Người dịch: Whistle
Kiếm võng vừa rơi xuống, lập tức co lại, dù cho Độc Giác Đằng Xà có điên cuồng giãy dụa như thế nào thì cũng không thể thoát được.
Nơi xa, nhìn Bạch Tiểu Nhu thấy cảnh này liền nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đa số tu sĩ ngự sử Phi kiếm đều dùng một kiếm, nhưng song kiếm, thất kiếm, cửu kiếm thậm chí là bách kiếm cũng không phải không có.
Mượn nhờ trận pháp, vạn kiếm tề xuất cũng rất bình thường.
Nhưng Phi kiếm càng nhiều thì khi khống chế sẽ khó được tinh tế, nếu như muốn phát huy uy năng thì nhất định phải mượn nhờ lực lượng của kiếm trận, điều khiển theo ý đã định để, một khi phạm sai lầm thì uy lực sẽ giảm đi rất nhiều.
Mặc dù ba mươi sáu đạo hỏa diễm kiếm khí này của Mạc Cầu cũng là kiếm trận, nhưng lại có sự khác biệt.
Lại. . .
Giống như mỗi một thanh đều có thể khống chế rất tinh tế!
Chuyện này tuyệt đói không phải là kiếm pháp mạnh là có thể giải thích được, mà còn cần phải có đủ lực lượng Thần hồn nữa.
Nếu thật sự là như thế, vậy thì sợ là lực lượng Thần hồn của người đã viễn siêu Đạo cơ sơ kỳ.
Bạch Tiểu Nhu trầm tư.
Với lực lượng thần hồn của nàng thì tất nhiên là có thể nhẹ nhõm khống chế rất nhiều Phi kiếm, nhưng luận trình độ tinh tế thì sợ là còn không bằng Mạc Cầu.
Trong lúc đang suy nghĩ, còn chưa chờ nàng nhìn kỹ, bên chỗ Mạc Cầu đã triệt để áp chế được Độc Giác Đằng Xà.
Chỉ đợi kiếm quang biến mất liền có thể đánh xỉu.
Đúng lúc này.
Bạch Tiểu Nhu, Mạc Cầu đồng thời biến sắc.
"Cẩn thận!"
Bạch Tiểu Nhu nôn nóng quát lên, đồng thời thân thể mãnh liệt chấn động, ngàn vạn cọng tóc xanh nhanh chóng mở rọng ra bốn phương tám hướng, tốc độ nhanh như điện thiểm, lực lượng mạnh đến mức ngay cả lân giáp của Đằng Xà cũng không thể ngăn cản.
Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, Huyền m Trảm Hồn Kiếm lao ra nhanh như điện thiểm, trong nháy mắt đã chém chết con Độc Giác Đằng Xà kia.
Đồng thời còn giúp đỡ hai nàng bên cạnh giải quyết một con.
"Đi!"
Hắn quát khẽ một tiếng, cuốn lên kiếm quang, mang theo thi thể Đằng Xà và hai người La Khỉ bay ngược ra sau.
Hai nàng còn chưa hoàn hồn liền thấy một luồng kiếm khí vô hình nổ tung ở phía trước.
"Oanh. . ."
Kiếm khí bão táp, bao phủ bốn phía, trong hư không, trong phạm vi cho phép, hóa thành một biển kiếm khí.
Tóc xanh đầy trời nhao nhao tan rã trong biển kiếm khí.
Vài vị tu sĩ Đạo cơ Thái Ất tông lập tức bị kiếm khí tiễu sát tại chỗ, hài cốt không còn.
"Phốc!"
Huyết vụ tràn ngập.
Những ngươi may mắn còn sóng sót thì sắc mặt cũng đã trắng nhợt, bất chấp chuyện khác, chỉ biết điên cuồng nhanh chóng lùi lại phía sau.
"Tiêu Tình!" Trong vụ hỗn loạn truyền đến tiếng gầm thét của Bạch Tiểu Nhu:
"Ngươi muốn chết!"
Ất mộc quang mang nở rộ, giống như một quả cầu xanh biếc, điên cuồng thôn phệ Kiếm khí trong sân.
Còn có mấy luồng huyền quang lao tới một nơi nào đó trong hư không.
Ất Mộc Định Hồn Chú!
Tóc xanh cấp tụ tốc tán, biến hóa tùy tâm, uy lực cũng cực kỳ khủng bố, làm cho một vị nam tử áo trắng không thể không lui lại gần một dặm.
Mặc dù đang lùi lại, nhưng sắc mặt của gã nam tử lại không hề thay đổi, giọng nói vô cùng rõ ràng truyền đến:
"Bạch Tiểu Nhu, mấy năm không gặp, tu vi của ngươi lại có tiến bộ, thật không hổ là người mà ta xem trọng."
"Tiêu Tình, Phá Thiên Kiếm Tử!"
Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại.
Trong Thiên Tà Minh có một vị Nguyên Anh lão quái, được xưng là Phá Thiên Kiếm Ma, chính là cao thủ kiếm đạo đệ nhất thiên hạ.
Người nhận được truyền thừa của Kiếm Ma chính là Phá Thiên Kiếm Tử.
Người này cũng giống như Vương Thiền, đều là một loại Đạo thể hiếm thấy nào đó, nghe nói từ khi tu hành đến nay cũng chỉ mới bốn mươi năm.
Tu vi đã là Đạo cơ viên mãn.
Thậm chí có người nói, nếu như không phải vì mài giũa kiếm ý thì gã này có thể đã tấn thăng Kim Đan từ lâu rồi.
Đương nhiên.
Cũng có người nói Phá Thiên Kiếm Tử tham luyến sắc đẹp, từng bị một vị nữ tử nào đó của Hợp Hoan tông câu dẫn, nguyên dương đại tiết, dẫn đến căn cơ bị hao tổn, cho nên mới không thể chứng được Kim Đan.
Chuyện này là thật hay giả thì không biết, nhưng tu vi và thực lực của người này lại không có người hoài nghi.
"Muốn chết!"
Bạch Tiểu Nhu có tính cách dữ dằn, nàng lập tức nhướng mày, huyết luyện chi bảo Thần Mộc Kiếm đã chém ra.
Luận kiếm pháp, nàng chắc chắn không sánh kịp Mạc Cầu.
Nhưng Thần Mộc Kiếm là dùng rễ cây của thiên địa Linh thụ luyện chế mà thành, rất thích hợp với truyền thừa của Ất Mộc cung.
Kiếm ra, bầu trời lập tức trở nên ám trầm, sinh cơ của vạn vật đều tan biến.
Ất Mộc Pháp Chú có thể sinh sôi không ngừng, lặp đi lặp lại không dứt, nhưng cũng có thể ngang ngược bá đạo, cướp đoạt sinh cơ của vạn vật để cho bản thân sử dụng.
Bạch Tiểu Nhu hiển nhiên là đi con đường sau.
Dù cho cách nhau rất xa, nhưng Mạc Cầu vẫn có thể cảm nhận được khí tức trên người đang dị động, nếu như đối đầu trực diện, sợ là tinh huyết của hắn sẽ lập tức ly thể để lao về phía Thần Mộc Kiếm, càng đừng đề cập tới chuyện động thủ.
Trần Mộc nghĩ nghĩ, trừ phi hắn tế ra Thiên Lôi Kiếm hoặc là Diêm La Phiên, nếu không thì sẽ không còn biện pháp nào khác.
Cao thủ Đạo cơ đỉnh tiêm kinh khủng như vậy sao?
Phá Thiên Kiếm Tử có tướng mạo tuấn mỹ, thân thể thon dài, toàn thân áo trắng đón gió tung bay, khi nhìn thấy vậy cũng không hề hoang mang chút nào, ngạch thủ nhẹ tán:
"Không sai!"
Chưa nói xong thì đã có một luồng kiếm quang vô hình giống như sóng nước lặng yên xuất hiện trước Thần Mộc Kiếm.
Kiếm ra, tiếng sấm vang rền.
Kiếm Khí Lôi m!
"Đương . ."
Thần Mộc Kiếm đột nhiên trì trệ.
Trong hư không, kiếm quang vô hình lại run lên.
Kiếm quang lập tức bị phân thành hai, giống như một cây kéo cực lớn hung hăng cắt về phía Thần Mộc Kiếm.
Kiếm Quang Phân Hóa!
Hai mắt Bạch Tiểu Nhu co rụt lại, trong miệng đột nhiên quát khẽ:
"Phá!"
Thần Mộc Kiếm quang lập tức chói lọi, giống như mặt trời màu xanh bay lên không trung rồi nở rộ, khí lãng vọt mạnh hơn mười dặm.
"Tiêu Tình." Cũng đúng vào lúc này, ở chân trời phía xa truyền đến một tiếng quát ngột ngạt:
"Thật sự cho rằng có sư phụ của ngươi thì bọn ta không dám giết ngươi sao? Dám tới đây nháo sự?"
"Đại sư huynh!"
Ánh mắt Mạc Cầu nhất động, ngẩng đầu nhìn lại.
"Tạ Lưu Vân." Tiêu Tình nghe tiếng thì sắc mặt liền trầm xuống, dường như có phần kiêng kị Tạ Lưu Vân, nhưng trong miệng lại không chịu thua:
"Là các ngươi động thủ cướp Linh xà mà ta nuôi trước, đừng trách Tiêu mỗ ra tay ác độc."
"Hừ!"
Gã hừ nhẹ nhất thanh, giọng điệu khinh thường:
"Hiện giờ Tiêu mỗ đã giết người rồi, các ngươi lại có thể làm gì?"
