo hữu thừa cơ bắt những người khác lại."
"Sau đó, chúng ta sẽ cùng nhau chào hỏi Mạc Cầu, cho dù kiếm pháp của hắn có cao minh đến đâu thì cũng khó thoát khỏi cái chết."
"Ừm." Hà Thừa Nghiệp hừ nhẹ một tiếng, băng lãnh nói:
"Đừng quên chuyện mà ngươi đã đáp ứng ta, sau khi giết chết họ Mạc và Vân quán chủ thì sẽ đưa giải dược cho ta."
"Đương nhiên!" Vương Thủ cười hắc hắc:
"Ta có một pháp có khống chế Thần hồn của tu sĩ Đạo cơ, đến lúc đó, Tang tiên tử chính là nữ tỳ trong phòng của đạo hữu, có thể tùy ý thưởng thức, làm gì cũng được."
"Sau khi đắc thủ, chúng ta sẽ đem chuyện hai người Mạc Cầu mất tích gán lên người của Vân quán chủ, sau đó liền đi bắt Vân quán chủ, lấy được chứng cứ chứng minh lão ta là tà đạo, tin rằng sẽ không có người hoài nghi chuyện này."
"Đến lúc đó, đạo hữu giết đồng môn, cầm sư muội, làm ra những chuyện như vậy, Vương mỗ đương nhiên cũng sẽ tin là đạo hữu sẽ không bán đứng bọn ta."
"Vương mỗ có được hồn phách của họ Mạc và Vân quan chủ thì bí bảo sẽ viên mãn, cho nên cũng sẽ không bán đứng đạo hữu."
Nghe vậy.
Sắc mặt Hà Thừa Nghiệp xanh xám, trong mắt phát lạnh, nhìn những người ở phía trước với thần sắc dữ tợn.
Chẳng qua loại biến hóa này chỉ thoáng qua liền biến mất, biểu lộ khôi phục bình thường lướt đón người.
. . .
Lấy tốc độ của bọn hắn, trong khi nói chuyện thì song phương đã tới gần.
"Trác sư muội." Thấy có thêm hai người, Hà Thừa Nghiệp không khỏi tỏ ra kinh ngạc, gã nhìn Trác Bạch Phượng, Diệp Tử Quyên hỏi:
"Tại sao hai muội lại ở đây?"
"Gặp qua sư huynh." Trác Bạch Phượng nở một nụ cười xinh đẹp:
"Muội cùng Diệp tỷ tỷ áp tải một nhóm Linh vật, dọc đường đi qua nơi này trùng hợp gặp được Mạc tiền bối, cho nên liền đến đây luôn."
"Thì ra là như vậy." Hà Thừa Nghiệp gật đầu, dường như ánh mắt có chút biến hóa:
"Tới thật đúng lúc, chúng ta có thể tụ họp một bữa."
Nói xong liền nghiêng đầu nhìn về phía Vương Thủ, ánh mắt lấp lóe:
"Vương gia chủ, ý của ngươi như nào?"
"Vương gia đương nhiên là sẵn lòng." Vương Thủ đại hỉ, nhiệt tình mời:
"Có thể được gặp hai vị tiên tử là may mắn của Vương mỗ, giá lâm bỉ phủ càng là bồng tất sinh huy."
"Mấy vị, mời!"
Ông ta chìa tay ra, đồng thời nhìn về phía Mạc Cầu:
"Mạc đạo hữu, không biết đã điều tra được đến đâu rồi?"
"Có chút manh mối." Mạc Cầu gật đầu:
"Ta và sư muội đang nghi ngờ những đệ tử mất tích gần đây và chuyện thôn dân bị hại có liên quan đến Thanh Phong Quán."
"Nha!" Nghe vậy, Vương Thủ biến sắc:
"Thật chứ?"
"Vương mỗ còn cho rằng Vân quán chủ là thế ngoại nhàn nhân, tu sĩ đắc đạo, tại sao lại như thế?"
"Có phải là trong này có hiểu lầm gì rồi không?"
