Người dịch: Whistle
Kiếm quyết của Thái Ất Phân Quang Kiếm không tính là mạnh, nó cần phải phối hợp với một bộ Pháp khí được luyện chế riêng cho Thái Ất Phân Quang Kiếm mới có thể thi triển hết uy năng.
Chỉ có Vô Lượng Kiếm Quyết mới được xem như kiếm pháp đỉnh tiêm chân chính.
Tâm thần Mạc Cầu nghiêm lại, lúc này trong tràng có âm phong gào thét, quỷ quái triền miên, diễn hóa địa phủ u minh.
Kiếm quang âm lãnh vô hình vô tướng lao tới lưu quang đầy trời.
Cả hai vừa chạm vào nhau liền lập tức giằng co.
"Kiếm pháp của Mạc sư huynh thật sự là cao minh, cho dù không dùng đến Kiếm Khí Lôi Âm thì cũng không yếu hơn Xá sư huynh."
"Chỉ là. . . , kiếm pháp hơi âm lãnh một chút!"
"Đây thì có là gì?" Một người cười nói:
"Do ngươi chưa thấy qua Bắc Đấu Thất Sát Kiếm đại triển thần uy thôi, lúc đó cũng không chỉ là âm lãnh thôi đâu."
"Mà là sát thần lâm phàm, tàn sát chúng sinh."
"Chỉ cần người tu hành có thể nắm giữ tâm niệm của mình thì cái gì kiếm quyết cũng đều vô tác dụng."
"Nói đúng lắm." Một người khác gật đầu:
"Bất quá, tu vi của Mạc sư đệ đúng là hơi yếu một chút, đệ ấy đã nhập Đạo cơ hơn mấy chục năm rồi chứ?"
"Không sai, chắc là do một lòng Luyện đan nên trễ nải tu hành."
"Đáng tiếc. . ."
"Nếu như Xá sư huynh toàn lực ứng phó, cho dù có Kiếm Khí Lôi Âm thì sợ là cũng khó lật bàn."
"Dù sao cũng chênh lệch một cảnh giới mà."
Đám người xì xào bàn tán.
Lúc này.
"Chư vị, đừng đánh nữa!"
Một tiếng hô to từ phương xa truyền đến, một vị nữ tử của Thái Hòa cung từ trên không trung bay tới, sau đó liền chỉ về phía sau với vẻ mặt kinh hỉ:
"Các vị đoán xem chúng ta đã tìm được cái gì?"
"Cái gì?"
"Một tổ dị thú có huyết mạch Giao long!"
"Hoa. . ."
Trong tràng lập tức ồn ào, một nhóm gần hai mươi người nhao nhao bay vọt lên, lao về phía hạp cốc mà vị nữ tử này chỉ.
Mạc Cầu cũng thu hồi Phi kiếm, gật đầu ra hiệu với Xá sư huynh ở đối diện:
" Kiếm pháp của sư huynh cao minh, Mạc mỗ bội phục."
"Khách khí." Xá sư huynh nhíu mày, có phần cứng ngắc nhẹ nhàng gật đầu:
"Sư đệ cũng không tệ."
Vừa rồi hai người đang chém giết kịch liệt, y đã gần như toàn lực ứng phó rồi, mà đối phương lại có thể thu hồi Phi kiếm đơn giản như vậy.
Điều này nói rõ. . .
Nếu chỉ đơn thuần dựa vào kiếm pháp thì mình thật sự không bằng đối phương.
Bất quá.
Tu vi của Mạc Cầu quá thấp, mặc dù Pháp khí không yếu, nhưng lực lượng lại không đủ, nếu như toàn lực ứng phó, không cần thứ khác, chỉ cần tăng cường Pháp lực liền có thể áp chế được kiếm pháp của đối phương rồi.
Nghĩ như vậy, trong lòng của vị Xá sư huynh này cũng cảm thấy thoải mái hơn.
.........
Hẻm núi uốn lượn khúc chiết, bên trong có một vài dòng suối, hai bên đá núi tràn đầy dây leo che đậy, nhìn qua cũng là bình thường không có gì lạ.
Nếu như không tính tới đám rắn dài hơn mười mấy trượng bên dưới thì đúng là như vậy.
"Độc Giác Đằng Xà!"
Hai mắt Lưu Nhất Minh sáng lên, giọng điệu hân hỉ:
"Hôm nay chúng ta thật sự là rất may mắn, không ngờ là có thể gặp phải loại dị thú như vậy ở nơi này?"
Mạc Cầu cúi đầu nhìn xuống đám giao xà bên dưới.
Trên đầu của giao xà mọc ra độc giác, vảy đen khắp người, dài thì hơn mười trượng, ngắn cũng có tám chín trượng.