"Muốn chết!"
Giọng của Tạ Lưu Vân trầm xuống, lập tức có một vệt kim quang xuất hiện ở phương xa, lao thẳng đến nơi đây.
Thái Ất Kim Quang Độn!
"Hì hì. . ."
Đột ngột, chân trời đột nhiên bị vỡ ra giống như thủy tinh vậy, vô số đạo hư ảnh mảnh vỡ bao trùm một phương:
"Tạ đại ca, đối thủ của huynh là muội."
"Thiên Ma Vô Ảnh độn, ma nữ Trúc Niệm Nô." Gương mặt xinh đẹp của Tang Thanh Hàn lập tức trở nên tái nhợt:
"Ả ta vậy mà cũng tới đây."
Tiêu Tình, Phá Thiên Kiếm Tử.
Người mang kiếm đạo truyền thừa đỉnh tiêm Phá Thiên Kiếm quyết, thông hiểu tuyệt kỹ Kiếm Khí Lôi Âm, Kiếm Quang Phân Hóa.
Tu sĩ Đạo cơ viên mãn.
Trúc Niệm Nô, Vô Song Ma nữ.
Hậu nhân huyết mạch của ma đầu Phó Huyền trong Thiên Tà Minh, từng ỷ vào Thiên Ma Vô Ảnh Độn chạy thoát khỏi tay của Tông sư Kim Đan.
Cũng là tu sĩ Đạo cơ viên mãn.
Lúc này.
Hai người này lại xuất hiện ở đây, hậu phương của Thái Ất tông, nơi tùy thời đều có Kim Đan xuất hiện.
Bọn chúng thật to gan!
"Niệm Nô."
Tạ Lưu Vân đè xuống độn quang, nhìn hư không trước mắt, thần sắc có chút phức tạp, than khẽ:
"Các ngươi không nên tới."
Ngữ khí của Tạ Lưu Vân có chút phức tạp.
Dường như giữa hai người có một mối quan hệ mà người không biết.
"Hì hì. . ."
Tiếng cười truyền đến.
Hư không như gương, mặt gương lại giống như là bị người đánh nát, xuất hiện vô số mảnh vỡ pha tạp.
Bên trong mỗi mảnh vỡ, đều có một bóng người, làm cho người ta khó phân biệt được thật giả.
Không chỉ là ánh mắt, ngay cả thần niệm cảm giác cũng bị xáo trộn nghiêm trọng ở mảnh địa phương này.
Một mảnh vỡ trong đó đang ung dung lắc lư, có một vị nữ tử giống như thiên tiên hóa nhân bước ra.
Đôi mắt của nữ tử này giống như sao trên trời, da thịt như ngọc, hai đầu lông mày lộ ra cỗ tiên khí dạt dào, một bộ trường sam màu trắng không chút tô điểm nào khoác ở trên người nàng lại mang theo một vẻ siêu nhiên khó mà miêu tả.
Trong tay nàng nắm một miếng ngọc như ý, hai tay vi khép, sau đầu có một chiếc gương cổ lơ lửng, chiếu rọi tứ phương, bất luận dung mạo hay khí chất cũng đều có thể nói là người đẹp nhất mà Mạc Cầu từng gặp.
Cho dù là vài vị nữ tu Kim Đan của Thái Ất tông khi so sánh với nàng cũng chỉ là hạng phàm lưu.
Vẻ đẹp này, siêu việt giới tính nam nữ, cũng vượt qua cả giới hạn của thế giới phàm tục.
Chỉ cần nhìn vào là đã làm cho người ta say mê, tự hỏi thế gian vì sao lại có tạo vật hoàn mỹ không tì vết như vậy?
"Tạ đại ca, chúng ta lại gặp mặt."
Trúc Niệm Nô yếu ớt nói, giống như cố nhân tương kiến, trong giọng nói có kinh hỉ, có thấp thỏm, có ai oán, còn có mấy phần lưu luyến không rời.
Rất nhiều cảm xúc từ trong tiếng nói này bay vào trong tai, làm cho người ta không tự chủ được cũng phải hân hỉ, ai oán theo nó.
"Không đúng!"
La Khỉ đột nhiên hoàn hồn, trên người đã toát đầy mồ hôi lạnh.
La Khỉ đang từng trải qua sinh tử chi kiếp, mặc dù không đến mức đại triệt đại ngộ, nhưng cũng có mấy phần thản nhiên.
Cũng bởi vì vậy nên nàng mới có thể tỉnh táo từ trong cỗ trầm mê kì lạ này.
Mọi người ở đây đều là tu sĩ Đạo cơ, Thần hồn cường đại, theo lý mà nói thì sẽ không thể nào si mê một vật gì đó đến mức như vậy.
Nhưng bây giờ chuyện này lại rõ mồn một trước mặt.
Ma nữ.