"Chắc là không." Mạc Cầu lắc đầu, mặt không đổi sắc, chỉ là ánh mắt đảo qua người của Vương gia, trong lòng tính toán chuyện gì đó:
"Chắc là vì người này giỏi ẩn tàng nên đã lừa gạt được chư vị mà thôi."
"Ừm." Vương Thủ lắc đầu liên tục, vẻ mặt tiếc nuối:
"Thật là làm cho người ta khó mà tin nổi."
Tang Thanh Hàn ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ của Vương Thủ thì không khỏi cảm thấy buồn nôn, vội vàng khoát tay nói:
"Mạc sư huynh cứ kể lại tình huống cụ thể cho Vương gia chủ biết đi, muội có mấy lời muốn nói với Hà sư huynh."
"Cũng tốt." Không đợi Mạc Cầu mở miệng, Vương Thủ đã gật đầu:
"Mạc đạo hữu, mời."
Nói xong liền độn về phía trước dẫn đường.
Độn pháp của ông ta tinh diệu đến mức làm cho Mạc Cầu phải chau mày.
Hắn liếc nhìn tam nữ, nhẹ nhàng gật đầu, hỏa diễm đột nhiên bùng lên quanh người rồi bay theo sau Vương Thủ.
"Nghe nói trước đây Mạc đạo hữu là một vị tán tu?"
"Tán tu thì không tính, chẳng qua tông môn của Mạc mỗ đã bị bại phá, cho nên mới bái nhập Thái Ất tông."
"Thì ra là như vậy." Vương Thủ gật đầu:
"Khó trách đạo hữu lại cao minh như vậy, chỉ vừa tới mấy canh giờ đã điều tra ra tung tích của tà đạo."
"Ừm." Mạc Cầu mở miệng:
"Vương gia chủ không nghi ngờ Mạc mỗ sẽ điều tra sai sao?"
"Cái này. . ." Ánh mắt Vương Thủ chớp động, nói:
"Cũng không cần phải hoài nghi nữa?"
"Vì sao?"
"Bởi vì. . ."
Vương Thủ quay đầu, bỗng nhiên nhếch miệng cười, chẳng qua ý cười còn chưa giương hết thì biểu lộ đã cứng đờ.
Trong đôi mắt của ông ta bỗng dưng xuất hiện một vệt kiếm quang âm lãnh, mơ hồ còn có tiếng sấm rền vang, kiếm lướt qua, hư không lưu ngân.
. . .
"Sư huynh."
Thấy Mạc Cầu và Vương Thủ đã rời đi, Tang Thanh Hàn vội vàng nhỏ giọng mở miệng:
"Muội và Mạc sư huynh đã điều tra ra được quán chủ của Thanh Vân quan và Vương gia đều đang lén lút tu hành tà công."
"Lấy việc giết người đoạt hồn để luyện bảo!"
"Nha!" Hà Thừa Nghiệp nhướng mày, ánh mắt kinh ngạc:
"Thật chứ?"
"Thiên chân vạn xác." Trác Bạch Phượng tiếp lời:
"Hà sư huynh, huynh tuyệt đối đừng bị vẻ bề ngoài của người Vương gia lừa gạt, gia tộc của bọn họ tuyệt đối không phải hạng người lương thiện."
"Chúng tôi hoài nghi chuyện đệ tử tông môn mất tích có thể là do người của Vương gia làm."
"Vậy à. . ." Hà Thừa Nghiệp cúi đầu trầm tư, chầm chậm tới gần:
"Hai vị sư muội định làm như thế nào?"
"Vương gia có lập trận pháp, không nên cường công, cũng may là bọn họ vẫn chưa phát hiện ra chúng ta đã biết bọn họ có vấn đề." Tang Thanh Hàn thấp giọng nói:
"Mạc sư huynh kiếm pháp bất phàm, đột nhiên hạ thủ, có tỉ lệ rất lớn sẽ đắc thủ, giống như khi đối mặt với Vân quán chủ."
"Hả?" Hà Thừa Nghiệp ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc:
"Mạc Cầu định tập kích Vương gia chủ? Vả lại, các ngươi còn giết chết Vân quán chủ của Thanh Phong quán?"
"Không sai!"