Bọn chúng có hình thể khổng lồ, lực lượng cũng cực kỳ kinh khủng, thân thể chỉ cần chạm vào núi đá liền có thể làm cho đá núi ở chỗ đó vỡ nát.
Khi đang trườn đi lại còn mang theo một trận cuồng phong, thân thể cũng vậy vì mà lộ lên khỏi mặt nước.
Bọn chúng biết bay!
Đây chính là đặc điểm của loài dị thú cực kỳ hiếm thấy, Độc Giác Đằng Xà!
Đối mặt với tầm mắt của mọi người, bọn chúng không ngừng lăn lộn ở dưới suối, tạo ra những bọt nước tung tóe, thỉnh thoảng còn ngửa mặt lên rồi thè lưỡi ra, vẻ mặt dữ tợn, ra vẻ uy hiếp, đáng tiếc đều vô dụng công.
"Đồ tốt!" Trong mắt của Bạch Tiểu Nhu mang theo ý cười, nói:
"Da thịt của loại dị thú này đều là vật đại bổ, máu rắn, mật rắn còn có kỳ hiệu khi luyện thể, đối cùng Đạo cơ hâu kỳ cũng có lợi ích, lân giáp thì có thể dùng làm pháp khí hộ thân, độc giác càng là Linh vật thượng giai, ngay cả Tông sư Kim Đan cũng muốn lấy được."
"Ừm. . ."
"Hầu như toàn thân đều là bảo!"
Nói đến chỗ này, nàng lại lộ ra vẻ nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn về phía vài vị nữ tu đã phát hiện ra nơi này:
"Tại sao những người đi trước lại không phát hiện ra loại dị thú này, các ngươi làm thế nào mà phát hiện ra bọn chúng vậy?"
Đám người chọn chỗ này để ăn uống tiệc rượu tụ hội là bởi vì nơi này an toàn, không bị quấy rầy.
Trải qua thế gia, tán tu, Đạo binh động thiên liên tiếp vơ vét, theo lý mà nói thì không nên bỏ sót loại Linh vật này mới phải.
Hoặc là nói loài hung thú nguy hiểm này.
Một người vội vã mở miệng:
"Vừa rồi Thiến tỷ tỷ đang diễn luyện Pháp thuật, cần dẫn động thủy mạch, kết quả đã kinh động đến bọn chúng."
"Nơi này bị người khác thi triển Pháp thuật che lấp."
Nói xong liền ném ra một tảng đá bóng loáng:
"Chính là vật này!"
Bạch Tiểu Nhu đưa tay nhận lấy, lập tức nhướng mày:
"Huyễn Tâm Thạch, khó trách. . . , có nó ở đây thì quả thật có thể che lấp đại đa số người tìm kiếm."
Nhạn Đãng sơn mạch cực kỳ mênh mông, cho dù là mười mấy vạn người của Thái Ất tông vào trong này thì cũng chỉ tạo ra một chút bọt nước mà thôi.
Không thể nào tìm hết tất cả các địa phương được, có chỗ bỏ sót cũng là chuyện không thể tránh được.
Lại thêm nơi này còn bị người dùng Pháp thuật che lấp, giấu được cũng là chuyện không thể bình thường hơn được.
Bạch Tiểu Nhu ước lượng Huyễn Tâm Thạch trên tay, chậm rãi mở miệng, ngữ khí bá đạo:
"Mặc kệ bọn chúng là bị người nào nuôi dưỡng ở đây, hiện giờ đều là của Thái Ất tông chúng ta."
"Sư tỷ." Lưu Nhất Minh kích động:
"Làm sao chia?"
"A. . ." Đôi mắt đẹp của Bạch Tiểu Nhu chớp động, nói:
"Độc Giác Đằng Xà không phải là loài lương thiện, thực lực không yếu, đối mặt với tu sĩ Đạo cơ cũng có lực lượng chống lại."
"Ta thấy cũng không cần chia, ai bắt được thì là của người đó."
"Vừa vặn."
Nàng đề cao giọng, nói:
"Hôm nay ta cũng không chuẩn bị nhiều Bách Quỳnh Nhưỡng, những người đoạt được nhiều Đằng Xà liền không được chia Linh nhưỡng."
"Ha ha. . ." Lưu Nhất Minh cười to:
"Như vậy thì không thể chiếm tiện nghi cả hai đầu rồi, bất quá, sư tỷ không thể tham dự."
Lấy thực lực của Bạch Tiểu Nhu, nếu như nàng xuất thủ thì sẽ không còn phần của những người ở đây.
"Đương nhiên."
Bạch Tiểu Nhu gật đầu, đồng thời đưa tay nhấn xuống một cái:
"Ép bọn chúng đi ra trước đã rồi nói."
Dứt lời, ngàn vạn cọng tóc xanh từ trong lòng bàn tay của nàng bay ra, lao về phía dòng suối bên dưới.