Tam nữ gật đầu.
"Tập kích?"
"Đúng vậy."
"Giống như vậy sao?"
Hà Thừa Nghiệp nhấc tay, đột nhiên có vài chục cây cương châm đen như mực xuất hiện rồi đâm về phía ba người.
Âm La Tỏa Hồn Châm!
Châm này dùng thiên ngoại huyền thiết, địa để uyên thạch, ất mộc chi căn làm cơ bản, dung lệ khí vô biên sinh linh mà thành.
Có uy năng phá pháp vô kiên bất tồi, có thể định thần hồn, pháp lực, xuất thì rất nhanh, vô cùng âm độc.
"Ngươi. . ."
Sắc mặt ba nàng đại biến, trong nháy mắt đã lùi lại.
Chẳng qua cự ly của ba nàng thực sự là quá gần, tốc độ của độc châm đột kích lại nhanh, cho dù người có tu vi cao nhất là Tang Thanh Hàn cũng không kịp phòng ngự.
Hộ thân Linh quang, pháp khí, thải đoạn trên người Tang Thanh Hàn tự phát xuất hiện, nhưng lại bị độc châm đột kích liên tiếp xuyên qua.
Thân thể trì trệ, đã từ trên không trung rơi xuống.
So ra mà nói thì kinh nghiệm của Trác Bạch Phượng tương đối phong phú, Pháp khí trên người sớm đã được chuẩn bị sẵn.
Lúc này lập tức bạo phát, mặc dù ngăn cản rất vất vả, nhưng cũng may mắn tránh khỏi đánh lén.
Chỉ là toát đầy mồ hôi lạnh.
Mặc dù tốc độ của độc châm vô cùng nhanh, nhưng lại không thể biến hóa phương hướng, vận khí của Trác Bạch Phượng cũng không tệ, lại thêm đa số độc châm đột kích đều rơi vào người của Tang Thanh Hàn.
Về phần Diệp Tử Quyên.
Nàng là người thoải mái nhất, bởi vì chỉ có tu vi Luyện khí, nên cũng không bị Hà Thừa Nghiệp để vào mắt.
Vì nàng mà lãng phí độc châm, có chút không đáng.
"Sư huynh, ngươi làm gì?"
Trác Bạch Phượng may mắn trốn qua nhất kiếp, sợ hãi lớn tiếng hét lên, còn chưa lấy lại tinh thần liền thấy một đạo kiếm quang hung hăng chém tới.
Thiên Cơ Kiếm Quyết!
Kiếm xuất, vây nhốt một phương.
Cùng lúc đó.
Đám người của Vương gia ở sau lưng cũng đồng loạt ra tay, các loại Linh quang, pháp khí liên tục đánh về phía Diệp Tử Quyên.
Sắc mặt Trác Bạch Phượng tái nhợt, vô thức dựa vào gần Diệp Tử Quyên.
Đối mặt với rất nhiều thế công, Trác Bạch Phượng còn có thể kiên trì, nhưng Diệp Tử Quyên lại khó thoát một kiếp.
Nhưng động tác của Trác Bạch Phượng vừa giơ lên lại lập tức trì trệ.
Nếu như mình cứu nàng thì mình sẽ không chạy được!
Cho dù lần này cứu được nàng, sau đó khi phải tiếp tục đối mặt với Hà Thừa Nghiệp và người Vương gia vây giết thì nàng cũng không sống được.
Mà mình. . .
Lại phải chết cùng với nàng.
Mình đã chứng được Đạo cơ, thọ nguyên lâu dài, nàng lại không còn có bao nhiêu năm để sống. . .
Có đáng giá hay không?
Trong nháy mắt, trong lòng Trác Bạch Phượng xuất hiện vẻ hoảng hốt.
"Cẩn thận!"
Đột nhiên bên tai Trác Bạch Phượng truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
Trong đôi mắt chợt xuất hiện một bóng người xinh đẹp từ bên cạnh lao tới, không thèm quan tâm đến thế công đang lao tới, bóng người xinh đẹp này ngăn ở người Trác Bạch Phượng, giống như cảnh tượng của rất nhiều năm về trước.