Tóc xanh liên tục lao xuống giống như mưa rơi, trong chớp mắt đã làm cho toàn bộ khe núi liên tục chấn động.
Giống như địa long xoay người, thủy tuyền tuôn ra, lực lượng ngũ hành mất cân đối.
Đám Độc Giác Đằng Xà ở bên dưới lập tức đồng thời gào thét, giống như bị cái gì đó kích thích, điên cuồng thoát ly mặt nước, xông lên phía trên.
Thân thể cao lớn của bọn chúng bọc lấy những cơn cuồng phong, miệng lớn tràn đầy răng nanh mở ra, bổ nhào tới đầu của những bóng người nhỏ bé.
"Xuất thủ!"
Lưu Nhất Minh hét lớn một tiếng, vung tay áo dài lên, một cây trường tiên có rất nhiều linh đang lập tức thoát ra, phát ra những tiếng 'Đinh linh linh'.
Trường tiên đón gió bành trướng, vặn vẹo giữa không trung giống như một con trường xà, trong nháy mắt đã trói chặt ba con Độc Giác Đằng Xà đột kích.
Độc Giác Đằng Xà thân mang cự lực, có thể ngạnh kháng Pháp khí, nó lập tức liều mạng giãy dụa nhưng lại trốn không thoát.
Những người khác lại không có thực lực giống như Lưu Nhất Minh, bèn nhao nhao tản ra bốn phía, tạm thời tránh mũi nhọn.
Chỉ có Bạch Tiểu Nhu đứng im tại chỗ, những con đằng xa không có mắt bay tới liền bị nàng tiện tay đánh bay ra ngoài.
Độc Giác Đằng Xà có thân thể to lớn, nhưng ở trước mặt nàng lại giống như một món đồ chơi lớn không chịu nổi một kích.
Lúc này, những người khác cũng đã nhao nhao xuất thủ.
Phi kiếm, vòng ngọc, dải lụa màu, bảo châu. . . , các loại Pháp khí hiển hiện.
Chỉ một thoáng.
Phía trên khe núi xuất hiện Linh quang chớp động, tiếng nổ liên miên, trong phạm vị hơn mười dặm đều bị liên lụy.
Luận thực lực.
Một đám tu sĩ viễn siêu Độc Giác Đằng Xà.
Chẳng qua phải đề phòng bọn chúng bỏ chạy, liều mạng, cho nên cũng không dám buông lỏng, đều toàn lực ứng phó.
"Mạc sư huynh."
Tang Thanh Hàn bay đến phụ cận:
"Huynh không xuất thủ sao?"
La Khỉ cũng cười thản nhiên bay đến, nói:
"Sư huynh coi trọng con nào, ta tới giúp huynh."
Năm đó, khi La Khỉ hộ tống Vương Thiền thì gặp phải tập kích, may mà được Mạc Cầu xuất thủ tương trợ nên mới trốn qua nhất kiếp, cho nên trong lòng vẫn còn cảm niệm.
"Hai vị sư muội có lòng." Mạc Cầu mở miệng:
"Ta đã chọn được mục tiêu rồi, hai người cứ mặc kệ ta mà ra tay đi, nếu lại không động thủ thì sợ là không kịp rồi."
Nói xong Mạc Cầu liền tế ra Phi kiếm, nhắm vào một con Độc Giác Đằng Xà có chiều dài trung bình không có người lựa chọn.
Độc Giác Đằng Xà ở chỗ này có chừng mười mấy con, nhưng số lượng tu sĩ lại là hơn hai mươi người.
Người nhiều nên không đủ chia.
Bất quá tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ cũng không hoàn toàn chắc chắn sẽ bắt được một con, phần lớn đều là mấy người vây quanh một con.
Dù sao thì người có thực lực giống như Lưu Nhất Minh cũng là số ít.
Cho dù có người có thực lực mạnh mẽ có thể độc chiếm mấy con thì cũng sẽ cố kỵ mặt mũi, lưu lại cho người khác.
"Tốt!"
Lưỡng nữ liếc nhau, cùng nhau gật đầu, đồng thời tế ra dải lụa màu, Phi kiếm, liên thủ chào hỏi một con trong đó.
Phi kiếm của Mạc Cầu rất sắc bén, nhưng cũng không phá hủy thân thể của dị thú, đợi sau khi vây khốn liền khẽ vung tay áo dài.
"Hô. . ."
Trong hư không, lực lượng hệ hỏa lặng lẽ hội tụ.
Ba mươi sáu đạo hỏa kiếm lập tức xuất hiện, xen lẫn thành lưới, quấn về phía Độc Giác Đằng Xà.
Lôi Trạch Âm Hỏa Kiếm!
Cửu Thiên Lôi Hỏa Trận!